Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 157 - C157

C157 C157C157

Chương 156: Biên bản cuộc họp

Edit: jena

Khu Bắc Thành là Khu An toàn quan trọng nhất của liên minh. Trụ sở của bốn tập đoàn lớn đều được xây dựng ở đây.

Hơn nữa, trong thành phố trung tâm còn có trường đại học Bắc Thành, trường đại học Thiên Minh, học viện quân đội Thâm Lam cùng những xí nghiệp, công ty lớn tiên tiến, hiện đại bậc nhất.

Giao thông ở đây phát triển, dân cư đông đúc, mặc dù không thể tránh khỏi việc bị phân hóa giàu nghèo, phân chia cấp bậc thượng - trung - hạ lưu trong xã hội nhưng nhìn chung người dân đều sống và làm việc trong hòa bình, yên ổn. Đặc biệt, nếu so với các khu vực lân cận thì người dân ở đây đúng là sống hạnh phúc.

Với cuộc sống như vậy, đột nhiên Bạch Đế tìm tới cửa, nói rằng ba ngày nữa cả khu Bắc Thành sẽ xuất hiện không gian gấp khúc, hy vọng bọn họ có thể huy động lực lượng giúp người dân di tản... Hình như có âm mưu gì đó sâu xa.

Để phòng ngừa bị quân phản loạn nổi dậy tổng tiến công, bây giờ liên minh đang tổ chức một cuộc họp bằng hình ảnh mô phỏng.

Đây là kỹ thuật do Khoa học kỹ thuật Bát Phương cung cấp, hơn nữa đã được lưu hành trên thị trường. Giá cả đắt đỏ, là đặc quyền của riêng tầng lớp thượng lưu. Khoảng 20, 30 năm nữa mới có thể mở rộng thị trường, du nhập rộng rãi vào xã hội.

Thật ra hình ảnh mô phỏng cũng không không sử dụng tốt như trên quảng cáo, lại còn tốn nhiều chi phí bổ trợ. Bọn họ chỉ sử dụng vì có cảm giác siêu việt hơn người bình thường.

Khoa học kỹ thuật thay đổi thế giới? Không, khoa học kỹ thuật dùng phương thức thay đổi thể giới để bào rút từng đồng bạc cắc trong túi của người khác.

Bạch Đế có mạnh đến đâu cũng không thể trong vòng 3 ngày di tản được 630 triệu người trong khu Bắc Thành. Chuyện này cần phải có những người ở tâng trên liên hợp với nhau thì mới làm được.

Hội nghị của những tinh anh đứng đầu liên minh có thể quyết định vận mệnh của trăm triệu người trong Khu An toàn. Hội nghị này chỉ có 37 người tham gia.

Tư Thần không ngờ rằng cậu lại có cơ hội tham gia vào một hội nghị quan trọng như thế này.

Nửa đêm cậu sử dụng thiết bị truyền cảm thần kinh vừa được gửi đến, cùng Quý Sở Nghiêu tham dự hội nghị. Bọn họ là nhân chứng để chứng miinh bài thi là thật. Nhưng ở đây, vai chính không phải họ.

Sau khi trình bày xong, thư ký AI lễ phép cúi đầu, ý bảo hai người đã có thể offline.

Nhưng điểm khác biệt là Quý Sở Nghiêu trực tiếp bị đá văng ra ngoài, còn Tống Bạch cấp thêm một ghế sau lưng mình, cho Tư Thần tham gia tiếp.

Tư Thần đổi ghế ngồi.

Cậu chỉ nhìn thấy lưng ghế của Tống Bạch, những người khác cũng khó mà nhìn thấy cậu.

Tống Bạch chặn đứng những ánh mắt săm soi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Hội nghị bắt đầu. Tư Thần phiên dịch trong đầu ngôn ngữ của liên minh: “Nếu tiên đoán đó không thành sự thật thì cuộc di tản này sẽ gây nên tổn thất cực kỳ to lớn cho các tập đoàn. Nhiều thiết bị công nghệ đình công một ngày sẽ khiến cho hàng hóa không thể tiếp tục lưu thông.”

“Tôi không đồng ý di tản. Tôi cho rằng đây là một âm mưu.”

