Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 158 - C158

C158 C158C158

Chương 157: “Tôi sẽ mang cậu ấy vê với em.” Edit: jena

Tư Thần ngủ thêm được 2 tiếng.

Cậu ngủ tới mức tay chân mềm nhũn, vừa nhấc đầu dậy, Quý Sở Nghiêu đang nằm im bên cạnh, chăm chú nhìn cậu.

Đối phương nở một nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười, chỉ có một sự trống rỗng vô hồn. Dưới ánh mặt trời, hai con ngươi xanh biếc như ngọc, khúc xạ và phát ra ánh sáng nhiều màu sắc.

Quý Sở Nghiêu hỏi: “Em tỉnh? Muốn ăn cơm không? Anh dặn cyber quản gia nấu cơm trưa rồi.” Tư Thần ngẩn ngơ, một lát sau mới ý thức được: người này không phải Quý Sở Nghiêu.

Tư Thần lùi về sau một chút: “... Đồ Linh?”

Quý Sở Nghiêu, hoặc là Đồ Linh cũng không phản bác. Ánh mắt hắn vô cùng tĩnh lặng, giống như một dải ngân hà mênh mông.

Dù trong lòng cũng đã trù bị nhưng ngủ một giấc dậy bỗng thấy chồng mình đổi thành người khác vẫn khiến cho Tư Thần có chút không thích ứng kịp.

Tư Thần đứng dậy, dò hỏi: “Sao ngài lại đến đây? Vì chuyện của Nữ Oa?”

“Đúng vậy.'

Khi đứng trước tủ quần áo tìm đồ, động tác của Tư Thần hơi cứng lại. Cậu có thể cảm nhận được Đồ Linh đang nhìn chằm chằm vào những vết hôn trên người mình.

Tư Thần nhịn không được, quay đầu lại nói: “Theo phép lịch sự của nhân loại thì bây giờ ngài nên nhắm mắt hoặc là quay đầu lại.”

Cậu không cho rằng da mặt mình mỏng, nhưng bây giờ lại cảm thấy mặt mình đang đỏ lên.

Đồ Linh nghe lời nhắm mắt: “Được.”

Sau khi xấu hổ thay quần áo xong, Tư Thần ra ngoài bàn ăn, ngồi xuống ghế.

Thật ra cậu không đói bụng, nhưng ăn cơm có tác dụng xua tan bầu không khí ngại ngùng.

Thức ăn mà Đồ Linh chuẩn bị đều có nguồn gốc từ thiên nhiên. Tư Thần nhìn dĩa cá ở gân mình nhất, trông như là một dĩa rong biển dài. Bụng phình to, chứa đầy trứng cá vàng to bằng ngón tay cái.

Lúc trước Tư Thần có nói với Quý Sở Nghiêu rằng Tư Uyên thích ăn nhiều thứ, có vẻ Đồ Linh cũng nghe được. Trên TV đang phát tin tức. Vì tiết kiệm nhân lực, phát thanh viên là một nữ cyber mô phỏng người sống.

“Rạng sáng ngày hôm nay, đài giám sát thiên tai phát hiện phía trên khu Bắc Thành xuất hiện những đốm đen dị thường. Căn cứ vào kết quả kiểm tra, dự tính trong khoảng ba ngày nữa, toàn bộ khu Bắc Thành sẽ gặp cao duy xâm lấn, không gian gấp khúc có phạm vi kéo dài hơn 400km... Để đảm bảo an toàn cho người dân, cục an ninh đưa ra thông báo khẩn cấp, yêu cầu các công ty xí nghiệp, người dân ngay lập tức di tản, tránh xa khỏi Khu An toàn, sơ tán đến Vùng Thiên tai, chờ không gian gấp khúc kết thúc.” “Theo thông tin được biết, lần sơ tán này có quy mô lớn nhất trong lịch sử của liên minh, có sự tham gia hỗ trợ của bốn tập đoàn lớn, 37 công ty và cục an ninh, ủy ban liên minh.”

Tư Thần ngẩng đầu nhìn màn hình.

Máy bay không người lái đang chiếu hình ảnh quay trực tiếp, dòng người đang nối dài trên đường phố. Vì lần sơ tán này mà các đoàn tàu ở khu vực xung quanh đều được điều động đổ bộ về khu Bắc Thành, còn có một số máy bay vận chuyển hàng hóa được chuyển đổi thành máy bay hành khách do một vài gia tộc đứng ra quyên góp.

