Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 159 - C159

C159 C159C159

Chương 158: Nữ Oa

Edit: jena

Tư Thần ổn định lại cảm xúc rồi mới ra khỏi phòng. Trường Sinh Uyên như một cái túi nhỏ treo lủng lắng trên tay nắm cửa.

Nhìn thấy Tư Thần ra ngoài, mười tám con mắt mở to đầy ngóng trông: “Chi!”

Trong phòng trống không. Đồ Linh đã đi, trước khi đi còn biết dọn dẹp lại bàn ăn và rửa chén.

Tư Thần lấy điện thoại, gửi tin nhắn: Tôi đi cùng ngài được không? Tin vừa gửi đi lại nhận được một cuộc điện thoại. Là Phòng Giáo vụ của trường đại học Bạch Đế.

Đồ Linh không cần mở điện thoại cũng có thể trực tiếp gửi tin nhắn. Hắn trả lời rất nhanh.

Quý Sở Nghiêu: Không được.

Hai phút trôi qua, Tư Thần không trả lời.

Đồ Linh cảm thấy mình gửi tin nhắn hình như hơi cứng nhắc.

Quý Sở Nghiêu: Ở nhà chờ tôi là ổn rồi.

Lại qua hai phút, vẫn không có tin nhắn.

Đồ Linh hơi nhíu mày: Nếu em muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì thì tôi có thể phát sóng trực tiếp cho em xem. Quý Sở Nghiêu [ sticker ]

Sau khi Tư Thần kết thúc cuộc gọi, cậu nhìn tin nhắn, cảm thấy như đang nhìn một con AI đang thăng cấp trí thông minh.

Phòng Giáo vụ nói đầu năm sẽ khai giảng.

Dù trước khi nhập học Tư Thần đã đủ điều kiện tốt nghiệp nhưng vẫn nên làm theo trình tự như người bình thường.

Trong điện thoại, hiệu trưởng nói rằng nhà trường không có yêu cầu cao về kỷ luật lớp học và việc điểm danh, các lớp lý thuyết cũng được sắp xếp rất thoải mái.

Tuy nhiên, phải nộp luận văn báo cáo để cung cấp cho kho học thuật của liên minh mỗi năm, tránh những tín chỉ không đạt yêu cầu và ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp thạc sĩ. Tư Thần nhắn một chữ: Được.

*xx**

Sơ tán hơn 600 triệu người dân mất 50 tiếng đồng hồ. Có khoảng 3 triệu cyber tham gia hành động.

Lúc trước chưa có tập huấn về việc này nhưng may mắn là chỉ cần thiết lập mã lệnh cho cyber đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, trật tự cũng được bảo đảm ổn định. Còn trong khoảng thời gian này, những khu vực phụ cận có thể sắp xếp cho những người dân tị nạn như thế nào là chuyện phiền não nhất của mọi người.

Khi Đồ Linh đến khu Bắc Thành, thành phố ồn ào tấp nập phát triển ban đầu đã trở thành một tòa thành trống không.

Đèn neon hai bên đường vẫn còn sáng, chỉ còn lại cyber đang xử lý tàn cục. Chúng sẽ rà quét nhân loại còn sót lại, kiểm tra điện nước, hơn nữa còn quy hoạch sẵn lộ trình, bảo đảm có thể rời đi trong thời gian quy định.

Bây giờ là 23 giờ tối ngày 26, chỉ còn cách một giờ nữa là đến thời điểm như lời tiên tri dự đoán.

Thời tiết không tốt lắm, mưa bay lất phất. Nước mưa có tính ăn mòn cao, bong tróc lớp sơn của vài cyber cấp thấp.

Đồ Linh vác Thiên Thanh trên lưng, đứng trên đỉnh Trung Tâm Cơ Giới. Trên đỉnh tòa nhà có một đèn chiếu laser, trước đây, cái đèn chiếu này chiếu nhãn hiệu Trung Tâm Cơ Giới lên trời, đứng cách xa cả chục cây số cũng có thể nhìn thấy rõ.

