C177
C177C177
Chương 176: Nhà trọ An Tâm
Edit: jena
Tư Thần nhìn tài xế, tài xế thấy cậu chậm chạp không chịu động đậy thì mặt mày đã lộ vẻ không kiên nhẫn. Nhưng chiếc xe vẫn chưa chạy.
Xét từ nhiều góc độ, Tư Thần cũng muốn đi nhờ xe. Đầu tiên, dù mặc áo liệm trắng nhưng vùng ngoại ô này không hề an toàn; thứ hai, từ đây đến thị xã Hoa Nguyên còn 88km, đi bộ quá lãng phí thời gian, còn không thể bảo đảm có thể tìm được đúng nơi.
Nhưng... Tư Thần nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Bác tài à, 6 đồng mắc quá. Có thể giảm giá chút không?”
Trên người cậu chỉ có 444 đồng, loại tiền giấy này được gọi là tiên Tâm Hồn, trên đường đi không biết có tìm thêm được đồng nào không, vê sau không chừng còn có tác dụng nhất định, vẫn nên tiết kiệm thì hơn.
Biểu tình của tài xế hiển nhiên là không vui.
Trong xe vang lên tiếng thúc giục: “Ông Đặng, không chênh quá cũng được. Nhanh về nhà đi. Sắp sáng rồi, ông cũng đâu có muốn đụng người kia đâu?”
Tài xế được gọi là ông Đặng cũng hiểu chuyện này, ông bực bội nhìn thời gian, kéo dài giọng: “Vậy 5 đồng, không thể thấp hơn nữa, còn không thì cậu tự mình đi.” - Thông tin 1: Sinh vật chiều cao ở đây sợ ban ngày, vì có “Người”? Ra ngoài đường không một xu dính túi.
Tư Thần keo kiệt bủn xỉn móc 5 tờ 1 đồng, nhét vào thùng đựng tiền.
Khi cậu bỏ tiền vào thùng, thuận tiện liếc mắt nhìn tài xế, sau cổ ông ta có thi đốm.
Trên xe chỉ có vài hành khách. Một người béo ngồi ở ghế trước, chiếm hết hai chỗ, bụng bị cắt đôi, ruột chảy ra ngoài, móc trên cánh tay; một người phụ nữ trẻ tuổi, gương mặt ảm đạm, biểu tình bình tĩnh, mặc một chiếc váy cưới, thấm ướt vết máu, bên huyệt thái dương còn nhìn thấy một cái lỗ xuyên qua đầu. Còn có một ông lão đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh là một giỏ đựng rau.
Khi Tư Thần đi ngang qua, liếc mắt nhìn thử trong giỏ rau; bên trong là một lô hàng các bộ phận của trẻ con. Ông lão chú ý tới ánh mắt của cậu, hơi mở mắt ra, con mắt vẩn đục ố vàng, không có con ngươi, chỉ có tơ máu giăng kín. Ông toét miệt cười với Tư Thần, hai hàm răng chỉ toàn máu. Tư Thần bình tĩnh dời mắt, tìm một góc ngồi xuống. Phong cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi, chiếc xe lao đi như bay, vậy mà không có cảm giác xóc nảy. Tư Thần nhìn bảng quảng cáo nhỏ dán trên ghế.
[ Bệnh viện thẩm mỹ Tấn Nghi - Dù bạn chất đuối, gặp tai nạn xe cộ hay là gặp một vụ nổ lớn - Dù bạn chết cháy, vì súng đạn hay là phanh thây - Chúng tôi có nhân viên dịch vụ tang lễ chuyên nghiệp
bậc nhất, chắc chắn có thể giúp bạn có được một thân
thể hoàn mỹ mới!
- Địa chỉ: Số 404, đường Phúc Tinh, thị xã Hoa Nguyên. [Lò mổ Hoa Nguyên ]
- Thịt chết: 3 đồng Tâm Hồn/cân
— Thịt ác: 20 đồng Tâm Hồn/cân
— Thịt thiện: 60 đồng Tâm Hồn/cân
— Thu mua thịt sống: 1000 đồng Tâm Hồn/cân
- Số điện thoại liên hệ: ****
Từ những bảng quảng cáo này, thị xã Hoa Nguyên ngoài
trường mẫu giáo đang giam giữ Quan Tinh cũng còn có
không ít những sinh vật chiều cao khác đang hoạt động. Tư Thần nghe thấy người phụ nữ ở hàng trên ác ý trào phúng cười: “1000 đồng đã muốn mua thịt sống? Nằm mơ giữa ban này à?”
Nếu cậu đoán không sai, thịt sống chỉ thịt ở trên người người sống.
Cậu cộng thêm Trường Sinh Uyên thì nặng khoảng 2 tấn, hơn nữa có năng lực tái tạo tuần hoàn, nếu không có tiên vẫn có thể cắt một quả thận đem đi bán.
Đương nhiên, Tư Thần chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy, sẽ không thật sự đi làm chuyện dại dột.
- Thông tin 2: Thị xã Nguyên Thị vẫn còn giữ lại một ít trật tự của xã hội nhân loại.
Trước khi vào không gian gấp khúc, người bình thường sẽ đến địa điểm xảy ra, chờ sinh vật cao duy xâm lấn, giống như chờ trò chơi khởi động bắt đầu. Hiếm khi có một không gian gấp khúc như thế này, hoàn toàn được trải nghiệm ngay từ ban đầu.
Những sinh vật chiêu cao ở trên xe được con mắt nhân tạo cung cấp số liệu khoảng từ cấp Ba đến cấp Bốn. Vì vậy, trông bọn họ có chút khủng bố không thể nhìn thẳng nhưng Tư Thần vẫn cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, không bị ảnh hưởng.
Cậu có chút lo cho Tống Bạch.
Trên xe vang lên tin tức: “Thông báo, 4 giờ 6 phút chiều ngày 17 tháng 6, trên đường Phúc Tinh thị xã Hoa Nguyên đã xảy ra một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc xe bus số 13 đột nhiên đâm thẳng vào xe tải, lao ra ngoài, làm cháy các cửa hàng ven đường. Tai nạn lân này khiến cho hành khách trên xe, người đi ven đường... có đến 74 người thiệt mạng. Theo camera giám sát trên xe, tài xế họ Đặng đột ngột mất khống chế cảm xúc, lái xe lao vào xe tải. Dựa theo điều tra, ông Đặng không có tiền sử bệnh tâm thân, không ngộ độc, trước khi xảy ra tai nạn hoàn toàn bình thường.”
“Gần đây, khắp nơi xuất hiện nhiều sự kiện ma quái. Không kể đến khả năng cuộc xâm lược của các sinh vật chiều cao. Nhưng các chuyên gia khuyên mọi người rằng không nên tin vào những lời đồn thất thiệt, không nên lan truyên tin đồn, không nên quá khủng hoảng, lo lắng.”
Hành khách trên xe có vẻ như đã nghe đến chai lì, hoàn toàn thờ ơ không quan tâm.
Xe bus nhanh chóng chạy đến trạm thu phí của thị xã Hoa Nguyên.
Thật khó tưởng tượng trong hoàn cảnh trên đường không có một bóng đèn, không một biển báo hiệu, tài xế vẫn có thể lái xe đến đúng địa điểm. Cửa sổ trạm thu phí bật đèn, một nhân viên mặc đồng phục ngồi đó, gương mặt vô cùng dữ tợn.
Nhân viên hỏi: “Đóng tiên như thế nào?”
Ông Đặng đưa cánh tay của mình ra: “Chuyến cuối. Gần đây người đi ít, giá cả thị trường cũng đình trệ. Cậu xem rồi lấy đi”
Nhân viên lấy ra một con dao chặt trái cây, đo đạc một lát trên cánh tay ông Đặng rồi chặt xuống, lấy nước rửa trôi máu bắn ra.
Khối thịt rớt xuống một cái thau inox.
Nhân viên oán giận: “Ông định chặt thêm bao nhiêu lần nữa? Máu cũng loãng rồi kìa. Lần sau giao tiền đi, còn chặt nữa cả người ông cũng không còn thứ gì đâu.”
Ông Đặng giống như không có cảm giác đau, thu tay lại, giọng điệu hòa nhã: “Không được, xe này là trả góp.” Nhân viên lấy thau inox đặt lên một cái cân điện tử, nặng 36g.
Nếu xét theo thể trọng của người bình thường thì khối thịt này không hề bình thường, vì nó còn không nặng bằng một quả trứng gà.
Nhưng nhân viên cũng không nói gì, xuất giấy thu phí, kéo đồ chắn trên đường ra, ý bảo xe bus nhanh chạy đi. Hiển nhiên, trạm thu phí này là do người đàn ông đó dựng lên.
Tư Thần dời mắt, mở điện thoại ghi chép thông tin thứ 3: Có 2 phương thức giao dịch, thứ nhất là sử dụng tiền Tâm Hồn; thứ hai là thịt.
Xe bus đã vào trong thị xã.
Thị xã Hoa Nguyên trông cũ kỹ, cảm giác như là một huyện thành có dân cư hao hụt nghiêm trọng. Hai bên đường cái là những tòa nhà mục nát, chỉ cao 5, 6 tâng, có nhà xây bằng gạch, có nhà xây bằng gỗ.
Đèn đường chiếu trên đường nhưng lại không thấy một ai đi đường. Đôi khi sẽ xuất hiện một người, nhìn qua cũng không phải người bình thường, bước chân vô cùng Vi vã.
Ven đường chỉ có vài cửa hàng mở cửa, ông chủ bà chủ đang sập cửa cuốn, tắt hết đèn bên trong.
Nơi này đúng nghĩa là một thành phố “Quỷ”.
Mùi áo liệm trên người Tư Thần khá hôi, nhưng lại có thể giúp cậu che giấu hơi thở của người sống.
Nếu không, bây giờ hẳn là cậu đã bị vác đến lò mổ thịt. Hành khách trên xe thúc giục: “Trời sắp sáng rồi, bác tài, ông nhanh lên.” Tài xế Đặng vừa mới bị cắt thịt, tâm trạng không tốt: “Vì muốn đi rẻ nên mới đi chuyến cuối, chắc chắn sẽ phải chịu rủi to, hối cái gì mà hối.”
Điện thoại Tư Thần sử dụng pin vi hạt nhân nên không cần lo không có ổ cắm sạc.
Cậu nhìn thời gian, bây giờ là 10 giờ sáng.
Xe bus chạy một đường trên đường cái, hành khách trên xe lục tục xuống xe, cuối cùng chỉ còn lại Tư Thần.
Tài xế mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu xuống trạm nào?”
Tư Thần nói: “Tôi muốn đến trường mẫu giáo Hoa Nguyên.”
Ông Đặng như gặp phải quỷ, quay ngoắt đầu nhìn cậu, tròng mắt vẩn đục rung lên không ngừng. Tư Thần móc thêm 3 tờ 1 đồng, vẫy vẫy trước mặt ông: “Đi không?”
Ông Đặng quay đầu lại, giọng điệu cổ quái: “Đừng nói là cậu muốn đi giết nó?”
Tư Thần không muốn bại lộ thân phận người bên ngoài vào, cậu muốn lấy thông tin từ ông Đặng, sau khi suy nghĩ, hỏi lại: “Chứ ông nghĩ sao?”
Ông Đặng hít thở nặng nề: “Chết... Đứa nhỏ đó nắm chìa khóa mở ra thế giới này, vậy mà không muốn mở cửa. Tôi đương nhiên là muốn rồi, nhưng năng lực của chúng ta đều xuất phát từ người nó, sao mà giết nó được.”
- Thông tin 4: Quan Tinh có thể phát động cao duy xâm lấn, nhưng không phát động. Sinh vật chiêu cao ở đây có thù hận với nó.
Cổng giới là thông đạo để xảy ra cao duy xâm lấn. Từ rất lâu về trước, trong phó bản Phòng khám Tâm Hồn, bác sĩ Hùng cũng có đề cập đến chuyện này.
Suy xét đến tính chất của sinh vật chiêu cao trong phó bản, cổng giới cũng tương đương như là quỷ môn quan. Xe bus đi tiếp một đoạn rồi mở cửa, Tư Thần nhìn qua cửa sổ, có một cửa hàng đang sáng đèn, bảng hiệu ghi Nhà trọ An Tâm.
Tư Thần nhét 3 đồng vào túi, nói: “Vậy dừng ở đây đi.” Quan niệm giao thông của tài xế Đặng đã gân đến 0, ngay lập tức đạp phanh, nhưng không mở cửa xe.
Tài xế Đặng mỉm cười: “Cậu trông lạ mặt quá, là vừa vào thị xã Hoa Nguyên đúng không? Tiền đó từ đâu ra, do tích cóp à?”
Giọng điệu của ông khách sáo, nhưng vì đã chết lâu lắm rồi nên nụ cười cứng đờ, gượng gạo. Cộng thêm ánh đèn đỏ trong xe, không khí rất quỷ dị.
- Thông tin 5: Sinh vật chiều cao có thể nói là đang trong trạng thái “Tồn tại”, có lẽ đã từng sống, sau khi chết biến thành như thế này.
Sinh vật chiều cao không có mắt nhân tạo, không thể kiểm tra năng lượng dao động nhưng chúng vẫn có cách để phán đoán.
Tư Thần nhìn qua rất thân thiện, không chỉ vì diện mạo nhu hòa, khí chất dịu dàng, mà trông cậu không có tính công kích.
Cậu quá bình thường, tử khí trên người cũng nhạt cực kỳ.
Chất liệu của áo liệm trên người Tư Thần khá tốt, thi thể hoàn chỉnh, hơn phân nửa là chết tự nhiên. Những con quỷ này đem đến lò mổ cũng sẽ có người mua.
Tư Thần rút con dao ngắn, giọng điệu không hề dao động: “Mở cửa.”
Tài xế Đặng nhìn con dao trong tay cậu, trong lòng cân nhắc một chút tỉ lệ trả giá và hồi báo, không tình nguyện mở cửa xe.
12 giờ trời đã sáng trưng, là thời điểm dương khí mạnh nhất trong ngày. Như bọn họ là những con quỷ nhỏ cấp bậc không cao, vẫn nên vào trong nhà ngoan ngoãn trốn.
Tư Thần xuống xe bus, nhìn ông Đặng lái xe rời đi. Nương theo ánh đèn ven đường, cậu đã nhìn thấy rõ được toàn cảnh của chiếc xe. Sau lưng chiếc xe có treo một vòng hoa trắng, trên cửa sổ dán một chữ “Điện”* thật lớn.
* 8: cúng tế
Đây là một chiếc xe tang.
Tư Thần dời mắt, vào trong nhà trọ.
Toàn bộ con phố chỉ còn chỗ này mở cửa. Trước cửa có một tấm biển phát sáng, bên cạnh có một chén cơm, bên trên cắm ba nén nhang.
Lúc này, nhan đã gần tàn hết, trên chén cơm toàn là tro. Cửa nhà trọ là cửa kéo, cậu đẩy cửa ra, đi vào bên trong. Ánh sáng của nhà trọ ảm đạm, tối tăm, bên trong trưng đầy vòng hoa. Ở quầy lễ tân có đốt vài cây nến. Một di ảnh trắng đen đặt ở trên bàn, xung quanh di ảnh chồng đầy hoa cúc trắng nho nhỏ. Người ở trong di ảnh có gương mặt rất trẻ, là một người phụ nữ xinh đẹp, nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi. Khi nhìn thấy Tư Thần đi vào, người phụ nữ trên di ảnh chớp chớp mắt, cất giọng nói trâm thấp: “Đến ở trọ? Phòng thường 80 đồng một ngày, phòng đơn 150 đồng, phòng đôi 200 đồng. Giảm 10% cho ngày giỗ trong vòng 66 năm tính từ ngày chết.” 10.09.22 nay ngủ dậy trễ... tuân sau mình đi học lại nên mình sẽ cố gắng làm xong phó bản này trong tuần nhe
xx**% 177 *xx*x*%