Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 182 - C182

C182 C182C182

Chương 181: Tiêu đời, mẹ bắt nó đi học.

Edit: jena

Chó trắng ở trước cổng trường mẫu giáo không còn nhiều.

Phần lớn đều đã bị hỏa lực của Quách Quân Như thu hút sự chú ý, chỉ còn lại vài con đứng bối rối ở trước cổng.

Những con chó trắng này vẫn có thể nhìn ra nhân hình. Cánh tay dài chạm đất, miệng dựng đứng lúc đóng lúc mở, có lẽ là đã đói bụng lâu, trên miệng còn nhễ nhại nước dãi.

Tư Thần đứng trong góc tối nơi ánh đèn đường không chiếu đến, gần như hòa mình vào màn đêm. Những xúc tu thon dài màu đen chui ra từ áo liệm của cậu, uốn lượn bò lên vách tường. Khi chúng tới gân một con chó trắng thì đột nhiên quấn quanh mắt cá chân con chó, mạnh mẽ kéo nó đi.

Con chó nặng hơn so với Tư Thần nghĩ, trên mặt đất còn xuất hiện dấu vết lôi kéo.

Những con chó khác ngay lập tức cảnh giác, lỗ mũi như bị kích thích không ngừng ngửi xung quanh.

Chúng không có mắt, chỉ có thể dựa vào khứu giác và xúc giác để phân biệt vật thể, ngoài ra còn có một giác quan đặc thù và trang bị cảm ứng vô tuyến có thể giám sát những năng lượng dao động dị thường ở xung quanh.

Nhưng xung quanh đều toàn mùi của di ảnh Quách Quân Như bị thiêu đốt, giống như mùi tiền giấy bị đốt thành tro. Áo liệm trên người Tư Thần đã che lấp đi mùi của cậu, và vì cải tạo hệ sợi, cậu cũng không cần hô hấp.

Con chó trắng bị kéo vào hẻm nhỏ muốn sủa lên nhưng hai xúc tu đã bẻ miệng nó ra, chui vào trong cổ họng. Xúc tu thon dài không chỉ hạn chế âm thanh của con chó mà còn từng ngụm cắn nuốt nội tạng ở bên trong. Con chó hấp hối giấy giụa, muốn cắn đứt xúc tu chui vào trong người mình, nhưng da của Trường Sinh Uyên quá cứng, nó cố gắng dùng hết sức cắn một cái, vậy mà trên xúc tu của Trường Sinh Uyên còn chẳng có một dấu răng cắn.

Trong người chó trắng không có nội tạng, chỉ có một khối máu thịt mềm như là cao su dẻo.

Con chó trắng nhanh chóng bị hút khô, sót lại một lớp da mỏng. Ăn không ngon lắm, giống như thịt khô hết hạn sử dụng. Rung động của con chó trắng giấy giụa đã khiến cho những con chó khác có chút bất an.

Chúng có thể cảm giác được nguy hiểm, nhưng lại không biết đến từ đâu.

Chủ nhà trọ nói chó trắng là phân thân của quản lý Z. Cách nói này thật ra cũng không đúng hoàn toàn. So với phân thân, chúng giống như những bộ phận rác rưởi đã được thay thế nên bị vứt đi. Nhưng vì vẫn còn giá trị sử dụng nên bị quăng đến thế giới khác, thu hoạch các thể sinh mệnh, bản thân chúng cũng không có ý thức của quản lý Z, mỗi con đều là một cá thể riêng biệt.

So với người, chúng không có ý thức tự chủ, cũng không có khái niệm “tôi”.

Nói cách khác, những con chó trắng chỉ là những cỗ máy giết chóc có hiệu suất cao. Sau khi hút khô máu thịt của chó trắng, vô số ấu thể màu trắng chui ra dưới lớp da của Trường Sinh Uyên. Chúng mấp máy hướng về phía cái xác khô của con chó trắng như có sinh mệnh.

Đây là đặc tính mới của Tư Thần sau khi lên cấp Bảy nhờ dung hợp giữa thân thể của Trường Sinh Uyên và hệ sợi.

Chúng là động vật, cũng là thực vật, dựa vào thân thể phân liệt của Trường Sinh Uyên trong người Tư Thần, nhưng chúng không có sinh mệnh, cần phải có Tư Thần điều khiển.

Thể ý thức của Tư Thần bị phân thành nhiều phần, bám trên những ấu thể trắng; khi nắm được quyền hạn kiểm sát, những vết thương của ấu thể cũng sẽ phản hồi lại về cho cậu.

