C176
C176C176
Chương 175: Trường mẫu giáo Hoa Nguyên (1) Edit: jena
Tư Thần chậm rãi gõ tin nhắn: Em vừa tỉnh.
Tư Thần: Anh về đảo Tứ Quý làm gì vậy?
Thành Bạch Đế cách đảo Tứ Quý 11 múi giờ. Bây giờ ở bên đó hẳn là đã khuya.
Tư Thần nghĩ rằng Quý Sở Nghiêu sẽ không trả lời, nhưng chưa đến một phút, trên khung chat đã hiện “Đang nhập văn bản”.
Quý Sở Nghiêu: Anh đi giúp cha đổi nguồn năng lượng trung tâm mới. Đối với tiến hóa giả cơ giới, trở ngại trên con đường tiến hóa của họ chỉ có một nhân tố, đó là tiền, nếu không có tiền thì sẽ không mua được nguồn năng lượng trung tâm cấp cao.
Quý Tư Thành là một nhân vật truyền kỳ.
Ông ra đời trước khi cao duy xâm lấn xảy ra, hai bàn tay trắng sáng lập nên tập đoàn Trung Tâm Cơ Giới, là “Người mạnh nhất” trong 100 năm qua; mạnh mẽ, thân thiện, là một tên tuổi lớn vang danh toàn liên minh.
Thái độ của Quý Tư Thành lại luôn khiêm nhường, ông chỉ nói rằng ông may mắn.
Vì may mắn, rất lâu về trước, ông đã gặp được Đồ Linh, cũng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ. Vì may mắn, thế giới này đã có Tống Bạch, không cần ông chân chính xuất hiện làm nhiều việc nặng nhọc. Quý Tư Thành đã ở cấp Bảy rất lâu, ông giống với Bạch Đế, đã ở chặng cuối cùng của cuộc đời.
Muốn sống, chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường đổi mới nguồn năng lượng trung tâm.
Vừa lúc, trong kho hàng của nhà họ Quý còn một nguồn năng lượng trung tâm cấp 8 “Decrates”.
Vốn là chuẩn bị cho Quý Sở Nghiêu.
Trước khi Quý Sở Nghiêu từ bỏ tiến hóa cơ giới, hắn cũng đã dự định nhường Dacrates cho cha mình.
Quý Tư Thành chỉ còn sống được mười mấy năm nữa, ông muốn mặc kệ, mặc kệ cho đến khi tin chắc rằng Quý Sở Nghiêu thực sự không còn cần nguồn năng lượng trung tâm này nữa.
Lời tiên đoán của Tiên Tri và lời gửi gắm của Tống Bạch đã khiến ông thay đổi chủ ý. Tống Bạch nói rằng nếu ông ấy chưa quay về, nhờ Quý Tư Thành chăm sóc thành Bạch Đế.
Quý Tư Thành hiểu rằng nếu Tống Bạch thất bại, đã đến lúc ông phải ra mặt thân chinh.
Quý Sở Nghiêu: Thật ra trên đảo Tứ Quý đã có kỹ sư cơ khí, nhưng anh không yên tâm.
Quý Sở Nghiêu: Vì em vẫn chưa tỉnh lại, cho nên không kịp nói với em.
Quý Sở Nghiêu gửi một tin nhắn thoại rất dài.
“Đổi mới nguồn năng lượng trung tâm cũng giống như một ca phẫu thuật khó khăn, là bác sĩ lành nghề cũng khó lòng 100% bảo đảm bệnh nhân được an toàn.”
“Anh có một phần ký ức của Đồ Linh, nếu trong quá trình phẫu thuật có vấn đề thì có thể cung cấp được phương án giải quyết.” Ngoài ra, còn có một số ít nguyên nhân khác.
Nhà họ Quý là cổ đông lớn nhất của Trung Tâm Cơ Giới, nhưng không phải là cổ đông duy nhất. Mấy năm nay, những người ngóng trông Quý Tư Thành chết không hề ít.
Quý Sở Nghiêu là Đồ Linh. Chuyện này ở tâng trên của liên minh đã không còn là bí mật gì.
Dù Đồ Linh không hẳn sẽ xuất hiện hoàn toàn nhưng bản thân sự tồn tại của hắn đã có tác dụng uy hiếp, tránh để đám người đó có cơ hội hành động.
Nhưng Quý Sở Nghiêu không giải thích với Tư Thần, tránh để cậu lo lắng.
Giống như Tống Bạch không cầm chính vụ của thành Bạch Đế đến làm phiền Tư Thần; Quý Sở Nghiêu cũng sẽ không bao giờ để những mối bận tâm phiền não lung tung như thế này làm phiên cậu. Năm nay Tư Thần 23 tuổi, cấp Bảy. Để cho cậu tiếp xúc với những việc vặt như thế này quả thật là quá lãng phí tài năng trẻ.
Sau khi nghe xong, Tư Thân dịu dàng an ủi: “Bác sẽ không sao.”
Quý Sở Nghiêu hỏi: “Em định cùng Bạch Đế vào không gian gấp khu thứ hai mà Tiên Tri tiên đoán?”
Tư Thần: “Đúng vậy.”
Cậu còn một lời hứa với Quan Tinh. Nếu đúng theo tư liệu ghi chép, nếu cậu không thực hiện, sẽ có kết cục như những người sống sót xấu số.
Biểu tình của Quý Sở Nghiêu không khỏi ngưng trọng. Hắn không muốn nghĩ xấu vê Bạch Đế, nhưng chuyện lúc trước ở trong nhà ông vẫn còn canh cánh trong lòng hắn. Cuối cùng, hắn thấp giọng dặn dò: “Chú ý an toàn, không cần quá tin tưởng Bạch Đế.”
Tư Thần kết thúc cuộc trò chuyện với Quý Sở Nghiêu, thuận tiện gửi một tin cho Tống Bạch, báo cáo tình trạng sức khỏe của mình.
Tống Bạch nhanh chóng gọi điện đến.
Giọng điệu của ông vô cùng lười biếng: “Khoảng ngày 7 xuất phát. Trước khi đi nhớ ăn no, cố gắng đừng tiếc nuối gì cả.”
Tư Thần cứng họng: “Sao thầy nói như không thể trở về được vậy.
Tống Bạch nói: “Phòng ngừa thôi, hay con đến Khoa học kỹ thuật Bát Phương lưu trữ gen đi. Như vậy thì khi con chết cũng có thể tạo ra một người nhân bản, xem như để lại chút lưu niệm cho bạn bè người thân.”
Tư Thần ngạc nhiên: “Người nhân bản?”
Tống Bạch: “Đúng thế, hẳn là con học về cái này đúng không. Lấy gen, bảo quản đông lạnh, không tính là quá khó.”
Tư Thần trả lời: “Em học chuyên ngành gen sinh vật ở trường đại học, có học về người nhân bản nhưng không phải chuyên môn. Và vì đã gặp qua rồi nên mới không thích."
Cậu hơi nhíu mày.
Sau khi cao duy xâm lấn xảy ra, dưới hoàn cảnh sinh tồn ác liệt đã khiến cho người người mất đi sự kính sợ đối với sinh mạng thật. Việc lạm dụng kỹ thuật gen và người nhân bản là biểu hiện thứ nhất. Trong phòng thí nghiệm ở trường đại học, Tư Thần đã gặp qua một số ít thể nhân bản cấp thấp.
Những thể nhân bản đó sản phẩm của việc ủ chín thuốc, dù bề ngoài không khác gì người bình thường nhưng trí thông minh chỉ bằng trẻ em 2, 3 tuổi.
Trước khi học đại học, vì Tư Thần rất đẹp nên cũng có rất nhiều tờ rơi “quyên góp gen” xuất hiện trước mặt cậu. Người nhân bản đẹp sẽ được bán với giá cao, được xem như một món đồ chơi hoặc thú cưng; còn có một số ít dùng để làm thí nghiệm trên cơ thể người.
Cũng có một số người nhân bản được sinh ra để phụ trách làm “linh kiện thân thể”, loại này cần sản xuất trong thời gian dài, giá cả cũng đắt đỏ hơn bình thường. Giống như cánh tay của Tống Tử Ngọc được tháo xuống từ người nhân bản của cậu. Tống Bạch: “Thôi được rồi, có muốn đi cách vách chơi với thầy không?”
Tống Bạch nói cách vách tức là khu đèn đỏ gân thành Bạch Đế. Ở đó phát triển nhiều ngành giải trí, là nơi đốt tiền nổi tiếng bậc nhất liên minh. Cá độ, đua ngựa, cờ bạc, quyền anh... Xa xỉ cực độ, ngợp trong vàng son, ngay cả một đứa nhỏ lớn lên ở Vùng Thiên tai nghèo khó như Tư Thần cũng đã từng nghe danh.
Vì vậy có thể thấy rằng dù nhân loại có tiến hóa đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi những dục vọng bản năng nguyên thủy của một sinh vật bình thường.
“Con thích đàn ông như thế nào? Thây chọn cho vài người. Quý Sở Nghiêu ở đảo Tứ Quý sẽ không biết đâu.” Tống Bạch dụ dỗ: “Sống là phải biết cách hưởng thụ.” Tư Thần đối với chuyện này thì vô cùng lãnh đạm, nhạt nhẽo: “Thây, em không thích những thứ đó, thầy thích thì cứ tự mình đi.”
Nói xong liền cúp máy ngay, quay về thư phòng, bắt đầu sửa luận văn.
Đối với Tư Thần, viết luận văn là phương thức giải trí tốt nhất.
Trước khi xuất phát, cậu đã viết xong luận văn về tàu Nữ Oa, còn gửi vào kho học thuật.
Luận văn được xét cấp S. Dù còn chưa đi học một ngày nào nhưng cậu đã thành công khai giảng qua năm hai, hoàn thành việc học của học kỳ đầu tiên.
Trừ khi Tống Tử Ngọc có thể nộp một bài luận văn xuất sắc hơn cậu thì nếu không, điểm của học kỳ này cậu sẽ đứng nhất, không có ai vượt qua được.
Buổi chiều ngày 7 tháng 10, Tư Thần kiểm tra điện nước trong nhà lần cuối cùng rồi ôm Tư Uyên và búp bê đi ra ngoài.
Lần này Tống Bạch tự mình lái xe. Ông đeo kính râm, ngồi trên ghế lái, nhìn qua có vẻ ốm đi một vòng.
Tư Thần tính trêu chọc có phải ông định đi coi bói trước khi lên đường hay không thì bỗng nhiên thấy đôi mắt đỏ rực của Tống Bạch.
Ở chung với Tống Bạch lâu như vậy, Tư Thần cũng mơ hồ hiểu được đôi mắt đỏ này biểu trưng cho điều gì.
Bây giờ thì Tống Bạch đã gần như là một con Trường Sinh Uyên, không còn là người.
Vì vậy Tư Thần chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, im lặng nhìn quang cảnh ở ngoài cửa sổ.
Xe rời khỏi thành Bạch Đế không nhiều, nhưng vẫn cần phải kiểm tra an ninh. Trong khi đang chờ kiểm ra, Tống Bạch câm một túi nilon từ dưới chân lên, đưa cho Tư Thần.
Trên bao nilon có in hàng chữ “Siêu thị tiện lợi” rất to. Bên trong có một cái áo liệm*, một cây nến trắng và một xấp tiền giấy.
*Áo mặc cho người chết
Tư Thân đã từng nhìn thấy loại tiền giấy này, bác sĩ Hùng của phòng khám Tâm Hồn đã thu tiên bệnh nhân bằng những tờ tiền như vậy.
Giá trị của xấp tiền này không nhiều, Tư Thân đếm thử, một xấp dày chỉ có 444 đồng.
Tống Bạch nói: “Quần áo là đạo cụ phòng hộ, nến là vũ khí, giống với cái bật lửa lúc trước con dùng. Còn tiền, con cứ dùng. Thây cũng không biết có đủ hay không.” 444 đồng này là toàn bộ tài sản của Tống Bạch. Tư Thần ngơ ngác: “Vậy thầy thì sao?”
“Thầy không cần.
Tống Bạch cũng không nói năng khách sáo với cậu.
Tư Thần cất đồ vào balo, hỏi: “Thầy, giấy da người đâu rồi?”
Tống Bạch hơi híp mắt: “Không mang theo. Giấy da người phản bội tổ chức, thây khóa nó ở trong nhà.”
Bài thi là da Tiên Tri, có thể biết trước tương lai.
Nhưng hiển nhiên, Tiên Tri không gọi bọn họ là cha.
Giấy da người đã bị sinh vật chiều cao khác khống chế, có lẽ đã phát hiện ra trước khi không gian gấp khúc này xuất hiện. Nếu trong thời khắc mấu chốt đưa thông tin giả sẽ hại chết người. Để an toàn, Tống Bạch đã khóa tờ giấy da người ở nhà. Nhưng ông đã dùng hình thức hỏi cung để biết được một vài tin tức.
Tống Bạch nói: “Tiên Tri nói rằng con của nó học ở trường mẫu giáo Hoa Nguyên.”
Thị xã Hoa Nguyên không hề tôn tại trên bản đồ thực, liên minh đã không còn dùng “thị xã” để phân chia khu VỰc.
Tư Thần: “Thầy, lần này có ai đi cùng chúng ta không?” Tống Bạch im lặng một lát, giống như không nghe thấy câu hỏi, nói: “Đến lúc đó chúng ta tách ra hành động, thây muốn gặp người quen cũ. Con còn nhớ từ an toàn không?”
Từ an toàn là 13. Họ đã dùng từ an toàn một lần, khi còn ở trong Khoa Học Thành Phụ. Tư Thần vuốt ve dấu răng trên cổ, hơi nhướng mày: “Thây muốn cắn thêm lần nữa à?”
Cậu nghi ngờ rằng Tống Bạch chỉ mang cậu vào không gian gấp khúc này để làm một túi máu di động.
Tống Bạch ho khan một tiếng: “Không phải, chỉ là cảm thấy có thể sử dụng khi cần phải xác nhận thân phận. Tóm lại, con nhớ kỹ là được.”
“Thầy muốn đi gặp ai?”
Tống Bạch phát ra một âm tiết: “Z”.
Tim Tư Thần hơi run lên.
“Quản lý...?”
Giọng nói của Tống Bạch đè thấp xuống, giống như sợ ai đó nghe thấy: “Đúng vậy, nó sẽ đến, chỉ cân nó còn muốn ăn thịt thây. Không cần nói quá nhiều, nó có thể nghe được."
Không khí trong xe liên trâm mặc im lặng.
Tống Bạch mở đài phát thanh, là một ca khúc của thế kỷ trước.
Sau khi ra khỏi thành Bạch Đế, điện thoại không còn tín hiệu. Theo thời gian, sắc trời ngoài cửa sổ ngày càng âm u, gần như sắp biến thành đen.
Vùng ngoại ô chỉ có một con đường đi, là liên minh sửa chữa. Những con đường trước đây sau thiên tai cộng thêm hơn 100 năm phong hóa đã hư hỏng nặng, xe đi vô cùng xóc nảy.
Tư Thần đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên đầu bị đập vào cửa kinh, cả người tỉnh táo lại.
Cậu nhìn thời gian trên điện thoại, 8 giờ sáng. Bên ngoài cửa là buổi tối.
Ánh mắt Tư Thần quan sát kiểm tra, vốn là một hành động theo thói quen nhưng khi nhìn rõ đồ vật trên mặt đất, cậu hơi nín thở.
Bánh xe không đi qua cục đá, mà là từng khối xương khô. Chúng khảm trên mặt đường như một lớp hóa thạch.
Những bộ xương khô này là lý do khiến cho mặt đường trở nên gập ghềnh.
Tống Bạch hiển nhiên biết đó là thứ gì, nhưng ông không biểu hiện cảm xúc gì dư thừa, chỉ là tay nắm bánh lái không khống chế được mà run rẩy.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì... Phấn khích.
Đôi mắt đỏ sáng rực lên. Trên đường cái xuất hiện một bảng chỉ dẫn cũ nát.
[ 88km phía trước - Thị xã Hoa Nguyên ] Bài hát trên xe bỗng phát ra tiếng rin rít chói tai, bản ballad dịu dàng bỗng thay đổi, trở thành một chuỗi âm thanh rợn người. Tư Thần cảm thấy trái tim cậu đập nhanh hơn. Tống Bạch dừng xe ở ven đường, giọng nói gấp gáp: “Xuống xe.” Trước không có thôn, sau không có làng, không định vị được ở đâu trên bản đồ. Nhưng Tư Thần không hỏi nhiều, nhanh chóng cởi đai an toàn, mở cửa, xuống xe, đóng cửa, động tác liền mạch dứt khoát. Cậu vừa đứng vững, Tống Bạch đã nhấn chân ga phóng đi.
Xe thể theo nhanh chóng biến mất ở cuối con đường. Tư Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cậu không thể ngờ rằng mình lại bị Tống Bạch vứt ở giữa đường.
Ven đường cái mọc toàn cỏ dại, xa xa là bụi cây, truyên đến tiếng gió thổi kỳ lạ như tiếng thở của quái vật.
Trong xe không có điều hòa, nhưng sau khi xuống xe, Tư Thần phát hiện nhiệt độ trong không khí thấp hơn bình thường.
Tư Thần đi theo đường đến thị xã Hoa Nguyên, nhưng chưa đi được vài bước thì cả người bị đông lạnh đến tê nhức. Khí lạnh và sương mù nồng đậm đang thẩm thấu vào sâu trong cốt tủy. Với trạng thái này, đừng nói đi đến thị xã Hoa Nguyên, có thể nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai không cũng là một vấn đề nan giải.
Cậu suy nghĩ một lát, mở túi nilon, lấy áo liệm màu trắng tròng lên người.
Kết cấu của áo liệm không phức tạp, còn rộng thùng thình. Sau khi mặc vào, khí lạnh liên đổi chiều, nó như một lớp áo khoác sưởi ấm.
Tư Thần cúi đầu nhìn làn váy của mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại cảm thấy quen mắt.
Váy trên người của váy trắng cũng là kiểu dáng này.
Tư Thần tiếp tục đi theo đường cái, bất chợt có một chiếc xe bus treo đèn đỏ từ phía sau từ từ chạy đến.
Ở đây là núi rừng hoang vắng, bốn phía cũng không có trạm giao thông công cộng. Nhưng chiếc xe này đã dừng lại trước mặt Tư Thần. Chiếc xe nhìn qua có chút cổ, trên thùng xe toàn là vết trây và sắt rỉ sét, nhưng khi chạy lại không phát ra âm thanh nào cho nên khi nhìn thấy nó đột ngột xuất hiện, Tư Thần theo bản năng siết con dao ngắn trong tay.
Cửa xe bật mở, mùi hôi thối mục rữa từ bên trong phả ra.
Tài xế xe là một người đàn ông trung niên có gương mặt trắng bệch, ông ngồi trên ghế lái cao, tròng mắt chuyển động nhìn thẳng vào mặt Tư Thần.
Tài xế nói: “Xe bus số 13 thị xã Hoa Nguyên, vé xe 6 đồng, có đi không?”
09.09.22
=))) phó bản mới là trường mẫu giáo, hóng Tư Thần cho Tư Uyên đi học mẫu giáo *** 176 ***