Trung Tâm Cơ Giới và Khoa học kỹ thuật Bát Phương liên hợp cung cấp những cyber chiến đấu, cyber mô phỏng, tiến hóa giả để duy trì trật tự.

Màn hình lại quay đến những gương mặt hoang mang, rối bời, sợ sệt của người dân. Mẹ ôm con, ông lão nắm chặt đồ hộp trong tay,... từng người từng người nối dài trên đường.

Tin tức trên TV tiếp tục: “... Để không bị tôn động hàng hóa và trợ giúp người dân Bắc Thành vượt qua thời điểm khó khăn, bốn tập đoàn lớn cũng kết hợp với nhau bán vật tư, vật phẩm cứu tế với giá thấp. Mỗi hộp cứu tế gồm nước uống, bột dinh dưỡng, lều trại; nếu trong thời gian di tản không đủ tiền có thể dùng thẻ ID để tạm thời vay mượn.”

Hội nghị rạng sáng, Tư Thần chỉ nghe có một nửa.

Cậu còn nghĩ rằng sẽ không thành công.

Thứ duy nhất mà liên minh thiếu sót không phải lực lượng hay vật tư, mà là lòng tin và tinh thân đoàn kết. Cao duy xâm lấn xuất hiện đã thay đổi nhiều quan niệm của con người, ví dụ như tiến hóa giả dần dần không xem chính mình là người nữa. Dù trong mắt của sinh vật chiều cao thì bọn họ đều là một.

Trong cuộc di tản này, một số công ty lớn đã đổ máu rất nhiều. Thêm vài lần nữa, như tập đoàn Trung Tâm Cơ Giới, khó lòng cầm cự nổi.

Nếu không phải Đồ Linh gây áp lực, chỉ dựa vào một mình Tống Bạch thì không thể đạt được hiệu suất như thế này.

Có 37 người tham gia vào cuộc họp, ý thức đến giờ vẫn còn bị nhốt trong không gian ảo, bị AI trông chừng. Cho đến khi cuộc di tản kết thúc, Đồ Linh mới thả bọn họ ra. Để tránh cho những người này cảm thấy nhàm chán, Đồ Linh cũng mở một máy chiếu ở trong phòng họp.

Những người này lúc đầu còn nói chuyện phiếm với nhau, sau đó không hẹn mà cùng nhau im lặng. Trên TV, một thai phụ được nhà báo phỏng vấn: “Tuy thời điểm thông báo sơ tán có chút gấp rút nhưng chuyện lo lắng nhất sẽ không phát sinh. Tôi đã đi nhận gói vật tư. Bên trong có đồ ăn đủ cho cả ba ngày. Cyber tuân tra thấy tôi là thai phụ còn tháo lớp giáp bên ngoài ra đưa cho tôi."

“Ôi thiên tai, quả thật là không có cách nào tránh khỏi. Tuy đôi lúc cuộc sống khó khăn chỉ muốn thế giới này bị hủy diệt đi, nhưng tôi vẫn còn muốn sống lắm...”

Cô bất đắc dĩ cười cười.

Nhân loại sẽ đồng cảm, vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Dù không đồng cảm, nhưng lời này đối với họ cũng đã đủ để giác ngộ một vài điều. Ít nhất thì những người tâng trên này cũng đã nhận ra rằng những người dân thấp cổ bé họng kia cũng là con người như bọn họ, không phải rác rưởi hay hàng hóa. Lúc trước, khi thành lập Khu An toàn, vì tài nguyên hữu hạn, họ chỉ hy vọng nâng cao khả năng sống sót, người càng ưu tú thì càng nhận được nhiều tư liệu sản xuất. Hơn một trăm năm trôi qua, xã hội dân thái bình, con người sẽ thích nghi, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Những lãnh đạo của các công ty lớn dần biến hóa, mục đích ban đầu vì tương lai của nhân loại đã bị bóp méo thành sự ích kỷ của riêng mình.

Người mạnh thì luôn mạnh hơn, kẻ yếu thì mãi mãi yếu ớt.*

*Câu gốc là: “Người giàu thì ngày càng giàu hơn, người nghèo thì ngày càng nghèo đi.”. Đây là hiệu ứng Matthew, khái quát về xu hứng phát triển của xã hội hiện đại.

Toàn bộ liên minh chỉ còn lại một bộ khung xương hỏng hốc từ con thuyền lớn ban đầu, nhưng mỗi thế hệ đều có những người cố gắng chắp vá, hy vọng con thuyền có thể tiếp tục đi đến được bến bờ lý tưởng. Nếu cao duy xâm lấn ngày một nghiêm trọng thì trên thế giới sẽ không còn Khu An toàn, mỗi một tấc đất đều sẽ trở thành địa ngục. Cho đến khi nhân loại hoàn toàn bị diệt sạch cũng sẽ không khác gì một giống loài tuyệt chủng trong tiến trình tiến hóa của tự nhiên.

Tư Thần thu hồi tâm mắt.

Trường Sinh Uyên bò ra khỏi người cậu, cuộn một con cá rong biển còn tươi nuốt xuống bụng.

Nó ăn nhóp nhép nhóp nhép, Tư Thần rút một tờ khăn giấy, lau nước miếng và chất nhầy trên người Tư Uyên. Cá ăn có vị như cá hồi, lớp dầu măn mặn tươi ngon.

Dạ dạy của nó quả thật là một hố đen, ăn sạch dĩa cá cũng không lớn lên một vòng.

Đồ Linh nói: “Tuy Trường Sinh Uyên là động vật lưỡng cư nhưng thật ra rất thích ngâm mình trong nước. Cá này là sinh vật chiêu cao được đánh số 763 trong sách minh họa sinh vật chiều cao, là thức ăn mà Trường Sinh Uyên rất thích. Mỗi năm chỉ bắt được vào mùa xuân, nghe nói hương vị rất ngon.”

Nhưng với quy mô nuôi trồng của Chế Tạo Hỗn Độn, đầu bếp Quý muốn lấy lòng Tống Bạch chỉ có thể thông qua các nguồn kênh đặc biệt của mình xin được một con. Mỗi tháng nhân viên của Chế Tạo Hỗn Độn sẽ gửi một đơn hàng đến thành Bạch Đế, đầu bếp Quý cũng không biết 763 là đơn hàng duy nhất.

Vốn là để cho Bạch Đế.

Tuy nhiên đã bị Quý Sở Nghiêu hớt tay trên. Đáng tiếc là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, không ngờ người được lợi cuối cùng là Đồ Linh.

Tư Thần khẽ gật đầu: “Ăn rất ngon” 1 ký rưỡi, ăn vừa đủ, có thể giúp cho Trường Sinh Uyên ăn no nhưng cũng không bị quá căng bụng.

Khóe miệng Đồ Linh nhếch lên 2 độ, đáng tiếc Tư Thần không cẩn thận quan sát nên không để ý.

Khi đối mặt với cha dượng, Tư Uyên luôn tỏ thái độ ngang ngược chống đối. Thậm chí còn có ý định nửa đêm ném cha dượng ra ngoài cửa sổ, một mình ngủ với mẹ.

Nhưng nó có năng lực phát hiện nguy hiểm rất nhạy bén.

Bây giờ nó cảm thấy nội tâm của cha dượng thăng cấp vèo vèo, Tư Uyên ăn cơm xong liên ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực mẹ, tuyệt đối không làm thêm động tác dư thừa hay phát ra âm thanh kỳ lạ, tránh bị cha dượng 2.0 trả đũa. Tư Thần nhìn vào mắt Đồ Linh: “Lần này ngài sẽ xuống đây bao lâu?”

Đồ Linh không quá thích từ “xuống đây”, cảm giác như hắn đang đoạt xác vậy. Dù hắn và Quý Sở Nghiêu lại có chung một linh hồn.

Lúc trước, Đồ Lình đã tự phục chế mình, cấy ghép vào trong thai nhi Carol đã chết kia.

Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng đã đắp nặn thành “Quý Sở Nghiêu”.

Nhưng hắn cũng không chỉnh lại cho thiếu niên.

“Tôi muốn vào không gian gấp khúc. Tôi với Nữ Oa... Đồ Linh dừng lại một chút, nói tiếp: “Không tính là có thù oán, nhưng có nhiều chuyện chưa giải quyết triệt để.”

Tư Thần vô thức bóp bóp xúc tu của Trường Sinh Uyên: “Ngài sẽ dùng thân thể của anh ấy đi vào sao?” “Đúng vậy.

Hắn cũng không có thân thể khác. Tập đoàn Trung Tâm Cơ Giới vẫn còn một vài cyber chưa khởi động, hắn có thể sử dụng, nhưng khi đối mặt với Nữ Oa thì lại không có phần thắng.

