C179
C179C179
Chương 178: “Tên phản bội đó... Còn chưa chết?”
Edit: jena
Lúc đầu, thây giáo an ủi chính mình chỉ là trùng hợp, nhưng sau một thời gian quan sát, những gì Quan Tinh vẽ trên giấy đều sẽ biến thành thật.
Thầy giáo không thể khống chế được sự sợ hãi, kể lại chuyện này cho những người có trách nhiệm liên quan. Đứa nhỏ này chỉ có thể có nói những thứ nó thấy bạn mình vẽ, nhưng không biết lý do và những sự kiện ở phía sau.
Nó chỉ biết rằng có một ngày, Quan Tinh không đi học. Đứa nhỏ tò mò hỏi nguyên nhân, thây giáo nói rằng Quan Tinh bị bệnh.
Lại qua thêm một học kỳ, Quan Tinh bị bệnh đã đi học lại. Đứa trẻ đó vẫn ngồi ở trong góc, im lặng vẽ vời, ngủ một mình, ăn cơm một mình, không nói chuyện với bất kỳ ai.
Sau đó, trường mẫu giáo đã thay đổi rất nhiều giáo viên mới, giống như chẳng có gì xảy ra, chẳng có gì thay đổi. Những giáo viên kia đều vây quanh Quan Tinh. Người cha nuôi chưa từng xuất hiện lại đưa đón Quan Tinh hằng ngày, trông vô cùng yêu thương và thân thiết.
Tiếp sau đó, đứa nhỏ này chất.
Sau khi biến thành quỷ sẽ không còn đói chết, nhưng nếu không hút năng lượng thì sẽ bị suy yếu, khó chịu, rồi sẽ từ từ lặng lẽ biến mất khỏi thế giới. Cho nên, những nhân tài của thị xã Hoa Nguyên hy vọng Quan Tinh có thể mở cổng giới, đi đến thế giới khác.
Đứa nhỏ này đã bị trói buộc ở đây, không thể rời khỏi căn phòng trong nhà trọ. Nó đã suy yếu đến mức không khác gì nhân loại bình thường.
Tư Thần hỏi: “Luật nhân quả của em là gì?”
Đứa nhỏ chỉ còn cái đầu trên sàn nhà trả lời: “Điêu kiện kích phát là, bò trên mặt đất, đối diện với em.”
“Thực hiện luật nhân quả, thể ý thức yếu hơn em sẽ tử vong, nếu mạnh hơn em sẽ bị thương... Giống như thế này.”
Có lẽ là do chết đã lâu, dù có bề ngoài là một đứa trẻ nhưng trí thông minh của sinh vật chiêu cao này đã phát triển trưởng thành.
Tư Thần mở hộp đồ ăn, đặt trước mặt nó. Đứa nhỏ hẳn là đói quá mức nên ăn không hề tiết chế, nhưng rồi bất chợt dừng lại, dè dặt hỏi: “Em có thể gọi chị gái ra ăn cùng không?”
“AI?”
Đứa nhỏ chỉ tay vào tấm card bị Tư Thần ném vào thùng rác.
“Đồ ăn đã cho em, em có thể tự do xử lý.
Đứa nhỏ gặm hộp đồ ăn nhét xuống dưới tấm chăn. Tấm chăn mấp máy cộm lên, như có một người đang từ từ xuất hiện. Nhìn từ góc độ này, thể tích của “chị gái” không hề nhỏ.
Hộp đồ ăn trống không nhanh chóng bị ném ra ngoài, tấm chăn lại xẹp xuống.
Tư Thần hỏi: “Những con chó kia là gì?” Đứa nhỏ lẩm bẩm nói: “Chị chủ nói chúng em là con tôm con tép không đáng giá; những con chó đó là chủ ao cá, dùng mồi để câu cá... Con cá lớn chạy mất thì đành ăn con cá nhỏ hơn.”
Thật ra chị chủ nói kỹ hơn là chị là con cá nhỏ, còn nó nhiều nhất chỉ là sinh vật phù du.
Chủ ao cá trong lời của chủ nhà trọ giống như chủ trang trại trong lời của Tống Bạch, đều có cùng một hàm ý.
Tư Thân vén màn thành một cái khe, dùng con mắt nhân tạo kiểm tra con chó trắng ven đường, chỉ khoảng 10300 đến 10400.
“Cấp Sáu...
Dù một con cũng không tính là uy hiếp quá lớn nhưng số lượng của chúng lại đông, Tư Thần cũng có cảm giác choáng đầu. Tư Thần kéo màn xuống: “Chó chỉ tấn công người lang thang trên đường thôi?”
Lần này, người trong chăn trả lời cậu: “Hình như cậu chẳng biết cái gì cả.”
Giọng nói của cô giống với giọng nói của chủ nhà trọ ở dưới lầu.
Tư Thần nhướng mày: “Tôi vừa mới chết.”
“Thế giới này đã lâu rôi không có người sống.” Người phụ nữ thấp giọng nói: “Nhưng dù là người ở thành phố khác đến thị xã Hoa Nguyên cũng sẽ không hỏi những câu lố bịch như cậu.”
Tư Thần cong môi như mỉm cười. Nhưng ngay cả đứa nhỏ cũng nhạy bén nhận ra bâu không khí có vấn đề, lặng lẽ chui vê gâm giường. Cái đầu của người phụ nữ chui ra ngoài. Cô chết không quá đẹp, một nửa đầu bị búa đập nát, ngũ quan chỉ còn lại một đống máu thịt bét nhâầy, tóc dài như cỏ dại xới tung.
Khoang bụng của cô cũng bị mổ.
Tứ chi của cô cứng đờ từ từ móc một tấm di ảnh trong bụng ra.
Trên khung ảnh của cô dính đầy máu, chủ nhà trọ tự giới thiệu: “Tôi là Quách Quân Như.”
Khi cô vừa mở miệng nói, ánh mặt trời ở bên ngoài vẫn còn ấm nóng soi rọi vào phòng nhưng không khí bỗng lạnh lẽo như kết thành băng, đèn dây tóc trên trân nhà nhấp nháy rồi “phụt” một tiếng tắt ngóm.
Sau đó ánh nắng cũng biến mất, bây giờ chẳng khác gì đêm tối. Người phụ nữ mặc váy ngủ màu đỏ ngồi bên mép giường, cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống mặt đất, trên tay cô là một tấm di ảnh trắng đen.
Cảnh tượng này có chút quỷ dị. Hơn nữa vì phòng quá nhỏ, Tư Thần không có chỗ ngồi, tóc của người phụ nữ kéo dài đụng đến chân cậu.
Tư Thần im lặng nhìn cô.
Người phụ nữ trong tấm ảnh vẫn mỉm cười, nhưng con ngươi đen từ từ lan tràn che kín con mắt, máu đỏ bắt đầu chảy ra từ hốc mắt.
“Xin đừng lo lắng, thưa quý khách.” Quách Quân Như chậm rãi nói: “Chúng tôi không phải phường lừa đảo.” “Người đã chết, một số người may mắn mới trở thành thể sinh mệnh như chúng tôi. Đối với những nhân vật lớn khác thì thân thể của chúng tôi chỉ là tạp chất, mà thể ý thức đã được tinh lọc một lần.” “Khi thể ý thức lại tử vong, sẽ biến thành một phần của tiền Tâm Hồn. Nhưng đó chỉ là biểu hiện hình thức của các vật ngang giá, là vật thế hóa các giá trị dinh dưỡng của thức ăn.”
“Sau khi rời khỏi thế giới Tâm Hồn, tiên Tâm Hồn gân như không còn tác dụng gì khác.”
Xác của Quách Quân Như nâng tay, chỉ xuống gâm giường: “Đứa nhỏ này, có thể bán được 240 đồng Tâm Hồn.”
Cô chỉ tay vào tấm di ảnh đen trắng: “Tôi, có thể bán được 4,44 triệu đồng Tâm Hồn.”
Tư Thần liên có nhận thức rõ ràng hơn về sự nghèo khó của Tống Bạch; tài sản của ông ở thế giới này chỉ bằng 1 phần 10 ngàn của một bà chủ nhà trọ.
Quách Quân Như: “Ở đây, chỗ trốn có số lượng hữu hạn, trốn để không bị con chó trắng ăn thịt. Vì những căn phòng này là do chủ của chó trắng bán cho chúng tôi. Đồng Tâm Hồn cũng có giá trị hơn khi lưu thông. Dưới điều kiện sinh tôn như vậy, dù không có ngân hàng, sinh vật ở thế giới này cũng sự tự phát chết và trở thành những con cá lớn mạnh hơn, nhưng có nấm mồ để ở cũng không hẳn là an toàn.”
Thần sắc của Quách Quân Như bình tĩnh: “30 năm trước, ông chủ lò mổ đã bị ăn thịt ở trong biệt thự của mình.”
Ông chủ lò mổ vốn là một người cường tráng, cao 3 mét, giống như một đô vật, mùi thịt thối trên người có thể bốc mùi cả dãy phố.
Gã là sinh vật chiêu cao mạnh nhất của thị xã Hoa Nguyên. Cũng có thể nói là sinh vật chiều cao mạnh nhất ở thế giới này.
Trong thời khắc cuối cùng, ông chủ như cảm nhận được thứ gì đó sắp đến, ban ngày cũng không ra khỏi cửa, luôn trốn tránh trong nhà, sợ hãi run bần bật, xung quanh còn có vô số bảo vệ đứng canh.
Nhưng, có một buổi sáng ở trước mặt mọi người, ông chủ lò mổ giãy giụa, thét chói tai, bị ép thành một miếng da mỏng như là Mario đạp lên nấm, bắn ra đồng tiền vàng.
Những đồng vàng đó còn có độ phân giải 2D!
Tổng cộng là 10 ngàn đồng Tâm Hồn, cũng với những tiếng cười cay nghiệt từ từ chui xuống mặt đất.
Máu cũng mờ nhạt dần, cuối cùng, không còn một dấu vết gì của ông chủ lò mổ còn lưu lại.
Thịt của ông chủ lò mổ có giá cuối cùng là 6,1 triệu. “Cậu biết khi đó tôi nghĩ gì không? “Những món quà do số phận trao tặng đều được bí mật định giá”. Ông chủ kia khi còn sống cũng có lò mổ heo, sau khi chết, cũng làm chủ lò mổ heo. Ông ta tích cóp đồng Tâm Hồn, ăn thịt người, ăn thịt quỷ, cuối cùng mở ra lò mổ thịt lớn nhất của thị xã Hoa Nguyên.”
Trong di ảnh, Quách Quân Như đốt một điếu thuốc lá: “Mà tôi, cũng có một quán trọ cũ nát. Cậu biết khủng bố nhất là gì không? Là khi tôi vốn cho rằng thế giới chân thật này là hiện thực, sau khi chết, tôi thành quỷ, tôi lại cho rằng hiện tại mới là hiện thực — cái thế giới hủy diệt giết chóc này, chúng tôi đã lấy một dạng hình thái khác để tiếp tục sống, bất lão bất tử. Chúng tôi chỉ lo sợ mỗi con chó trắng ở trên đường.”
“Đến cuối cùng, tôi mới phát hiện ra chẳng có thứ gì là hiện thực. Đối với chúng... Đối với những người đã chế tạo ra đồng Tâm Hồn, thế giới của chúng tôi là thứ gì? Là một trò chơi để qua màn? Còn chúng tôi là gì? Là tiền thưởng sau khi nỗ lực chơi? Ở đâu mới là hiện thực? Cái gì mới là chân thật?”
Quách Quân Như rít một hơi thuốc. Trong phòng có mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Quách Quân Như hiển nhiên luôn nghĩ về chủ nghĩa hư vô (1). Tuy viết giảm giá cho những người có 66 năm ngày giỗ nhưng cũng giống như đốt mãi một ngọn nến trên bánh sinh nhật từ năm 18 tuổi từ năm này qua năm khác, nói cô sống được 43 năm, thật ra là đã chết được vài trăm năm.
Những con quỷ nhỏ không thể ngửi thấy, nhưng Quách Quân Như ngửi thấy hơi “người sống” trên người Tư Thần.
Nhiều năm trước, cô cũng đã từng ăn một món ngon mỹ vị như vậy.
Khi đó thế giới này chưa hoàn toàn đổ nát, vào mỗi buổi chiều tối, trên đường phố đã bị phá bỏ và di dời đến nhà trọ An Tâm sẽ đôi khi xuất hiện một vài vị khách túng quấn. Khi đó trong lòng cô chỉ toàn oán khí, Quách Quân Như hận người sống, căm hận những người đó có thể cảm nhận được vui vẻ và hạnh phúc; nhưng đồng thời cô cũng thỏa thuê đắc ý, cảm thấy chính cô mới là chủ nhân của thế giới mới này.
Cho đến khi cô hiểu rõ rằng bản chất của thế giới rốt cuộc cũng chủ là một lời nói dối. Sinh vật ở chiêu không gian thấp hơn là chất dinh dưỡng của sinh vật ở chiều không gian cao hơn. Mà chúng, những kẻ được xem là chủ nhân của thế giới mới, cũng chỉ là chất dinh dưỡng cho sinh vật ở chiêu không gian cao hơn mà thôi.
Cô dần dần hiểu Quan Tinh. Cô hiểu vì sao nó lại muốn kéo toàn bộ người ở thế giới này xuống mồ, cũng không muốn mở ra cổng giới đi xâm lấn ở chiêu không gian khác.
Nếu thế giới vốn là một vở kịch sai lầm, vậy thì chi bằng kết thúc sai lâm đó trong tay của chính mình. “Quan Tinh không phải ý thức thể như chúng tôi, nó cũng không phải người, sẽ không chết. Khi thế giới này đang từ từ sụp đổ, có rất nhiêu người cho rằng nó là ngọn nguồn của của tai ương, giết nó có thể kết thúc được cao duy xâm lấn.”
“Nhưng trên thực tế, nó chỉ là tế bào ung thư đầu tiên được cấy ghép vào thế giới này, hoặc có thể nói là virus mẹ; cũng là điểm chốt. Không biết cậu hiểu nổi cách nói này không.'
“Giống như là, ừm... Giữa đại dương mênh mông ném ra một cái phao, cái phao trở thành điểm chốt. Nhóm quản lý tìm được tọa độ và phương hướng cái điểm chốt giữa vũ trụ khổng lồ, thông qua điểm chốt đó từ từ nuôi chín cá trong ao."
Trong nháy mắt, trong đầu Tư Thần hiện lên gương mặt của Khoa Phụ và tiến sĩ Sinh.
Không phải, là hệ sợi và Trường Sinh Uyên. “Quan Tinh không nói chuyện. Nhưng nó không bị thiểu năng, thậm chí còn rất thông minh” Quách Quân Như đưa ra đánh giá: “Từ ngày đó, nó cũng không hề lớn lên, lại cũng không chết, thậm chí cũng không ra khỏi nhà trẻ."
Bởi vì quá thông minh, cho nên mới càng thêm thống khổ.
Tư Thần trầm tư.
“Người ở bên ngoài.."” Quách Quân Như hút xong điếu thuốc, trông có vẻ tự giễu: “Tôi nói nhiều thứ như vậy, làm giao dịch trao đổi, cậu cũng phải nói cho tôi thứ gì đi chứ?”
Tư Thần hỏi: “Tôi còn một vấn đề cuối cùng, cô biết cha nuôi của Quan Tinh không? Gọi là “Tiên Tri”.”
Bóng đèn trên trân nhà ngay lập tức nổ tung, phát ra âm thanh chói tai. Trong phòng nổi lên cơn lốc cuồn cuộn, không khí hạ thấp đột ngột như có thể rơi cả tuyết.
Một lát sau, Quách Quân Như cắn răng nói: “Tên phản bội đó... Còn chưa chết?”
10.09.22
Chú thích:
(1) Chủ nghĩa hư vô: Chủ nghĩa hư vô, thuyết hư vô hay tư tưởng đoạn diệt (tiếng Anh: Nihilism; từ n¡ihil, không có gì) là một các khía cạnh nổi bật trong trong cuộc sống như là kiến thức, sự tồn tại và ý nghĩa cuộc sống. Phổ biến nhất của chủ nghĩa hư vô được trình bày dưới hình thức thuyết hư vô, trong đó lập luận rằng cuộc sống này không có mục tiêu nào có ý nghĩa, mục đích, hoặc giá trị nội tại. Triết lý của chủ nghĩa hư vô khẳng định rằng đạo đức vốn đã không tồn tại, và rằng bất kỳ giá trị đạo đức nào cũng được thiết lập một cách trừu tượng giả tạo. Chủ nghĩa hư vô cũng có thể có các hình thức nhận thức luận hay bản thể luận/siêu hình học có nghĩa tương ứng, theo một số khía cạnh, kiến thức là không thể, hay thực tế là nó không thực sự tồn tại. Thuật ngữ này đôi khi được dùng phi chuẩn mực để giải thích tâm trạng chung ở một số thời điểm bế tắc nhận thức về sự tồn tại mà người ta có thể phát triển khi nhận ra không có các quy phạm, quy tắc, hoặc pháp luật. *xx**% 179 *xx**%