Điện thoại Tư Thần có một tin nhắn, [ Quý Sở Nghiêu ] yêu câu trò chuyện video. Cậu nhận máy, trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh của Đồ Linh.

Trông như một cảnh tượng trong tương lai, Đồ Linh cầm một thanh kiếm dài, hơi cúi đầu, nước mưa nhỏ giọt xuống đường quai hàm sắc bén.

Nước mưa rỉ rả, ánh đèn neon từ dưới đất phản quang lên. Đèn laser bên cạnh đang phát sáng. Nơi hắn đứng không giống như trên sân thượng, mà là sân khấu.

Đồ Linh ngẩng đầu, nhìn về hướng máy quay rồi nhìn sang chỗ khác.

Hình ảnh chân thật rõ ràng, Tư Thần phóng to hình ảnh còn có thẻ nhìn thấy hơi nước ngưng đọng trên lông mi của Đồ Linh.

Tư Thần hỏi: “Đây là nguyên lý gì vậy?”

Đồ Linh trả lời: “Máy bay chim ruồi không người lái.” Bình thường, trong không gian gấp khúc không thể có tín hiệu, nhưng Đồ Linh hiển nhiên có phương pháp đặc thù để tiếp tục trao đổi thông tin.

Tư Thần phóng hình ảnh trên điện thoại lên màn hình TV.

Cậu ôm Tư Uyên ngồi trên sô pha, Tư Uyên thì ôm một gói cá khô để ăn vặt. Một người một Uyên như một gia đình nhỏ đang ngôi xem một bộ phim điện ảnh trong rạp chiếu phim.

Tư Thần nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa là đến ngày 27.

Cơ hội để nói chuyện với Đồ Linh đúng là hiếm có.

Cậu tò mò hỏi: “Ngày thường ngài sẽ làm những gì vậy?” Đồ Linh trả lời: “Tôi không có thân thể, ngày thường cũng sẽ ở hành tinh Carol. Ngẫu nhiên có được một mảnh nhỏ cổng giới thì sẽ đi đến chiêu không gian khác cao hơn.”

Hắn cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Là mảnh nhỏ như thế này. Ở thế giới của tôi không có không gian gấp khúc, nhưng sau khi nhân loại bị diệt sạch đã sinh ra rất nhiều mảnh nhỏ cổng giới. Tôi có thể sử dụng những mảnh nhỏ này để đến xâm lấn các chiêu không gian thấp hơn. Mảnh nhỏ cổng giới là cây cầu liên thông hai chiêu không gian khác nhau.”

“Nếu có thể thu thập đủ các mảnh nhỏ cổng giới thì có thể kết thúc cao duy xâm lấn ư?”

Đồ Linh im lặng một lát: “Rất lâu trước đây đã có người nói như vậy. Nhưng những mảnh nhỏ này không thể thu thập được trong một ngày. Hơn nữa cũng có rất nhiều nền văn minh chưa xác định được trong mười chiều không gian của vũ trụ. Ý nghĩa lớn nhất của mảnh nhỏ cổng giới là làm cửa không gian.” Nói cách khác, dù Tống Bạch dù có thu thập được bao nhiêu mảnh nhỏ cũng không có ý nghĩa gì.

Tư Thần hơi há miệng, không nói được câu gì.

Cậu không dự định sẽ nói chuyện này với Tống Bạch. Đôi khi, con người muốn sống cân phải dựa vào quả carrot treo trước mặt, Tư Thần biết cảm giác khi đánh mất hy vọng là như thế nào, đó là hận đến mức chỉ muốn phá hủy cả thế giới.

Một người có năng lực hủy diệt thế giới bắt đầu thù hận thì hậu quả khá nghiêm trọng.

“Muốn kết thúc cao duy xâm lấn, có lẽ chỉ có một cách... Đồ Linh lẩm bẩm: “Là giết chết chủ trang trại.” Mưa bay bay dần giảm bớt, một đám mây âm u khổng lô xuất hiện. Đồ Linh ngẩng đầu, màn hình di chuyển theo tâm mắt hắn.

Ngày 27 đã bắt đầu.

Bầu trời như có động đất, rung chuyển kịch liệt.

Tư Thần nín thở theo.

Một khối kim loại khổng lồ ầm ầm đổ xuống.

Đó là một thành lũy di động bằng kim loại, là một pháo đài vũ trụ, trông xa một một lục địa trôi nổi, gần như bao phủ khắp bầu trời, không nhìn thấy điểm kết.

Nó từ từ đổ bộ xuống như một ngọn núi đang xuất hiện, hùng vĩ đầy tráng lệ.

Tư Thần và Đồ Linh là hai khán giả duy nhất.

Tư Uyên không tính, vì nó xem không hiểu. Dù khoảng cách của Nữ Oa còn rất xa nhưng những tầng lầu của khu Bắc Thành đã bắt đầu rung lắc dữ dội, cửa kính không chịu nổi áp suất bắt đầu vỡ vụn.

Tư Thần co rụt đồng tử, ánh mắt chấn động: “Đây là Nữ Oaư?”

Nhân loại đứng trước mặt nó chỉ là một con kiến bé nhỏ.

Ngoài hình ảnh vang lên giọng nói của Đồ Linh: “Nữ Oa vốn là một cyber có cấu hình như một khu vực tránh nạn, có kết cấu hình thoi. Khi đó, mọi người nghĩ ra hai tình huống. Phương án một là nếu không tìm được tinh cầu cư trú thích hợp thì Nữ Oa sẽ là tinh hạm phiêu lưu trong vũ trụ. Phương án hai là Nữ Oa trở thành một thành trì, giúp đỡ người Carol sống sót trong hoàn cảnh mới.

Nhìn hình thái của Nữ Oa xuất hiện trong không gian gấp khúc, có lẽ trước đó người Carol đã tìm được một nơi thích hợp để sống.

Giống như nhìn ra được suy đoán của Tư Thần, Đồ Linh bổ sung: “Nữ Oa chưa chắc tìm được tinh cầu thích hợp, cũng có thể là do lưu lạc trong vũ trụ quá lâu, tiêu hao hết năng lượng nên phải dừng lại ở khu vực lân cận.”

Nữ Oa không ngừng đáp xuống. Thành trì này đã phiêu lưu trong vũ trụ khá lâu, ký hiệu Trung Tâm Cơ Giới ở mặt ngoài đã mờ nhạt không thấy rõ, bên cạnh đó còn có những dấu vết va chạm với thiên thạch.

Nguồn năng lượng bên trong tòa thành gần như đã tiêu hao hết, ngoại trừ hệ thống chủ, những thiết bị yêu cầu điện lực và nguồn năng lượng mới đều đã hư hỏng hết, chỉ còn lại một số máy móc nguyên thủy còn vận hành. Cách một màn hình, Tư Thần vẫn nghe rõ mồn một tiếng bánh răng chuyển động đầy nặng nề. Cuối cùng, pháo đài đã dừng ở trên không trung của khu Bắc Thành.

Trong nháy mắt khi nó đã dừng lại, màn hình TV trước mặt Tư Thần liền xuất hiện tín hiệu bị gây nhiễu.

Giây tiếp theo, giọng nói máy móc có thiên hướng tính nữ vang lên: “Ở đây là hành tinh Carol?”

Tất cả mọi người trong liên minh, dù là người thường hay tiến hóa giả, đều nghe thấy âm thanh này.

Tư Thần mở mạng xã hội, nhìn vòng bạn bè của mình. Quý Nguyên Cát ??? The f*ck cái tiếng gì vậy, đm đm đm?! Gặp quỷ à???

Lâm Giai Lệ: Chuẩn bị đi ngủ lại nghe thấy cyber trong nhà đột nhiên nói một câu không có trong lập trình, tôi tưởng có người muốn ám sát tôi, sợ tới mức phải chạy lên mạng đăng một tin cho bạn bè thấy. Trân Chấp Chu: Nghe thấy giống ngôn ngữ của người Carol, có phải liên quan đến không gian gấp khúc ở Bắc Thành không?

Người Carol có ngôn ngữ của riêng mình, nhưng cơ bản không có tác dụng ở thế giới này, dù là nhà nghiên cứu cũng chỉ xem chứ không ai học để giao tiếp.

Tư Thần có thể nghe hiểu đơn giản vài câu, nhưng muốn làm người phiên dịch quả thật cũng hơi khó khăn.

Cũng may, Đồ Linh vô cùng chu đáo, chuẩn bị phụ đề ở bên dưới cho cậu.

“Ở đây không phải là hành tinh Carol, tôi là Đồ Linh”

Một máy chiếu hình cầu từ trên cao bay xuống, hạ cánh ngay dưới chân Đồ Linh.

Hình ảnh thực tế ảo sáng lên giữa đêm đen. Bản thân AI được đặt tên là Nữ Oa vốn không có giới tính, nhưng có vẻ ngoài là một người phụ nữ cao gây. Ngũ quan hoàn mỹ, trông như một tác phẩm nghệ thuật. Đôi mắt của Nữ Oa không có đồng tử, chỉ có một màu vàng: “Đồ Linh, ngươi không hoàn thành nhiệm vụ.”

Nó đang chỉ rằng Đồ Linh không bảo vệ tốt những người Carol còn ở lại.

Đồ Linh không trả lời việc này, tâm mắt hắn dừng ở tòa thành sau lưng Nữ Oa: “Những người tránh nạn đâu?” Nữ Oa phát ra một tiếng thở dài.

“Nhân loại quá yếu ớt. Bệnh tật. Già yếu. Nội chiến. Thậm chí còn nhàm chán. Dù một nhân tố nào cũng sẽ khiến sinh mệnh của bọn họ kết thúc. Nữ Oa đã xuất phát từ năm 617, ban đầu có 50 ngàn người Carol, bây giờ chỉ còn 7 ngàn. Hơn nữa vì trình tự gen gần, thế hệ sau có rất nhiều bệnh, ảnh hưởng rõ nhất là thiểu năng trí tuệ.

Thân thể của người Carol yếu ớt, bù lại, họ có được bộ não thông minh nhất vũ trụ.

“Mục đích xuất phát của Nữ Oa là tìm nơi ở mới. Vì mục tiêu này, những người Carol còn lại đã lựa chọn cải tạo cơ giới, tiếp tục sinh mệnh vĩnh hằng.” Nữ Oa chậm rãi nói: “Bây giờ bọn họ là sinh mệnh máy móc, để giảm bớt tài nguyên tiêu hao, 3174 năm trước, tôi đã cho họ vào khoang ngủ đông.”

Nữ Oa quay đầu nhìn những tòa cao tầng xung quanh. Đây là Khu An toàn phồn hoa nhất của liên minh, nhưng ở trong mắt Nữ Oa, nó chẳng khác gì một làng chài nhỏ ven biển trên hành tinh Carol.

Nhưng suốt mấy chục ngàn năm tìm kiếm, ít nhất đây cũng là một nơi thích hợp. Nữ Oa bình tĩnh nói: “Đồ Linh, cùng ta xây dựng lại nền văn minh Carol đi." Đồ Linh hiểu ý đối phương. Hắn trả lời: “Nơi này không phải hành tinh Carol.” Nữ Oa không quay đầu, trên mặt nở một nụ cười không có cảm xúc: “Xin lỗi, đây không phải là một cuộc thương lượng, mà là một lời thông báo.” 06.09.22

*xx** 159 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment