C155
C155C155
Chương 154: “Xin hãy cứu con tôi."
Edit: jena
Quý Sở Nghiêu nhìn chiếc nhẫn trên tay, nở một nụ cười rạng rỡ.
Niêm hạnh phúc mãnh liệt lan tràn khắp cả người hắn. Quý Sở Nghiêu hiểu rõ, tình yêu và kết hôn không phải là những nhu câu nằm trong danh sách mục tiêu trong cuộc sống của Tư Thần.
Đối với một đứa trẻ trưởng thành thiếu thốn tình yêu, cách bày tỏ tình cảm thường sẽ vụng về hơn những người khác. Nói cách khác, vì chưa từng được dạy dỗ về tình yêu hay cảm nhận được tình yêu đúng nghĩa, cho nên không phải là một người dễ yêu. Vì vậy đối với vấn đê này thường không rõ, không hiểu, và không trân trọng.
Hắn đã chuẩn bị quá trình theo đuổi rất lâu, nhưng tình cảm cũng không phải là mã lệnh lập trình, không thể chế tạo ra, vì vậy cuộc chiến này dù có thắng hay bại thì Quý Sở Nghiêu cũng không để tâm.
Nhưng ít nhất thì bây giờ Tư Thần lại chủ động hơn trong tưởng tượng của hắn, là một đứa trẻ đang cố gắng học cách biểu đạt tình yêu của mình.
Nếu Quý Sở Nghiêu thực sự là một con cyber-dog, ngay lúc này hắn sẽ không ngại ngân cắn góc áo của Tư Thần, nhào vòng lòng cậu, điên cuông vẫy đuôi.
“Anh vui lắm.” Nhẫn đã đeo trên tay hắn, nhưng Quý Sở Nghiêu lại nắm lấy tay Tư Thần, hôn xuống ngón áp út của cậu.
Không khí ấm áp, có chút tình nông ý mật.
Tư Thần vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào, cũng may Trường Sinh Uyên đã lao ra từ phòng ngủ đã giải quyết vấn đề này thay cho cậu.
“Chi —_”
Nó chạy như bay đến, xúc tu đạp râm rầm lên sàn nhà. Tư Thần khom lưng, ôm Trường Sinh Uyên lên.
“Chi chi, chỉ!”
Từ trước đến giờ nó cũng chưa từng rời khỏi mẹ lâu như vậy, giọng điệu tủi thân và buồn bã không nói nên lời, chi chi không ngừng nghỉ suốt cả nửa ngày, nâng một xúc tu lên chỉ thẳng về phía Quý Sở Nghiêu. Quý Sở Nghiêu ngay lập tức giải thích theo bản năng: “Anh không có làm gì hết!”
Cha dượng và mẹ kế đều giống nhau, khi ở nhà khó tránh khỏi rơi vào những tình huống khó xử.
Tư Thần lắng nghe, Tư Uyên nói Quý Sở Nghiêu lãng phí đồ ăn, còn làm trò trước mặt nó, đổ hết thịt heo nó thích vào thùng rác!
Ánh mắt Tư Thần dừng trên bàn ăn đầy đủ các món của ngon vật lạ. Ngoài việc đẹp, quả thật phân lượng có chút ít.
Tư Thần im lặng một chút rồi nói: “Nó nói anh lãng phí đồ ăn. Sau này anh muốn cho nó ăn cứ trực tiếp đút là được, không cần xử lý, nó sẽ ăn hết.”
Cậu ôm Tư Uyên, đặt nó xuống ghế trẻ em bên bàn ăn. Trường Sinh Uyên giơ xúc tu, cuộn đồ ăn trên bàn ăn, ăn xong còn liếm sạch sẽ.
Trở thành tiến hóa giả, Tư Thần cũng không nhất thiết phải ăn cơm mỗi ngày. So với thức ăn bình thường, dịch dinh dưỡng phù hợp với yêu câu của cậu hơn.
Nhưng Quý Sở Nghiêu đã tự mình xuống bếp, cậu vẫn nên ăn một chút, còn uống một chút rượu.
Tư Thần không dùng thuốc lá và rượu nhiều, nhưng với cậu, uống rượu không khác gì uống nước lọc. Vậy mà đôi má vẫn hồng hồng lên say động lòng người.
Quý Sở Nghiêu luôn cảm thấy Tư Thần thật đẹp. Đặc biệt là sau khi kết hôn, chỉ cân nhìn thấy Tư Thần, hắn đã tự động mỉm cười.
Quý Sở Nghiêu đặt đũa xuống: “Tuy sau khi kết hôn mới nói thì có vẻ giống như anh lừa em, nhưng lúc trước gấp quá nên anh quên nói với em chuyện này. Anh đã bỏ phương hướng tiến hóa cơ giới, bây giờ muốn bắt đầu lại từ đầu. Hiện tại chỉ mới có cấp Bốn.”
Con mắt nhân tạo của Tư Thần có cung cấp số liệu, năng lượng trên người Quý Sở Nghiêu chỉ có mấy ngàn. Nhưng số liệu này chỉ dùng để tham khảo, trạng thái chiến đấu và trạng thái phi chiến đấu có sự chênh lệch khá lớn, cũng sẽ có ảnh hưởng từ sức khỏe, cậu cũng không quá mức để ý.
Cậu đã lựa chọn kết hôn với Quý Sở Nghiêu, cảnh giới tiến hóa cũng là một trong những điều kiện cần phải làm rõ khi kết hôn, nhưng với cậu không quá quan trọng. Vì sau lưng Quý Sở Nghiêu là Đồ Linh.
Tư Thần còn bình tĩnh hơn cả Quý Tư Thành.
Sau vài giây sửng sốt, Tư Thần khẽ gật đầu: “Em biết rồi. Nhưng tại sao anh lại đột ngột quyết định như vậy?” “Wì không tìm được nguồn năng lượng trung tâm phù hợp. Anh đã ở cấp Sáu rất lâu, có lẽ là 5 năm. Cha anh có để dành “Descartes” cho anh. Nhưng cha anh đã lớn tuổi rồi, nếu muốn tiếp tục sống thì phải đổi nguồn năng lượng trung tâm tốt hơn... Cho nên anh không nhận.” “Càng về sau, anh càng nhận thấy rõ được giới hạn của tiến hóa cơ giới. Đều là mượn sức mạnh từ bên ngoài, nhưng tiến hóa giả cơ giới phải trực tiếp bỏ đi thân thể gốc của mình, nếu thế thì thân thể gốc cũng không tính là được cường hóa hay tiến hóa. Điểm chính của tiến hóa cơ giới là hoàn toàn trở thành một sinh mệnh máy móc. Ngoài ba vị Chủ Thần của nên văn minh Cơ Giới, hạn mức cao nhất mà tiến hóa giả cơ giới có thể đạt được là cấp Tám.”
Quý Sở Nghiêu dừng một chút rồi nói tiếp: “Trong tình huống bình thường, cấp Tám có lẽ đã đủ. Cha anh cũng chỉ mới cấp Bảy. Tuy nhiên theo kết quả kiểm tra và các báo cáo gân đây, bây giờ tân suất xuất hiện không gian gấp khúc ngày càng cao hơn. Phạm vi Khu An toàn ngày càng thu hẹp, anh sợ rằng sẽ có ngày không còn kết giới nữa, sinh vật chiều cao sẽ ồ ạt đổ bộ..."
“Mà trong một thế giới như vậy, anh sẽ không đủ năng lực để bảo vệ người anh cần phải bảo vệ.”
Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng như một người thừa kế, thông tin hắn nắm trong tay nhiều hơn người bình thường.
Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ.* *Câu gốc là của Mạnh Tử: “Cùng tắc độc thiên hạ kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ”: Trong cảnh nghèo hèn, bần cùng, bất đắc chí, điêu quan trọng nhất chính là giữ được mình trong sạch, tu dưỡng đạo đức. Nhờ vậy, sau này khi đã thành đạt, vinh hiển thì có thể tạo phúc cho thiên hạ. Như vậy, năng lực “bình thiên hạ” của người quân tử chính là bắt nguồn từ việc tu dưỡng thật tốt bản thân. Quý Sở Nghiêu cảm thấy rằng từ nhỏ hắn đã có được những ưu đãi và thiên vị đặc biệt, vì vậy nên gánh vác trách nhiệm.
Hắn từ bỏ những gì có được, hai bàn tay trắng bắt đầu chọn con đường đi khó nhất.
Nếu thế giới vẫn còn bình thường, vậy thì hắn mặc kệ dù thành công hay thất bại, ảnh hưởng cũng không lớn; nhưng nếu thế giới có một ngày mất khống chế, quyết định này chắc chắn sẽ sinh ra một con đường sống.
Quý Sở Nghiêu đã suy nghĩ thấu suốt, nhưng bây giờ hắn lại không quá nắm chắc.
Quý Sở Nghiêu hỏi: “Liệu anh có làm liên lụy em không?” Hiếm khi Tư Thần nhìn thấy hắn nhìn mình với vẻ chần chờ, hoang mang và bối rối. Tư Thần trả lời: “Lần đầu tiên gặp anh, em chỉ là một người bình thường, hơn nữa sức khỏe còn rất yếu. Nếu là những tiến hóa giả khác, sẽ không một ai quan tâm đến em. Nếu không có anh, em cũng sẽ không thể an toàn mà ra khỏi không gian gấp khúc. Nhưng vì em vô tri, em không thấy mình liên lụy gì đến anh cả.”
Cậu nghiêm túc nói: “Cho nên không cân hỏi như vậy. Người trong nhà chỉ có bạn đời mới được quyền tự do lựa chọn. Anh là người nhà mà em lựa chọn, em nguyện ý gánh vác hậu quả.”
Gương mặt của Quý Sở Nghiêu giãn ra: “Anh biết rồi.” Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cảm xúc của Tư Thần thay đổi rất nhanh.
Cậu lựa chọn kết hôn khi bản thân đang xúc động nhất, nhưng cậu không hối hận. Khi ăn uống, tắm rửa xong đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Cậu hậu tri hậu giác nhớ đến một chuyện, vì vậy lấy điện thoại ra nhắn cho Bạch Đế một tin.
Tư Thần: Thầy ơi, em kết hôn rôi. Người kia là Quý Sở Nghiêu.
Cậu tìm ảnh chụp chiếc nhẫn mình đặt trong album rồi gửi qua.
Tư Thần: Hôm nay em lấy mảnh nhỏ cổng giới làm một chiếc nhẫn, sẽ không có ảnh hưởng gì đúng không ạ? Tư Thần thừa nhận là mình tiên trảm hậu tấu*, hơn nữa còn nửa đêm mới thông báo cho Tống Bạch, quả thật có chút chột dạ.
*Thành ngữ: Chỉ những việc làm không chờ cấp trên, hành động trước rồi mới báo cáo sau. Kết hôn cũng không phải một chuyện nhỏ nhặt gì.
2 giờ sáng, hẳn là Bạch Đế đang ngủ.
Nhưng cậu gửi tin nhắn mới vài phút đã nhận được tin trả lời.
Tư Thần giật mình, bấm xem.
Tống Bạch: ... Ô.
Tống Bạch phóng to tấm ảnh kia ra nhìn thật lâu, trọng điểm không phải chiếc nhẫn của Tư Thần, mà là chiếc nhẫn ở phía dưới.
Sao cứ thấy giống chiếc nhẫn ông đi câm cố vì đánh cờ thua nhỉ.
Tống Bạch không thể nhịn nổi sự khó chịu: Đêm tân hôn còn nhớ tới ông già góa bụa này à. Tống Bạch: Quý Sở Nghiêu không được hả?
Ông còn định nhắn có cần ông tới không. Nhưng cuối cùng nhịn lại, tránh tự mình bôi đen bản thân trước mặt học trò.
Nói ông ghét Quý Sở Nghiêu cũng không đến mức đó; nhưng bảo ông chúc phúc thì nằm mơ đi.
Tống Bạch tìm thấy số điện thoại Tống Trường Minh, đưa ra chỉ thị quan trọng: “Đầu năm nay khai giảng sớm đi”
Tháng chín mới đi học, quá muộn.
*xx**%
Tư Thần ngủ ở phòng ngủ chính, một chiếc giường lớn rộng 3 mét đủ cho cậu lăn hai vòng. Đáng tiếc trên gối không phải Quý Sở Nghiêu, mà là Tư Uyên đã ăn no căng bụng. Tư Uyên cuộn mình nằm trên gối mềm, trông như một con mèo bự.
Tư Thần cảm thấy với tính cách của Quý Sở Nghiêu, nếu cậu không chủ động một chút, đối phương vẫn sẽ giữ kế cho đến ngày Tư Uyên tốt nghiệp tiến sĩ.
Cậu suy nghĩ một lát, nâng gối lên, ôm Tư Uyên nằm trên gối đi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Trường Sinh Uyên rất cảnh giác với ngoại giới, nhưng nhìn thấy người bên cạnh mình là Tư Thần, nó lại nằm lăn ra làm biếng không thèm nhúc nhích.
Để trấn an con nhỏ, Tư Thần còn lấy quần áo của mình đắp lên nó.
Một góc xúc tu nho nhỏ lộ ra khỏi lớp quân áo như một cái đuôi mèo quơ qua quơ lại, nhưng nó không tỉnh. Đứa nhỏ này đúng là lớn lên rồi.
Tư Thần về lại giường, nằm xuống, còn lấy điện thoại ra nhắn hai tin cho Quý Sở Nghiêu.
— Em mật.
- Anh còn chưa đi ngủ à?
Nhắn xong thì Tư Thần tắt đèn, để an tâm còn bật chế độ máy bay cho điện thoại.
Vài phút sau, cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra một chút.
Chăn bị xốc lên, ở bên cạnh xuất hiện một người.
Trong bóng tối, cậu nghe thấy Quý Sở Nghiêu nhỏ giọng hỏi: “Tư Uyên đâu?”
Tư Thần trả lời: “Ngủ ở phòng khách.” Quý Sở Nghiêu nắm lấy tay cậu: “Ừm”
Tư Thần xích lại gân, dán lên người hắn, cả người mềm mại như một con mèo.
Quý Sở Nghiêu dù có thanh tâm quả dục như thế nào cũng không thể không phản ứng. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Tư Thần, nhẹ giọng hỏi: “Được không?”
Vì hơi lo lắng nên giọng nói có chút run rẩy.
Nếu đèn còn bật, Tư Thần có thể nhìn thấy gương mặt của hắn đang phừng phừng đỏ vì ngượng.
“.. Chuyện này còn phải hỏi em, hả anh?”
Tư Thần nhận lại một nụ hôn.
Ban đầu chỉ nhẹ nhàng thăm dò, sau đó lại như mưa to bão lớn, không thể kiềm nén. Cái đuôi nhỏ của thiếu niên bị túm lấy.
Tư Thần hiếm khi ngủ ngon như vậy, gương mặt hoàn toàn thư thái giãn ra.
Đến bây giờ Quý Sở Nghiêu vẫn không biết vì sao Tư Thần lại đột ngột muốn kết hôn với mình. Nhưng giờ khắc này, hắn đang canh giữ bên cạnh cậu, cảm nhận tình yêu không ngừng cuồn cuộn trào dâng trong lồng ngực, cảm thấy lý do đằng sau đã không còn quan trọng nữa.
Em muốn một gia đình, anh nguyện ý cho em một gia đình.
Như vậy là đủ rồi.
*xx**%
Tư Thần ngủ không lâu, khi tỉnh lại là gân giữa trưa. Có người thay cho cậu một bộ đồ ngủ mới, ngoại trừ cảm giác hơi sưng thì còn lại rất khỏe.
Cậu vừa mới tỉnh dậy, Quý Sở Nghiêu ở bên cạnh liền mở bừng mắt.
Quý Sở Nghiêu dịu dàng ân cần hỏi: “Em muốn uống nước không? Hay là muốn ăn cơm? Có mệt không? Anh giúp em xoa xoa một chút nhé.”
Ký ức từ từ tua lại.
Có vẻ sai rồi.
Tư Thần vốn cảm thấy cả người mình rất khỏe, nếu trình độ của Quý Sở Nghiêu bình thường thì cậu cố gắng chịu đựng một chút là được, không ngờ lại sướng đến mức khóc không thể khống chế.
Tư Thân ngượng ngùng quay đầu đi, chậm rãi trả lời: “Em ra ngoài xem Tư Uyên, anh đừng đi theo. Giọng nói của cậu khàn khàn.
Trong phòng khách, TV đang chiếu phim hoạt hình cho trẻ em. Trường Sinh Uyên ngôi trên sô pha, trong lòng là một đống đồ ăn vặt vừa được gửi đến sáng nay.
Khi ngủ dậy, Tư Uyên thấy mình nằm trên sô pha nên nhanh chóng đến gõ cửa phòng ngủ chính.
Người mở cửa lại là Quý Sở Nghiêu.
Quý Sở Nghiêu nói với nó rằng Tư Thần rất mệt, còn đang ngủ, không nên quấy rầy mẹ.
Tư Uyên không phải là một đứa trẻ dễ nghe lời, nhưng nó rất yêu mẹ. Và nó cảm giác được Tư Thần quả thật rất mệt.
Vì vậy, nó đã bị phim hoạt hình cho trẻ em và đồ ăn vặt của cha dượng mua chuộc. Thấy Tư Thần đã tỉnh, Tư Uyên liên ném đồ ăn vặt đi, muốn chui lại vào trong người mẹ.
Nó dùng sức ngửi ngửi: “Mẹ ơi...?”
Trên người Tư Thần có mùi rất lạ, nói như Trường Sinh Uyên thì giống như mùi Sprite trộn với rượu vang đỏ. Giải thích cho con cái hiểu tối hôm qua cha mẹ làm gì, và tại sao lại phát ra một số âm thanh kỳ quái thì vĩnh viễn là một vấn đề nan giải.
Tư Thần lựa chọn không giải thích.
Cậu vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Tư Thần đang dùng bàn chải điện để đánh răng, bỗng nhiên cảm thấy chỗ da bên eo có gì đó nong nóng.
Tư Thần ngạc nhiên, lấy bài thi ra. Từ khi ra khỏi không gian gấp khúc, chữ ở trên bài thi vẫn chưa biến mất. Cậu đã hỏi Tống Bạch, Tống Bạch nói rằng chỉ cần chờ một chút thì nội dung sẽ tự động đổi.
Vì đạo cụ này tương đối quý hiếm nên Tư Thần luôn mang nó theo bên người.
Cậu tin rằng bây giờ mình không thể gặp không gian gấp khúc được.
Trên bài thi có một hàng chữ.
— Xin chào, tôi là Tiên Tri. Tuy có chút mạo muội vì tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, nhưng lại không thể không nói.
Tư Thần nhíu mày, những hàng chữ nhỏ tiếp tục hiện lên.
— Xin hãy cứu con tôi. - Làm một giao dịch trao đổi, tôi có thể nói cho cậu biết chìa khóa cuối cùng ở đâu, cậu cũng có thể đến đó để biết được chân tướng của X-13. 05.09.22 “Giải thích cho con cái hiểu tối hôm qua cha mẹ làm gì, và tại sao lại phát ra một số âm thanh kỳ quái thì vĩnh viễn là một vấn đề nan giải.” š ('V `) bậc làm cha mẹ vẫn sẽ luôn ngại ngùng như vậy =)) và chưa yên bình được bao lâu, mới cưới nhau chưa đi tuần trăng mật luôn đã vô phó bản mới
xx**% 155 *xx*x*%