“Tôi kiến nghị giấu giếm chân tướng, chỉ cần tâng trên di tản. Nhiều người dân như vậy cũng không đủ chỉ phí sử dụng phương tiện di chuyển, xe cộ để di tản đến Khu An toàn khác, và họ cũng khó lòng bỏ nhà của mình đi. Tài sản lớn nhất của người dân là ở khu Bắc Thành. Hơn nữa dân tị nạn ồ ạt tràn vào những khu An toàn khác sẽ gây biến động lớn, nếu nhìn xa hơn thì đó chính là điều mà chúng ta không muốn thấy nhất.”

“Tôi đề nghị đầu tiên hãy di tản các tập đoàn lớn. Đặc biệt là xí nghiệp, trung tâm tư liệu và thiết bị.” Trên mặt Bạch Đế nở một nụ cười trào phúng.

Hâu hết những người vừa nêu ý kiến đều là những người thuộc tâng lớp thượng lưu, tài phiệt, từ khi sinh ra đã được được thừa hưởng tài sản của các thế hệ trước. Sau đó, trong thời kỳ đỉnh cao của mình, họ đã đánh bại những người thừa kế khác, cuối cùng trở thành người đứng đầu.

Cả đời này họ chỉ chui rúc trong trung tâm thành phố, không bao giờ nhìn thấy người thường; cũng hình thành thói quen xem sinh mệnh của người xa lạ kia là những số liệu bình thường, chỉ đưa ra những quyết sách phù hợp với lợi ích của chính mình.

Luôn luôn ngẩng cao đầu, lý tính, đứng trên đài cao, vì chẳng có gì liên quan đến mình.

Tầng lớp thượng lưu chỉ có Quý Tư Thành là ngoại lệ. Vì ông sống lâu, kể từ khi tai ương bắt đầu cho đến hiện tại đã nhìn thấy được nhiều điều trong cuộc sống. Quý Tư Thành nói: “Tôi không đồng ý. Tôi hy vọng bây giờ ngay lập tức có thể di tản.”

“Tôi cũng không đồng ý.” Gia chủ nhà họ Tống vội vàng tán thành: “Nếu không di tản, sau khi không gian gấp khúc kết thúc, lực lượng của sinh vật chiều cao sẽ gia tăng hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng. Hơn nữa vì phương thức xâm lấn của nền văn minh Cơ Giới tương đối đặc biệt, chúng ta cũng khó lòng phân biệt được chúng với người bình thường! Đến lúc đó, tổn thất còn nguy cấp hơn so với ban đầu.”

Nếu so sánh người dân trong Khu An toàn với rau dưa thì Khu An toàn chính là một vườn rau.

Trông rau cũng phải bón phân cho đất. Bây giờ thiên tai ập đến, người trồng rau không muốn đổi chỗ trông rau mà vẫn muốn mớ rau này hư thối dưới đất để làm dinh dưỡng cho một mớ rau mới để thu hoạch, không có rau, có thể trồng lại. Còn chỉ phí di chuyển chuyển rau quá cao, chỉ muốn chuyển những thiết bị phụ trợ trồng rau như máy thu hoạch tự động, máy bơm phun sương... Họ hoàn toàn không cảm thấy bản thân cũng chỉ là một cọng cải to trong vườn rau này.

Tư Thần nghe đến hơn nửa đêm, không cảm thấy vui nổi, chỉ thấy thật mệt.

Cậu lặng lẽ đi ra ngoài, tháo dây cảm ứng trên huyệt thái dương ra.

Một lát sau, Tống Bạch nhắn cho cậu: “Thấy quen rồi thì bình thường.”

Sau đó lại thêm một tin.

“Tốt nhất con nên tập làm quen sớm.”

Quý Sở Nghiêu thoát ra ngoài sớm hơn cậu mấy tiếng. Tư Thần mở cửa phòng ngủ, phát hiện hắn quả thật đã ngủ rồi, trên đầu còn xếp một chồng văn kiện. Sau khi đổi về thân thể của chính mình, Quý Sở Nghiêu còn thích ngủ hơn cả lúc trước.

Tư Thần nhẹ nhàng lấy những văn kiện kia, toàn bộ đều là luận văn liên quan đến “Nữ Oa”. Ba Chủ Thần của nền văn minh Carol chỉ mới được xác định cách đây khoảng 20 năm. Họ phát hiện trong nền văn minh Cơ Giới có di tích của ba loại hình cyber: Thiên Khải, Thiên Huy, Thiên Diễn.

Trong đó, về Thiên Diễn, tương ứng với Chủ Thần “Nữ Oa”, có ít nội dung nhất.

Tư Thần nhớ về cốt truyện trong game “Giấc mộng của Đồ Linh”. Có một số những người Carol đã lên tàu “Nữ Oa” đi ra ngoài vũ trụ, vẫn chưa quay về, để lại Đồ Linh cố gắng bảo vệ cho những người còn ở lại.

Khi đó Đồ Linh đã có tâm trạng gì khi nhìn nhân loại mình đang bảo vệ không ngừng tiến tới sự diệt vong? Có lẽ là không có tâm trạng gì. Vì khi đó, Đồ Linh chỉ là một cyber siêu cấp.

Tư Thần cũng không nghĩ nhiều, cậu tắt đèn ngủ, nằm ở bên cạnh Quý Sở Nghiêu. Cảm thấy thật lạnh, cậu lại theo bản năng dính sát lại gần Quý Sở Nghiêu.

Quý Sở Nghiêu cũng không tỉnh lại, chỉ theo bản năng bảo vệ thiếu niên.

Khi hội nghị bắt đầu tranh cãi gay gắt, cửa phòng họp đột nhiên mở ra.

Mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Ở đây vốn không phải là một phòng họp chân chính, chỉ là dùng hình ảnh thực tế ảo tạo ra. Nói cách khác, cánh cửa kia chỉ dùng để trang trí, không thể mở ra được. Trừ khi — AI của khoa học kỹ thuật Bát Phương đã bị ai đó xâm nhập phá giải.

Giây tiếp theo, Quý Sở Nghiêu bước vào.

Ai ở đây cũng biết hắn. Con trai độc nhất của Quý Tư Thành, quá nổi tiếng, 20 tuổi đã lên cấp Sáu, không biết cũng không được. Khi đó có rất nhiều người ghét con trai của Quý Tư Thành, vì họ biết với đứa con trai giỏi giang như vậy, nhà họ Quý phát triển thêm 200 năm nữa cũng không phải một giấc mộng điên rồ.

Nhưng từ sau khi Quý Sở Nghiêu “đắm mình trụy lạc”, nhiều người cũng không còn quan tâm đến hắn như trước.

Nhưng mặc kệ là trước đây hay hiện tại, chưa trở thành gia chủ của nhà họ Quý, cũng không phải thành viên trong hội đồng quản trị của Trung Tâm Cơ Giới, Quý Sở Nghiêu không có tư cách đi vào đây. Có một số con người không thể làm, nhưng đối với trí tuệ nhân tạo thì lại rất dễ làm.

Không gian mô phỏng này chỉ có hơn 30 người có quyền hạn quản lý, có người đã bắt đầu ra lệnh cho thư ký AI, yêu cầu đuổi Quý Sở Nghiêu đi.

Nhưng thư ký AI lại không hề thực thi mệnh lệnh, nó nâng tay, lấy ra một cái ghế đặt ở vị trí cuối cùng của bàn họp như một vị trí đặc biệt của quốc vương.

Đồ Linh ngồi xuống.

Những ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.

Có người ầm lên: “Sở Phục Hi, không phải cô bảo đảm ở đây rất an toàn à, không có kẻ nào khác có quyền hạn quản lý?! Sao cô lại cho con trai cô một quyền hạn hả?! Cô không tuân thủ quy tắc!” Bạch Đế hơi nheo mắt, có lẽ nhớ ra gì đó, khóe miệng lên cong lên.

Tống Bạch từ biểu tình sắc bén liên đi vào trạng thái ngủ đông đầy lười biếng, cảm giác như từ phòng họp liên minh quay về thành Bạch Đế, trở thành một ông già ngồi trước bàn cờ tướng.

Nếu không phải không khí không cho phép, ông còn muốn võ tay cười to.

Quý Sở Nghiêu nói: “Tôi là Đồ Linh.”

Giọng nói vô cùng đặc biệt.

Bây giờ kỹ thuật giọng nói của người máy đã được hoàn thiện đến mức không nghe sự khác biệt so với con người, nhưng giọng nói của Quý Sở Nghiêu lại mang khuynh hướng cảm xúc của kim loại, người nghe có cảm giác như một khúc đàn dương cầm cố ý đánh lệch đi một nốt. Chỉ một câu này đã khiến cho không khí ồn ào trong phòng họp ngay lập tức im phăng phắc.

Sở Phục Hi quay đầu nhìn Quý Tư Thành, ánh mắt thập phần phức tạp, trông như muốn khóc.

Quý Tư Thành bất đắc dĩ mỉm cười với bà, ở dưới bàn họp dịu dàng nắm lấy tay vợ mình.

Đồ Linh cũng không quan tâm đến những chỉ tiết này. “Thứ nhất, tôi yêu câu người dân trong khu Bắc Thành phải di tản ngay.”

“Thứ hai, tôi sẽ vào không gian gấp khúc này."

Đồ Linh không có xúc cảm gì đặc biệt, nhàn nhạt nói: “Tôi hi vọng chúng ta có thể nhất trí với nhau trong cuộc họp này, cố gắng hoàn thành mọi thứ theo trình tự một cách nghiêm túc và chắc chắn.” Nếu không hắn sẽ dùng phương thức riêng để đạt được mục đích. Ví dụ như trực tiếp lập mã lệnh cho ý thức tiến vào không gian ảo này của họ rồi khống chế trong thời gian ngắn.

Ở đây không có thiết bị phụ trợ, muốn khống chế hoàn toàn bộ não người cũng không quá tiện.

Ánh đèn trong phòng họp lập lòe, trên trần nhà, từng sợi dây điện đang từ từ rũ xuống.

Rõ ràng chỉ là hình ảnh mô phỏng nhưng có không ít người đang cảm thấy cả người dựng ngược lông tơ.

Một người họ Lâm muốn rời khởi không gian mô phỏng này lại khiếp sợ khi phát hiện ông rơi vào trạng thái “Không thể đăng xuất”.

Trong hiện thực, ông đang ngôi trong phòng làm việc của mình, kết nối trực tiếp với dây truyền cảm, mở to mắt như đang ngẩn người. Xung quanh ông là một loạt các nhân viên an ninh, lực lượng bảo vệ liên tục đối đầu với sinh vật chiêu cao. Nhưng những bảo vệ này cũng không có cách nào chui vào không gian ảo để cứu ông. Dù bọn họ có thể vào đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Họ chỉ là một chuỗi số liệu rác rưởi không thể tấn công máy chủ.

Người mà bọn họ đang đối mặt là Đồ Linh, là cyber siêu cấp đứng đầu của một nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp cao.

Lâm Thắng Lợi gian nan giơ tay: “Tôi đồng ý, không có ý kiến”

*xx**%

Tư Thần ngủ đến 5, 6 giờ sáng, cảm giác người bên cạnh hình như đã tỉnh. Giấc ngủ của cậu không tốt, hơn nữa ngủ lâu lại khiến cậu cảm thấy tội lỗi vì lãng phí thời gian nên cậu ít khi ngủ nướng.

Nhưng bây giờ cậu quá mệt. Cách đây một ngày cậu còn nằm ở trên chiếc giường này nhữn eo đến phát khóc.

Tư Thần túm chặt ống tay áo của Quý Sở Nghiêu, dựa theo cảm giác hôn lên môi hắn một cái, hít hít mũi nói: “Chờ một chút nữa rồi dậy.”

Động tác của Đồ Linh dừng lại.

Đôi mắt xanh của hắn phát sáng trong đêm. Thật ra chuyện này không hợp lý, vì Quý Sở Nghiêu đã tháo dỡ nguồn năng lượng trung tâm ra khỏi người.

Hắn chần chờ một lát, cuối cùng cúi đầu, hôn lên giữa chân mày Tư Thần: “Được.” Chuyện cứu thế giới có thể chờ một chút, ngủ với vợ quan trọng hơn. 06.09.22 “Chuyện cứu thế giới có thể chờ một chút, ngủ với vợ quan trọng hơn.” =)) có vợ cái sến

xx**% 157 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment