C183
C183C183
Chương 182: Người phỏng vấn
Edit: jena
Tài xế taxi tên là Lão Vương.
Sau khi Lão Vương tốt nghiệp thạc sĩ thì làm việc ở Khoa học kỹ thuật Bát Phương, trở thành tiến hóa giả, nghiên cứu về chip điện tử, còn trẻ nhưng đã có mức lương 10 triệu mỗi năm, có thể nói là cuộc sống khá giả. Với sự thăng tiến này, vốn dĩ ông có thể có được cổ phần trong công ty, làm ăn tự do ở bên ngoài, 45 tuổi vê hưu, an dưỡng tuổi già.
Vấn đề duy nhất là vào năm ông 32 tuổi, trong chuyến công tác cùng chủ tịch, ông đã gặp không gian gấp khúc. Ban đầu, không một ai để ý.
Và hơn nữa, khi đã nhận thức có không gian gấp khúc, ai cũng tin rằng qua một thời gian, nó sẽ tự động biến mất.
Ở trong không gian gấp khúc hiển nhiên có người chết. Nhưng đối với người bình thường, xác suất tử vong là 90%, đối với tiến hóa giả có trang bị đầy đủ thì xác suất tử vong không vượt quá 20%.
Ngay cả cái chết thật ra cũng không hề công bằng.
Hơn nữa, dựa vào kết quả kiểm tra đo lường, năng lượng dao động của không gian gấp khúc này không mạnh, nhiều nhất chỉ khoảng 2A đến 3A, chỉ là phạm vi hơi lớn, nhưng mọi người đều rất lạc quan.
Rồi một ngày, một tuần, một tháng, một năm, không gian gấp khúc vẫn không biến mất, tài nguyên dần không còn đủ cho những người sống sót. Ai cũng cần ăn, cân uống; đường phố cần phải được dọn dẹp, rác rưởi cân phải xử lý... So với sinh vật chiều cao khủng bố, thứ khiến cho xã hội thu nhỏ đó sụp đổ trước là do người bình thường đã chết hết.
“Cậu có chú ý đến người dọn vệ sinh hay nông dân không? Bọn họ không hề thu hút, không có địa vị xã hội cao, tiền lương rất thấp, mỗi ngày đều sống với rác rưởi, phân, súc sinh.”V I P T R U Y E N F U LL - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Tư Thần nói: “Bây giờ chúng tôi dùng hệ thống khoa học kỹ thuật để lọc không khí, nông nghiệp cũng có những đơn vị trông trọt không cần đất, trông cây lập thể, sản xuất tự động cơ giới hóa quy mô lớn.”
Nói cách khác, cậu chưa bao giờ nhìn thấy người dọn dẹp vệ sinh hay nông dân.
Khoa học kỹ thuật phát triển đã đào thải rất nhiều ngành nghề. Con người được giải phóng khỏi sự lao động không cần thiết, nhưng vẫn chưa đạt được điều kiện để có thể sống tốt hơn.
Giáo dục chỉ yêu cầu phải có khoảng 96% người dân thế giới chỉ có trình độ tiểu học trở xuống, nhưng điều này không có nghĩa là họ mù chữ.
Tài xế Lão Vương tức giận: “Đừng có ngắt lời tôi!"
Tư Thần ngậm miệng.
Lão Vương: “Nhóm tiến hóa giả vốn có cái nhìn ngạo mạn, cảm thấy bản thân luôn ưu việt, đẳng cấp hơn người bình thường. Nhưng sự thật là bọn họ có thể giết sinh vật chiều cao, có rất nhiều điểm tín dụng và tài nguyên xã hội nhưng lại không thể quét rác, không biết tạo ra lương thực, không biết nấu cơm... Người chết ngày càng nhiều, thi thể không có người xử lý, bắt đầu trương dòi. Nước và thức ăn trở thành đồng tiền mạnh nhất. Pháp luật không còn giá trị. Mọi người chỉ biết sống cho hôm nay, không bao giờ nghĩ đến ngày mai. Có người vẫn có thể vươn lên đứng đầu trong một xã hội dị dạng như vậy.”
“Có một số tiến hóa giả ban ngày sẽ đến từng nhà, cướp vật tư. Trong hoàn cảnh như vậy, kẻ xấu sống rất tốt” Hai mắt Lão Vương tan rã nhìn về phía trước: “Nhóm người chúng tôi ở trong khu biệt thự ở trung tâm thành phố, cũng miễn cưỡng xem như hình thành một thế lực.” “Cậu cảm thấy cái gì là biểu hiện của tận thế? Sinh vật biến dị? Dị hình? Không, là trật tự xã hội tan vỡ nhưng lại không tìm thấy hy vọng. Bị nhốt trong không gian gấp khúc đó mấy năm, người chết vì người còn nhiều hơn người chết vì quỷ.”
Hồi ức này khiến cho Lão Vương không muốn nhớ đến chuyện cũ: “Quỷ xuất hiện vào mỗi tối ngày càng khủng bố hơn. Đến năm thứ tám, ngay cả tiến hóa giả mạnh nhất cũng khó lòng cầm cự được đến bình minh. Khi đó, có người đã đưa ra một kế hoạch, muốn lấy độc trị độc.” “Tôi rất muốn dùng khoa học để giải thích lai lịch của các sinh vật chiêu cao linh năng. Vật chất tối, trường điện từ. Nhưng trên thực tế, chúng xâm nhập vào thế giới này không theo một quy tắc gì, ví dụ như tôi, tôi cũng không thể giải thích nổi vì sao sau khi chết, tôi lại trở thành tài xế taxi ở trường mẫu giáo..."
“Kế hoạch lấy độc trị độc của chúng tôi là mời một con “quỷ” lớn hơn để đối phó với đám quỷ, thứ được mời đến là Quan Tinh.”
Đạo cụ được sử dụng là một chìa khóa giúp cho sinh vật chiêu cao giáng duy. Lão Vương không phải chủ nhân của chìa khóa, chỉ biết chìa khóa đó có thể liên thông với một thế giới khác.
Sau khi mở cửa, có một đứa nhỏ đầm đìa máu thịt xuất hiện, trong miệng không ngừng lẩm bẩm muốn tìm cha. Nó không có da, bắp thịt đều lộ hết ra ngoài, vì cha đã lột da nó để tròng lên người. Lão Vương thở dài: “Chúng tôi lừa nó rằng cha nó đang ở bên ngoài. Giúp chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ giúp nó tìm cha.”
Kết quả cuối cùng, Tư Thần đã biết.
Sau khi chết, thể ý thức của bọn họ đã trở thành một bộ phận của trường mẫu giáo.
“Lời mời đến làm cha đã có từ rất lâu vê trước, là của cục Thần Quái dán thông báo tuyển dụng sau khi nghiên cứu Quan Tỉnh... Ừm, vì khi đó Lí Truy Nguyệt luôn bận rộn, không thể ở bên cạnh Quan Tinh. Nhưng Quan Tinh lại khá ỷ lại người cha nuôi này. Đó là chuyện trước khi tôi tới trường mẫu giáo làm tài xế.”
“Nhưng không biết vì sao tờ thông báo tuyển dụng này luôn hữu hiệu, khiến cho nhiều con quỷ đến thị xã này để tìm kiếm sự bảo vệ.” Tư Thần nhướng mày: “Bảo vệ?”
Lão Vương gật đầu: “Đúng thế. Khi làm cha của Quan Tỉnh có thể tránh bị chó trắng ăn thịt. Nhưng yêu cầu của Quan Tinh về cha mình rất cao, nếu nó không hài lòng, nó sẽ ăn thịt người đó luôn. Ôi chao... May mắn là tôi làm việc ở trong trường mẫu giáo, không cần đối mặt với đám chó trắng ở bên ngoài, cũng xem như là trong cái rủi có cái may.”
“Trạng thái của tôi tương đối kỳ lạ, chỉ khi có người cần đón xe mới có thể xuất hiện. Trong thời gian còn lại thì tôi giống như đi ngủ vậy, không ý thức được cái gì. Tôi cũng không thể cung cấp nhiều tin tức cho cậu được.”
Ở phía trước xuất hiện những tòa cao ốc làm việc thấp bé, đó là địa điểm phỏng vấn. Bên ngoài cao ốc có một bức tường bao quanh.
“Cậu hỏi tôi có muốn quay về không, tôi đương nhiên là muốn rồi. Nhưng tôi biết rõ, tôi không thể quay vê, tôi không còn là người. Dù tôi vẫn còn ký ức khi là người.” Lão Vương dừng xe trước cửa cao ốc: “Phía trước là cửa vào, cứ đi vào, sẽ có người đón.”
Tư Thần cảm ơn sau đó gửi tiên Tâm Hồn.
Lão Vương lấy những tờ tiền đó nhét vào trong miệng, sau đó nuốt xuống đầy thỏa mãn.
Xe taxi bỗng chốc bốc cháy, không giống sắt thép, mà giống như giấy.
Sau khi ngọn lửa tắt, chỉ còn lại một bức tranh. Trên tờ giấy trắng có vẽ một chiếc taxi màu xanh lá.
Một người bò trên mặt đất cống theo tờ giấy như một con rùa đen tiến về phía trước.
Có lẽ đây chính là hình dạng thật của tài xế.
Nhanh chóng, màu sắc trên tờ giấy nhạt dần, hình vẽ cũng biến mất, biến thành một tờ giấy trắng. Tư Thần vác balo, đẩy cửa sắt, bước vào.
Giây tiếp theo, cậu chợt thay đổi sắc mặt.
Cậu cảm thấy balo nhẹ tênh.
Tư Thần phớt lờ người phỏng vấn đang tiến về phía mình, kéo khóa balo, kiểm tra đồ ở bên trong. Thức ăn, nước, vũ khí, đạo cụ, đều có.
Nhưng Tư Uyên quan trọng nhất lại không thấy.
Đầu óc Tư Thần hoàn toàn trống rỗng.
Người phỏng vấn là một con gấu trắng mặc tây trang mang giày da. Nó đeo một chiếc mắt kính một gọng, khá cao, trông xa như một nhân loại bình thường đội một cái mũ trùm đầu hình động vật.
Tư Thần nhìn thấy dù nó đeo găng tay nhưng thân thể của con gấu trắng này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có không khí căng lên bộ quần áo, bên trong không có máu thịt hay xương.
“Cậu Tư Thần đến phỏng vấn đúng không ạ?” Gấu trắng khom lưng, nhỏ nhẹ lịch sự hỏi: “Tôi là người phỏng vấn đợt này, đã chờ cậu rất lâu.”
Tư Thần ngẩng đầu, nhìn mặt của con gấu.
Biểu tình của người phỏng vấn không xảy ra biến hóa gì nhưng Tư Thần có thể cảm giác được nó đang cười.
Là một nụ cười cay nghiệt đầy trào phúng.
“Cậu tới thật không đúng lúc quá, hiệu trưởng của chúng tôi vừa ra ngoài để bắt một con heo chạy trốn mất rồi, cho nên hôm nay tôi là người phỏng vấn.”
Tư Thần biết, con heo chạy trốn trong lời của nó là Tống Bạch. “Hiệu trưởng ghét nhất là những đứa trẻ không chịu đi học đàng hoàng. Vì vậy đứa nhỏ đi theo cậu đến đây đã được đưa đến lớp học. Cậu là một người cha không tốt, con cái đã lớn như vậy vẫn chưa đến trường ngày nào. Theo quy tắc thì hẳn là nó vừa lên lớp chồi. Đúng rồi, trường mẫu giáo của chúng tôi là trường mẫu giáo tư thục tốt nhất ở thị xã này, học phí mỗi kỳ là 300 ngàn đồng Tâm Hồn.”
Tư Thần không phải người dễ bị chọc giận.
Cậu mím môi, cẩn thận đánh giá người phỏng vấn trước mặt.
Con mắt nhân tạo phát ra một chuỗi “????”. Nhưng Tư Thần cảm giác rằng con gấu trắng này dù có giết cũng sẽ không chết.
Đó là năng lực tự nhiên của động vật khi nhận ra nguy hiểm trước mặt, có đôi khi còn nhạy bén hơn cả máy móc. Tư Thần không động thủ.
Trên tòa cao ốc, một ô cửa sổ chợt mở ra.
Mỗi ô cửa sổ phía sau từ từ bật mở, phía sau là những sinh vật chiêu cao khác nhau đang đứng. Chúng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Thần như một con mồi rơi vào bây đang hấp hối giãy giụa.
Tư Thân nhìn lướt qua, có tất cả 22 con, sức mạnh ngang ngửa con gấu trắng.
Cậu không sợ một chọi một, nhưng sợ bị đánh hội đồng. Người phỏng vấn: “Dù vẫn chưa nhận chức nhưng cậu tốt nhất vẫn nên tuân thủ quy tắc ở đây. Thưa cậu Tư, cậu cũng không muốn con mình xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
Ngón tay Tư Thần run nhè nhẹ, bóng đen vừa chui ra liên chậm rãi thu vê. Khi con người tức giận đến cực độ, cơ chế phòng hộ của cơ thể sự tự động kích phát, giúp cho họ bình tĩnh lại.
Quản lý Z không thể rời khỏi Biển ý thức. Quan Tinh là vật chứa, nhưng quản lý Z vẫn chưa thể xâm nhập vào trong vật chứa, hiệu trưởng của trường mẫu giáo hẳn là phân thân của nó giáng duy, cũng giống như con quái vật của quản lý Y trong trò chơi “Giấc mộng của Đồ Linh.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi như người phỏng vấn đã nhắc từ “quy tắc” đến ba lần.
Người phỏng vấn biết thân phận của cậu, lại không trực tiếp tấn công, chứng tỏ cũng đã bị khống chế bởi quy tắc trong trường mẫu giáo.
Vì sao chó trắng không tấn công người ở bên trong trường mẫu giáo? Vì người ở bên trong trường mẫu giáo đám gia súc đã được quản lý thuần hóa. Cấp bậc nguyên bản của chúng hẳn là rất cao, đáng tiếc đã bị quản lý gặm mất vài miếng thịt. Người phỏng vấn tiến lên, đứng trước mặt Tư Thần, ngửi ngửi, giọng điệu vô cùng hài lòng: “Tốt lắm, chín 7 phần rồi.” 11.09.22
xx*x*% 183 *xx**%