Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 180 - C 180

C 180 C 180C 180

Chương 179: “Học trò nhỏ của ông là Quan Tỉnh thứ hai.”

Edit: jena

Tư Thần suy nghĩ về trạng thái của tờ giấy da người, trả lời: “Ông ta chết rồi. Khi xuất hiện ở chỗ chúng tôi chỉ còn là một tờ giấy da người có thể tiên đoán được tương lai, thây của tôi chế tạo lại thành hình thức một bài thi. Bài thi đó cung cấp một tọa độ nhờ chúng tôi cứu con nó.”

Trong phòng, chấn động từ từ ngừng lại.

Tư Thần cẩn thận đánh giá một chút.

Biểu tình của Quách Quân Như rất kỳ quái, không giống cười, cũng không giống khóc, là một biểu cảm rất phức tạp, có thù hận, nhưng lại không vui sướng vì đã trả được thù.

Tư Thần đợi một lúc lâu, chờ đến khi Quách Quân Như khôi phục lại bình tính.

Máu đỏ chảy từ di ảnh đã dừng, người phụ nữ quay về trạng thái bình thường, tinh tế, ưu nhã, như một người phụ nữ xuất thân từ giới thượng lưu.

Cô mỉm cười nói: “Cha nuôi của Quan Tinh tên là Lí Truy Nguyệt. Tổ tiên mấy đời đều làm chính trị. Lí Truy Nguyệt là phó chủ tịch của thị xã Hoa Nguyên, nhiệt tâm từ thiện, đặc biệt chú ý đến cứu trợ cho trẻ em. Quan Tinh là đứa nhỏ ông ta nhận nuôi từ cô nhi viện.”

“Đứa nhỏ đó vốn là mưu đồ chính trị của ông ta, dù là trước khi Thiên tai Thân Quái xảy ra hay là sau khi Thiên tai Thân Quái xảy ra.” “Ban đầu khi phát hiện dị thường, mọi người muốn giết Quan Tinh.”

Những thứ khủng bố do Quan Tinh vẽ cuối cùng đều trở thành sự thật.DOC FULL.VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í

Có người nhận định rằng Quan Tinh không phải con người, đứa nhỏ này mang đến tai ương chết chóc. Còn có người cho rằng Quan Tinh có năng lực “Biết trước”, hơn nữa còn dùng phương thức vẽ tranh để nhắc nhở người khác.

Lí Truy Nguyệt là một người nhiệt liệt ủng hộ ý kiến thứ hai. Quan Tinh là con nuôi của ông, nếu Quan Tinh bị nhận định là “nguồn cơn tai ương”, vậy thì sự nghiệp chính trị của ông chắc chắn sẽ chấm dứt.

Luận tích bất luận tâm, dù ước nguyện ban đầu của Lí Truy Nguyệt là gì đi chăng nữa, bây giờ ông phải gánh vác trách nhiệm của một người cha, vì bảo vệ Quan Tinh mà bôn ba khắp nơi. Nhưng với sách lược “Giết lâm còn hơn bỏ sót”, dưới áp lực vô số người tử vong trong Thiên tai Thần Quái, cuối cùng, số phiếu đã được thống nhất, họ sẽ giết Quan Tỉnh một cách nhẹ nhàng.

Nó chỉ là một đứa nhỏ, dù có chạy trốn cũng không thể thoát khỏi bàn tay của người lớn.

Quan Tinh bị những người trưởng thành bắt cóc, đè trên mặt đất, tiêm thuốc độc vào tay.

Nhưng khiến người người khiếp sợ hơn là sau khi tiêm thuốc, Quan Tinh không chất.

Người chết là người đã cầm kim tiêm tiêm thuốc.

Người đàn ông đó còn chưa kịp ý thức được gì, nụ cười vẫn còn nở trên môi, nhưng đôi mắt đã vĩnh viễn nhắm lại. Một người khác muốn bóp cổ Quan Tinh, nhưng dù cổ đã muốn đứt lìa, Quan Tinh vẫn không chết, gương mặt không có bất cứ cảm xúc gì.

Cùng lúc, ở một nơi nào đó có một người bỗng nhiên không thể thở được rồi chết.

Khi người đó tử vong, trên cổ còn xuất hiện vết máu đọng, khi chết cực kỳ thảm khốc. Trong hồ sơ ghi chép chỉ có thể ghi nguyên nhân chết là do bất hạnh gặp phải sinh vật Thần Quái.

“Quan Tinh không phải giết không chết, mà là có người thay nó chết.” Quách Quân Như run lập cập, khung ảnh hơi rung động theo: “Có đôi khi là người trực tiếp muốn giết nó; có đôi khi là một người nào đó bất kỳ trên thế giới này. Tất cả mọi người đều trở thành con tin của nó.” Vì vậy, đứa nhỏ tên Quan Tinh không thể chết được thả ra. Mọi người đều ngậm miệng không hé môi nửa lời về chuyện này, giống như ngay từ ban đầu chẳng có gì xảy ra.

Ánh mắt Quách Quân Như hướng ra ngoài cửa sổ: “Quan Tinh có thể biết trước tai ương, nhưng không có cách để giải quyết. Người sống ngày một ít đi, quái vật xuất hiện ngày càng mạnh hơn. Khi người sống đã giảm đến một mức độ nhất định, con chó trắng xuất hiện.” “Lần đầu tiên Quan Tinh viết chữ trên giấy, nó viết quản lý Z”

Tư Thần suy nghĩ, cảm giác các quản lý Tâm Hồn X, Y, Z đều đã giáng duy.

X là váy trắng cất chìa khóa của mình trong mê cung; Y là con quái vật có cánh to với một vòng cầu mắt ở trong trò chơi “Giấc mộng của Đồ Linh”; Z là một con chó trắng có cái miệng dựng đứng. “Sao lại nói Lí Truy Nguyệt là tên phản bội?” Tư Thần hỏi.

“Chúng tôi đã có cơ hội để giải quyết dứt điểm quản lý Z, hoặc nói đúng hơn là hình chiếu của Z ở thế giới này. Nhưng Lí Truy Nguyệt lại chạy theo địch.” Thần sắc của Quách Quân Như bình thản ảm đạm, nhưng nhanh chóng hừ một tiếng cười đầy trào phúng: “Khi đó Lí Truy Nguyệt còn sống, ông ta là con cá to nhất trong cái ao này, có mưu đồ thông qua giao dịch với quản lý để chạy trốn khỏi vận mệnh bị ăn thịt, muốn đi đến thế giới khác, trở thành lính hầu để xâm lược. Ông ta chỉ là một tên phản bội, là kẻ hèn nhát khuất phục trước vận mệnh.” “Nói thật, lúc trước, tôi còn nghĩ rằng ông ta đã được như ý nguyện. Ha ha, thức ăn gia súc lại mộng tưởng muốn ngôi ăn cùng chủ nhân...”

Trong phòng vang lên tiếng cười lành lạnh. Quách Quân Như cười đủ rồi thì biểu tình liền trở nên tối tăm: “Ông ta muốn cậu cứu Quan Tinh? Còn nói gì nữa không?”

Tư Thần: “Ông ta còn nói nếu không cứu được Quan Tinh thì phải giết nó. Nếu không thì thế giới của chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy."

Quách Quân Như nói: “Ông ta nói đúng, Quan Tinh là nguồn gốc ô nhiễm do Tâm Hồn để lại. Nhốt nó trong trường mẫu giáo đã là sự cố gắng lớn nhất của chúng tôi. Lại giới thiệu thêm với cậu, tôi là Quách Quân Như, chủ nhà trọ An Tâm, sau đó gia nhập đội điều tra đặc biệt cục Thần Quái của thị xã Hoa Nguyên. Dựa theo nguyên tắc kế thừa, hiện tại tôi hẳn là tổ trưởng và cục trưởng.”

Tư Thần sửng sốt: “Cục Thần Quái cũng thu nhận sinh vật chiêu cao?” Quách Quân Như cười nhạo: “Chúng tôi là sinh vật tiến hóa sau khi tử vong, không giống với những sinh vật chiều cao ngoại lai kia. So với “quý”, “thể ý thức”, hay là “sinh vật chiều cao”, tôi cảm thấy chúng tôi là nhân loại thay đổi hình thái sinh mệnh.”

“Cậu nghĩ vì sao ông chủ lò mổ lại đặt tên là thịt thiện? Chúng tôi có được nhiều năng lượng, vứt bỏ thân thể yếu ớt, bắt đầu tiến hóa, nhưng bản chất vẫn là linh hồn thuộc vê nhân loại. Phần lớn thời gian tôi có thể khống chế chính mình, cũng có nhân loại sợ hãi tôi, nhưng tôi không quan tâm. Vì chúng tôi đều có một kẻ thù chung.” Vì sao lại tiến hóa, vì đó là tất yếu, là hiển nhiên. Giống như một cỗ máy lạnh băng vô tri, khi mã lệnh lỗi thời thì sẽ bị đào thải, còn tiến hóa sẽ đào thải vô số người bình thường, chỉ vậy mà thôi.

Tư Thần cảm thấy ở thế giới của cậu nếu tiến hóa thêm mấy trăm năm nữa, nhân loại bình thường hẳn cũng sẽ bị đào thải hoàn toàn. Vì bây giờ đã có rất nhiều tiến hóa giả, họ cũng không còn xem bản thân là người.

Mặt ngoài có sinh vật biến dị, không gian gấp khúc; bên trong có phân tầng giai cấp, giáo dục, tài nguyên không đều. Đến lúc đó, tiến hóa giả cấp thấp sinh ra tiến hóa giả thế hệ thứ hai, thay thế người thường trong vị trí phân công xã hội hiện tại.

Tư Thần nhìn về di ảnh của Quách Quân Như: “Chúng ta cũng có một kẻ thù chung. Dù Quan Tinh vẫn còn khống chế cổng giới nhưng thế giới của cô đã bắt đầu thẩm thấu vào thế giới của tôi. Nếu có thể, tôi hy vọng —”

“Tôi vô cùng xin lỗi.” Quách Quân Như ngắt lời cậu, trên mặt không hề có ý xin lỗi: “Tôi không làm phiền quý khách nghỉ ngơi nữa. Cảm ơn cậu đã thông báo tin tốt về Lí Truy Nguyệt cho tôi, từ ngày mai, giá phòng giảm 20%“

Cô đã có dự đoán trước về chuyện này. Chó trắng xuất hiện trên đường ngày càng nhiều, chứng tỏ Quan Tinh ngày càng suy yếu, dần không thể chống lại sự xâm nhập của quản lý Z. Cứ như thế thì việc cổng giới mở ra là chuyện sớm hay muộn.

Nói xong, cánh tay của thi thể bắt đầu chuyển động, nhét di ảnh vào trong bụng.

Quách Quân Như cũng không trộn lẫn những chuyện này lại với nhau. Cô có tình cảm với thế giới của mình, còn những thế giới khác thì không.

Thậm chí, cao duy xâm lấn là việc mà cô cũng vô cùng khát vọng.

Tài nguyên của thế giới này đã dân cạn kiệt, còn gặp phải sự uy hiếp của quản lý. Đi đến một thế giới ở chiều không gian khác đối với những con quỷ đói như bọn họ chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng ngay lúc này, Tư Thần túm cánh tay của ma nữ lại, một tay khác thì câm lấy khung ảnh.

Ma nữ ôm di ảnh gian nan muốn đứng dậy nhưng lại bị ghì xuống mép giường, không thể nhúc nhích.

Toàn bộ nhà trọ liền kẽo kẹt chuyển động, gỗ trên sàn nhà bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Một ngọn lửa màu đỏ vụt sáng cách đó không xa, đốt cháy đầu tóc của ma nữ mặc váy đỏ, bốc lên mùi khét. Trên mặt Tư Thần vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện. Cậu có thể cảm giác được khung ảnh đang tỏa ra từng trận khí lạnh. Để chống đỡ nó, tay Tư Thần đã chuyển thành màu đen.

Đó không phải là tay nhân loại. Làn da chuyển đen, bề ngoài như lớp da rắn. Không cần nói gì, bóng đen của cậu dưới mặt đất chuyển động, quấn quanh thân thể của ma nữ, ngăn cản hành động của cô.

Ma nữ mặc váy đỏ chỉ là một người môi giới, dùng để mang theo di ảnh.

Sức mạnh thực sự nằm trong tấm ảnh trắng đen của Quách Quân Như.

Khung ảnh bắt đầu chảy máu, tích trên tay Tư Thần, phát ra âm thanh “xèo xèo”, nó không giống như máu, mà giống dầu sôi.

Trên hành lang vang lên tiếng bóng cao su va chạm với mặt đất. Từ phòng số 7 đối diện với phòng số 13 có một con quỷ không đầu mở cửa ra ngoài, nó cầm đầu mình đập đập xuống đất, đứng gõ cửa phòng số 13 râm râm. Con quỷ không đầu này có thể bẻ gấy đầu bất cứ ai rồi đặt lên cổ mình. Cái đâu mới đặt lên, cái đầu cũ trở thành thức ăn.

Một lát sau, từ phòng số 1 đến phòng số 12 đều theo thứ tự mở ra.

Phòng số 1 là một thai phụ mập mạp. Nó tên là “Mẹ”, trong bụng nhét đầy xác người. Vô số cánh tay tái nhợt thò ra ngoài bụng, so với yêu ma, hình dạng của nó khiến người khác có cảm giác ghê tởm đến buồn nôn. Phòng số 2 vừa mở ra, trên vách tường xuất hiện một vệt nước lạnh lẽo, đó là một con quỷ chết đuối.

Người ở phòng số 3 trông rất bình thường, đang câm một chiếc điện thoại. Một lát sau, điện thoại của Tư Thần reng lên, số gọi đến là “404”.

Mỗi căn phòng ở nhà trọ này đều có một sinh vật cực kỳ khủng bố, đặc biệt có những luật nhân quả không thể giải thích, là những con quỷ có giá trị lên đến cả triệu đồng Tâm Linh. Nhiều con còn mạnh hơn cả Tư Thần. Bọn chúng là lũ chuột cống cố gắng kéo dài hơi tàn khi trốn ở trong nhà trọ này; giống như những người Con của Thần, có sức mạnh, nhưng không còn giá trị, chỉ cầu nguyện quản lý có thể bố thí sống thêm một ngày. Con mắt nhân tạo đang báo động khẩn.

Quách Quân Như nhướng mày: “Cậu muốn xuống tay với tôi? Không phải ý hay đâu. Tuy những người ở trong nhà trọ này không phải nhân viên của tôi nhưng chúng cũng không muốn tôi chết. Vì chỉ cần trả đủ tiền ở, dưới tác dụng của luật nhân quả, nhà trọ của tôi tuyệt đối an toàn.”

“Không, tôi chỉ muốn cùng cô làm một chút giao dịch.” Áo liệm trên người Tư Thần đã lấm tấm vết máu. “Lần này tôi và thây cùng nhau tới đây, thây của tôi mạnh hơn tôi nhiều.” Gọi Tống Bạch là thây nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Tư Thần gọi rất chân thành: “Ông ấy nói rằng ông ấy muốn giết quản lý. Đó là kẻ thù của chúng tôi. Tôi muốn cô có thể hiệp trợ.”

Nghe xong, Quách Quân Như liền cười to: “Giết quản lý? Cậu đùa giỡn gì thế, trước nay tôi chưa từng nghe ai nói có thể giết được quản lý!”

Tư Thần tắt ngọn lửa trên tay: “Vô cùng xin lỗi, hành vi của tôi có chút mạo phạm, nhưng tôi không muốn đối địch với cô. Tôi chỉ hy vọng có thể chứng minh được thực lực của mình, thuận tiện tạo cơ hội để thương lượng.”

“Thầy của tôi cũng không nói dối...” Cậu dừng một chút: “Có thể có, nhưng ít nhất sẽ không lừa tôi. Tôi muốn biết làm sao để giải quyết quản lý Z2 Còn nữa, làm sao để đến trường mẫu giáo Hoa Nguyên?” *xx**%

Sau khi vứt Tư Thần ở giữa đường, Tống Bạch tiếp tục lái xe.

Rất kỳ lạ, xăng trên xe đã cạn tới đáy nhưng nó vẫn lao nhanh trên đường như cũ.

Hơn nữa, Tống Bạch phát hiện ra rằng ông như thể đang gặp quỷ đả tường. Ông đã đi ngang qua tấm bảng hiệu “88km phía trước - Thị xã Hoa Nguyên” hết 7 lần. Nhưng Tống Bạch rất kiên nhẫn, thậm chí còn có thời gian rảnh suy nghĩ về đứa học trò xui xẻo của mình bây giờ đang làm gì.

Ông đã quăng hết nhiệm vụ giải cứu Quan Tinh trong trường mẫu giáo Hoa Nguyên cho Tư Thần.

Nhiệm vụ này cực kỳ khó khăn, nhưng Tống Bạch chưa từng nghi ngờ Tư Thần có thể làm được hay không. Nếu Tư Thần không làm được thì trên thế giới này có lẽ sẽ không có ai làm được.

Trời vẫn chưa sáng, sương đen đã giăng kín, Tống Bạch lâu bầu với cửa sổ xe.

“Ông không nên dẫn nó đến.”

“Sao lại không? Dù mỗi lần ông đều tự thuyết phục mình nhưng trong tiêm thức ông luôn biết nó chắc chắn có dính dáng đến đám quản lý.”

“Nó sinh ra trong không gian gấp khúc. Ông cũng đã so sánh với kho gen, không hề tìm thấy gen của cha mẹ ruột của nó, thậm chí còn không tìm thấy họ hàng gân 2 đời, 3 đời, 4 đời. Chứng tỏ, gen của nó không hề thuộc về thế giới này. Nếu không thì chí ít cũng phải bảo lưu lại một ít dấu vết.”

“Người ở chiêu không gian khác giáng duy cũng bình thường thôi. Ông cũng sinh ra như vậy mà” “Cha nuôi Tư Bạch Hoa của nó là người hệ sợi, vốn muốn ký sinh lên người Tư Thần nhưng thất bại. Hơn nữa trong quá trình ký sinh còn bị trọng thương, bất đắc dĩ bại lộ thân phận mới đi xin sự giúp đỡ của Gen Xà Trượng.”

“Bi kịch phát sinh ở mỗi thế giới đều có nguồn gốc. Hệ sợi, Trường Sinh Uyên, linh hồn tà ác, sinh vật biến dị đầu tiên. Ông vẫn luôn suy nghĩ nguồn gốc bi kịch của thế giới mình đang sống là từ đâu.”

“Nhưng nó mới có 23 tuổi."

Tấm kính thủy tinh trên cửa sổ xe hiện lên bộ dáng của Tống Bạch.

Quỷ dị hơn là gương mặt Tống Bạch không có cảm xúc gì, nhưng người trên tấm kính lại đang cười.

Người đó mấp máy môi nói: “Đúng thế, 23 tuổi. Nhưng ngày nó sinh ra được tính theo ngày nó được cứu. Tống Bạch, đừng có lừa mình dối người nữa.”

“Hơn nữa, ông cũng thấy rồi, tờ giấy da người đã nói...” “Học trò nhỏ của ông là Quan Tinh thứ hai.”

Tống Bạch đạp thắng, đấm lên cửa sổ xe.

Ông cúi đầu, không để tâm gỡ những mảnh thủy tinh trên mu bàn tay, máu đen từ miệng vết thương chảy ra. Tầm nhìn của Tống Bạch trở nên mơ hồ, ông liếc nhìn sang ghế phụ có một người đang dựa lưng, có vẻ như đang cười ông.

“Sao thầy khổ sở thế? Thầy, vì thây không giết được em à?

Nhưng khi ông quay đầu qua, ở đó không có ai. Tư Thần đã xuống xe từ lâu. Trên đường phố trống trải đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.

Mới đầu là một tiếng xa xa, sau đó tiếng chó sủa ngày càng nhiều. Chó trắng từ bốn phương tám hướng xuất hiện từ trong sương đen, chúng nó bám trên cây, nấp trong bụi cỏ, nhìn người ở trong xe từ xa, ánh nhìn tham lam đầy đói khát.

Tống Bạch tháo đai an toàn, xuống xe, nhảy lên trên nóc xe đứng. Trên mặt là một nụ cười châm chọc đầy khoa trương.

Ông nhìn đám chó như hổ rình mồi lúc nhúc xung quanh, híp mắt: “Xa như vậy mà cũng ngửi thấy, đúng là... Quản lý thật nhỉ.”

10.09.22

>(=n =°?) tí đọc cái tên chương đã thấy điềm *** 180 ***
Bình Luận (0)
Comment