Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 154 - C€ 154

C€ 154 C€ 154C€ 154

Chương 153: “Đây là... của hồi môn của em. Edit: jena

Tư Thần ngôi trên xe, mở tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực ra, sau đó đóng lại.

Trong tấm ảnh chụp chung, cậu đang cười.

Nói theo kiểu truyền thống thì kết hôn là khi con người trưởng thành, rời khỏi gia đình ban đầu để cùng người khác xây dựng một gia đình mới.

Tư Thần cảm thấy cậu có thể trở thành một người cha tốt, nhưng không bảo đảm có thể gánh vác nổi trọng trách vai trò bạn đời. Cậu suy nghĩ một lát, mở điện thoại ra tra cứu: Khi kết hôn phải chuẩn bị gì?

Trên mạng hiện ra tâng tầng lớp lớp kết quả, nhưng phân lớn đều xoay quanh trước hôn lễ và sau hôn lễ. Mục đích chủ yếu của hôn lễ là giới thiệu bạn đời của mình với họ hàng, người thân hai bên.

Tư Thần nghĩ một lát, cảm thấy cậu không muốn tổ chức hôn lễ lắm. Cậu cũng không phải một người có chấp niệm nặng nề về việc kết hôn, thậm chí trước hôm nay còn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn.

Cậu mở vòng bạn bè của Quý Sở Nghiêu. Vài phút trước đối phương vừa đăng một trạng thái mới.

Người bạn tô*: Xin chào mọi người, tôi là một chú chó người máy, đây là chủ nhân của tôi. [ hình ảnh ] * 4# (Đại oán chủng): từ lóng trên internet, bắt nguồn từ phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là chỉ cảm giác khó chịu khi chuyện mình muốn bị làm trái ý, có nghĩa khác là chỉ những điêu ngu ngốc ; v ;; có ai biết đặt tên khác hong, mình thấy để biệt danh là “ngốc nghếch” cũng kỳ nên mình để là “tô”, có ai có góp ý thì cmt để mình sửa lại nha

Avatar của hắn vẫn là một cyberdog của Trung Tâm Cơ Giới.

Hình ảnh kèm theo là giấy đăng ký kết hôn.

Số lượng bạn bè không nhiều nhưng ai nấy cũng đều sôi nổi bình luận ở bên dưới.

Trân Chấp Chu: Trộm nhà hả? Hình như không đúng lắm đâu anh trai.

Tống Tử Ngọc: Chúc 99*(còn đang trong ICU, tin nhắn do quản gia gửi) *#r99: Chúc tình yêu vĩnh cửu, ước mong vợ chồng mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.

Sở Đông Lưu: Tôi gửi 500%

* #‡ ññ 500: Bao lì xì 500 là món quà tặng cho cặp vợ chồng mới cưới, thể hiện lời chúc phúc.

Lâm Giai Lệ: Mấy cậu nhìn vui thật đấy...

Tư Thần im lặng một lát, đổi “Người bạn tô” thành “Chồng”.

Xe taxi dừng trước cao ốc Bạch Đế, tài xế tủm tỉm cười nói: “Mới cưới hả? Xin chúc mừng nha, lâu lắm rồi tôi chưa đón khách ra từ văn phòng đăng ký kết hôn đó.” Trong thời đại này, trực tiếp đến văn phòng đăng ký kết hôn rất dễ để lại thiện cảm cho người khác.

Ly hôn có thể xử lý trực tiếp trên mạng. Quý Sở Nghiêu đang rất vui, còn boa thêm 200.

Tuy hộ khẩu của Tư Thần đã chuyển đến thành Bạch Đế nhưng chưa kịp mua nhà.

Cậu chỉ có một chìa khoa do Tống Bạch đưa.

Vì vậy, căn phòng rộng 200 mét vuông Quý Tư Thành mua với giá 8.8 tỷ trở thành phòng tân hôn của hai người.

Quý Sở Nghiêu: “Đợi lát nữa anh nhập số liệu của em vào hệ thống. Sau này em vào không cần chìa khóa, chỉ cần quét thẻ là được.”

Nhà ở bên ngoài của Quý Sở Nghiêu không nhiều, ngoài những bất động sản thường dùng thì khi đi ra ngoài, hắn thường ở khách sạn của gia tộc.

Tài sản của hắn có một phần lớn là từ cổ phần đầu tư vào các tập đoàn, sau đó là một khoản đầu tư vào một số sản nghiệp khác.

Phòng tài vụ của nhà họ Quý bây giờ hẳn là đang tăng ca, dưới mệnh lệnh của gia chủ, họ phải đứng tên của Tư Thần vào một lượng lớn tài sản mà có khi cậu không bao giờ dùng đến.

Những tài sản này bảo đảm cho cậu sau khi ly hôn với Quý Sở Nghiêu vẫn có thể giữ vững được địa vị và tiếp tục cuộc sống bình thường khi đi học cao học. Cậu sẽ không cần sầu lo vì mấy chục ngàn thuê nhà mỗi tháng trong Khu An toàn như mấy năm trước nữa.

Gia chủ nhà họ Quý tự nhận ông có thể chấp nhận bất kỳ đối tượng nào mà Quý Sở Nghiêu lựa chọn, nhưng trong thế giới đề cao sức mạnh như bây giờ, ông cũng thừa nhận, Quý Sở Nghiêu có thể kết hôn với Tư Thần là lựa chọn tốt nhất.

Nếu thiếu sót ở một nơi nào đó, cứ cố gắng tận lực gom góp ở những nơi khác bù vào. Không phải chỉ có gia đình họ mới nhiều tiên như vậy. Nhưng để Tư Thần cam tâm tình nguyện gật đầu kết hôn cũng chỉ có Quý Sở Nghiêu.

Khi hai người vê đến nhà, hoa hồng Quý Sở Nghiêu đặt từ chợ hoa đã được giao đến. Đó là hoa hồng đỏ theo kiểu truyền thống, vẫn còn tươi, sang trọng và diễm lệ. Hoa hồng được gói bằng giấy trắng, nhìn trông không khác gì bó hoa của cô dâu trong ngày cưới.

Do ô nhiễm hạt nhân ở khắp nơi nên bây giờ được hoa tươi cũng không dễ dàng gì, về cơ bản đều được trồng từ một gốc cây rồi chiết cành ra.

Thành Bạch Đế có hoa, nhưng không nhiều. Trong thời gian ngắn như vậy mà mua được hoa hoàn toàn dựa vào đầu bếp Quý vận dụng hết tài lực và mối quan hệ của mình khi ở đây. Quý Sở Nghiêu cảm thấy bản thân hắn không phải là một người mồm miệng lanh lợi, ít nhất cũng không đến mức ù lì im thin thít, nhưng bây giờ suy nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ ấp úng không biết nên nói gì cho dễ nghe. Hắn nâng bó hoa lên, nói hơi lắp: “Hoa, hoa tặng cho em.”

Bên ngoài trông Quý Sở Nghiêu rất bình tĩnh, nhưng bên trong chẳng khác gì máy tính vận hành quá tải, CPU nóng lên, máy tản nhiệt hoạt động hết công suất.

Bọn họ kết hôn quá hấp tấp, Quý Sở Nghiên chưa kịp chuẩn bị gì.

Thật sự hắn chỉ cho rằng mình đến để đi du lịch, hành lý mang theo cũng vô cùng đơn giản.

Tư Thần giơ hai tay nhận hoa, cảm thấy theo lẽ thường thì bản thân cậu cũng phải tặng lại một món gì đó. Cậu suy nghĩ một chút, gọi Tư Uyên từ trong người ra: “Đây là con của em.”

Tư Thần cũng không rõ Tư Uyên là nam hay nữ, cũng không nhìn thấy bộ phận sinh dục trên người nó vì vậy nói với người ngoài là “con của mình”.

Trường Sinh Uyên nằm trong lòng bàn tay Tư Thần, cuộn thành một quả cầu nho nhỏ như một cục bột gạo nếp màu đen, nó chớp mắt ngơ ngác: “... Chi?”

Tư Thần nói: “Anh cho nó ăn chút gì nhé, hai người giao lưu tình cảm với nhau. Em đi ra ngoài một lát.”

Vừa dứt lời, cậu liền nhét Trường Sinh Uyên vào trong lông ngực Quý Sở Nghiêu.

Tư Uyên bây giờ nặng gần nửa tấn.

Tư Thần bế bổng nó hoàn toàn không tốn sức, nhưng Quý Sở Nghiêu đột ngột nhận lấy một cục thịt nửa tấn, thiếu chút nữa ngã quy xuống đất.

Tư Thần xoay người đi ra ngoài, Tư Uyên nằm trong lòng Quý Sở Nghiêu ngay lập tức vươn xúc tu ra, gấp gáp kêu: “Chi chi chi chỉ...

“Mẹ! Mẹ! Con! Conl Bỏi”

Nó lớn như vậy nhưng chỉ có một lần cách xa mẹ là lần kéo Quý Sở Nghiêu trong không gian gấp khúc.

Để kéo Quý Sở Nghiêu lại chỗ Tư Thần, nó đã phải đẩy xe hết 2kml

Nó muốn nói “Mẹ ơi đừng bỏ con." nhưng vì học hành không đàng hoàng nên năng lực diễn đạt cực kỳ kém, cho đến khi Tư Thần đi rồi cũng không nói hoàn chỉnh được như ý.

Thật ra đây cũng là một chuyện bình thường. Con người sẽ không tự nhiên lại tò mò đi học ngôn ngữ của loài kiến; bản thân Trường Sinh Uyên cũng sẽ không đi học ngôn ngữ của con người.

Quý Sở Nghiêu cúi đầu nhìn đứa con riêng có diện mạo kỳ quái của mình.

Con mắt trên xúc tu của Tư Uyên đều có màu đỏ.

Quý Sở Nghiêu không hiểu nó nói gì nhưng vẫn nhận ra tâm trạng của Tư Uyên rất tệ.

Hắn lục lọi trong mớ tri thức ít ỏi liên quan đến trẻ nhỏ, an ủi: “Không sao, không sao. Tư Thần sẽ quay về nhanh thôi.”

Trường Sinh Uyên từ trong ngực Quý Sở Nghiêu nhảy ra ngoài, bò tới ban công, cả người bắt đầu phình to ra.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một con Trường Sinh Uyên to lớn chiếm hết nửa căn phòng. Một nửa phòng khách bị Tư Uyên nhét đầy, những vật dụng vừa trang hoàng lại đổ xuống rầm rầm.

Tư Uyên dùng xúc tu chà xuống mặt đất, vẽ ra một đường ranh, xúc tu phân bố ra chất lỏng ăn mòn, khiến cho sàn nhà lõm xuống dễ thấy.

Trường Sinh Uyên không hiểu hôn nhân là gì, chúng không có gia đình, phương thức sinh sản là tự phân liệt. Nó chỉ biết mẹ lại giao nó cho một thứ để ăn!

Nhưng nó lại không thể ăn thứ này được!

Tư Uyên nhắm mắt, quay đầu vào vách tường, ý bảo nếu Quý Sở Nghiêu vượt qua cái đường kia sẽ phải tự gánh hậu quả.

Quý Sở Nghiêu: “...” Hắn sâu sắc ý thức được rằng trong gia đình này, hắn nằm ở tầng dưới chót của chuỗi thức ăn.

*xx**%

Tư Thần gọi xe, từ cao ốc Bạch Đế đế chợ gần nhất, đi thẳng đến cửa hàng trang sức.

Bây giờ là 9 giờ tối, nhưng đã nhiều cửa hàng đã đóng cửa.

Khi Tư Thần đến cửa hàng trang sức, chủ tiệm trông cũng đang dọn hàng.

“Thưa quy khách, có chuyện gì không?”

Tư Thần: “Có thể giúp tôi làm một chiếc nhẫn được không?”

“Có thể.” Chủ tiệm đưa bảng giá cho cậu: “Chi phí của trang sức thủ công là 12 ngàn, và thời gian chế tác tùy thuộc vào yêu cầu cụ thể, có thể làm từ một tuần đến một tháng. Việc lựa chọn mẫu mã trong cửa hàng là miễn phí, và thời gian chế tác vẫn giữ nguyên. Đặc biệt nhẫn có giá khác.”

Tư Thần thu hồi tâm mắt: “Tôi cân một chiếc nhẫn cho nam, hôm nay có được không, có chút gấp.”

Chủ tiệm tính từ chối nhưng câu tiếp theo của cậu khiến ông thay đổi chủ ý trong nháy mắt.

“Tôi trả 100 ngàn, không cần làm bằng công nghệ phức tạp.” Tư Thần lấy thẻ ngân hàng: “Có thể thanh toán ngay."

Không phải do Tư Thần keo kiệt, nhưng cậu biết đối với những người làm công bình thường như thế này, việc đưa một lúc quá nhiều tiên sẽ khiến họ bất an và nghi ngờ rằng mình gặp phải một loại lừa đảo nào đó.

Chủ tiệm chuẩn bị đuổi khách liên ngồi xuống, lấy hộp đồ nghề ra: “Được.” Ông có một cánh tay bằng máy, nhưng khác với cánh tay cyber dùng để chiến đấu, cánh tay này có thể giải phóng sức sản xuất với cường độ cao, tự trang bị công cụ, làm một chiếc nhẫn đơn giản đối với ông cũng không tốn quá nhiều thời gian.

.. Tiền đề là như thiếu niên xinh đẹp này nói, cậu không yêu cầu phải làm bằng kỹ thuật công nghệ cao.

Tư Thần lấy hộp trang sức của mình ra, bên trong là một mảnh nhỏ màu đen.

Tống Bạch nói rằng không gian gấp khúc của Gen Xà Trượng kia tiêu hao hết, khiến cho mảnh nhỏ này mất hết công năng ban đầu. Nhưng Tư Thần vẫn cảm thấy đây vẫn là một món đồ ngoài thân quý giá nhất của mình.

Thứ quý giá nhất ở trong người là Tư Uyên, chắc chắn không thể dùng làm lễ vật tặng cho Quý Sở Nghiêu. Mảnh nhỏ có màu đen tuyên, không giống như đá quý, ngược lại như mảnh đạn vỡ. Nhưng chủ tiệm vẫn chưa thể bình tĩnh hít thở như bình thường.

Ông cảm giác được mảnh nhỏ này đang tràn ra một chút năng lượng.

“Đây là đá năng lượng?” Chủ tiệm chỉ có thể suy đoán như vậy.

Sau khi cao duy xâm lấn xảy ra, người thường đã nhìn thấy nhiều thứ không bình thường, cũng không thể suy xét bằng giá trị bình thường.

Hơn nữa, trông mảnh nhỏ này khá cổ, một viên đá đẹp, chắc chắn không phải là viên đá năng lượng cấp thấp. Tư Thần cũng không giải thích nhiều: “Đúng vậy.”

Chủ tiệm: “Vậy thì tôi không mài giũ, tránh hao tổn năng lượng bên trong. Người có thể kết hôn với cậu quả thật là một người may mắn.”

Có thể lấy đá năng lượng ra làm nhẫn cưới, người trước mặt ông không phải là người bình thường, mà là tiến hóa giả có cuộc sống xa hoa.

Đối với bọn họ, thế giới đó chẳng khác gì chuyện cổ tích. Chủ tiệm hưng phấn ngay: “Tôi chỉ thu phí gia công, không cân đưa thêm tiền nguyên vật liệu. Vừa lúc tôi cân một mẫu mã khác. Bây giờ tôi đang trưng bày một chiếc nhẫn câm cố của một thiếu gia nhà giàu chơi thua cờ tướng với cha tôi nên phải gán nợ... Chỉ cần làm xong, tôi chụp một tấm để làm poster tuyên truyền là được!” Tư Thần không từ chối: “Được.”

Nếu cậu biết tên thiếu gia nhà giàu chơi cờ tướng kia trong miệng chủ tiệm là Tống Bạch thì cậu sẽ kích động hơn một chút. Chiếc nhẫn có màu bạc, Tư Thần nhìn thử, cũng thấy hơi ngạc nhiên, vì chất liệu rõ ràng là chất liệu để làm rương thu dụng.

Ở trong các tập đoàn, giá bán của chúng không cao, nhưng đem ra chợ đen, giá cả còn đắt đỏ hơn cả thuốc gen.

Chủ tiệm hiển nhiên cũng không rõ giá cả của nó.

Tư Thần dự định tăng thêm tiền cho chủ tiệm.

Chủ tiệm đo đạc kích cỡ, cánh tay máy nhanh chóng thao tác. Trên cánh tay mở ra một cái khoang, bảy tám dây kim loại bắn ra, bắt đầu chiếu lên mảnh nhỏ.

Nửa tiếng sau, Tư Thân nhận được hàng.

Chiếc nhẫn được khảm thêm một lớp đá sáng long lanh, nhưng gây choáng ngợp. Với trình độ thẩm mỹ thẳng nam của Tư Thần, chiếc nhẫn trông còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cậu.

Cậu thanh toán xong liền mang nhẫn về nhà.

Khi vê đến nhà, Quý Sở Nghiêu đã chuẩn bị xong cơm tối.

Vì Trường Sinh Uyên thích ăn sống nên cơ bản chỉ rửa sạch nguyên liệu rôi bưng lên bàn.

Thức ăn khó diễn tả, nhưng mùi khá thơm, có thể nhìn thấy đầu bếp rất dụng tâm chuẩn bị.

Tư Thần đứng trước mặt Quý Sở Nghiêu: “Em cũng có cái này muốn tặng anh.”

Cậu nâng tay Quý Sở Nghiêu lên, lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của hắn, chậm rãi nói: “Đây là... của hôi môn của em.” 05.09.22 x** 154 x**
Bình Luận (0)
Comment