€ 164
€ 164€ 164
Chương 163: Nữ Oa (3)
Edit: jena
Lần đầu tiên Tư Thần làm ma, cậu không có kinh nghiệm gì.
Cậu không phải thực thể, dù thứ gì đụng vào cũng không bị phát hiện. Chỉ là bị phơi nắng lâu sẽ bị choáng váng đầu, hẳn cậu là một con quỷ không có tính công kích cao.
Kiết trúc Nữ Oa có chiều hướng thiết kế hình dạng thấp bé và tiện dụng, đặc biệt có rất nhiêu nhà máy.
Tư Thân đi dạo một vòng, bên trong cũng không có mạng nhện, nhưng lại phủ một lớp bụi dày. Đây là khu ký túc xá và phòng thí nghiệm trong quá khứ. Phía dưới là ký túc xá, bên trên là phòng thí nghiệm, vật liệu xây dựng đều được làm bằng kim loại đặc biệt.
Tư Thần quan sát một lát, phát hiện các tầng lầu này đều có cấu trúc ghép nối, mỗi một tâng đều có thể tùy ý tách ra.
Trên tàu Nữ Oa, cyber chịu trách nhiệm sản xuất và lao động chính. Do đó, có những cyber được cấu tạo bằng những mã lệnh chuyên biệt từ những chuyên gia trong những lĩnh vực nhất định, hoặc những “gen xuất sắc” được lựa chọn cẩn thận (chẳng hạn như phi hành gia có sức khỏe tốt).
Tư Thần đi suốt buổi sáng, không tìm thấy một sinh mệnh nào còn sống ở trong tòa thành khổng lồ, nhưng lại bắt gặp vô số những chiếc máy bay không người lái có cấu trúc đa dạng, phong phú.
Chúng đều đang đi tìm tung tích của Đồ Linh. Tư Thần suy nghĩ một chút, so với việc đi tìm Đồ Linh như mò kim đáy bể, cậu vẫn nên đến khoang đông lạnh để đánh thức Thanh Chu. Vì vậy, cậu quyết định đi đến trung tâm của tòa thành Nữ 0a.
Tư Thần không có thực thể, những địa hình phức tạp và máy bay không người lái đi tuân xung quanh không có ảnh hưởng gì đến cậu.
Đi, lại đi, lại đi, trời đã tối.
Thành trì Nữ Oa vào ban đêm thiết lập trạng thái ngủ đông không khác gì một tòa thành quỷ, nhưng trên mặt đất lại có những điểm sáng lấp lánh.
Giữa những điểm sáng xuất hiện những hình ảnh trong suốt có hình dạng như “người”.
Đó là linh hồn của người Carol. Đa số những linh hồn đó có ánh mắt dại ra, chỉ bảo lưu bản năng nguyên thủy, lang thang không mục tiêu, trôi nổi giữa vô định. Đôi khi sẽ có một vài linh hồn nhìn Tư Thần.
Ở thế giới của mình, chiều cao của Tư Thần đã cao hơn chiều cao trung bình 3cm, đứng giữa những người Carol chẳng khác gì hạc trong bầy gà.
Nhưng người Carol kia nhìn thấy cái đuôi phía sau của cậu thì không quan tâm nữa, dời tâm mắt đi chỗ khác. Đây là những người Carol đã chết ở trên tàu Nữ Oa.
Tư Thần còn chú ý thêm một việc, bê ngoài của những linh hồn người Carol này cũng dần dần biến hóa, thay đổi theo hình dạng nhân loại mà cậu quen thuộc.
Vì khi chết rất bình thản, những linh hôn này mang đến cho Tư Thần cảm giác như Thanh Chu, sáng, và ấm. Cũng không phải ai sau khi chết cũng sẽ hình thành “thể ý thức” như thế này. Ít nhất ở trong thế giới của Tư Thần, chỉ có tiến hóa giả linh năng mới làm được. Nhưng theo quan sát của cậu, những thể ý thức này trước khi tử vong đều là người bình thường.
Hành tinh Carol lọt vào tâm ngắm của Thiên tai Thần Quái cũng không phải không có nguyên nhân.
Họ có thân thể gầy yếu, nhưng linh hồn lại cực kỳ mạnh mẽ, chính là thức ăn chăn nuôi ngon nhất dành cho Thiên tai Thần Quái.
Khi còn sống, những linh hồn mạnh tương đương với trí thông minh cao và tấm lòng tốt bụng, thiện lương. Sau khi chết, sẽ trở thành “quỷ hồn” không có tính công kích. Nếu không phải vì chết đã lâu, những linh hồn này sẽ còn phát sáng, tỏ ngời hơn nữa.
Tư Thần không chắc họ còn bảo lưu lại bao nhiêu ý thức. Cậu đi đến bên cạnh một linh hồn đang phát sáng, thử hỏi một câu: “Xin chào, cho hỏi phòng nghiên cứu trung tâm đi đường nào vậy?” Linh hôn đó phản ứng lại, từ từ nâng tay, chỉ vê một hướng.
Tư Thần tiếp tục bay bay theo hướng đến phòng nghiên cứu trung tâm.
Nhưng cậu không ngờ rằng khi đang đi ngang qua một con hẻm nhỏ, cậu nhìn thấy Đồ Linh.
Cậu bị mùi máu tươi hấp dẫn.
Tư Thần suy nghĩ vì sao mình ngửi được mùi máu. Sau đó, cậu ý thức được rằng với bản thân cậu hiện tại, máu và thịt tươi của người sống chính là nơi cung cấp năng lượng.
Biến thành thể ý thức cũng không giúp Tư Thần có năng lực nhìn xuyên qua màn đêm, may mắn là có ánh trăng ảm đạm, miễn cưỡng chói sáng được một chút. Đồ Linh đang ngồi trong một góc, nhìn qua có hơi chật vật, vì lâu lắm rồi không ngủ nên đáy mắt hắn nổi đầy tơ máu.
Hắn đang tiêm thuốc vào cánh tay, Thiên Thanh chắn trước người.
Khuỷu tay hắn có một vết cắt rất rõ, mặt cắt trơn nhẫn, là vết thương khi đang chiến đấu. Xuyên qua máu đỏ và bắp thịt có thể nhìn thấy xương cốt màu trắng vô cùng rõ ràng.
Tư Thần cẩn thận quan sát vài giây mới phát hiện cánh tay này hẳn đã bị cắt đứt, Đồ Linh đã nhặt nó rồi nối lại. Năng lực chữa trị của thân thể này rất mạnh, nhưng hiển nhiên không có biện pháp tái tạo lại bộ phận trên người. Khi tiêm thuốc, trên mặt của Đồ Linh không có biểu tình gì, nhưng cánh tay lại bắt đầu co rút. Đồ Linh nhíu mày.
Đau đớn đối với hắn là một trải nghiệm xa lạ. Nhưng gần đây, hắn chết lặng trước trải nghiệm này.
Vì Đồ Linh đang dùng thân thể của Quý Sở Nghiêu nên Tư Thần khó tránh khỏi cảm giác đau lòng.
Thuốc gen cao cấp hiệu quả nhanh chóng. Phần cánh tay bị cắt đứt đã mọc ra một lớp da thịt mới, nối liền lại vết thương.
Tư Thần hiểu đây là năng lực trị liệu mạnh, nhìn qua có vẻ đã lành nhưng trên thực tế, thân thể vẫn đã bị tiêu hao một lượng lớn năng lượng, cần phải xử lý thêm mới khỏi hoàn toàn.
Giống như uống một ly sữa pha nước loãng, dù dung tích bằng nhau như lượng sữa đã bị giảm đi. Tư Thần lấy tay huơ huơ trước mặt Đồ Linh, đối phương không có phản ứng gì.
Mục đích của Đồ Linh cũng giống cậu, tiến tới phòng nghiên cứu trung tâm.
Điểm khác nhau là Tư Thần muốn đánh thức Thanh Chu trong khoang đông lạnh, còn Đồ Linh muốn giết hệ thống chủ của Nữ Oa.
Dù sao bây giờ Đồ Linh cũng là người, đã rất lâu hắn chưa được nghỉ ngơi, có lẽ cộng thêm tác dụng phụ của thuốc gen, hiện tại hắn rất mệt.
Hắn không nhìn thấy, không biết Tư Thần đang đứng trước mặt mình.
Đồ Linh nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ ngắn ngủi.
Nhưng nơi đây cũng không duy trì yên tĩnh lâu lắm. Máy bay chim ruồi không người lái ở trên cao đã phát hiện ra tung tích của Đồ Linh, phát ra tiếng còi báo động chói tai.
Những tiếng còi nối tiếp nhau ở gần đó liên tục vang lên hết lân này đến lần khác.
Đồ Linh mở mắt, dùng súng bắn nát máy bay trên trời. Hắn biết, sẽ rất nhanh thôi, những cyber chiến đấu sẽ xuất hiện, bao vây khu vực này, đến lúc đó lại nổ ra một trận ác chiến.
Nữ Oa có lẽ đã muốn giết người đến đỏ cả mắt, cyber được phái đến ngày càng mạnh.
Tư Thần nhìn thân ảnh của Đồ Linh biến mất trong tầm mắt.
Vài phút sau, một cyber trèo tường nhảy xuống. Cyber này được đánh số là Thiên Diễn - Như Nguyệt, cao gần 2 mét 3, như một người khổng lồ khoác áo giáp, vác theo hai khẩu pháo to.
Như Nguyệt là tên của nó khi còn là người Carol.
Như Nguyệt ngồi xổm trước góc tường mà Đồ Linh vừa ngồi nghỉ, nhìn thấy vết máu chưa kịp khô.
Nó mở máy liên lạc: “Phát hiện tung tích của Đồ Linh, yêu cầu chỉ viện.”
Nếu không phải Đồ Linh phá nát tháp tin hiệu thì chúng không cần liên lạc bằng phương thức nguyên thủy như vậy.
Tư Thần đứng bên cạnh cyber, có một cảm giác mơ hồ. Cậu cảm thấy đối phương như một cái lốc xoáy đang không ngừng hút cậu vào trong. Váy trắng nói rằng “Tìm một thể sinh mệnh rồi bám vào”, cậu vốn dĩ đó là một câu nói rất đơn giản.
Nhưng Tư Thần đi suốt từ sáng đến giờ vẫn không nhìn thấy được một con muỗi chứ đừng nói đến một thể sinh mệnh nào.
Cậu đã từ bỏ quyết định kia.
Nhưng bây giờ, Tư Thần đột nhiên ý thức rằng không phải một người có thân thể, có máu có thịt mới được gọi là thể sinh mệnh.
Lúc trước cậu chỉ biết nghe theo lời của váy trắng, không có nghĩ rằng cyber hay máy bay không người lái là thể sinh mệnh, cũng không có nghĩ rằng mình có thể bám vào người của chúng.
Đối với chủ trang trại, tiêu chuẩn đánh giá thể sinh mệnh có sự khác biệt. Như Nguyệt trước mặt cậu là một “sinh mệnh thể máy móc”.
Tư Thần đến gân Như Nguyệt, không thầy dạy cũng hiểu, từ từ cuốn vào giữa lốc xoáy.
Trong nháy mắt, ký ức của “Như Nguyệt” ồ ạt bùng nổ. Đây là một người Carol, từng là kỹ sư ở Trung Tâm Cơ Giới, khi sinh mệnh kết thúc thì tiến hành cải tạo cơ giới. Khi đó, tài nguyên trên tài Nữ Oa đã cạn kiệt, không đủ để cung cấp cho nhân loại tiếp tục sinh tôn. Du hành trong vũ trụ dù có hệ thống tái tạo nguồn nước nhưng vẫn không đủ để cung cấp cho những người còn sống. Không có ruộng đất, tài nguyên lương thực cũng ngày một ít đi.
Hệ thống máy chủ của Nữ Oa đã đưa ra phương án cuối cùng. Một là tử vong, hai là bắt đầu cuộc sống mới.
Như Nguyệt lựa chọn vế số hai, cũng có không ít người Carol lựa chọn vế số một.
Khi tỉnh lại Như Nguyệt đã biến thành “Thiên Diễn - Như Nguyệt”, cyber loại hình chiến đấu kiểu V-II.
Nó kết nối với dây điện, nằm trong khoang bổ sung năng lượng của phòng nghiên cứu, xung quanh đều là “đồng loại”. Khoang năng lượng được dựng đứng áp sát vào vách tường, xếp thành ba tầng, trông như những cỗ quan tài xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tê.
Hình ảnh thực tế ảo của Nữ Oa xuất hiện ngay trung tâm, trên mặt nó là một nụ cười không bao giờ thay đổi: “Bây giờ, tôi tuyên bố nguy cơ đã được giải trừ.”
Đó là ký ức sâu nhất của Như Nguyệt, nhưng trong nội tâm của Thiên Diễn —- Như Nguyệt đã cho rằng mình là cyber, không còn tình cảm của nhân loại. Nó cho rằng đây là phương thức tiến hóa của người Carol.
Đây cũng là điểm chung của con đường tiến hóa cơ giới.
Vì “điểm chung” này nên Quý Tư Thành với trình độ cơ giới hóa hơn 90% đã quyết định dừng lại ở bước cuối cùng; Quý Sở Nghiêu ở cấp Sáu, chuẩn bị lên cấp Bảy, đã lựa chọn xóa bỏ, bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao đây cũng là ký ức của người khác, Tư Thần có thể thấy nhưng cảm xúc không quá mãnh liệt, giống như chỉ có thể đọc được một câu chuyện huyễn huyền xa vỜi.
Thể ý thức của cậu vì dao động kịch liệt nên lúc sáng lúc tôi. Khi mở mắt ra, Tư Thần phát hiện cậu đã thay thế hoàn toàn “Như Nguyệt”, bị nhốt trong một thân xác kim loại. Tầm nhìn có hệ thống phụ trợ cung cấp vô cùng rõ ràng. Đêm tối không có ảnh hưởng lớn đối với cyber.
Bây giờ Tư Thần không thể biểu hiện cảm xúc vì không có cơ mặt, nếu có, thì cậu đang vô cùng khiếp sợ.
Là một kỹ sư cao cấp cấp B, Như Nguyệt có nguồn năng lượng trung tâm “cấp 5”, tương đương với tiến hóa giả cấp Năm.
Bản thân linh hồn của Tư Thần cũng ngang ngửa Thiên Diễn - Như Nguyệt nên khi bám vào không tính là quá khó khăn.
Sau khi ý thức thanh tỉnh, Tư Thần nghe thấy một giọng nói trong tai nghe: “Đã nhận được, xin báo cáo tọa độ, trong bán kính 3km tìm tung tích của Đồ Linh.”
Tư Thần nhanh chóng tháo hai khẩu pháo trên lưng ra. Cậu bắn một phát pháo, nguồn năng lượng nháy mắt làm nổ tung vách tường trước mặt, tiếng nổ ầm ầm vang lên, khói cuồn cuộn che kín cả con hẻm nhỏ.
Tư Thần đứng quá gần vụ nổ, thân thể máy móc của “Như Nguyệt đã chịu thương tổn, cánh tay điện rơi xuống mặt đất.
Cyber không thể đau, Tư Thần cũng không có cảm giác đau.
Tư Thần bắt chước giọng điệu của Như Nguyệt rồi báo cáo: “Tọa độ (701, 321). Tôi bị Đồ Linh mai phục, xin được quay về phòng nghiên cứu để tiến hành chữa trị.” 07.09.22
„ V„ j mà gặp nhau ngắn ngủi xong anh còn không thấy em vậy troi oi *** 164 ***