Nhưng vì thể ý thức phân liệt quá nhỏ, nếu tất cả các ấu thể này cùng toàn diệt thì Tư Thần mới bị ảnh hưởng, còn không thì không có vấn đề gì.

Những sợi thể màu đen lúc nhúc chui ra như thủy triều, im lặng cắn nuốt hết những con chó trắng.

Cảnh tượng này có chút quái dị, may là chó trắng không có dây thanh hay máu. Nói tóm lại, dù quỷ dị nhưng cũng không đến mức không thể tiếp thu.

Vài phút sau, cổng vào trường mẫu giáo đã khôi phục yên tĩnh, trên mặt đất chỉ còn lại những lớp da lủng lỗ chỗ của đám chó trắng.

Tư Thần đi ra khỏi góc tối.

Những sợi thể màu đen trên mặt đất quay về lại trong người của Tư Thần, cung cấp năng lượng cho cơ thể mẹ.

Chó trắng tuy ăn không ngon nhưng cũng là rác rưởi từ người của quản lý, giá trị dinh dưỡng cực cao. Trong lòng Tư Thần khó tránh khỏi có một suy nghĩ lớn mật: Quản lý hẳn là ăn rất ngon.

Tư Uyên đang cuộn tròn trong balo của Tư Thần.

Lần này ra ngoài Tư Thần chỉ mang một balo có hai quai đeo, đặc điểm lớn nhất là sức chứa lớn, rất tiện lợi. Xuyên qua khóa kéo, Tư Uyên có thể nhìn thấy rất rõ mẹ đã ăn thịt những con chó trắng kia như thế nào.

Tư Uyên không vui. Khi nấy Tư Thần chỉ sử dụng phần thân thể đã cắt bỏ lúc trước của nó chứ không gọi nó ra. Điều này cho thấy mức độ hữu dụng của nó với Tư Thần đã bị giảm đi.

Tư Uyên biết Tư Thân muốn nó phải độc lập sống ở bên ngoài. Đối với Trường Sinh Uyên thì đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Sau khi thân thể được độc lập, nó cũng không cần phụ thuộc vào Tư Thần để sống, có thể hoạt động tự do, đi sẵn, ăn cơm, tự mình phát triển mà không còn chịu sự hạn chế trong thân thể của Tư Thần.

Nhưng Tư Uyên không muốn rời khỏi mẹ. Từ ngày nó có ý thức, nó đã ở bên cạnh Tư Thần.

Tư Uyên không hiểu nhiều chuyện, chỉ biết nó muốn mãi mãi ở bên cạnh mẹ.

Nó thừa nhận lý do lớn nhất là vì nó muốn ăn mẹ.

Đối với chủng tộc như Trường Sinh Uyên, tình yêu và muốn ăn không có làn ranh xác định. Hai loại xúc cảm này đều xuất phát và được quản lý bởi cùng một khu chức năng trong thần kinh não. Nó không thích học ngôn ngữ và chữ viết, cũng không thích giải toán, nhưng nó vẫn học vì nó muốn Tư Thần VUI.

Tuy Tư Uyên chỉ là một bé Uyên nhỏ của mẹ, nhưng vì tiến hóa thần tốc, bây giờ nó đã thông minh hơn rất nhiều, trình độ từ 1 tuổi đã tăng lên 3 tuổi rưỡi!

Nhưng nó tình nguyện giấu, không chịu nói ra.

Nếu Tư Thần phát hiện trí thông minh của nó tăng cao, nó sẽ bị đưa tới trường mẫu giáo, đến lúc đó quá trình cách ly lại tăng thêm một bước.

Khi Tư Uyên có tâm sự nặng nề, Tư Thần đã đi đến cổng lớn.

Tư Uyên ngẩng đầu, đọc thấy chữ trên cửa, cả người cứng ngắc tại chỗ.

— Trường Mẫu giáo số một thị xã Hoa Nguyên! Tiêu đời, mẹ bắt nó đi học.

*xx**

Tư Thần chưa bao giờ đến trường mẫu giáo. Khi cậu còn nhỏ, trường mẫu giáo là một hình thức giáo dục xa xỉ. Trường mẫu giáo không chỉ yêu cầu học phí cao mà còn rất hà khắc vê cấp bậc công dân của phụ huynh. Dù thích đứng số một nhưng nơi này cũng không phải là nơi mà cậu có thể với tới.

Tuy vậy cậu cũng mơ hồ biết rằng trong trường mẫu giáo có sân thể dục và khu giảng dạy chứ không phải như ở đây, vừa vào cổng lại có một con đường nhựa và một bảng hướng dẫn giao thông.

Vào trong trường mẫu giáo như vào một thời không khác. Bên ngoài là buổi tối, bên trong lại có mặt trời chói lọi. Sau khi vào cổng lớn, cậu vẫn nhìn thấy bức tường thành cao ở hai bên. Trên bảng hướng dẫn có ba chữ: Khu chờ xe. Bên cạnh còn có một hàng ghế dựa bằng nhựa màu đỏ. Nhìn qua có vẻ như người đến có thể ngồi chờ xe đến đón. Vẫn không chắc chủ nhân của trường mẫu giáo là Quan Tinh hay là quản lý Z, Tư Thần suy nghĩ một lát, đặt một cái nắp bình nước lên ghế rồi tiến vê phía trước. Con đường thẳng tắp, nhìn bốn phía xung quanh lại trống trơn, ven đường không có bất cứ vật gì để tham chiếu, nhưng cách một khoảng có thể nhìn thấy một cột điện. Trên cột điện có dán một bảng quảng cáo tuyển dụng.

[ Thông báo tuyển dụng cha ]} Trường mẫu giáo số 1 thị xã Hoa Nguyên thông báo tuyển dụng cha. Giới thiệu chức vị: Cha của Quan Tinh, phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho Quan Tinh, giúp Quan Tinh có trách nhiệm và ý thức xã hội.

Tiên lương: 15k (đồng Tâm Hồn)/tuần

Yêu cầu:

1. Giới tính nam (Không kỳ thị giới tính, sau khi quan sát, Quan Tinh không có mẹ, không chấp nhận “mẹ”)

2. Tiêu chuẩn từ cấp Bốn trở lên (Không kỳ thị năng lực, sau khi quan sát, người thấp hơn cấp Bốn khi tiếp xúc với Quan Tinh sẽ xảy ra dị hóa)

Phương thức liên lạc: Phỏng vấn.

Tư Thần cân nhắc một chút, một tuân khoảng 15 ngàn, một tháng thì khoảng 60 ngàn. Xét đến thu nhập đồng Tâm Hồn quá khó khăn, đây chắc chắn là nghề nghiệp mà nhiều người rất ước ao. Nói như vậy, lương cao cũng có rủi ro, nghề nghiệp này cũng không hề đơn giản.

Tư Thần cõng Trường Sinh Uyên đi về phía trước, đi đến cột điện thứ bảy thì cậu lại quay về khu chờ xe có cái nắp bình nước quen thuộc.

Rõ ràng là đi một đường thẳng nhưng Tư Thần lại đánh một vòng tròn về vị trí cũ.

Tư Thần nhìn thời gian, điện thoại chỉ 2 giờ 24 phút sáng, cậu đã đi trên đường được nửa tiếng.

Theo thời gian, áo liệm trắng trên người cậu lại xuất hiện thêm đốm máu, không quá thu hút nhưng Tư Thần vẫn không thể không chú ý đến. Tư Thần dùng tay sờ thử lên vết máu, có thể sờ vào một chất lỏng sền sệt, đúng là mùi máu.

Cậu có dự cảm rằng khi áo liệm này bị nhuộm đỏ hoàn toàn sẽ xảy ra một chuyện gì đó.

Tư Thần ngồi xuống khu chờ xe.

Hơn mười phút sau, một chiếc xe taxi xuất hiện ở cuối con đường.

Trông tài xế rất hiền lành, còn cười ha hả, ông hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Đi không?”

Trí nhớ của Tư Thần rất tốt. Cậu ý thức được mình đã từng nhìn thấy tài xế này, ở trong hồ sơ tư liệu.

Người này là người sống sót từ không gian gấp khúc “Búp bê ma', sau khi được cứu lại bị phanh thây thành 108 khối thịt, chết trong bồn tắm ở trong nhà. Tài xế mặc áo cổ lọ, đeo găng tay, da thịt hoàn toàn bị che kín mít.

Nhưng Tư Thần vẫn có thể nhìn thấy ở chỗ cổ của tài xế có vết cắt.

Tư Thần hỏi: “Đi đâu?”

“Đi phỏng vấn đó, không phải cậu tới vì muốn làm cha à? Người đến đây đều nhận được lời mời phỏng vấn.” Tài xế trả lời: “Ở đây cách chỗ phỏng vấn hơi xa đó, ít nhất 5km. ĐI đường cũng phải mất hơn 1 tiếng, trời hôm nay còn nóng như vậy. Muốn tiết kiệm tiền nhưng để bản thân bị cảm nắng cũng không có lời đâu.”

