Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 178 - C178

C178 C178C178

Chương 177: Trường mẫu giáo Hoa Nguyên (2)

Edit: jena

Sau khi nghe bảng giá, Tư Thần theo bản năng tính toán ở trong đầu.

Giảm giá 10%, phòng rẻ nhất còn 72 đồng một ngày, bây giờ cậu còn 439 đồng trongtúi. Nếu không tiêu xài thêm thì cậu có thể ở liên tục trong 6 ngày.

Tuy mới giàu lên không lâu nhưng Tư Thần gần như đã quên mất cảm giác tính từng đồng từng cắc như thế này.

Tư Thần liền mỉm cười: “Chị ơi, có thể giảm giá thêm cho em được không?” Khuôn mặt cậu vô cùng ngây thơ thuần khiết.

Năm xưa, Tư Thần luôn cười như vậy với dì phụ bếp ở nhà ăn, đánh trận nào thắng trận đó, thịt trong mâm cơm chất cao thành núi.

Nhưng đáng tiếc, bây giờ cậu đang nói chuyện với một yêu nữ.

Chủ nhà trọ cười cười: “Tôi thừa nhận, nhà trọ của chúng tôi đúng là có giá mắc hơn so với những chỗ khác dù điều kiện như nhau. Khách sạn bên cạnh một ngày chỉ tốn 50 đồng. Nhưng khi cậu ngủ ở nhà trọ An Tâm, ít nhất, cậu cũng không lo lắng mình có tỉnh dậy được hay không, hoặc là khi tỉnh dậy mở mắt thấy mình đang nằm ở lò mổ.”

“Huống hồ, tôi có chứng nhận tín dụng.”

Đài radio phát tin tức. “Theo phóng viên đưa tin, 3 giờ sáng ngày 18 tháng 6, nghi phạm họ Triệu đã đánh thuốc nữ đồng nghiệp họ Vương, dẫn nạn nhân đến khách sạn đặt phòng. Cô Quách, chủ khách sạn, nhận ra lời câu cứu của cô Vương, lên kế hoạch ngăn cản nghi phạm họ Triệu rời đi, gọi điện thoại báo cảnh sát. Nghi phạm tức giận, cướp điện thoại, hai bên xảy ra tranh chấp, cuối cùng cô Quách bị đẩy ngã, đập đầu xuống sàn nhà, bị đinh dài xuyên qua huyệt thái dương. 6 giờ sáng ngày 18 tháng 6, cô Quách đã tử vong vì ca cấp cứu không thành công.'

Cửa nhà trọ không lớn, sàn nhà làm lót gỗ, ngoại trừ quây lễ tân thì có sô pha, bàn trà nhỏ, sau đó một chiếc cầu thang bằng gỗ thật cao.

Ánh mắt Tư Thần nhìn xuống sàn nhà. Ở đó có một tấm ván gỗ nhô cao, trên cạnh còn có vết máu khô đậm màu, nhưng không còn cây đinh. Cây định dài kia vẫn còn dính trên thái dương của chủ khách sạn.

“Tôi có thể cảm nhận được cậu rất mạnh.” Người phụ nữ trong bức ảnh mỉm cười, nhưng môi vẫn không há mở, chỉ có đôi mắt hai màu trắng đen rõ ràng không ngừng chuyển động, lộ ra sự cay nghiệt: “Nhưng thân thể của cậu có mạnh đến mấy thì liệu có mạnh hơn luật nhân quả không? Thể ý thức của cậu chịu được một lần đau, còn lần thứ hai, lân thứ ba thì sao? Quý khách, còn 33 phút nữa là trời sáng. Nếu không có chỗ ở, hẳn cậu cũng biết kết cục là gì.”

Lời nói của cô khiến Tư Thần hơi nhướng mày.

Sinh vật chiêu cao ở đây đặc biệt chú ý đến “bình minh”, hiển nhiên, ban ngày đối với chúng vô cùng nguy hiểm. Suy nghĩ ngủ ngoài đường lướt qua đầu Tư Thần rồi biến mất. Cậu có lòng tin vào sức mạnh của mình, nhưng vào ngày đầu tiên đến thị xã Hoa Nguyên thì cũng không nên khiêu chiến với những quy định của chúng quỷ nơi đây. Sau khi quan sát thêm một ngày nữa vẫn có thể quyết định sau.

Hơn nữa, chủ nhà trọ còn nhắc đến “luật nhân quả, cũng chính là hệ thống quy tắc phức tạp của sinh vật chiều cao linh năng, đụng phải luật nhân quả sẽ bị quỷ quấn lên người.

Tư Thần hỏi: “Vậy luật nhân quả của cô là gì?”

Thấy Tư Thần đẹp, chủ nhà trọ nhẫn nại trả lời: “Quý khách, cậu có thể quay đầu nhìn thử. Đương nhiên, luật nhân quả của tôi không phải quay đầu lại.”

Tư Thần quay đầu. Trên vách tường treo vòng hoa kín hơn phân nửa diện tích, có một khung ảnh, treo ở giữa, bên trong là một tấm ảnh tập thể in đen trắng. Chủ nhà trọ đứng ở trung tâm, bên cạnh đầy người, mỗi người đều đang cười. Nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy những nụ cười này cứng đờ mất tự nhiên.

Phía dưới tấm ảnh có một hàng chữ: Ảnh chung của nhân viên nhà trọ An Tâm.

So với một nhà trọ bình thường, số lượng nhân viên như thế này quá nhiều.

Chủ nhà trọ từ tốn nói :”Không trả nổi tiền ở sẽ bị giam lại, làm công để trả nợ, không bao ăn ở, làm cho đến khi trả hết nợ thì thôi.”

Đến đây ở trọ là những con quỷ không mua nổi nhà ở. Trả tiền phòng không được, phải ở lại làm nhân viên, không bao ăn bao ở, còn phải tự trả tiền ăn mỗi ngày. Nói cách khác, tiên lương không cao, gân như phải đem cả linh hồn câm cố cho chủ nhà trọ, ở lại đây làm công cho đến khi thiên hoang địa lão *. *%7:1:Z- thời gian dài đằng đẳng

Có thể quản lý nhiều quỷ như vậy, chủ nhà trọ hiển nhiên không phải là một con quỷ hiền lành vô hại như trên ảnh.

Chủ nhà trọ nói tiếp: “Nếu cậu thật sự túng quấn, ở đây tôi có một căn phòng đặc biệt, chỉ có 45 đồng một ngày. Đó là phòng rẻ nhất của nhà trọ. Nếu không ở được thì xin mời đi ra ngoài, tôi cân đóng cửa.”

Tư Thần móc ra 45 đồng Tâm Hồn, đặt trên bàn gỗ: “Tôi ở"

Gồm 3 tờ tiền giấy, một tờ 20, một tờ 20, một tờ 5.

Người phụ nữ trên di ảnh há miệng, nhả ra một chiếc chìa khóa bằng giấy.

Khi chìa khóa rớt xuống mặt bàn, nó trở thành một chiếc chìa khóa bằng đồng, kêu lên một tiếng vang nhỏ. Chủ nhà trọ nói: “Tâng 2, phòng 13, xin mời.”

Giao dịch thành công, ngay lập tức những tờ tiền giấy phừng lên một ngọn lửa.

Sau khi đốt xong, những tờ tiền không còn lại gì, kể cả tro tàn, chúng biến thành một loại khí màu nhàn nhạt màu đen, chui vào trong tấm ảnh của chủ nhà trọ.

Có lẽ đây mới là cách dùng chính xác của loại “tiền” này. Tư Thần xoay người lên lâu. Khi đi được một nửa, nghe thấy giọng nói của chủ nhà trọ: “Quý khách, nếu so với phòng giá rẻ bình thường, cậu nên chuẩn bị tâm lý trong phòng không chỉ có một mình cậu. Đương nhiên, chúng tôi không phải là phường lừa gạt gì cả, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu, dù có nghe thấy tiếng gì đi chăng nữa cũng không được nhìn xuống dưới gầm giường.”

“Ở đó có một đứa trẻ bị phanh thây, nhốt trong vali, nghe nói là con nhà giàu, tài xế thiếu nợ tiền cá độ nên bắt cóc nó tống tiên. Không ngờ cha mẹ đứa trẻ đó đều đã mất sớm, chỉ có chú thím chăm sóc. Hai người lại trả tiền nhiều hơn cho bọn bắt cóc để giết chết nó.”

“Khi đứa trẻ đó được tìm thấy thì thi thể đã bốc mùi trong vali, nó rất ồn, dọa rất nhiều khách của tôi đi. Hy vọng cậu có thể chịu đựng được. Nó không có ý xấu, chỉ là có chút cô đơn.

Nói xong, một tiếng “râm” vang lên.

Cửa cuốn của nhà trọ An Tâm đã đóng lại.

Hành lang tâng 2 không có cửa sổ, càng không có hệ thống lọc không khí, mùi ẩm mốc không dễ ngửi.

Vách tường loang lổ như một bức tranh xấu xí. Có vết máu, dùng móng tay viết thư tình, vết cào, cái gì cũng có. Tư Thần đi thẳng đến phòng số 13, căn phòng này ở trong cùng của hành lang.

Cậu dùng chìa khóa mở cửa.

Quả là căn phòng giá rẻ nhất của nhà trọ. Bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, cuối giường có một tấm ván gỗ khảm vào vách tường được dùng làm một cái bàn nhỏ. Bên trên chỉ có một chiếc điện thoại bàn không có dây điện.

Nửa góc tường được trát xi măng. Trong góc có một cái bồn cầu, bên cạnh có một vòi hoa sen, có một tấm màn có thể kéo lên.

Bức tường này gần như trở thành một cái tủ đầu giường, xây bên cạnh giường ngủ, bên góc còn lại nếu đẩy giường ra có thể thấy một ô cửa sổ cũ kỹ.

Căn phòng này không có không gian cho người khác sống, chỉ có một khu vực trống là từ chỗ vào cửa đi ra ngoài hành lang.

Tư Thần đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng thì cảm thấy 45 đồng vẫn quá mắc.

Cậu ngồi trên giường, bên dưới là một tấm chăn trắng đã ố vàng, có cảm giác như ở dưới đang có người nằm. Nhưng khi xốc chăn lên thì giường rỗng tuếch, chỉ có một mái tóc dài đang trải ra.

Bên trên có một tấm card.

Tư Thần cầm lên nhìn, mặt trước là một tờ quảng cáo: Đêm dài tịch mịch nhưng không thể ra ngoài? Có thể ở cùng nữ sinh đại học thuần khiết. Mát xa: 500 đồng Tâm Hồn/lần.

Bên dưới là số điện thoại liên lạc.

Mặt sau là một đoạn văn chữ nhỏ được viết tay. “Có một tên côn đồ nợ nần chồng chất, còn muốn chơi gái, gọi một người đến thỏa mãn, sau đó giết người trên chiếc giường này. Nếu khi ngủ có cảm giác trong chăn có người xin đừng xen vào. Có thể gọi điện thoại trên đầu giường nhưng không bảo đảm có thể giúp đỡ. Xin quý khách tự bảo vệ nửa thân dưới, nhà trọ không chịu trách nhiệm. — Nhà trọ An Tâm - Thông báo”

Tư Thần: “...”

Chủ nhà trọ nói không chỉ ở một mình, nhưng chưa nói rõ có cả việc này.

Nhà trọ An Tâm xảy ra nhiều vụ án mà vẫn chưa bị đình chỉ kinh doanh thì có thể thấy được có chỗ chống lưng rất mạnh.

Tư Thần không có ý định ngủ. Cậu lấy một hộp bột dinh dưỡng tron balo ra ăn. Bột dinh dưỡng được phòng thí nghiệm đại học Bạch Đế chế biến dựa theo số liệu thân thể của Tư Thần, trong tình huống bình thường, một hộp có thể giúp cậu duy trì năng lượng suốt 4 ngày.

Dạ dày của Tư Thần đã không còn cảm giác đói khát. Nhưng thân thể tiêu hao nhiều năng lượng nếu không kịp thời bổ sung thì hệ sợi trong người sẽ bắt đầu cắn nuốt máu thịt để tự duy trì hoạt tính.”

Hộp đồ ăn này có vị như pate gan ngỗng. Không khó ăn, nhưng Tư Thân không thích lắm.

Sau khi ăn xong, cậu ném hộp vào thùng rác, sau đó đi đến bên giường, đứng bên cạnh cửa sổ.

Khi vừa tới, trời đã sáng.

Buổi tối và buổi sáng ở đây không quá khác biệt, ánh sáng chói lọi xuyên qua tấm rèm mỏng, chiếu vào phòng. Có một cánh tay nhỏ nhắn thon dài thò ra từ gâm giường, lặng lẽ mò mẫm trong thùng rác, phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ.

Trường Sinh Uyên bò ra một xúc tu, nhìn từ sau lưng Tư Thần, có chung tâm mắt với cậu.

Từ miệng vết thương khiến cho cánh tay này bị cụt có thể thấy đứa trẻ này bị phanh thây bằng lưỡi cưa.

Khi phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, động tác của nó dừng lại.

Nhưng nó vẫn không bỏ hộp đồ ăn xuống.

Cánh tay nhỏ thập thò kéo hộp đồ ăn vào gâm giường, nhanh chóng truyền đến tiếng liếm láp.

Tư Uyên duỗi xúc tu ra, xốc khăn trải giường lên, nhìn xuống dưới gâm giường. Đó là một đứa trẻ độ 5, 6 tuổi, thân thể rơi vãi tan tành nằm trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ.

Trường Sinh Uyên đặt khăn trải giường về chỗ cũ: “Chi. Chít chít, chỉ!”

Tư Thần hiểu nó nói gì.

— Nó không có mẹ, phải nhặt rác ăn, thật đáng thương. Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với cậu sau khi Trường Sinh Uyên lên cấp Bảy. Lúc trước, tuy nó đã mở mắt nhưng lúc nào cũng trong tình trạng gà gật không tỉnh táo.

Tư Uyên không chỉ nói, mà còn biểu đạt sự cảm thông. Tư Thần không khỏi sửng sốt, sau đó thì vui mừng khôn xiết, có cảm giác như nhiều năm chăm sóc đứa nhỏ nằm liệt giường bỗng nó có thể bật dậy trên giường bệnh. Tư Thần suy nghĩ một lát, khống chế xúc tu, chui ra ngoài màn cửa. Trên xúc tu có một đôi mắt, phản hồi cảnh tượng ở bên ngoài.

Dưới ánh mặt trời, có những con chó màu trắng chui từ dưới đất lên. Chúng chỉ cao nửa mét, đứng bằng bốn chân, đuôi rất dài, không có bộ phận sinh dục, cũng không có lông.

Nhưng trên mặt chúng có một cái miệng dựng thẳng, gần như tách đôi cái đầu ra.

Đây là lần thứ ba Tư Thần nhìn thấy con chó trắng này. Hai lần trước là ở trong mơ. Lần đầu tiên, con chó trắng này đã nuốt cây nấm. Lần thứ hai, con trắng trắng ở trên một chiếc thuyền chung với cậu, trên cổ còn đeo một chiếc chìa khóa.

Con chó trắng là quản lý Z. Nhưng bản thể của quản lý Z hẳn là không nhỏ bé như thế này. Chó trắng không có mắt, nhưng khứu giác cực kỳ nhạy bén. Nó đã lôi ra một ông lão đang trốn trong thùng rác. Tư Thần đã gặp ông lão, ở trên xe bus. Ông không khác gì một ông lão bình thường, giỏ đựng rau chính là xác của cháu gái ông.

Ông vốn có nhà ở, nhưng căn nhà đó lâu năm không sửa nên đã bị sụp đổ.

Đứa cháu gái này là do chính tay ông lão chôn cất khi còn sống, và bây giờ được đào từ dưới đất lên để đổi lấy tiền.

Ông lão muốn đem nó bán cho lò mổ thịt, nhưng chủ lò mổ nói đứa nhỏ này chết quá sớm, còn chưa hình thành thể ý thức, xác thối còn không được tính là “thịt chết”, không đáng giá, chỉ chịu trả cho ông 20 đồng.

20 đồng Tâm Hồn không đủ để thuê phòng rẻ nhất ở đây. Vì vậy ông lão ăn luôn xác đứa cháu gái, vừa ăn vừa mắng thứ “đồ” không đáng giá, may là lúc trước còn đem nó chôn xuống đất, khiến cho những bào thai nữ sợ mất mật không dám tới để giúp cho nhà họ X của ông không bị chặt đứt hương khói.

Đám chó trắng điên cuồng cắn xé thân xác của ông lão. Trên mặt đất không có máu, cũng không có thịt.

Cơn đau từ linh hôn thống khổ đến mức khiến ông lão thét to, nhưng trên đường lại im ắng lạ thường, không có ai phát ra một tiếng động nào.

Đám chó trắng ăn xong linh hồn này thật nhanh, cái mũi như bị kích thích bắt đầu chuyển động khắp nơi, đi tìm kiếm một linh hồn đi lạc khác.

Tư Thần thu hồi xúc tu, biểu tình ngưng trọng.

Cậu suy nghĩ một lát, lấy thêm một hộp đồ ăn, đặt dưới gần giường: “Ra đây đi, có chuyện muốn hỏi em.” Ngay lập tức có một đứa trẻ như một quả bóng cao su lăn ra ngoài.

Đôi mắt của nó đen thui, không có tròng trắng, giống như người ngoài hành tinh.

Hoặc có thể nói người của thị xã Hoa Nguyên đúng là “người ngoài hành tinh” đối với Tư Thần.

Tư Thần ngồi xổm bên cạnh nó, trong tay cầm hộp đồ ăn, hỏi vấn đề đầu tiên: “Một ngày em ở đây phải trả bao nhiêu tiên?”

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn cậu, sau đó chậm rãi trả lời: “Dì Quách nói, không, cần tiền. Vì em, và Quan Tinh, học cùng, trường mẫu giáo.”

“Quan Tinh sẽ... Giúp em, trả tiên.”

Tư Thần phát hiện, quả nhiên mình đã bị chủ nhà trọ lòng dạ hiểm độc lừa một vố. Nhưng cậu không ngờ ở đây còn có một tin tức đặc biệt bất ngờ, hơi nhướng mày: “Em quen Quan Tinh?”

Đứa nhỏ gật gật đầu, sau đó mím môi: “Thầy dặn tụi em, không được đến gần, Quan Tinh... Vì, những gì, Quan Tỉnh... vẽ, biến thành, sự thật.”

Dưới lời kể của đứa nhỏ, Tư Thần xâu chuỗi thành một câu chuyện.

Quan Tinh là một đứa trẻ được nhận nuôi, cha nuôi là phó chủ tịch của thị xã Hoa Nguyên, còn là một nghị viên.

Cha nuôi không rõ tên, bây giờ chỉ biết tên là Tiên Tri.

Ở đây, Tiên Tri vốn có tiếng thiện lương, nhận nuôi Quan Tinh là để chứng minh tấm lòng lương thiện của mình. Dù Quan Tinh chậm phát triển trí não và thể xác nhưng vì lấy lòng Tiên Tri, trường mẫu giáo vẫn nhận Quan Tinh làm học sinh.

Quan Tinh không nói chuyện, nhưng có thể tự mình ăn cơm, đi WC, ngủ trưa.

Đứa nhỏ này không tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, chỉ chui vào một góc vẽ tranh.

Thế giới dần trở nên bất thường, dù xã hội vẫn duy trì trật tự yên ôn nhưng ai cũng có thể nhận ra nó đang từ từ bị phá hủy.

Ban đầu, vẫn chưa có ai phát hiện ra.

Cho đến khi một thầy giáo thực tập lắm miệng hỏi một câu: “Quan Tinh, em đang vẽ gì vậy?”

Trên trang giấy trắng là một hình tam giác góc nhọn, trên hình tam giác có một đường cong uốn lượn bao quanh. Sau đó, Quan Tinh từ trước đến nay chưa mở miệng bao giờ đã nói: “Da người, núi thịt.” Ngày hôm sau, có tin tức về một con quỷ da người xuất hiện vào ban đêm. Con quỷ đó sẽ lột da người sống, khoác lên người mình. Sau một thời gian, người ta đã chụp được một tấm ảnh của nó, trông như một núi thịt xếp tâng tâng lớp lớp da người. 10.09.22

*xx** 178 *kxx**
Bình Luận (0)
Comment