“Nữ Oa cũng là cyber do người Carol chế tạo ra. Nó không có thực thể, là một chuỗi số liệu thực tế ảo tên là Nữ Oa” Đồ Linh nhớ lại những năm tháng xa xôi lúc trước: “Lúc đó người sáng tạo nói rằng bọn họ cần một “người quản lý” không bao giờ mắc lỗi sai, không có tư tâm, nên mới tạo ra Nữ Oa.”

Tư Thần gần như nín thở.

“Tôi cũng là một cyber do nhân loại chế tạo. Tôi biết rất rõ, không thể có lựa chọn “không bao giờ mắc lỗi sai”. Chúng tôi từ lúc đó đã biết rằng tương lai là không thể xác định được.” Đồ Linh tiếp tục nói: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn đến các chiều không gian cao hơn để tìm tung tích của Zeus và Nữ Oa. Tôi đã phá hủy rất nhiêu phân thân của Zeus, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy Nữ Oa. Chỉ từng nhìn thấy một số cyber Thiên Diễn.”

“Cyber đó từng đăng ký vào hệ thống cơ sở dữ liệu của người Carol. Tôi muốn biết trên tàu Nữ Oa đã xảy ra chuyện gì.”

Đồ Linh một hơi nói rất nhiều.

Hắn nhìn vào đôi mắt của Tư Thần: “Vì an toàn, tôi muốn một mình tôi đi vào đó."

Thân thể này có ý nghĩa như chuỗi DNA còn lại của người Carol. Nữ Oa cũng sẽ giống hắn, đều có mã lệnh “Bảo vệ người Carol”.

Dù có trục trặc, Nữ Oa cũng sẽ không thể giết được Đồ Linh bất tử. Tệ lắm cũng chỉ có thể phá hủy thân thể vốn nên là “người Carol”.

Tư Thần hiểu ý của hắn.

Tư Thần hỏi: “Anh ấy sẽ quay lại chứ?”

Giọng điệu của cậu có chút lo lắng.

Đồ Linh suy nghĩ một lát. Theo kết quả tính toán, hắn có 37.4% khả năng hoàn chỉnh quay vê. Trong không gian gấp khúc thì đây là một tỉ lệ rất cao, nhưng vẫn không phải là 100%.

Vì vậy, Đồ Linh trả lời: “Tôi đã phục chế ký ức của cậu ấy ở rất nhiều nơi, những ký ức đó bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận chip. Chỉ cân chúng vẫn còn ở đó, “Quý Sở Nghiêu” vĩnh viễn không chết. Chẳng qua hình thái có lẽ sẽ biến thành cyber hoặc là người nhân bản.” Tư Thần đứng bật dậy: “Xin lỗi, tôi có chút không chấp nhận được.

Cậu xoay người vào thư phòng.

Hai người chỉ vừa mới kết hôn. Cảm giác giống như ngay sau ngày kết hôn, chồng lại bất ngờ nhận được thông báo phải ra tiền tuyến đánh giặc, mà còn là một trận chiến khó khăn, không bảo đảm có thể sống sót quay về.

Tư Thần vốn nghĩ rằng tình cảm của mình đối với Quý Sở Nghiêu không đến mức gọi là mãnh liệt hay sâu sắc, nhưng không ngờ trái tim cậu vẫn đau đớn âm ỉ.

Cậu không thể thay đổi quyết định của Đồ Linh. Dù Đồ Linh đang sử dụng thân thể của chông mình.

Tư Thần không phải người thích trốn tránh hiện thực, nhưng cậu cũng không hy vọng bị người khác nhìn thấy mình thất thế. Khi Tư Thần đi, cậu không kịp ôm Tư Uyên đang nằm bò ở một bên.

Trong phòng ăn chỉ còn nó và cha dượng 2.0 nhìn nhau. Trường Sinh Uyên cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ, lùi về phía sau.

Đồ Linh vươn tay, nâng Tư Uyên lên.

Tròng mắt ở bên ngoài quả cầu nhỏ nhìn Đồ Linh.

Đồ Linh im lặng một lát rồi nói: “Chăm sóc cho em ấy.” Trường Sinh Uyên: “Chi!”

Thật ra ai chăm sóc cho ai cũng khó mà nói trước.

Đồ Linh ôm Tư Uyên đi đến trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa. Hắn treo Trường Sinh Uyên lên tay nắm cửa, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Tôi sẽ mang cậu ấy về với em.” “Tôi chắc chắn.” 06.09.22 xx**% 158 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment