Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 162 - C€162

C€162 C€162C€162

Chương 161: Nữ Oa (1)

Edit: jena

Tư Thần vừa mới nói xong ý muốn của mình, váy trắng liên gật đầu với cậu.

Giây tiếp theo, Tư Thần mất ý thức.

Khi tỉnh lại lân nữa, Tư Thần cảm giác cậu đã biến thành một quả cầu phát sáng nho nhỏ đang chìm nổi trong bóng đêm.

Xung quanh cậu có thêm nhiều quả cầu phát sáng khác. Có ánh sáng rất sáng, có ánh sáng nhợt nhạt, gần như là thoi thóp. Những quả cầu đang nói chuyện với nhau: “Tôi cảm giác mình đang khôi phục lại tri giác. Có phải Nữ Oa đã tìm thấy nơi ở mới rồi không?”

Bọn họ đang nói bằng ngôn ngữ Carol.

Tuy không quen thuộc với loại ngôn ngữ này nhưng bọn họ nói chuyện tương đối dễ hiểu. Trước đây Tư Thần đã vào không gian gấp khúc có liên quan đến nên văn minh Carol nên cũng có thể đoán mò, nghe hiểu hơn phân nửa cuộc đối thoại.

“Hình như chúng ta ngủ đã lâu rồi, tôi muốn đi ra ngoài xem.'

“Tôi cũng muốn về nhà, con giá của tôi không biết có cháu chắt gì chưa nữa?”

“Không sao đâu, Đồ Linh sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.” “Chúng ta có thể tìm được nơi ở mới hay không?” Những lời này vừa nói xong, mấy chục quả cầu đang sôi nổi liền im lặng.

“Lần trước Nữ Oa báo cáo rằng nguồn năng lượng dự trữ chỉ còn 11.12%, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu...

“Là do tôi ảo giác ư, cảm giác quả cầu phát sáng ngày càng ít đi. Trí nhớ của tôi cũng tệ đi nhiều.”

“Thân thể của chúng ta đang được bảo trì tuổi trẻ bằng kỹ thuật đông lạnh, nhưng thể ý thức vẫn không thể tránh khỏi việc già đi."

“Đúng là không có cách nào khác, tôi cảm thấy gân đây mình đã quên rất nhiều thứ, cũng may tri thức chuyên ngành vẫn không quên gì, cho tôi nguyên vật liệu, tôi vẫn có thể làm ra thêm một con thuyên Nữ Oa khác.”

Xung quanh vang lên tiếng cười. Có người nói: “Nữ Oa và Đồ Linh không thể phục chế.” Tư Thần quan sát một lát, cảm thấy những quả câu này không có tính công kích, vì vậy sau khi suy nghĩ thì dò hỏi: “Mọi người là ai2”

Trở thành nhân loại sinh hoạt một thời gian ở hành tinh Carol, giao tiếp cơ bản như thế này không tính là khó đối với Tư Thần.

Cậu chuẩn bị sắm vai một quả cầu mất trí nhớ, thử xem có thể thu thập được tin tức gì hay không.

Đương nhiên, nếu kế hoạch thất bại thì cũng không có tổn thất gì. Vì những quả cầu này đều khá dễ gân và thân thiện...

Tư Thần có lẽ nên cảm ơn cái đuôi nhỏ trên người mình. Vì sớm đã làm quen với bộ phận dư thừa này trên cơ thể, ngoài việc làm một số chuyện trên giường thì thời gian còn lại cậu hoàn toàn không nhớ đến sự hiện diện của nó.

Nhưng hiển nhiên nó chính là tiêu chuẩn để phán đoán Tư Thần có phải là “người Carol” hay không.

Những quả câu nhỏ bay bay vây quanh.

“Giọng nói này... là Lâm hả? Ôi trời ơi, cậu đã thành một ông già lẩm cẩm rồi ư? Tôi là Kiều đây!”

Tư Thần không phản bác: “Đồ Linh đâu rồi?”

“Đương nhiên là ở hành tinh Carol.”

“Đây là đâu?”

“Là không gian ý thức mô phỏng của Nữ Oa” Quả câu tên Kiều trả lời: “Thân thể của chúng ta đang được bảo quản trong khoang đông lạnh. Theo lý thuyết thì có thể thông qua phương thức này trì hoãn tử vong, nhưng nếu liên tục hôn mê trong thời gian dài sẽ có khả năng mất đi sự sống, gây chết não... Cho nên Đạt Tây đã chế tạo ra không gian ý thức mô phỏng, khi chúng ta tỉnh dậy thì có việc để làm.”

Đây cũng là một kỹ thuật “giao diện não máy tính”. Người chế tạo cũng không nghĩ rằng nơi này sẽ có người ngoài vào nên những quả cầu đều cho rằng ai cũng là “người một nhà”.

Tư Thần nhớ đến đối thoại của Đồ Linh và Nữ Oa, có khoảng 9000 người Carol đã được cải tạo thành cyber. Dù không có quá nhiều hiểu biết về cyber nhưng khi thi lên thạc sĩ, cậu cũng đã nghiêm túc học “Nguyên lý Cơ Giới”.

Cyber không phải là thể sinh mệnh cấu tạo bằng cacbon, chúng không có khái niệm ngủ, thứ quan trọng nhất là “nguồn năng lượng”, cũng không cần có khoang đông lạnh. Chúng và những quả cầu phát sáng này hiển nhiên không phải là cùng một loại.

Xóa bỏ hết những khả năng không thể xảy ra, Tư Thần nhanh chóng ý thức được rằng mỗi quả cầu phát sáng này đại biểu cho một người người Carol còn sống.

Hơn nữa còn là những nhà khoa học tinh anh đã chế tạo ra Nữ Oa, dũng cảm hơn so với những người khác, chủ động bắt đầu hành trình lưu lạc trong vũ trụ để tìm kiếm một ngôi nhà mới.

Sau đó, vì tuổi già và cái chết, những nhà khoa học này đã tạo ra thiết bị giao diện não máy tính, tiến vào khoang đông lạnh.

Số lượng khoang đông lạnh không nhiều, một số người cũng không có được danh ngạch để vào.

Trong phán định của Nữ Oa, những nhân viên nghiên cứu mới là hy vọng để xây dựng lại nên văn minh Carol. Bọn họ có thể sử dụng những tài liệu cũ kỹ nhất để tạo ra những thiết bị thích hợp nhất, bảo đảm cho người Carol có thể tiếp tục sinh sống và sinh sản ở nơi ở mới. Giữa không gian đen đột nhiên có một quả cầu có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

Một lát sau, hình ảnh thực tế ảo của Nữ Oa xuất hiện bên trong không gian đen, chuỗi nhị phân lập thành một ma trận 3D xung quanh những quả câu nhỏ, dù chỉ là một hình ảnh mô phỏng nhưng vẫn mỹ lệ kinh người. Khi nó xuất hiện, nhiều quả cầu nhỏ khác cũng từ từ tỉnh dậy.

Tư Thần đếm thử, có khoảng ít nhất là 50 người.

Nữ Oa mỉm cười, nói: “Qua một thời gian dài, tàu Nữ Oa đã tìm được hành tinh thích hợp cho nhân loại sống.” Tin tức này khiến cho vô số quả cầu nhỏ reo vang lên. “Nhưng vô cùng xin lỗi, tôi chưa thể mở khoang đông lạnh ngay.” Nữ Oa không cảm xúc nói: “Tôi cần phải quyết những sinh vật phiền phức còn sót trên hành tinh này.”

Sau tiếng hoan hô, những quả cầu nhỏ lại bắt đầu xôn xao lo lắng.

Một quả cầu lớn nhất từ từ sáng lên: “Thứ gì phiền phức?”

“Tổ trưởng!” Nhóm quả cầu nhỏ xung quanh sôi nổi kéo qua, giọng điệu tràn đầy tôn kính: “Tổ trưởng, đã lâu chưa thấy ngài. Chúng tôi vẫn luôn lo lắng tình trạng sức khỏe của ngài.”

Nữ Oa từ từ cúi đầu: “Mẹ.”

Thanh Chu, người đứng đầu trong kế hoạch sáng tạo Nữ Oa, tổ trưởng của trung tâm nghiên cứu cyber của Carol. Ở đây đều là những nhân viên nghiên cứu, và cũng là học sinh và cấp dưới của bà.

Những quả cầu xung quanh không ngừng hạ thấp xuống, là một loại kính sợ tự nhiên đối với Thanh Chu. “Không phải phiền phức gì quá khó khăn.” Nữ Oa bình tính nói: “Hành tinh mới có một số sinh vật nguyên thủy chưa tiến hóa hoàn toàn. Tôi cần phải đuổi chúng đi để bảo đảm cho nền văn minh của chúng ta có thể phát triển tốt đẹp.”

Giọng nói của Thanh Chu vang lên không nhanh không chậm: “Là dạng sinh vật gì?”

Nữ Oa trả lời: “Không quan trọng, thời gian nhìn lên trời cao của chúng chưa vượt ngưỡng báo động.” (1)

Quả cầu sáng không có động tác gì, nhưng Tư Thần lại có cảm giác Thanh Chu hơi gật gật đầu: “Con làm tốt lắm.” “Không được coi thường bất kỳ sinh mệnh gì, dù là sinh mệnh từ cacbon hay là sinh mệnh từ silicon... Dù không có trí tuệ cũng là sinh mệnh. Tận dụng phương pháp ôn hòa hết mức có thể, chúng ta chỉ cần một ít lãnh thổ và tài nguyên.”

Nữ Oa trả lời: “Đã hiểu.”

“Đúng rồi, người Carol ở bên ngoài ổn không?”

Giọng điệu của Nữ Oa vẫn khiêm tốn như cũ: “Bọn họ vẫn ổn, trong những năm gần đây, tỉ lệ tử vong của trẻ em rất thấp. Vì tài nguyên thiếu thốn nên tổng số dân có giảm xuống nhưng vẫn duy trì mức độ ổn định”

Về cơ bản, không có một đứa trẻ nào được sinh ra.

Nữ Oa cũng không thông báo nhiều tin tức. Với lập trình của nó, báo cáo nhiêu đây đã đủ. Trước khi nhóm người Carol này rời đi, tổ thiết kết đã suy Xét rất nhiều, cuối cùng đặt hy vọng ký thác vào một cỗ máy “Một người lãnh đạo hoàn mỹ, không có lỗi, mục tiêu kiên định”.

Nó không có tâm tư riêng biệt, luôn phục vụ vì sinh tôn của họ, hơn nữa nó còn bất tử mới có thể bảo đảm tiếp tục kéo dài được nền văn minh.

“Nữ Oa'" đã được ra đời như vậy.

Một người lãnh đạo kiên định, không bị dao động bởi ý kiến của người khác.

Từ xưa đến nay, sự lựa chọn của Nữ Oa đều đã được chứng miinh là chính xác.

Vì vậy, những người này rất yên tâm với việc làm của nó. Thanh Chu bắt đầu một đề tài mới: “Nếu hôm nay mọi người đều ở đây thì chi bằng chúng ta tâm sự lý luận về những nghiên cứu của mình trong khoảng thời gian này đi. Đừng nói với tôi trong thời gian ngủ, mọi người không làm gì cả.”

Nhóm quả câu phát sáng bắt đầu xếp hàng báo cáo công tác của mình. Tư Thần trà trộn vào cuối đội ngũ, cả người đều căng thẳng.

Bọn họ báo cáo từ “Kế hoạch khẩn cấp về sản xuất năng lượng hạt nhân nitơ” cho đến “108 phương pháp chiết xuất để lấy nước uống”, tất cả đều là những kiến thức mới lạ đối với Tư Thần.

Thành tích học tập từ nhỏ của cậu không hề tệ, nhưng đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác “Thầy giáo kiểm tra bài cũ nhưng chưa học bài”, áp lực rất lớn.

Hơn nữa Nữ Oa cũng không có ý định rời đi.

“Liên tục học tập” là nhiệm vụ đầu tiên của Nữ Oa. Bị bại lộ ở đây cũng không phải là ý kiến hay, với trình độ ngôn ngữ Carol như trẻ lên ba của Tư Thần cũng đã đủ để Nữ Oa phát hiện ra rồi hủy tiệt thể ý thức của cậu. Thậm chí vì sự tư duy liên tục của mình, thể ý thức của cậu liên tục phát sáng, rất đáng chú ý, điều này khiến cậu không cần cố gắng thuyết phục bản thân phải bình tính lại.

Cũng may, Tư Thần lo lắng cũng không lâu lắm.

Vì Nữ Oa đột ngột nói: “Xin lỗi, có tình huống đột ngột yêu cầu tôi xử lý. Xin cho phép tôi thất lễ.”

Thanh Chu dịu dàng nói: “Đi đi, vất vả cho con rồi.”

Khác với những cyber khác, Nữ Oa không có thân thể. Khi đó tài nguyên ở hành tinh Carol tương đối thiếu thốn, những dữ liệu quan trọng đều được lập trình trên Nữ Oa, xuất phát từ giá trị mục đích, các nhà nghiên cứu không cho nó một thân thể thích hợp như Đồ Linh. Nó là vật dẫn của thành trì Nữ Oa.

Nói một cách khác, tính năng của nó tốt hơn Đồ Linh, nhưng cũng mang đến rất nhiều bất tiện.

Tàu Nữ Oa quá lớn, ngoài việc chiến đấu còn có rất nhiều thiết bị sinh sản; với năng lượng dự trữ hiện tại của nó, không thể khởi động toàn diện.

Vừa lúc nãy, Đồ Linh đã phá hủy một tháp tín hiệu của nó.

Tháp tín hiệu đó cũng không quá đáng quan tâm, nhưng là phương tiện phụ trợ cho Nữ Oa, giúp nó tăng cường độ chính xác trong các thao tác. Mất đi vài tháp tín hiệu cũng không đến mức gây trọng thương cho nó, nhưng đã đủ để nó tức giận. Vì không một ai thích mạng 5G nhà mình bỗng chốc biến thành 3G.

Trận oanh tạc ban đầu cũng không giết chết Đồ Linh. Hắn bị thương nhẹ, nhưng đã thành công xâm nhập vào thân tàu Nữ Oa, khó tránh khỏi khiến Nữ Oa đánh chuột sợ vỡ đồ*.

*Có nhiều nghĩa, nhưng ở đây dùng với nghĩa: trừng trị kẻ thù cần phải khôn ngoan, tránh làm tổn hại chính mình (nghĩa này của Lưu Bị)

Để tiêu diệt Đồ Linh, Nữ Oa đã khởi động 36 máy bay chiến đấu không người lát và ba đội trinh sát đa năng. Nhưng muốn dựa vào chiến thuật biển người (2) để hạ Đồ Linh thì chỉ là một giấc mộng ngông cuồng.

Nhưng gia tăng năng lực tấn công có thể gây báo động cho những người quản lý của Nữ Oa. Đó là hàng chục quả cầu phát sáng trong không gian ý thức mô phỏng. Tin tốt duy nhất là Đồ Linh dùng thân thể máu thịt của người bình thường đối đầu với nó.

Con người không phải máy móc. Là người thì sẽ đau, sẽ mệt, sẽ ngã xuống, sẽ run rẩy sợ hãi.

Tầm mắt của Nữ Oa lướt qua những màn hình dày đặc. Đồ Linh mang thiết bị che chắn tín hiệu, vì vậy chỉ có thể dựa vào hệ thống “thị giác” để đi tìm.

Chuỗi số liệu nhị phân dày đặc khiến nó có cảm giác thật phức tạp.

Nó đã thấy những hòn đá vỡ vụn, còn có vết mái trên mặt đất.

Nhưng nhiều hơn cả là cyber chiến đấu bị đánh nát. Có một số là cyber gốc, một số là người Carol cải tạo.

Trải qua một cuộc chiến, không chỉ Đồ Linh bị giảm sút năng lượng, nó cũng như vậy. Biểu tình của Nữ Oa lạnh căm căm.

Đây là thời điểm nó chứng minh mình tuyệt đối không được phép thất bại.

07.09.22

Chú thích:

(1) “Thời gian nhìn lên trời cao của chúng chưa vượt ngưỡng báo động.” Đây là một câu văn trong truyện ngắn khoa học viễn tưởng “Triều văn đạo” (3JÌBlïš) của Lưu Từ Hân (Triều văn đạo trong câu “Triều văn đạo, tịch tử khả dĩ”: sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc).

Nội dung câu chuyện: Một ngày nọ, khi con người đã đủ khả năng phát minh ra một thiết bị để gây ảnh hưởng đến sự phát triển của vũ trụ, “Người du hành” của một sự sống cấp cao trong vũ trụ đã đến để ngăn chặn thiết bị đó lại. Khi loài người hỏi “Từ khi nào chúng ta bắt đầu chú ý đến sự sống của các sinh vật trên trái đất?”, câu trả lời của sinh vật cấp cao kia không phải là Aristotle, cũng không phải là Einstein, mà là từ một người đàn ông lục địa châu Phi cách đây 370.000 năm. Đó là một người đàn ông nguyên thủy với “đôi mày dày và gò má cao, đôi môi dài và mỏng”, ông ta đã nhìn lên các vì sao. “Người du hành” trong câu chuyện cho biết: “Người nguyên thủy này đã nhìn lên bầu trời đầy sao nhiều hơn mức báo động, và ông ta đã thể hiện sự tò mò về vũ trụ rộng lớn. Cho đến nay, có khoảng 10 trường hợp về các sự kiện đã vượt ngưỡng báo động như vậy và được tìm thấy ở nhiều nơi khác nhau.” Bỏ qua các yếu tố giả tưởng của câu chuyện khoa học viễn tưởng, việc quan sát vũ trụ của con người thực sự đã bắt đầu từ thời cổ đại. Những bức tranh tường thời tiền sử, tàn tích của các tòa nhà cổ và lăng mộ đều phản ánh khả năng quan sát bầu trời đầy sao của con người.

(2) Chiến thuật biển người: là một chiến thuật mà trong đó, một bên dùng số lượng quân số áp đảo của mình tấn công ào ạt phía bên kia bằng cách đánh giáp lá cà, chấp nhận thương vong bởi lúc xung phong thì sẽ bị hỏa lực của đối phương dễ dàng làm tiêu hao. Cách xung phong ào ạt, đông đảo như vậy có thể khiến đối phương sợ hãi nhưng có thể phải chịu hy sinh rất lớn. Nhìn chung chiến thuật thường được sử dụng trong thời cận đại, tuy nhiên trong chiến tranh hiện đại thì chiến thuật này dần mất tác dụng, nó thường chỉ được áp dụng với những quân đội có quân số đông đảo nhưng thiếu vũ khí, phương tiện cơ giới để chiến đấu. *xx**% 162 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment