€ 161
€ 161€ 161
Chương 160: Trò chơi ghép hình
Edit: jena
Con người có thể khống chế được giấc mơ của mình hay không thì đây vẫn là một vấn đề thuộc lĩnh vực huyền học.
Có lẽ do ngày hôm trước ngủ quá nhiều, Tư Thần lăn lộn trên giường một lúc lâu vẫn không thể buồn ngủ.
Với trình độ hiện tại của bản thân, muốn đánh cậu bất tỉnh cũng khó. Tư Thần suy nghĩ một lát, lấy hộp thuốc thử trong két sắt ướp lạnh ra.
Đây là chiến lợi phẩm cậu lấy được từ tâng ngầm của viện bảo tàng Gen. Lúc trước vừa đến thành Bạch Đế, Tư Thần đã ủy thác Thẩm Nhạn Hành mang thứ này đi kiểm tra.
Báo cáo kiểm tra vừa được gửi về mấy ngày trước. Phòng thí nghiệm của đại học Bạch Đế giám định đây là một loại thuốc gen tiến hóa, thành phần cụ thể vẫn không rõ. Tuy có một chút tác dụng phụ nhưng sẽ không gây tử vong.
Những lọ thuốc được đánh số từ A1 đến A5, màu sắc từ nhạt đến đậm.
Tư Thần gọi: “Tiểu Uyên.”
Trường Sinh Uyên sau khi ăn no đều sẽ mệt rã rời, cũng có tác dụng trực tiếp lên người Tư Thần. So sáng đi so sánh lại thì cách này an toàn hơn là đánh cậu bất tỉnh. Trường Sinh Uyên: “Chil"
“Duỗi tay nào.” Trường Sinh Uyên ngoan ngoãn nghe lời giơ một xúc tu nhỏ màu đen ra khỏi cái khe trên mu bàn tay của Tư Thần.
Tư Thần ngâm xúc tu của nó trong lọ thuốc, nhìn thuốc ở bên trong từ từ giảm dần.
Thuốc gen uống có vị dưa hấu.
Nhưng hệ thống vị giác của cậu khác hẳn người bình thường, hương vị thật có lẽ chẳng khác gì vị của thịt cá bị ôi thiu.
Trường Sinh Uyên uống sạch 5 lọ thuốc, nhanh chóng say mèm, ợ lên một cái.
Tư Thần nằm trên giường, chắp hai tay trước ngực.
Ngủ khác với tử vong, quan trọng là còn có thể tỉnh lại được hay không. Cơn buồn ngủ quen thuộc đổ ập đến. Khi Tư Thần đang nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác Trường Sinh Uyên đang năm trên ngực mình, có chút nặng.
Cuối cùng, cậu bắt đầu nằm mơ.
Giấc mơ đầu tiên bắt đầu trên một chiếc thuyền gõ, đối diện với cậu là một con chó có diện mạo rất kỳ lạ.
So với chó, nó giống với người hơn. Toàn thân màu trắng như tuyết, có một cái đuôi thật dài. Trên mặt nó không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng rộng dựng thẳng như một bông hoa ăn thịt người cỡ lớn.
Không biết vì sao, Tư Thân cảm thấy nó là một con chó. Tư Thần đã từng nhìn thấy nó, trong giấc mơ lúc trước. Khi đó cậu là một cây nấm nhỏ, còn con chó này là một con người trồng nấm. Cuối cùng, nấm chín, nó ngắt nấm, bỏ vào khoang miệng như lò lửa địa ngục. Thần thái của con chó trông rất bình thản, nhưng khi Tư Thần vừa quay đầu, nó nhe răng dữ tợn, nhìn như muốn cắn cậu ngay lập tức.
Trên cổ của con chó có đeo một chiếc chìa khóa, trên chìa khóa có một ký hiệu “Z” không rõ.
Tư Thần muốn gỡ chiếc chìa khóa kia xuống, nhưng con chó lại cảnh giác sủa gâu gâu thật to.
Cậu đá con chó này xuống nước.
Giấc mơ thứ hai còn kỳ lạ hơn.
Cậu nằm mơ mình đang câm một thanh kiếm đứng trước bãi đất trống của một trường mẫu giáo, nhìn một đứa trẻ toàn thân đen thui quỳ trên mặt đất viết viết vẽ vẽ.
Đứa nhỏ này đen đến mức khi mặc đồ ra ngoài vào buổi tối sẽ có người hô to “Ðm sao lại có quần áo bay lơ lửng giữa không trung”.
Tư Thần tò mò, lại gân một chút.
Đứa nhỏ màu đen dùng bút vẽ một cái cây, bên cạnh nó liên mọc ra một cái cây nhỏ. Nhưng trên thân cây toàn là răng cưa, lá màu xanh lấm tấm màu vàng.
Tư Thần đã từng nhìn thấy loại cây này trong sách minh họa sinh vật chiêu cao, đánh số 1104. Tuy có hình thái là thực vật nhưng nó là động vật, có thể sinh trưởng cao đến 30 mét, ăn thịt, có kịch độc.
1104 khom lưng, những phiến lá lần mò tìm kiếm đứa nhỏ màu đen.
Tư Thần theo bản năng chắn trước mặt đứa nhỏ.
Cậu chặt đứt cái cây, kéo nó ra khỏi mặt đất, tránh cho nó tiếp tục phát triển. Cây có mùi tanh rất nồng, máu xanh bắn lên da thịt cậu nóng rát, nhanh chóng trên bề mặt bị sưng mủ lên.
Tư Thần quay đầu, nhìn vê phía đứa nhỏ, hỏi: “Người nhà của em đâu?”
Cậu biết rằng sau khi trường mẫu giáo tan học, sẽ có người nhà đến đón các bé, dù cậu chưa bao giờ đi học ở trường mẫu giáo.
Đứa nhỏ màu đen dừng bút, quay đầu nhìn Tư Thần. Đầu của nó tròn tròn, không có tóc, trên mặt có một đôi mắt rất to, trông xa nó như một con mèo nhỏ chưa mọc lông.
Tư Thần không nhìn ra giới tính của nó, nhưng nó đang mặc một chiếc váy thủy thủ màu xanh.
Đứa nhỏ màu đen có vẻ không nói chuyện, nó nghiêng đầu, phát ra một âm thanh: “Chi?” Giống với tiếng kêu của Tư Uyên.
Tư Thần khó tránh khỏi dâng lên lòng trắc ẩn. Cậu kéo đứa nhỏ màu đen đứng dậy khỏi mặt đất: “Đừng quỳ trên mặt đất, dơ lắm.”
Đầu gối của đứa nhỏ màu đen đã bị trây một mảng. Trên người nó bỗng vang lên tiếng kim loại va chạm.
Tư Thần phát hiện ra mắt cá chân của nó có một cái xích chân, cũng là màu đen cho nên nhìn qua không gây chú ý.
Xích chân rất nặng, phần lớn bị chôn vùi dưới đất cát. Tư Thần đột nhiên ý thức được ở đây không phải là trường mẫu giáo, mà là một nhà tù cỡ lớn.
Cậu lẩm bẩm hỏi: “Ai lại nhốt em ở đây?” Đứa nhỏ màu đen ôm chặt vở và bút ở trong tay: “Chi.” Tư Thần cảm thấy nếu Tư Uyên có nhân hình, hẳn là cũng lớn bằng đứa nhỏ này.
Cậu không thể khống chế được sự trìu mến, ôm đứa nhỏ lên.
Vì là ở trong mơ nên trạng thái của Tư Thần rất kỳ lạ. Cậu cảm thấy hành vi của chính mình do bản thân cậu khống chế, lại cũng cảm thấy như mình bị thứ gì đó thao tác, không phải tự chủ hoàn toàn.
“Anh dẫn em ra ngoài.” Tư Thần nói.
Đôi mắt của đứa nhỏ liền sáng lên.
Tư Thần không biết nên đi như thế nào, cho nên cậu quyết định đi theo xích sắt. Xích sắt rất dài. Tư Thần ôm đứa nhỏ đi nửa tiếng mới thấy xích sắt đang nối với một chỗ khác.
Trong lòng Tư Thần không khỏi kinh ngạc, nhíu mày thật sâu.
Xích sắt nối với một chỗ khác, đó là một cây cầu thật lớn. Cây cầu này lại được xây dựng rất đặc biệt, vì bê tông cốt thép được thay bằng từng chồng từng chồng thi thể xếp cao.
Những thi thể này đang dính sát vào nhau, biểu tình của họ hoang mang, bối rối, có người còn nhăn mặt thống khổ.
Cây cầu nặng trĩu vì máu thịt. Trên mặt đất đầy thịt và máu hư thối, mà xích sắt lại đâm xuyên qua nó.
Đứa nhỏ màu đen trong lòng Tư Thần lại bắt đầu mỉm cười, nhìn qua vô cùng vui sướng, rồi nó bắt đầu phát ra tiếng cười lanh lảnh như lục lạc. Nó lấy bút ra, lật giấy.
Trước tờ giấy vẽ 1104 có một tờ giấy vẽ hai người. Một người cao, một người thấp.
Trên tờ giấy trắng, người cao đang cầm một thanh kiếm, người nhỏ đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Người cao là Tư Thần, người thấp là đứa nhỏ.
Có vẻ như nó biết trước thứ gì đó.
Đứa nhỏ màu đen bắt đầu vẽ, nó vẽ thêm một màu đỏ đậm ở phần cổ của người cao.
Cổ Tư Thân tê rần, che lại cổ mình.
Đầu bị chặt đứt, nhưng không đổ máu. Nấm đỏ từ miệng vết thương xông ra, bắt đầu mọc ra lớp thịt mới. Ra là một đứa nhỏ hư hỏng. Đứa nhỏ màu đen trừng lớn mắt, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ muốn xoay người bỏ trốn.
Tư Thần túm chặt dây xích, kéo nó quay về.
Tư Thần xách cổ áo của đứa nhỏ lên, bắt nó đối diện với mình: “Thấy trò đùa này rất vui hả?”
“Chi.”
Đứa nhỏ sợ hãi, cả người co rúm lại, tay chân cứng đờ. Nhìn qua là phản ứng khi bị căng thẳng.
Tư Thần cảm thấy không nên buông tha nó dễ dàng như vậy, nhưng dù sao cậu cũng không bị thương tổn gì chân thật, cuối cùng thở dài, thả nó xuống.
Cậu lục lọi trong túi áo khoác, lấy đồ ăn vặt cá khô nhỏ mà Tư Uyên thích ăn. Là một người mẹ tốt, lúc nào cũng phải mang theo đồ ăn vặt mà con nhỏ thích ăn nhất.
Tư Thần đưa cá khô cho nó: “Ăn không?”
Kinh nghiệm nuôi dưỡng con trẻ của Tư Thân không phong phú, có thể nói chẳng khác gì nuôi chó.
Đứa nhỏ màu đen chần chờ một lát, nhận cá khô, cúi đầu, cái miệng nhỏ bắt đầu gặm gặm.
Tư Thần hỏi: “Anh có thể xem tranh của em không?” Đứa nhỏ màu đen: “Chi.”
Có vẻ là đồng ý.
Tập tranh này đã dùng được hơn phân nửa, Tư Thần mở trang giấy lót ra.
Trên giấy lót có viết tên của đứa nhỏ. “Quan Tinh”.
Trang thứ nhất vẽ ba người lớn đeo cung đang vây quanh một đứa nhỏ.
Trang thứ hai, mặt đất xuất hiện một cái hố to, trong hố có một con rắn đang phình bụng lên.
Trang thứ ba là một người thằn lằn, tay câm súng, hướng thẳng vào đầu của đứa nhỏ.
Trang tiếp theo vẽ một góc tường. Có một bao tải kê vào góc tường, một chất lỏng như máu đỏ thấm ra ngoài bao tải. Bên cạnh bao tải còn có một khẩu súng bị gấy nòng.
Tư Thần nghĩ cậu biết những người này đã đi đâu, cây cầu lớn kia chính là chứng cứ.
Đôi khi trong tranh cũng có đồ ăn, quần áo và đồ chơi. Tư Thần lật một trang giấy mới, vẽ một quả táo.
Trên trời cũng không có quả táo nào rơi xuống. Xem ra vấn đề không phải ở trang giấy vẽ hay là bút, mà là bản thân đứa nhỏ này.
Tư Thần hỏi: “Cha của em là Tiên Tri hả?”
Biểu tình của Quan Tinh vô cùng hoang mang: “Chi?”
Tư Thần nhẫn nại hỏi: “Em có cha không?”
Quan Tinh nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói với Tư Thần: “Chai”
Tư Thần: “...
Cậu không có ý này.
Thôi quên đi. Tư Thần chờ nó ăn xong lại lấy thêm một con cá khô khác, nói: “Vẽ cho anh một cánh cửa đi. Anh muốn ra ngoài gặp một người."
Quan Tinh chắp tay sau lưng, điên cuồng lắc đầu.
Tư Thần chậm rãi nói: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Lần sau gặp, anh sẽ chân chính dẫn em ra ngoài."
Quan Tinh còn hơi giấy giụa.
Cuối cùng, nó câm bút, vẽ một cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.
Trước mặt Tư Thần cũng xuất hiện một cánh cửa.
Cậu xoa đầu Quan Tinh, nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa ra.
Trước mặt là một không gian trắng. Tư Thần quay đầu, phía sau là một không gian màu đen. Tư Thần bước vào trong.
Váy trắng vẫn còn đang chơi ghép hình, trên mặt đất là những ô vuông.
Lúc trước Tư Thần cũng chơi ghép hình.
Khi đó cậu chỉ tìm những mảnh ghép có phần răng cưa phù hợp với nhau theo bản năng.
Bây giờ cậu đã cấp Bảy, cuối cùng có thể nhìn thấy những mảnh ghép này có hình vuông.
Trò chơi ghép hình có chỉnh thể là màu trắng, nhìn qua như bề mặt phẳng của trái đất được chụp từ vệ tinh. “Đây là mảnh nhỏ cổng giới à?” Tư Thần hỏi.
Váy trắng “ừ” một tiếng. “Sao lại là màu trắng?”
Những mảnh nhỏ cậu từng nhìn thấy đều là màu đen. “Wì thế giới này còn sống.
Tư Thần hỏi: “Sau khi xếp xong thì xảy ra chuyện gì?” Váy trắng đứng dậy, nắm lấy tay Tư Thần.
Váy trắng từ từ bay lên, mang theo Tư Thần, cả hai cùng lơ lửng giữa không trung.
Tư Thần có thể nhìn thấy toàn cảnh ở đây.
Ở nơi xa một mê cung không có điểm kết thúc, ở chính giữa có một mảnh đất trống.
Trên mặt đất là một bức tranh ghép hình khổng lồ được tạo thành từ vô số những mảnh ghép màu trắng. Theo thời gian, một phần bức tranh bị bóc ra. Một số mảnh ghép nổi lên, một số mảnh ghép lại chìm xuống. Váy trắng tùy ý bắt lấy một mảnh ghép, đặt vào lòng bàn tay Tư Thần rồi nắm tay cậu. Trong đầu Tư Thần nhồi nhét vô số hình ảnh. Cậu nhìn thấy một chiêu không gian, đó là một khu vực sinh sống, trong đó có tới trăm triệu người. Dù hoàn cảnh và không gian thực xa lạ nhưng Tư Thần có thể nhìn thấy những cái tên quen thuộc trên trạm giao thông.
[ Chuyến tàu hôm nay ] Khu Bình Dương - Khu Bắc Thành (Tạm dừng) Khu Bình Dương - Khu Giang Xuyên (09:35 xoát vé) Vô số người đang ở đây sinh sống. Họ ăn cơm, giao lưu, học tập, làm việc. Có người cười, có người khóc.
Thông tin khổng lồ ồ ạt két đến khiến cho đại não của Tư Thần như bị xé rách.
Đổi lại thành một người bình thường, có lẽ sẽ trực tiếp mất ý thức, trở thành người thiểu năng trí tuệ.
Thần linh hẳn cũng có góc nhìn như thế này để quan sát nhân gian.
Tư Thần nghe thấy giọng nói của váy trắng: “Không cần nhớ.
Váy trắng thả lỏng tay, những hình ảnh trong đầu liên biến mất. Tư Thần nhìn mảnh ghép màu trắng trong tay, trả nó về chỗ cũ.
Không sai, đó là thế giới của cậu.
Đó là cảnh tượng hằng ngày mà váy trắng nhìn thấy.
Váy trắng không lừa cậu, theo một ý nghĩa nào đó, váy trắng chính là thần.
Giọng nói của váy trắng không có cảm xúc gì: “Dù tôi luôn cố gắng duy trì trật tự nhưng toàn bộ các thế giới vẫn tan tành. Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Dù sớm hay muộn, sẽ có ngày toàn bộ chúng sẽ biến thành màu đen, giống như những thế giới trước đây.”
Váy trắng chỉ tay về một mảnh ghép màu trắng và một mảnh ghép màu đen.
“Mảnh ghép này tương ứng với khu Bắc Thành, bây giờ đang ở trong không gian gấp khúc nên tạm thời biến thành màu đen.” Váy trắng nói: “Tôi biết vì sao cậu đến đây.
Biểu tình của Tư Thần vô cùng nghiêm trọng: “Cậu có cách nào không?”
“Liên minh đã thấy video của cậu, bọn họ không thể vào trong không gian gấp khúc nhưng đã điều động tiến hóa giả và các trang bị vũ khí cấp cao canh giữa ở bên cạnh kết giới. Nếu Đồ Linh thất bại, khi kết giới biến mất, liên minh sẽ tiến hành tổng tiến công.”
Thật ra ý kiến của liên minh cũng không dễ dàng thống nhất như lời của váy trắng, nhưng quá trình không quan trọng.
Tư Thần hỏi: “Đồ Linh đâu rồi?”
Váy trắng cười cười: “Tôi không biết, tôi không có năng lực khống chế không gian gấp khúc.” Biển ý thức canh giữ linh hồn, tất cả những sinh mệnh có thần trí, nhỏ bé trong những chiều không gian khác nhau.
Mê cung cai quản thế giới, bao gồm những thế giới còn sống và những thế giới đã chất.
Váy trắng nói tiếp: “Kế hoạch ban đầu của tôi là biến nơi này thành “vùng cấm, dùng kết giới khóa tất cả mọi thứ ở bên trong, cho đến ngày tôi không thể tiếp tục cai quản nữa.”
“Bây giờ có hai cách. Thứ nhất, tôi phá bỏ kết giới, Nữ Oa sẽ xuất hiện trong hiện thực, liên minh có thể trực tiếp đối đầu với Nữ Oa, nhưng thắng bại thì không biết. Thứ hai, tôi mang thể ý thức của cậu vào bên trong, cậu có thể tạm thời mượn thân thể của người khác.”
Thể ý thức, linh hồn, quỷ; đối với váy trắng đều là một. Kết giới bị gỡ bỏ thì không thể quay về trạng thái ban đầu. Cách thứ nhất quá nhiều rủi ro. Dù chỉ còn 1% năng lượng, Nữ Oa vẫn có thể tàn sát toàn bộ khu vực lân cận. Còn cách thứ hai cũng không thể bảo đảm an toàn, nhưng lợi ích duy nhất là sau khi thất bại sẽ không gây ảnh hưởng lớn đối với thế giới hiện thực. Tư Thần không chút do dự trả lời: “Tôi muốn vào không gian gấp khúc.” 07.09.22
xx**% 161 *xx**%