C181
C181C181
Chương 180: Trường mẫu giáo Hoa Nguyên (3) Edit: jena
Tư Thần giữ chặt tấm di ảnh, không cho ma nữ rời đi, những con quái vật khác đang đứng trước cửa phòng như hổ rình mồi.
Tư Thần đã có dự cảm những vị khách khác ở trong nhà trọ này không hề đơn giản. Nhưng không ngờ một nhà trọ nhỏ bé như thế này lại ẩn giấu toàn ngọa hổ tàng long.
Sắc mặt của Quách Quân Như biến đổi vài lần, cuối cùng thở dài: “Nói cho cậu cũng không sao. Quản lý không thể trực tiếp giáng duy, xuất hiện trực tiếp ở thế giới này, giống như không thể nhét vừa một quả dưa hấu vào một chai nước khoáng được. Nhưng chúng có thể giáng duy vào trong “vật chứa" như Quan Tinh. Lúc trước chúng tôi nghĩ rằng sẽ khiến cho một con cá ở trong ao lớn lên, sau đó lừa quản lý vào trong cơ thể của Quan Tinh, nhân cơ hội đó giết Quan Tinh.”
Khi nghe được từ “vật chứa”, Tư Thần khó tránh khỏi nhớ lại một vài chuyện không mấy vui vẻ.
Lúc trước trong Khoa Học Thành Phụ, người ở trong sương đen cũng đã nói rất nhiều lần, rằng cậu là một vật chứa hoàn hảo.
Quách Quân Như nói: “Lúc đó, Quan Tinh cũng đồng ý. Cuối cùng kẻ không chịu tuân thủ theo kế hoạch là Lí Truy Nguyệt.”
“Trong quá trình quản lý tiến vào thân thể của vật chứa sẽ có một quãng thời gian giảm xóc. Lúc đó, người nắm quyền chủ đạo thân thể vẫn là vật chứa. Cho đến khi cân bằng, người chủ đạo từ vật chứa chuyển đổi thành quản lý...” Cục Thần Quái đã nghiên cứu phương án này rất lâu. Vì vậy đã tốn rất nhiều sinh vật thần quái để nuôi ra một quái vật khổng lồ như Lí Truy Nguyệt.
Thời gian trôi đi cũng đã xóa mờ quãng thời gian khó khăn kia.
Nhưng trong lòng Quách Quân Như vẫn còn che giấu sự buồn phiên không nguôi.
“Khi đó thế giới này đã không còn người sống, theo lý thuyết không còn ai có thể chết thay Quan Tinh và chúng tôi có thể giết chết Quan Tinh. Nhưng Lí Truy Nguyệt không động thủ.”
Khi thấy Z sắp giáng duy, Quan Tinh lựa chọn tự sát.
Sau khi Quan Tinh chết, nó biến thành một con quỷ nhỏ màu đen. Quách Quân Như trâm mặc một lát: “Tôi không biết cậu và thây của cậu định giải quyết tên quản lý đó như thế nào. Tôi chỉ biết rằng trừ khi ở Biển ý thức mới có thể giết chết bản thể của chúng, còn lại chỉ là hình chiếu của chúng mà thôi. Giết chết hình chiếu chỉ khiến cho bản thể bị thương.”
Trong mắt cô, Tư Thần và người thầy kia chỉ là hai đứa trẻ ngây thơ.
Cô muốn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt quan sát từ bên ngoài, lại khó tránh khỏi bị hấp dẫn bởi kế hoạch của họ.
Quách Quân Như khôi phục sự thong dong: “Thôi được, nếu cậu muốn đến trường mẫu giáo, tôi có thể giúp cậu đến. Nhưng mà phải vào buổi tối.”
xx*x*%
Thị xã Hoa Nguyên đã cắt toàn bộ điện nước, ngoại trừ một số ít địa điểm đặc thù, vào ban đêm có rất ít nguồn sáng.
Nhưng trường mẫu giáo là ngoại lệ.
Ở nơi đây đèn luôn được bật sáng, đứng ở bên ngoài cũng có thể nhìn rõ được kiến trúc và các phương tiện giải trí ở bên trong. Gần như trong mỗi góc tường đều có treo đèn màu. Bên trong còn văng vắng tiếng nhạc quảng cáo, nghe khá ồn ào.
Ở những chỗ sáng rọi, đám chó trắng đứng dưới ánh đèn, có con còn bò lên tường. Những cái miệng to thở dốc lúc đóng lúc mở.
Trường mẫu giáo Hoa Nguyên được xây rất lớn. Nhìn trên bản đồ trông không khác gì một thành phố thu nhỏ. Quách Quân Như nói: “Điểm xử lý vụ án của cục Thần Quái cũng được thiết lập ở trường mẫu giáo, bên cạnh đó, ở đây cũng có nhân loại sinh sống. Họ cho rằng nếu sống gân Quan Tinh, họ sẽ không gặp Thiên tai Thần Quái."
Quách Quân Như cười khẽ hai tiếng không rõ lý do.
Đây là một chiếc xe tang. Tài xế lái xe là vị khách ở phòng trọ số 8.
Tài xế mặc tây trang, mang giày da, nhưng cái đầu lại bị thay thế bằng những cành cây.
Trên cành cây có những quả màu xám trắng, lớp vỏ như một lớp màng, bao phủ những người tí hon đang cuộn tròn ở bên trong.
Nghe nói đó là gia đình tí hon của tài xế. Cha mẹ, vợ và hai đứa con sinh đôi.
Khi còn sống, tài xế gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, cả nhà không còn ai sống sót. Sau khi chết, ông trở thành tài xế xe tang. Để nuôi sống cả nhà, ông đã dùng xe tang đâm chết rất nhiều người.
Mùi máu tươi nồng nặc trên xe. Xăng trong bình không phải nhiên liệu bình thường, mà là từng đồng Tâm Hồn. Trên đường đi, những con quỷ nhỏ đồng loạt né tránh. Quách Quân Như ngồi trên ghế phụ, ma nữ mặc váy đỏ vẫn đang ôm di ảnh của cô.
Tư Thần ngồi trên xe tang, kiểm tra trang bị của mình. Dao của Tống Bạch, thuốc gen, súng năng lượng, bột dinh dưỡng, búp bê.
Tường của trường mẫu giáo được xây bằng kim loại, rất dài, như là một bức tường thành.
Nhưng tường lớn cũng phải có điểm cuối.
Tư Thần đã nhìn thấy cổng lớn của trường mẫu giáo. Quách Quân Như lại hút thuốc lá: “Đợi lát nữa tôi đánh lạc hướng chó trắng, cậu tự đi vào trong. Chuyện còn lại, tôi không biết nữa. Đã lâu rồi tôi không đến, nhưng tôi muốn nhắc nhở một chút, vì địa điểm công tác của cục Thân Quái từng ở đây nên bên trong có khả năng là vẫn còn thứ gì đó kỳ quái.
Tư Thần chân thành nói: “Cảm ơn”
Quách Quân Như có nhà trọ An Tâm, còn có 12 vị khách sau lưng, nếu cô thực sự không muốn giúp Tư Thần thì quả thật cậu cũng không biết làm sao.
Cậu lấy vài đồng Tâm Hồn ít ỏi của mình, đưa cho bà chủ: “Xem như đây là thù lao.”
Khóe miệng của Quách Quân Như giật giật: “Đây là lần làm ăn lỗ vốn nhất của tôi.”
Cô vừa dứt lời, trên không trung bỗng thổi đến một ngọn gió màu đen. Khi ngọn gió quỷ quái xuất hiện còn thả xuống những bức di ảnh.
Những tấm ảnh đó đều đã cũ, trên ảnh là một người phụ nữ đang mỉm cười.
Người phụ nữ biểu tình điềm tĩnh, ưu nhã, chỉ có một đôi mắt đỏ rực như huyết lệ.
Khi di ảnh rơi xuống đất, những con chó trắng đang mệt mỏi bỗng chốc đứng bật dậy.
Di ảnh thấm ra vết máu, như một con bướm bay, theo ngọn gió bay đi xa.
Chó trắng điên cuồng đuổi theo di ảnh như những con linh cẩu tranh đoạt miếng thịt tươi mới.
Nhưng cũng không phải tất cả những con chó trắng đều làm như vậy. Vẫn còn vài con không hứng thú, vì chỉ có vài tấm ảnh ít ỏi không đủ để chia cho chúng nó. Đến trễ cũng không còn gì, chỉ uổng phí sức lực.
Cũng may, trong ngõ nhỏ, tiếng trẻ con khóc đã hấp dẫn lực chú ý của chúng.
Đó là thai phụ ở phòng số 1, và những đứa nhỏ trong bụng của nó.
Chó trắng canh giữ trước cổng nhà trẻ từ hơn 100 chỉ còn lại vài con.
Tư Thần nhìn qua cửa sổ, lại nhìn sang di ảnh của Quách Quân Như.
Tấm ảnh đen trắng đang phai màu.
Người phụ nữ trên tấm ảnh từ 20 tuổi bỗng chốc già đi thành 60, 70 tuổi. Hoặc nói đúng hơn, đó mới là gương mặt thật của Quách Quân Như. Chú ý tâm mắt của Tư Thần, Quách Quân Như tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn, còn không mau cút đi” 11.09.22
xx**% 181 *kxx**