Tư Thần nhướng mày: “Vậy tiền xe bao nhiêu?”

“Định giá theo số km, 1km 2 đồng.”

“Nếu không có tiền thì sao?” Nụ cười trên mặt tài xế vô cùng rạng rỡ: “Có thể lấy cái khác ra trao đổi.”

Sơ xuất.

Tống Bạch cho cậu 404 đồng, lúc trước ngồi xe bus 5 đồng, trả tiên phòng 50, còn trả thêm 300 đồng cho chủ nhà trọ tiên thù lao dẫn cậu đến đây. Bây giờ trên người Tư Thần chỉ có 49 đồng Tâm Hồn.

Xe đi 5km, lộ phí vẫn có thể trả, nhưng cậu sợ là xe lừa đảo.

Tư Thần suy nghĩ, trả lời: “Lúc trước có tài xế chỉ thu tôi có 6 đồng, ông lấy 2 đồng 1km, 5km là 10 đồng, có phải là lừa đảo không?”

“Sao có thể chứ, xe taxi đều lấy 8 đồng mà.” Tài xế trừng lớn mắt.

“8 đồng, chạy không, không thì tôi đặt xe khác.” Nói xong, cậu quơ quơ điện thoại.

Dù không có tín hiệu nhưng vẫn có thể mở app đã download.

Tư Thần chỉ thuận miệng nói, không ngờ mở app vẫn có thể nhìn thấy định vị xác xe khác, nhưng vị trí đều ở ngoài trường mẫu giáo.

Xe công nghệ đều có mã giảm giá cho đơn đầu tiên, giảm giá 40%. Tính đi tính lại chỉ tốn có 7 đồng.

Tài xế taxi có chút nóng nảy: “Ở ngoài toàn là xe lừa đảo, xe lừa đảo — thôi quên đi, xem như là cậu quen rồi. Mười đồng, đi hay không, không thể thấp hơn, thấp hơn không đủ trả tiền xăng đâu.”

Tư Thần cất điện thoại: “Được.”

Tư Thần mở cửa xe, ôm balo, ngồi ở ghế sau. Tài xế bật đài nhạc, không ngờ lại là bài hát của trường đại học Đông Lam.

Xe taxi khởi động, tài xế cũng ngâm nga theo.

Tư Thần ngạc nhiên, nhớ lại thông tin trên tư liệu, nạn nhân tốt nghiệp ngành luật ở đại học Đông Lam, năm 30 tuổi trở thành tiến hóa giả cấp Hai, lúc đó cũng được xem như là một thanh niên tài năng, không ngờ sau khi chết lại trở thành tài xế taxi trong trường mẫu giáo.

Cậu nói: “Bác tài, ông cũng học ở đại học Đông Lam à?”

Chỉ một câu như vậy, tài xế liền trợn trừng mắt.

“Cậu, cậu...?!”

“Chuyên ngành gen sinh vật đại học Đông Lam. Bây giờ đang làm việc ở Gen Xà Trượng, và mới bắt đầu học cao học.” Tư Thân chậm rãi nói: “Hộ khẩu ở thành Bạch Đế. Nhưng khi ông chết, Khu An toàn vừa mới bắt đầu quy hoạch, không biết ông đã nghe danh chưa.”

Tư Thần vừa nói vừa quan sát biểu tình của tài xế.

Đó là một cảm xúc rất phức tạp. Giống như ở nơi đất khách nghe về cố hương, hốc mắt của lão quỷ trở nên ướt át.

Tư Thần tiếp tục nói: “Sau khi ông chết, công ty có chăm sóc cho vợ và con gái của ông Bây giờ họ đều đã qua đời. Người còn sống là đời thứ 4 có quan hệ huyết thống với ông. Đầu là những nhân viên bán thời gian ở các công ty lớn, nhưng cuộc sống cũng không tệ lắm.” Đây là do Tư Thần nói bừa, trên tư liệu chỉ ghi chép sau khi người này tử vong chỉ còn lại cô nhi quả phụ ở nhà. Biểu tình của tài xế ngay lập tức kích động: “Họ... Ở thế giới của chúng ta, vẫn còn?” “Còn.” Tư Thần bất động thanh sắc siết dao trong túi: “Có thể nói chuyện không? Tôi muốn biết trong không gian gấp khúc trước kia xảy ra chuyện gì? Còn nữa, lời mời phỏng vấn làm cha là sao?” 11.09.22 =))) bé Uyên bị đi học thật rồi

xx*x*% 182 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment