Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 163 - € 163

€ 163 € 163€ 163

Chương 162: Nữ Oa (2)

Edit: jena

Sau khi Nữ Oa rời đi, áp lực đè nặng trên người Tư Thần liền giảm mạnh.

Nhưng giây tiếp theo, Tư Thần ý thức được cậu không hê ngụy trang hoàn mỹ như mình tưởng.

Vì Thanh Chu đã ngắt lời Kiều đang báo cáo, đi đến trước mặt cậu.

Quả cầu này lớn hơn cậu một vòng. Hai người đứng cạnh nhau trông không khác gì một con nhím biển tím với quả dưa hấu quan long. "w v Ƒ : .~ : sứ N 1W N [. Ma TÔ È II k VÀ :. ,/P- ( TƑ & ắ 'ằ Ó š k N tì VNI L ` rA w@\ ' ” / , Wq : 1+ ' h. ` M 4; vS\ tô ; VY: ln* * S0 ANVÀ, Ñ TẤN X : Xề TIỀN NÓ lệ 2ì Ìy ` \ \ k L1 N Nệ N % ` &.. 4Ì: TIÀA ` SG - =8 FP¿\((\` lạ Z mm ÓC rÃI v là “VN : s = v P.8, W. N/ \ “. 2) 7 : | Nà th) 1. t4, JSC GÀ UC ..\ NI lý ty Sà “vẻ kh; JIMN (Ái tIÊU TAY Li/i xi te; Ji, N VY 2/0/,N02(&ÁẮ& J jJ (Ấy cv — CUẠN UV À\.. /nhím biển tím/ . - . £ “_... kè %7 s2 >> vẻ ` ^ uc >2 —Ÿÿ..Ộ e ` Ẹ ổ D > » V7. “As`^ \ “`_- vtf Ỉ ` ~z : — Nhé bụ JÁ) £ L kA€ cội to: 9€, HP... AE 3 /Dưa hấu quan long/ Thanh Chu hỏi: “Ngươi là ai?”

Tên phiên âm của cậu dịch không được nên Tư Thần dùng ngôn ngữ liên minh trả lời: “Tư Thần.”

Ngôn ngữ là tiêu chí để xác định một nền văn minh. Thanh Chu: “Cậu có thể nghe hiểu lời tôi nói?”

Tư Thần cẩn thận trả lời: “Có thể hiểu được một ít, tôi có học qua.

Nhiều quả cầu vây quanh như đèn flash, Tư Thần cảm thấy choáng váng.

Thanh Chu cảm giác thể ý thức của cậu ngày càng yếu đi, dặn dò những người khác: “Mọi người lùi vê sau.”

Bà lại tiếp tục hỏi: “Cậu là ai?” Dù là hình thức nghi vấn nhưng giọng điệu không có tỏ vẻ nghỉ ngờ.

Trong lòng Thanh Chu đã có suy đoán nhưng bà vẫn hy vọng có thể nghe câu trả lời trực tiếp từ Tư Thần.

Tư Thần nói: “Chúng tôi là sinh vật phiên phức cần phải giải quyết theo lời của Nữ Oa.

Vừa dứt lời, xao động xung quanh liền im bặt.

Những quả cầu nhỏ xung quanh khe khế bàn luận.

“Cậu ta là người dân sống ở hành tinh này?”

“Có thể hiểu được. Hai tiếng “Tư Thần” nghe thật đặc biệt, lại có thể nghe hiểu, có vẻ là sinh vật có trí tuệ.” “Vậy Nữ Oa lừa chúng ta ư?” “Im lặng!” Thanh Chu đành phải lên tiếng vì vấn đề kỷ luật.

“Cậu vào đây bằng cách nào?”

Tư Thần suy nghĩ trong chốc lát, lựa chọn một câu trả lời tốt nhất: “Đồ Linh dẫn tôi vào.”

Cái tên Đồ Linh không hề xa lạ với những quả cầu này. Quả cầu tượng trưng cho Tư Thần phập phồng lên xuống như đang hít thở: “Trên thực tế, vì không hợp ý kiến nhau nên Nữ Oa đang đuổi giết Đồ Linh ở bên ngoài. Tôi hy vọng mọi người có thể giúp đỡ.”

Những quả câu xung quanh quên mất lời dặn của Thanh Chu, bắt đầu lải nhải liên tục.

“Sao Nữ Oa lại muốn giết Đồ Linh?”

“Nữ Oa đánh không lại Đồ Linhi” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Muốn kể lại sự tình cho rõ ràng mạch lạc khá khó. Đặc biệt khi đê cập đến khái niệm “không gian gấp khúc”, khái niệm nằm trong điểm mù tri thức của những nhà khoa học này.

Lân đầu tiên Tư Thần cảm nhận được sự bất lực vì thiếu thốn vốn từ vựng: “Mấy ngày trước Nữ Oa đáp cánh xuống chiều không gian của chúng tôi, còn lên kế hoạch dọn dẹp nhân loại ở đây, tiến hành xâm lược lên hành tinh khác. Đối với chúng tôi, Nữ Oa là thiên tai máy móc, với nguôn năng lượng đây, hệ thống hỏa lực của nó có thể hủy diệt thành phố của chúng tôi, tạo nên trăm triệu thương vong. Bây giờ tôi đại biểu cho nhân loại ở đây hy vọng có thể giao tiếp bằng phương thức ôn hòa với mọi người.

Nhóm quả cầu nhỏ như những quả pháo đốt liên tục ồ ạt xông đến. “Không phải Đồ Linh đang ở hành tinh Carol ư?”

“Dựa vào đâu chúng tôi phải tin cậu?”

“Trên người của cậu sao lại có hơi thở của người Carol?” Tư Thần: “Bây giờ đã qua rất nhiều năm, khi mọi người rời đi, Khu An toàn của mọi người đã bị hủy diệt. Ở đây là vũ trụ song song.ˆ

Tư Thần không chân chính trải qua, nhưng cậu đã chứng kiến quá trình hủy diệt trong trò chơi “Giấc mộng của Đồ Linh”, cậu dùng ngôn ngữ Carol bặp bẹ của mình để kể lại quá trình đó.

“.. Cuối cùng, người Carol lựa chọn ngắt kết nối Đồ Linh."

Dù từ vựng không quá hay nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe hiểu. Thanh Chu im lặng một lát, nói: “Là chúng tôi đã lập trình mã lệnh quá cứng nhắc, đứa nhỏ đó hẳn đã rất đau lòng.”

Quả cầu bên cạnh nói: “Nó là cyber, có lẽ không có cảm xúc cao cấp như vậy đâu.”

“Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy.”

“Tôi đã nói từ lâu rôi mài! Lý thuyết vũ trụ song song là có thật, vậy mà mấy người lại không tin!”

Trong lòng Tư Thần vẫn còn lo lắng, cậu sợ nhóm quả cầu này tán đồng với ý kiến của Nữ Oa.

Bởi vì đều là con người nhưng chỉ cần khu vực địa lý và màu da khác nhau đã nổ ra chiến tranh, huống hồ lại là hai kiểu nhân loại từ hai hành tinh khác biệt.

Trong mắt Nữ Oa, người trái đất không khác gì con mối; cậu sợ nhóm quả cầu này cũng nghĩ như vậy. Nhưng may mắn là Tư Thần đang nói chuyện với những nhà nghiên cứu, nhà khoa học tương đối ngây thơ, thuần khiết, không phải người máy.

Quả cầu lớn nhất trả lời: “Tôi đã hiểu được tình huống hiện tại. Cậu có phiên nếu tôi muốn thử nhìn trí nhớ của cậu không? Lúc trước, khi gặp Thiên tai Thân Quái, tôi có được năng lực khá đặc biệt. Nói đơn giản thì đó là thuật đọc tâm. Nhưng xin cậu đừng phản kháng.”

Bà bổ sung thêm: “Cậu yên tâm, tôi chỉ kiểm tra những ký ức liên quan đến việc này.”

Thanh Chu không tìm thấy lỗ hổng trong câu chuyện của Tư Thần, nhưng bà cũng chưa muốn hoàn toàn tin tưởng lời nói của một người xa lạ.

Đối với Nữ Oa, như vậy thật không công bằng.

Tư Thần sửng sốt: “Vậy khi đó ngài hẳn là tiến hóa giả, vậy thì tôi không ngại. ' Cậu tự nhận ký ức của cậu không có gì đáng để che giấu.

Thanh Chủ mỉm cười: “Tôi quả thật là có chút khỏe hơn hẳn so với người Carol bình thường.”

Quả cầu lớn tản mát ra những điểm sáng tinh tế như sao xa, lập lòe trong đêm tối.

Lúc trước, và cũng đã sử dụng phương thức này để giao tiếp với sinh vật khác.

Những điểm sáng kia xếp dài như một dải ngân hà rồi chui vào trong người Tư Thần.

Thanh Chu hẳn là có một linh hồn ấm áp, sáng ngời, Tư Thần cũng không bài xích những điểm sáng này tiến vào thể ý thức của mình.

Khi điểm sáng hoàn toàn chui vào, cậu còn có cảm giác như đang say rượu. Một lát sau, những điểm sáng lại bay lên, về lại trong người Thanh Chu.

Những quả cầu nhỏ nín thở chờ đợi liền sôi nổi hẳn lên: “Tổ trưởng, thật vậy ư?”

Tâm trạng của Thanh Chu có chút nghiêm trọng: “Là thật. Nữ Oa đã lừa chúng ta. Mọi người đăng xuất đi, tôi có chuyện muốn nói với Tư Thần.”

Những quả cầu theo thứ tự tắt đi, nhanh chóng, trong không gian đen chỉ còn bà và Tư Thần.

Tư Thần cảm thấy nếu ở một mình như thế này có chút không an toàn, nhưng cậu lại không cảm nhận được sát khí trên người Thanh Chu.

Vì vậy, cậu không né tránh, im lặng đứng yên chờ đợi. Quả cầu lớn rơi xuống mặt đất, xuất hiện hình ảnh thực tế ảo của một người phụ nữ. Thanh Chu trông có vẻ trẻ hơn ngoài dự đoán.

Giống như những người Carol khác, bà là một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn.

Diện mạo của người Carol có chút khác so với nhân loại ở đây, đặc biệt là tỉ lệ cơ thể. Tay của họ rất dài, gần như cánh tay của hài dài đến giữa đùi, tỉ lệ đầu vào thân người là 1:6.

Lấy tiêu chuẩn của nhân loại xem xét thì Thanh Chu không tính là xinh đẹp, nhưng ở đây không có ai để ý đến vẻ bề ngoài của bà.

Một bản đồ hình chữ nhật xuất hiện trước mặt Tư Thần. Đó là một mô hình bản đồ hình lập thể, rất giống một sa bàn, mô phỏng lại hình thái của thành phố, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. “Đây là bản đồ “hình thái thành trì” của Nữ Oa.” Thanh Chú chỉ vào trung tâm kiến trúc: “Đây là máy chủ của Nữ Oa, cũng là khoang đông lạnh của chúng tôi."

Tay bà làm động tác phóng to, mô hình liền biến hóa theo tỉ lệ bà muốn.

“Tâng 1 là đại sảnh, có bảo vệ. Tầng 2, vào phòng đông lạnh, tìm khoang đông lạnh đánh số 001, đó là vị trí của tôi.”

Tư Thần nghe rất nghiêm túc.

Trên mặt Thanh Chu không có cảm xúc gì: “Trước mắt chỉ có tôi mới có quyên hạn ngắt kết nối Nữ Oa, yêu câu sử dụng mật mã và gen để chứng thực. Cho nên cậu nên đến khoang đông lạnh đánh thức tôi dậy, tôi không thể tự mở ra khoang đông lạnh từ bên trong.”

“Hình thái của cậu không khác mấy so với “quỷ hồn”, tôi sẽ đá cậu ra khỏi không gian mô phỏng, cậu có thể tìm một sinh mệnh nào đó trong tàu Nữ Oa để bám vào. Đáng tiếc là tôi không thể cung cấp quá nhiều sự hỗ trợ.”

“Nhưng tôi có điêu kiện kèm theo. Thứ nhất, sau khi ngắt kết nối Nữ Oa, chúng tôi yêu cầu có được một khu vực an toàn để sống và sự giúp đỡ của Đồ Linh. Thứ hai, chúng tôi muốn giữ lại quyên hạn sử dụng Nữ Oa”

Sau khi biết Nữ Oa đã chủ động cải tạo lại những người Carol ở bên ngoài, Thanh Chu đã hiểu rằng người Carol không thể quay về như trước.

Nền văn minh Carol có lẽ còn tồn tại, cyber, cyber mô phỏng, AI, và những gì còn sót lại.

Nhưng người Carol không còn nữa.

Những người Carol may mắn còn sống không nhiều, bọn họ cần một khu vực để cư trú. Nhưng thất phu vô tội, hoài bích có tội.*

*Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Ngoài ra nó còn dụng ý ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị, kẻ vô tri lại vui vẻ sống.

Người Carol nắm giữ “khoa học kỹ thuật” vượt bậc, chính là khối vàng khối bạc trong tay một đứa trẻ không có năng lực tự vệ.

Bản tính của Thanh Chu lương thiện, nhưng vẫn không ngu ngốc tin tưởng hoàn toàn những người ở đây. Người Carol yếu ớt cần phải có một sự an toàn được bảo đảm. Tư Thần trịnh trọng nói: “Cảm ơn ngài đã tin tưởng, tôi đại biểu cho liên minh và thành Bạch Đế đáp ứng ngài.” Thanh Chu cười cười, bộ dáng rõ ràng còn trẻ nhưng nụ cười lại mang đến một cảm giác hiền từ, phúc hậu. Tuy có chút xấu hổ nhưng Thanh Chủ quả thật đã nhìn thấy một số ký ức không liên quan đến chuyện này.

Bà đã nhìn thấy được mối quan hệ giữa Đồ Linh và Quý Sở Nghiêu, cũng như việc Tư Thân và Quý Sở Nghiêu vừa kết hôn không bao lâu.

Bà nói: “Cậu là người mà Đồ Linh lựa chọn, tôi không phải tin cậu, mà là tôi tin nó. À.. Đồ Linh bảo vệ mấy triệu người Carol quả thật là có chút khó khăn. Nhưng là một cyber chiến đấu, bảo vệ mấy chục ông bà già hẳn là không sao.”

“Chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi sẽ đá cậu ra ngoài."

Nói xong, trước mặt Tư Thần xuất hiện một luồng sáng. Cậu xuyên qua một đường hâm màu trắng, cảm giác như lần đầu tiên ngồi máy bay khi cất cánh đột ngội. Sau đó, cậu từ trên trời rơi xuống vùng ngoại ô. Không đau, quần áo trên người cũng ổn, nhìn qua không có gì dị thường.

Gọi ở đây là bên trong tàu Nữ Oa hay vùng ngoại ô cũng khó mà xác định được.

Trên mặt đất là thảm thực vật và rêu cần một ít ánh sáng mặt trời và nước để tôn tại. Trong quá khứ, chúng cung cấp gân 40% lượng oxy trên tàu Nữ Oa.

Bây giờ là ban ngày, đôi khi lại vang lên tiếng nổ vang của máy bay chiến đấu không người lái từ trên trời.

Một tia laser màu đỏ đột ngột chiếu thẳng vào người Tư Thần.

Trước mặt Tư Thần có một thứ giống như một hòn đá từ từ bay lên, là một vật thể cơ học kim loại hình đĩa đang tìm kiếm thứ gì đó ở xung quanh. Tia laser của nó xuyên qua người Tư Thần, chiếu lên mặt đất.

Tư Thần sửng sốt, cậu đã ý thức được tình huống hiện tại của mình: là một thể ý thức không tôn tại trong mắt người khác.

Hay còn gọi đơn giản là... ma.

“Kiểm tra năng lượng dao động.”

“Kiểm tra xong, không có dị thường.”

“Chưa phát hiện ra tung tích của Đồ Linh, báo cáo, hết.” Tia laser tắt đi, cục đá kim loại lơ lửng lại quay về chỗ cũ, hòa vào khung cảnh xung quanh.

07.09.22 *** 163 ***
Bình Luận (0)
Comment