C185
C185C185
Chương 184: “Loại khổ đau đó, sao mà đủ để hủy hoại tôi.”
Edit: jena
Ánh mắt Tư Thần dừng trên kệ bếp, bên trên có một con dao phay to thái quá.
Hòa chung bâu không khí như nhà xác ở đây, việc giết người có hơi quỷ dị.
Tư Thần sờ 39 đồng Tâm Hồn còn sót lại trong túi, nghiêm túc suy nghĩ có thể ra ngoài mua nguyên vật liệu nấu ăn được hay không.
Theo lý thuyết, thị xã Hoa Nguyên có chợ bán đồ ăn, vay một ít tiền của chủ nhà trọ để đi mua cũng được. Nhưng mọi chuyện hiển nhiên không đơn giản như vậy. Tư Thần đi đến cửa ra vào, thử vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra, không ngoài dự đoán, thất bại.
Cửa sắt không mảy may di chuyển, khí lạnh còn kết một lớp băng trên tay Tư Thần.
Giọng điệu của người phỏng vấn vô cùng vui sướng: “Đây là phòng phỏng vấn, sao lại có người đi xin việc lại bỏ dở giữa chừng như vậy?”
Tư Thần im lặng quay đầu, ánh mắt đánh giá người phỏng vấn.
Nếu không tìm thấy chỗ bán đồ ăn thì hẳn là nên băm con gấu này ra.
Gấu trắng theo bản năng lùi về sau nửa bước, sau đó thẳng sống lưng: “Siêu đầu bếp khi thiếu nguyên liệu nấu ăn cũng có thể dựa vào những nguyên liệu có sẵn để tạo ra một món ăn mỹ vị. Cậu sẽ không khiến cho ban giám khảo thất vọng, đúng không?”
Nó nói xong, nhóm giám khảo ngôi trên bàn đều lộ ra ánh mắt tham lam.
Lão già ngôi ở ghế đầu tiên còn không thèm che giấu nuốt một ngụm nước miếng.
Dù chỉ mới chín có 7 phần nhưng ai cũng đang đói.
Tư Thần nhìn ban giám khảo đang thèm mình nhỏ dãi, lại nhìn bộ dáng xem kịch vui của người phỏng vấn, không nhịn được mà nhướng mày.
“Dựa vào nguyên liệu có sẵn để nấu?” Cậu hỏi.
“Chính xác. Như vậy thì mới tươi ngon, đúng không?”
Vì sự tồn tại của hệ sợi nên phần lớn các bộ phận của Tư Thần đều có thể tái tạo lại. Theo lý thuyết, mất một bộ phận hoặc thân thể cũng không ảnh hưởng lớn với cậu, tệ lắm thì sẽ bị rơi vào trạng thái suy yếu tạm thời trong thời gian chữa trị. Nhưng Tư Thần không muốn.
Trường Sinh Uyên thành niên có thể ăn thịt người mình yêu để có thể đạt được sức mạnh khi tiến hóa.
Tư Thần có thể chấp nhận bỗng nhiên một ngày nào đó Tư Uyên nuốt chửng mình chứ cũng không chấp nhận tự mình chặt bản thân ra đem lên bàn ăn cho người khác. Lý do duy nhất khiến cậu do dự là vì Tư Uyên còn bị giữ lại trong trường mẫu giáo.
Tư Thần cầm con dao, nắm trong tay.
Lưỡi dao sắc bén, máu và thịt mỡ bám dính trên miếng sắt, tỏa ra một luồng hơi lạnh lẽo. Lúc trước cậu cũng nhặt được một cây rìu trong không gian gấp khúc.
Nó khác hơn nhiều so với các vũ khí của nên văn minh Cơ Giới, ngoại trừ đặc tính linh năng, bản thân nó cũng một vũ khí lạnh bình thường.
Khi cầm con dao trong tay, trong nháy mắt, Tư Thần nghe thấy rất nhiều giọng nói mê hoặc.
Trong đầu cậu, Quý Sở Nghiêu đang nói: “Tư Thần, Tiểu Uyên vẫn còn là một đứa trẻ.”
Sau đó lại là một giọng nói lạnh nhạt, có lẽ đã chuyển thành Đồ Linh: “Mất Trường Sinh Uyên, giá trị của em sẽ mất đi phân nửa. Tôi hy vọng cuộc đầu tư của mình sẽ thất bại”
Rồi đến Tống Bạch: “Con làm gì thây cũng ủng hộ. Nhưng con phải học được cách gánh vác thế giới này.” Cuối cùng là tiếng kêu “mẹ ơi” của Tư Uyên.
Tư Thần được yêu thương trước, sau đó mới từ từ học cách yêu. Tình yêu vô điều kiện, không hề ngân ngại trao đi mà cậu được nhận đầu tiên không phải từ Quý Sở Nghiêu, mà là từ Tư Uyên.
Là người, ai cũng muốn nối kết tình cảm với người khác. Đó là thiên tính, và cũng là một tính xấu của con người. Sau một thời gian dài do dự, cậu đã học được cách trân trọng và ký thác cảm xúc của mình vào người khác.
Do sự bào mòn của khí lạnh, con dao này vô cùng sắc bén, có tính sát thương cực lớn đối với sinh vật Thần Quái, đồng thời cũng nắm giữ được điểm yếu và khổ đau sâu trong nội tâm con người.
Đã lâu rồi, Tư Thần vẫn chưa trải qua cảm giác bất lực, nhưng giờ phút này, cậu lại nhớ về một buổi tối trong quá khứ. Một người bịt miệng cậu, một người móc mắt cậu.
Từ nhỏ, Tư Thần đã không thích khóc, vì cậu biết nước mắt chỉ có giá trị với những người để ý đến mình, nhưng đêm hôm đó, cậu đã khóc rất lâu.
Đứa trẻ ngủ ở giường bên cạnh hoàn toàn không quan tâm, trở mình tiếp tục ngủ, vì nó biết vì sao những đứa trẻ khác lại muốn hại Tư Thần. Ngày mai sẽ có người đến nhận nuôi trẻ mồ côi, nghe nói là một công dân cấp 5 ở Khu An toàn, vì phí sinh hoạt thấp và không đủ tiền mua gen clone nên mới đến viện phúc lợi ở khu Trang Sơn.
Tư Thần thông minh, xinh đẹp, nếu không tàn phế thì chắc chắn sẽ là đứa trẻ được nhận.
Nhưng buồn cười là người nọ lại ngàn dặm xa xôi đến là vì Tư Thần. Khi biết Tư Thần bị mù cũng không nhận nuôi thêm bất kỳ đứa trẻ nào khác. Cậu sống rất khổ cực. Khi đi học, đầu óc chỉ toàn học, điểm số, lương tháng sau. Sau giờ làm việc cũng chỉ nghĩ đến phải tìm thêm việc làm để tích cóp đủ tiền mua mắt nhân tạo, lại dùng tiền tiếp tục đóng học phí. Tống Bạch nói rất đúng, cậu có dã tâm, cậu biết bản thân ưu việt nên càng không cam lòng với sự bình phàm tâm thường.
Năm đó, chỉ có một mình cậu từ khu Trang Sơn đậu vào đại học Đông Lam. Thí sinh đứng vị trí thứ hai còn thua cậu tận 70 điểm. Tư Thần thừa nhận cậu có tài, nhưng một đường đi đến hiện tại, cậu luôn bị cười nhạo là “nỗ lực tốn công vô ích”; tài năng, may mắn, đều chỉ là những thứ dệt gấm thêu hoa mà thôi*.
*f#_E;Zï1t: sự vật điểm xuyết để đẹp hơn.
Cậu không phải máy móc, dù có chế tạo cho mình một lớp giáp kiên cố không phá vỡ nổi, một thành lũy dày dặn chắc chắn cũng sẽ cảm thấy thật mệt, thật áp lực, không thở được.
Để quên đi thống khổ, đại não sẽ tự động xây dựng một cơ chế bảo hộ, Tư Thần cũng không ngoại lệ.
Vậy mà bây giờ, giống như có ai đó đã bới móc trong bãi rác tìm ra những chuỗi số liệu rác rưởi cậu đã vứt đi từ lâu, nhét lại vào trong đầu cậu, khởi động lại, ép buộc cậu phải quay về trong những hồi ức cũ.
So với tình yêu, cậu đã quen với thù hận. Căm phẫn, oán ghét, tuyệt vọng, không cam lòng.
Nhưng thù hận cũng là một loại nhiên liệu cực lớn, có thể thiêu cháy người khác, cũng đồng thời làm bỏng chính mình, buộc cậu phải tiếp tục đi về phía trước.
Thể ý thức đau đớn, còn thân thể của Tư Thần trông chỉ hơi im lặng so với ngày thường. Tư Thần muốn buông tay, nhưng con dao lại hòa làm một với da thịt trong lòng bàn tay của cậu.
Người phỏng vấn đã lộ ra một nụ cười tươi đắc ý.
Nếu chỉ là một sinh vật Thần Quái, con dao này hẳn sẽ có tác dụng, nhưng Tư Thần là một người còn sống. Đạo cụ của Tâm Hồn được tạo ra để khắc chế những ý thức thể chưa được tỉnh lọc.
Quả nhiên, sau một hồi, Tư Thân giơ con dao phay lên, đè trên cổ tay mình.
Hai mắt thiếu niên trống rỗng, lặp lại: “Tươi ngon, nguyên liệu nấu ăn.”
“Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn tươi ngon.” Gấu trắng từ tốn nói: “Cậu cần phải làm điều đó thì mới có thể vào khu giảng dạy, tìm được con mình. Đúng không?” “Chặt đứt, rồi bưng lên cho ban giám khảo. Họ rất thích.” Tư Thần đặt tay lên trên mâm đồ ăn, lưỡi dao chặt xuống. Ngay lập tức, con dao sắt đập vào đáy mâm đồ ăn, kêu vang lên một tiếng.
Máu đỏ tươi không ngừng tuôn trào, kích thích cơn thèm khát của mọi thực khách.
Chỗ chặt đứt còn nhìn thấy rõ xương trắng, máu thịt đỏ đan xen với sợi nấm màu đen quấn quanh. Bàn tay của Tư Thần đặt trên mâm cơm, ngón tay run rẩy.
Cậu bưng mâm cơm tiến lên, biểu tình dịu ngoan, ngay cả người phỏng vấn cũng chưa để ý đến một cái tay khác vừa mọc ra trên cổ tay bị chặt đang cầm con dao phay.
Giám khảo muốn ăn bàn tay đang ngồi ở vị trí chính giữa. Đó là một núi thịt thừa, béo mỡ như kem chảy, chất thành đống trên bàn ăn. Khi nhìn thấy Tư Thần đi đến, nó giơ bốn cái tay, biểu tình vô cùng phấn khởi.
Tư Thần đặt mâm đồ ăn trước mặt nó.
Núi thịt gấp không chờ nổi túm lấy bàn tay trên mâm cơm, sau đó nhét vào miệng.
Nhưng giây tiếp theo, nó trừng ớn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gào “A a”.
Bàn tay bị chặt đứt đang siết lấy đầu lưỡi nó.
Bàn tay đó banh rộng miệng nó ra, những hệ sợi màu đen dung hợp với Trường Sinh Uyên như châu chấu quá cảnh từng ngụm từng ngụm cắn nuốt thịt mỡ của nó.
Vị của núi thịt này như heo nướng mỡ hành, ăn vào khiến cổ họng của Tư Thần có hơi nhờn nhợn. Cậu đoán không sai, bản thân những tên giám khảo này cũng là một thể năng lượng, là lương thực dự trữ. Khi không có hiệu trưởng ở đây thì đảm đương trọng trách làm con khỉ vương.
Trường Sinh Uyên ăn cực kỳ thô lỗ, máu thịt và mỡ đều bắn đầy lên mặt giám khảo bên cạnh.
Núi thịt cũng muốn chống cự, nó lấy tay bóp cổ mình, muốn cản lại ấu thể muốn tiếp tục đi xuống dạ dày, nhưng vốn dĩ nó là người chủ động dẫn sói vào nhà. Những hệ sợi kia đi vào bên trong như chốn không người, từng nơi đi qua bị sát phạt không còn một ngọn cỏ, chỗ bị ăn sạch sẽ nhất là nội tạng.
Núi thịt run rẩy trong phút chốc rồi bất động.
Biến cố xảy ra quá nhanh, cũng quá bất ngờ, đến nỗi nụ cười trên mặt người phỏng vấn còn chưa kịp hạ xuống. Những hệ sợi màu đen chui ra ngoài, lại quay về người Tư Thần.
Ở bên cánh tay trái của Tư Thần, những hệ sợi màu đen bắt đầu ồ ạt xông ra, giao triền với nhau, hợp thành hình dạng của một bàn tay, nhưng chưa mọc ra lớp da mới, nhìn qua chỉ là một bàn tay màu đen có những hệ sợi đang mấp máy chuyển động.
Hương vị của núi thịt tạm chấp nhận được, nhưng giá trị dinh dưỡng rất cao. Nếu tiến hóa có thang tiến độ thì Tư Thân có cảm giác rằng kinh nghiệm của mình đã tăng lên một phần lớn.
Người phỏng vấn lạnh lùng quát mắng: “Tư Thần, sao cậu lại tấn công giám khảo?!”
Tư Thần thong thả ung dung trả lời: “Tôi không hề tấn công, tôi chỉ tìm nguyên liệu để nấu ăn.”
Khi động thủ, Tư Thần đã suy xét đến hậu quả. Khả năng dễ nghĩ nhất là cậu sẽ bị đánh hội đồng, còn Tư Uyên đang học ở lớp mẫu giáo cũng sẽ gặp bất trắc. Nhưng Tư Thần biết rõ một đạo lý rằng việc gửi gắm hy vọng của bản thân vào tên đao phủ là chuyện không đáng tin nhất. Một con cừu non sao có thể đặt hy vọng sống vào lòng từ bi của một bầy sói đói?
Cho chúng nếm thử đau thương trước thì mới học được cách kính sợ.
Tình huống thực tế còn tốt hơn so với những gì cậu nghĩ.
Người phỏng vấn không động thủ, thậm chí giám khảo ngồi ở bên cạnh cũng không ra tay, chỉ hơi run rẩy.
Máu và mỡ của núi thịt bắn lên người Tư Thần.
Ánh mắt cậu dừng lại trên người tên giám khảo bên cạnh. Đó là một bà lão tiều tụy, thịt toàn thân đã khô đen, rũ xuống, một tay câm một khúc xương trắng làm gậy chống, cả người bốc mùi hôi. Nó cũng là một con heo đã được quản lý thuần dưỡng ở trong trại heo.
Sinh ra là gia súc, sao lại có thể nhúng chàm vì đồ ăn của chủ nhân?
Đương nhiên, nếu đồ ăn đó tự chủ động thì cũng không tính là chúng phạm sai lâm.
Khi nhìn thấy bà lão tránh né ánh mắt của mình, Tư Thần hiểu ngay, vị trí của con mồi và thợ săn đã đổi chỗ. Tư Thần chặt bàn tay của núi thịt, lại đặt lên mâm cơm, sau đó nói với cái xác đã mất đi ý thức: “Đây là thức ăn của ngài, chúc ngài ăn cơm ngon miệng.”
Tư Thần câm dao, đi đến trước mặt một giám khảo khác, giọng nói dịu dàng: “Ngài muốn ăn gì? Lúc trước tôi nghe không rõ, ngài có thể nói lại giúp tôi không?” Cả người giám khảo liền cứng đờ: “Tôi không đói.”
Tư Thần càng mềm mỏng hơn: “Sao lại không đói bụng được, tôi còn đang trong quá trình phỏng vấn mà, không thể giúp ngài hài lòng thì tôi sẽ rất buồn phiền.”
Ngay lập tức giám khảo liên bấm đèn xanh.
Nhưng mà đèn sáng lên là đèn xanh trong khay xác của nó.
Tư Thần rất hài lòng, tiếp tục câm dao đi đến chỗ của giám khảo khác.
7 giám khảo, cậu chỉ cân 4 phiếu là có thể vượt qua vòng phỏng vấn đầu tiên.
Đã chết một con, vì vậy khi đến vị trí của của giám khảo số 6, Tư Thần thậm chí còn không mở miệng, trực tiếp cầm dao phay bổ đôi đầu nó. Giám khảo này mạnh hơn núi thịt rất nhiêu. Dù thực tế lý do mà Tư Thần chọn núi thịt đầu tiên là vì nó yếu nhất. Sau vài phút giãy giụa, Tư Thần chặt lưỡi nó xuống, thả lên mâm.
Trong bụng của Tư Thần bị thủng một lỗ.
Tên giám khảo này có độc, may mắn là khi tái tạo lại da thịt chỉ hơi rát một chút. Dinh dưỡng của nó cao, chữa trị thân thể cần năng lượng, so sánh với thu hoạch của Tư Thần thì quả thật không đáng nhắc tới.
Tha cho bốn tên, làm thịt ba tên.
Tư Thần có đủ bốn phiếu, đủ tư cách vượt qua vòng phỏng vấn.
Cậu buông lỏng tay cầm cao dao phay đã lủng lỗ. Âm khí trên con dao đã tiêu tán hết, bây giờ con dao này không còn giá trị gì.
Tư Thần lấy khăn lau máu trên mặt, nhảy ra khỏi bàn ban giám khảo.
Cậu nói với người phỏng vấn: “Đi thôi, bắt đầu vòng tiếp theo.
Biểu tình của người phỏng vấn không quá đẹp: “Trường mẫu giáo của chúng tôi đã phỏng vấn rất nhiều người, cũng có rất nhiêu người là sinh viên ưu tú từ các chiều không gian cao hơn, điều kiện cũng tốt hơn so với cậu nhiều, lại cũng không dám càn rỡ kiên căng như cậu. Cậu đã thành công chọc giận bồi thẩm đoàn.”
Tư Thần nói “Vậy làm sao bây giờ, hay là ngươi gọi cảnh sát đi.”
Ban đầu gấu trắng còn tức giận nhưng sau đó đã bình tính lại : “Quy tắc của vòng phỏng vấn thứ nhất có lỗ hổng, cậu cũng không có khả năng gặp may mắn tiếp đâu.
Người phỏng vấn mở cửa, khôi phục sự thong dong thoải mái: “Mời cậu đi theo tôi.”
Lần này, người phỏng vấn dẫn cậu đi lên.
Tư Thần chậm chạp đi theo ở phía sau. Cậu ăn hơi no, dạ dày chưa tiêu hóa kịp nên không thoải mái. Đi hai bước phải dừng lại thở một hơi.
Đi một lúc, cậu nghe thấy giọng của người phỏng vấn. “Cậu còn sống.” Gấu trắng lạnh lùng nói.
Áo liệm của Tư Thần đã bị rách. Theo thời gian, vết máu trên áo ngày càng nhiều, đã không thể che giấu được hơi thở của người sống trên người cậu. Đó cũng là lý do mà cậu cảm thấy càng lúc càng lạnh. Tư Thần không nói gì, chỉ hơi nheo mắt lại.
Gấu trắng: “Vậy làm sao mà cậu chống đỡ được Tâm Yểm?”
Tâm Yểm là tên của con dao.
Tư Thần không biết con dao đó tên là gì, nhưng cậu biết Tâm Yểm là một từ của Phật giáo, chỉ con người có hai mặt thiện ác, cũng được gọi là tâm ma.
Gấu trắng không phải vừa sinh ra đã là gấu trắng. Nó cũng từng là người, thậm chí cũng từng được coi là anh hùng, là chúa cứu thế trong mắt nhiều người.
Nó đã từng câm con dao kia. Nó tự tàn sát chính mình, chặt đứt cái siêu ngã, chỉ còn lại một bản ngã xấu xí loang lổ. (1)
Tư Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt nó, từ từ, từ từ nở một nụ cười cực ngạo mạn. “Loại khổ đau đó, sao mà đủ để hủy hoại tôi.”
11.09.22
Tư Thần ngầu bá cháy (# .'#)
Chú thích:
(1) Theo Sigmund Freud, tính cách con người vô cùng phức tạp và chắc chắn có nhiều hơn một thành tố. Trong học thuyết phân tâm nổi tiếng của mình về tính cách, ông cho rằng tính cách được cấu tạo từ 3 yếu tố. Ba yếu tố này- bao gôm Bản năng (cái nó), Bản ngã (cái tôi), và Siêu ngã (siêu tôi) - kết hợp với nhau hình thành nên sự phức tạp trong tính cách con người. Id: Ego: Superego: lnstincts Reality Morality
- Bản năng: là thành tố duy nhất của tính cách xuất hiện từ lúc mới sinh ra. Khía cạnh này của tính cách hoàn toàn là vô thức, gôm nhiều hành vi thuộc vê bản năng nguyên thủy. Theo Freud thì bản năng là gốc rễ của mọi nguồn năng lượng tinh thần, khiến nó trở thành thành tố cơ bản của tính cách. Bản năng bị điều khiến bởi nguyên lý thỏa mãn, tức luôn đi tìm kiếm sự dễ chịu, thoải mái ngay tức khắc, đáp ứng lại mọi khao khát, ham muốn và nhu cầu. Nếu những nhu cầu này không được ngay lập tức đáp ứng, chủ thể sẽ rơi vào trạng thái lo âu hoặc căng thẳng. - Bản ngã: là cấu phần của tính cách chịu trách nhiệm giúp ta xoay xở với đời sống thực. Theo Freud, bản ngã phát triển nên từ bản năng, và nhiệm vụ của nó là đảm bảo những thôi thúc của bản năng được thể hiện ra một cách dễ chấp nhận trong thế giới thực. Bản ngã vận hành trong cả trạng thái ý thức, tiên ý thức và vô thức. Bản ngã vận hành dựa trên nguyên tắc hiện thức, tức cố gắng thỏa mãn ham muốn của bản năng một cách thực tế và được xã hội chấp nhận.
Freud so sánh bản năng với một chú ngựa và bản ngã như người cưỡi ngựa. Con ngựa mang đến sức mạnh và sự di chuyển, tuy nhiên người cưỡi mới là là người đưa ra phương hướng và chỉ dẫn
- Siêu ngã: Cấu phần xuất hiện cuối cùng của tính cách là siêu ngã. Siêu ngã là một phần trong tính cách nắm giữ tất cả những tiêu chuẩn đạo đức và lý tưởng mà bạn tiếp nhận từ cả cha mẹ và xã hội - nó chính là cảm nhận của chúng ta về cái đúng cái sai trong cuộc sống. Siêu ngã chỉ dẫn giúp ta đưa ra phán xét. Siêu ngã có hai phần: Lý tưởng của bản ngã bao gồm những quy tắc và tiêu chuẩn cho các hành vi tốt và Lương tâm (Nghĩa giới hạn trong phân tâm học) thể hiện những điều bị cha mẹ và xã hội coi là tệ hại. Siêu ngã giúp hoàn thiện và giáo hóa hành vi. Nó đàn áp tất cả những thôi thúc khó mà chấp nhận của bản năng và cố tranh đấu để khiến bản ngã hành xử theo những tiêu chuẩn lý tưởng hóa thay vì theo những nguyên lý hiện thực kia. Siêu ngã xuất hiện trong cả trạng thái có ý thức, tiên ý thức và vô thức. (Nguồn: https://trangtamly.blog/2018/11/21/ban-nang- ban-nga-va-sieu-nga-the-id-the-ego-and-the-superego/) *xx** 185 *xx**