Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 184 - C184

C184 C184C184

Chương 183: “Cậu có 4 tiếng để hoàn thành vòng phỏng vấn.”

Edit: jena

Người phỏng vấn cách quá gần, Tư Thần có thể ngửi thấy mùi hương kỳ lạ trên đầu của con gấu trắng.

Giống như một khối thịt bỏ trong tủ lạnh bị ngắt điện vài tháng, khi mở ngăn tủ ra không chỉ hư thối còn chảy thành nước. Dù đã vứt bỏ khối thịt đi, khử trùng tủ lạnh trong và ngoài vài lần nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi buồn nôn như cũ.

Tư Thần không cảm xúc lùi về sau vài bước, nói: “Đã lâu không gặp." Cậu đã gặp con gấu trắng này nhiều lân ở trong không gian gấp khúc.

Lần đầu là ở khu trò chơi tâng 3 của Phòng khám Tâm Hồn, búp bê phụ trách tính điểm là một con gấu trắng; lân thứ hai là ở trong không gian gấp khúc của Zeus, cậu đã lên lôi đài và gặp nó làm trọng tài.

Trong lần thứ hai, cậu còn nhặt được một chiếc đồng hồ của nó, nó còn nói nó sẽ về méc người giám hộ của mình.

Hình thái và tỉ lệ không giống như lần trước, con gấu trắng này từng xuất hiện bằng độ phân giải pixel.

Người phỏng vấn nói: “Cậu đa nghỉ quá, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà.”

Nó nghiêng người, cái đầu gấu trắng nở một nụ cười quỷ dị: “Xin mời đi với tôi đến phòng phỏng vấn.” Tư Thân có chút kháng cự: “Tôi muốn biết nội dung phỏng vấn là gì, làm sao mới tính là thông qua vòng phỏng vấn.”

“Nội dung phỏng vấn... Người phỏng vấn thấp giọng nói: “Tuy tôi không biết cậu đã làm gì để đại nhân Quan Tinh gửi lời mời cho cậu, để cậu thành cha của ngài ấy, nhưng chúng ta vẫn cần một quá trình đào tạo bài bản mới được.”

“Gồm ba phần, phần một là kỹ năng nấu ăn; Quan Tinh rất kén ăn. Chỉ có những thức ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng mới có thể giúp trẻ nhỏ trưởng thành khỏe mạnh.”

“Phần thứ hai là học thức; chúng tôi rất coi trọng vấn đề giáo dục của Quan Tinh, không thể để một người không có văn hóa, không có giáo dục làm cha.”

“Phần thứ ba là bài kiểm tra về sự phục tùng; chúng tôi không cần một người cha sẽ xúc phạm đến Quan Tinh.” “Đương nhiên, mỗi vòng phỏng vấn đều sẽ những giám khảo chuyên môn chấm điểm. Nếu có thể khiến cho hơn phân nửa ban giám khảo bỏ phiếu đồng ý thì nội dung phỏng vấn đó sẽ được thông qua.”

Người phỏng vấn giống như cái gì cũng đã nói, lại giống như chưa nói cái gì.

Nó nhìn thấy ánh mắt của Tư Thần thì chậc lưỡi: “Trường mẫu giáo của chúng tôi rất chuẩn mực, tuy tiền lương không cao nhưng tốt xấu gì cũng có sự chuyên nghiệp nhất định, không phải con điểm nào cũng vào đây được.”

Giọng điệu của người phỏng vấn cực kỳ kiêu ngạo, nếu đổi lại thành người khác có tính tình nóng nảy thì đã sớm đấm bay đầu con gấu trắng này rồi.

Nhưng giọng điệu quen thuộc này cũng dễ khiến cho người nghe liên tưởng đến con gấu trắng pixel lúc trước. Đây là lần thứ hai cậu bị con gấu trắng này chửi là “con điếm.

Tư Thần nhếch miệng: “Thân thể của ngươi đã bị quỷ sương mù gặm nát rồi à?”

Khi ở trên lôi đài, Đông Phương Trường Dạ đã dùng quỷ sương mù đánh lén trọng tài.

“Cái đặc tính rởm của sinh vật cấp thấp như các ngươi sao có thể —”

Người phỏng vấn đang định phản bác thì chợt ngậm miệng.

Nó cười lạnh một tiếng: “Hy vọng đến ngày mai, cậu vẫn còn có thể nói hay như vậy. Vào trong phỏng vấn đi. Lần này, ở trường mẫu giáo không có tên đàn ông nào cho cậu leo lên giường nữa đâu.”

*xx** Trường mẫu giáo Hoa Nguyên, lớp chồi, Hoa mặt trời bé con.

Tư Uyên ngồi ở một cái bàn học thấp chủm, vô cùng ngơ ngác.

Trong lớp có 13 bàn học.

Bàn số 1 đến số 11 ở phía trên đều là những con thú bông có hình dáng khác nhau.

Có hoa, có động vật, có người, một đám đều bị mổ bụng, bông gòn rơi đầy xuống đất.

Tư Uyên ngồi ở vị trí số 12, nó quay đầu nhìn thú bông có lông mao ngồi ở bàn số 11.

Đó là một cái đầu Điểu Xà Thần, là món mà Trường Sinh Uyên thích nhất. Đương nhiên, cũng có tiền lệ Điểu Xà Thần ăn thịt Trường Sinh Uyên.

Tư Uyên nhớ rõ khi nó còn rất nhỏ, nó đã từng ăn một con Điểu Xà Thần chưa tiến hóa hoàn toàn. Nó đã quên mùi vị, chỉ nhớ rõ là ăn rất ngon... Lúc đó nó mới sinh ra, đầu óc chưa được thông minh lắm.

Tư Uyên lại quay đầu, nhìn bàn số 13.

Đó là một đứa nhỏ đen thui đang ngồi trên ghế gỗ, gương mặt không cảm xúc viết viết vẽ vẽ.

Nó có một cái đầu tròn tròn, không rõ giới tính, tuy có mắt, có mũi, nhưng chênh lệch rất lớn so với người bình thường, trông nó như hình minh họa 2D trong sách giáo khoa.

Tư Uyên lễ phép chào hỏi: “Chi?”

Mẹ có dạy rằng khi ra ngoài thì phải lễ phép chào bạn. Nhưng đứa nhỏ đen thui lại ngó lơ nó, thậm chí còn không ngẩng đầu rồi liếc nó một cái.

Tư Uyên cúi đầu, nhìn xuống tay mình.

Tư Uyên khá ngốc, nhưng nó biết đây là tay của một đứa trẻ nhân loại, ngắn ngủn, mum múp thịt, không phải xúc tu của nó.

Ngoài cửa, giáo viên mầm non bước vào.

Đó là một người phụ nữ vừa cao vừa gầy, ít nhất là 2 mét, tỉ lệ cơ thể rất kỳ lạ, hai cánh tay dài đến tận đầu gối, trông như một con súc vật dị hình có thể đứng thẳng mà đi.

“Quan Tinh” Người phụ nữ nhanh chóng đi đến bên cạnh Quan Tinh, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Hôm nay có bạn học mới, em thích không?” Người phụ nữ nói như đang giới thiệu một món đồ chơi mới.

Nói xong, người phụ nữ giơ tay muốn xoa đầu Quan Tỉnh.

Quan Tinh không quay đầu nhìn, vẽ một đường thật mạnh lên giấy.

Một con dao vô hình chặt đứt bàn tay của người phụ nữ, máu xanh phun trào.

Tư Uyên tò mò ngửi ngửi, mùi như mực nướng.

Tay của người phụ nữ rơi xuống đất, có một cái rễ run run mọc ra từ chỗ bị chặt đứt.

Người phụ nữ cười rạng rỡ: “Quan Tinh trông ngon miệng hơn rồi, tốt quá.”

Tư Uyên cảm thấy hình như cô giáo rất đói bụng. Vì khi cô nói chuyện, cái lưỡi đây gai thè ra, không ngừng chảy nước miếng.

Người phụ nữ đứng lên, đi lên bục giảng: “Chúng ta bắt đầu học thôi. Hôm nay cô sẽ là giáo viên dạy các em môn toán, đánh số 707."

Nói xong, người phụ nữ viết lên bảng đen một chuỗi công thức toán thật dài: “Hôm nay, chúng ta sẽ học phương trình tham số. Trước khi tan học, cô sẽ cho cả lớp làm một bài trắc nghiệm để kiểm tra, nếu không đạt tiêu chuẩn...”

Ánh mắt cô giáo dừng trên gương mặt nhỏ của Tư Uyên: “Thì phải ở lại học bù. Hơn nữa còn thu học phí phụ đạo của phụ huynh”

Tư Uyên càng ngơ ngác hơn.

Nó vừa mới học được phép cộng trừ ba chữ số, học được tới bảng cửu chương số 4, căn bản không hiểu cô giáo nói gì.

Năm nay nó mới hơn 1 tuổi, còn chưa kịp học xong 5 năm giáo dục tiểu học bắt buộc.

Đi học thật là đáng sợ, nó muốn đi tìm mẹ.

Nhưng mà khi nó muốn lao ra ngoài, một nguồn lực cực lớn đã đè nó xuống ghế.

Tư Uyên là một bé con cấp Bảy, có thể đè nó không cho nó động đậy thì quả thật là một nguồn năng lượng cực kỳ khủng bố.

Nguồn lực này không phải của cô giáo, mà là của Quan Tinh.

Quan Tinh mở vở ra, vẽ một cái bàn học, ngôi trên bàn có một người nho nhỏ. Trên đỉnh đầu của người nho nhỏ có một bàn tay được vẽ bằng một dấu chấm. Nó nghe thấy đứa nhỏ đen thui nhẹ nhàng nói: “Chi.” Dù chỉ có một âm tiết nhưng Tư Uyên nghe hiểu nó nói gì. [ Đừng vi phạm quy tắc của trường mẫu giáo ] Tư Uyên sầu não mím chặt môi. Nó nắm chặt cây bút chì, bực bội nghe giảng. Nghe một hồi, cô giáo trên bục giảng liên biến thành một con mực thật lớn. Nó đói bụng. *xx**% Tư Thần đi theo người phỏng vấn, vào một tòa nhà văn phòng lớn.

Bên ngoài trời sáng, nhưng trong tòa nhà này lại che kín rèm, vô cùng tăm tối.

Điều hòa trong tòa nhà hạ xuống mức thấp nhất, đi vào như một khoang đông lạnh.

Các văn phòng ở hai bên hành lang đều được xây bằng cửa kính, nhìn qua có thể thấy bàn làm việc, ly trà, nhưng không có một bóng người.

Nhưng trong hoàn cảnh bình thường, Tư Thân chú ý rất nhiều chỉ tiết nhỏ.

Ví dụ như một tờ giấy vo tròn toàn máu trong sọt rác hoặc những búi tóc dày kết chùm với nhau trong góc. Trong bình nước có ngâm những con mắt. Bình hoa trên bàn làm việc có những cái cây là xương người.

Trên tấm gương treo trên tường là một người đang thắt cổ. Thị lực của Tư Thần rất tốt, cậu còn nhìn thấy một bảng tên trên ngực của người nọ, cảnh trong gương bị lật ngược, hẳn là “Cục trưởng - Lâm Thời Vũ”.

Nhưng trong văn phòng không nhìn thấy một ai.

Quách Quân Như từng nói rằng vì có sự tôn tại của Quan Tinh nên trường mẫu giáo được xây chung với cục Thần Quái.

Tư Thần còn nghĩ vốn trường mẫu giáo được xây dựng bình thường sau đó bị quản lý đến làm tu hú chiếm tổ. Người phỏng vấn dẫn Tư Thần đi đến cuối hành lang.

Ở đây có một cái cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Tư Thần dừng chân trước cầu thang

Nếu nói tòa nhà này lạnh hơn bình thường thì câu thang này hoàn toàn thông đến Nam Cực.

Tư Thần cảm thấy cả người bị đông cứng, máu đỏ trên áo liệm cũng xuất hiện nhiều hơn.

Người phỏng vấn quay đầu: “Vòng phỏng vấn đầu tiên ở dưới đây, là kỹ năng nấu ăn. Nhà ăn của văn phòng cũng ở dưới này”

“Đương nhiên, nếu cậu muốn bỏ phỏng vấn thì bây giờ vẫn còn kịp. Tôi có thể dẫn cậu ra ngoài."

Và từ nay về sau không bao giờ có thể quay lại trường mẫu giáo được nữa.

Nhưng chuyện này con gấu trắng sẽ không nói cho Tư Thần. Tư Thần mím môi.

Thật ra cậu đã chuẩn bị tâm lý, khi phỏng vấn chắc chắn sẽ không bình thường như lời của con gấu trắng nói. Nhưng dù biết rõ là gậy ông đập lưng ông, Tư Thần cũng không thể không đi.

Vì Tư Uyên còn đang ở đây.

Tư Thần đi vào hành lang.

Trong lòng cậu đếm nhẩm. Từ tầng 1 ở trên đi xuống tầng trệt dưới này có tất cả 18 bậc thang.

Cửa vào tầng trệt như một cánh cửa lớn của kho đông lạnh. Người phỏng vấn xoát thẻ, đẩy cánh cửa sắt ra. Vừa vào cửa, Tư Thần nhìn thấy kệ bếp được xây bằng xi măng và gạch sứ. Kệ bếp chỉ có một cái bàn lớn, có một cái nồi sắt, bên cạnh có một cái thớt gỗ cũ kỹ và một con dao phay cùn. Kệ bếp thô sơ không có gas, yêu cầu đầu bếp phải tự mình dùng củi nhóm lửa.

Đối diện kệ bếp là một quầy đông lạnh thi thể. Trên quầy đông lạnh là một cái bàn dài, bên trên phủ một tấm vải trắng.

Người phỏng vấn đứng bên cạnh kệ bếp, mỉm cười nói “Đây là phòng bếp. Tiếp theo, chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh ban giám khảo.”

Nói xong, nó giơ tay, vỗ tay ba cái.

Cửa trên quây đông lạnh âm âm mở ra, bắn ra bảy khay thi thể.

Trên mỗi khay đều có một khối thi thể. Những thi thể máu thịt mơ hồ từ từ đứng dậy, sau đó xoay người trên khay, tứ chi cứng ngắc dặt dẹo đi xuống, ngồi lên chỗ giám khảo.

Người phỏng vấn nói: “Chỉ cần khiến ban giám khảo hài lòng, một nửa số phiếu khen ngợi, cậu sẽ được tiếp tục tham gia phỏng vấn vòng hai.”

“Nhắc nhở chân thành, những vị giám khảo này rất khó tính, thích soi mói bắt bẻ. Bọn họ chỉ thích nguyên liệu tươi ngon.”

Giám khảo đầu tiên nói: “Tôi muốn ăn não.”

Giám khảo thứ hai nói: “Tôi muốn ăn lưỡi.”

Giám khảo thứ ba nói: “Tôi muốn ăn tim.

Giám khảo thứ bảy nói: “Tôi muốn ăn thịt sống.” Nói xong, bảy cặp mắt đục ngâu chỉ có tròng trắng lăm lãm nhìn Tư Thần.

Chúng nào có muốn ăn cơm.

Rõ ràng là muốn ăn thịt người.

Tư Thần nối ghép các bộ phận lại một chút, phát hiện đúng là những bọ phận bị phanh thây trên người của ban giám khảo.

Người phỏng vấn khoanh tay trước ngực, lễ phép nói: “Cậu có 4 tiếng để hoàn thành vòng phỏng vấn.”

Nó nghiêng đầu, gương mặt gấu trắng nở một nụ cười khoa trương: “Xin mời.ˆ

1T.09.22 *** 184 ***
Bình Luận (0)
Comment