Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 175 - C175

C175 C175C175

Chương 174: Đêm trước

Edit: jena

Trong tay Tống Bạch là một mảnh nhỏ cổng giới, ông đang đứng trước cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn.

Lần trước ông đến đây đã giải quyết được Khoa Phụ, khiến cho thế giới này sụp đổ, diện tích khổng lồ của Khoa Học Thành Phụ và những nấm mồ Con của Thần đã tan thành mây khói, chỉ còn lại một tòa tháp tù được gọi là viện nghiên cứu này còn tôn tại.

Tống Bạch cầm dù đen, đi qua cổng lớn.

Ông đã ở đây rất lâu, quen thuộc đến từng viên gạch, nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra một bản đồ hoàn chỉnh. Tống Bạch đi không nhanh, nhưng không gian đang vặn vẹo ở dưới chân ông, trong nháy mắt, ông đã đứng trước cửa phòng thí nghiệm số 1.

Tống Bạch giơ dù, lễ phép gõ cửa phòng.

“Cốc cốc cốc”, ba tiếng.

Phòng thí nghiệm số 1 giam giữ Con của Thần số 1, hình thể của nó là một con sâu rất to lớn. Mặt người dài sọc, cơ thể được phân khúc, nối lại bằng xương trắng. Trên mỗi đoạn thân có nhiều cánh tay thon dài. Đó là một con quái vật trông rất gớm ghiếc.

Tống Bạch cũng không quá cao, khoảng 1m84. Ông cầm dù, cái bóng lại dài đến bất bình thường. Đứng trước mặt số 1, trông ông rất nhỏ bé.

Nhưng lúc này, xuyên qua cửa kính, số 1 nhìn Bạch Đế ở ngoài cửa, ánh mắt chứa đựng sự sợ hãi mãnh liệt. Số 1 chậm rãi nói: “Ngươi trả lại rồi... Lúc trước, đồ đã cho ngươi, còn chưa đủ à?”

Nó đang nói đến lần Bạch Đế dẫn Tư Thần đến chào hỏi.

Bạch Đế khiến cho số 1 cảm thấy rất kỳ lạ.

Lần trước đến, số 1 vẫn cảm thấy Bạch Đế rất mạnh; nhưng bây giờ, nó thậm chí có ảo giác mình có thể giết được Bạch Đế... Nhưng số 1 biết rất rõ, Bạch Đế sẽ không bao giờ để ảo giác đó thành sự thật.

Ông luôn luôn là người chiến thắng.

Nhiều năm về trước, các Con của Thần luôn ngủ say ở trong phòng thí nghiệm.

Nhưng số 1 biết rằng không phải nó đang sợ hãi Khoa Phụ xuất hiện vào buổi tối, mà là sợ Bạch Đế sẽ phá vỡ rào chắn vào đây. Bạch Đế híp mắt, mỉm cười trả lời: “Tôi đợi nhiều năm lắm rồi, bây giờ cách mục tiêu rất gần. Dù là một lần đánh cược xa xỉ, tôi cũng không muốn bỏ lỡ, cậu sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?”

Ông nói là “tha thứ”, chứ không phải “đáp ứng”, hoặc là những từ ngữ hòa nhã khác.

Thân thể to lớn của số 1 rung chuyển. Nó không muốn mở cửa, nhưng cửa phòng thí nghiệm lại “kếo kẹt” kên lên, từ từ mở ra.

Cái bóng dưới chân Bạch Đế biến lớn, nó bắt đầu vặn vẹo quấn quanh người số 1, trông như một tấm lưới lớn không có lối thoát.

“Bạch Đế —” Giọng của số 1 gần như cầu xin: “Không được đâu, từ bỏ đi...”

Nó không muốn chết, cũng không bằng lòng chết. Cầu sinh là bản năng của tất cả các loài động vật. Dù có chấp nhận tự sát thì trước khi thắt cổ tự tử, con người vẫn sẽ theo bản năng giấy giụa; đặc biệt, không có ai thành công tự sát khi dìm chính mình chất đuối trong bồn tắm.

Số 1 đã quen biết với số 13 rất nhiều năm, ít nhiều gì vẫn có vài phần tình nghĩa.

Nhưng xúc tu đen nhánh đã bịt kín miệng nó.

Bạch Đế nắm chặt cán dù, biểu tình lạnh lùng: “Tôi biết cậu muốn nói gì. Có con heo lựa chọn xổng chuồng chạy thật xa; có con heo lựa chọn giả vờ nằm ngủ trong chuồng, không muốn nhìn, không muốn nghĩ, cũng không biết gì, tức nghĩa cũng không tồn tại; có con heo vì không muốn bị bắt làm thịt, cố vẫy đuôi lấy lòng, nghe lời kiểm tra những con heo khác; còn có một số ít con heo khác, tình nguyện chết, nhưng vẫn muốn trước khi chết phải cắn một miếng thịt từ người của kẻ muốn xẻo thịt mình.” “Qua lịch sử của vô số nền văn minh, có thể tồn tại được rất ít, có phân nhiều những nền văn minh đã bị chôn vùi dưới lớp đất, không còn dấu vết gì. Nếu tôi bất hạnh đã đạt đến cực hạn của một chiều không gian cấp thấp, nhưng ngay sau lưng mình là chân tướng cuối cùng, tôi sẽ không thờ ơ.”

“Ai có thể chấp nhận rằng lý do vũ trụ mình sống lại bị hủy diệt chỉ vì chủ nông trại ở chiêu không gian cao hơn đói bụng muốn ăn thịt heo chứ.”

Bạch Đế rũ mắt, lông mi dài rũ xuống như một bóng ma: “Tôi vẫn luôn tôn trọng ý nguyện được ngủ của mọi người, nhưng tôi cũng hy vọng rằng mọi người có thể hiểu cho tôi.”

Tiếng nhai nuốt rợn người từ từ vang lên.

Trong không khí nồng nặc mùi máu và mùi thịt ôi thiu. Màn đêm giăng kín, không nhìn thấy gì, chỉ có đôi mắt đỏ rực từng thuộc về Bạch Đế hơi sáng lên, xoay tròn chuyển động.

Một lát sau, cái bóng quay về dưới chân Bạch Đế.

Phòng thí nghiệm số 1 đã trống không.

Cái bóng của ông cũng lớn hơn.

*xx*+*%

Quý Sở Nghiêu tỉnh lại thì thấy tin nhắn của Tống Bạch. “Tiểu Thần ngủ ở nhà tôi.”

Bình thường Tống Bạch thường gọi Tư Thần bằng cả họ và tên. Chỉ khi ở trước mặt Quý Sở Nghiêu mới cố tình gọi như vậy.

Tuổi của Quý Sở Nghiêu còn chưa bằng số lẻ của Tống Bạch. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, hắn ngay lập tức nhăn mặt cau mày.

Hắn thừa nhận, bản thân hắn có cảm giác rất lạ kỳ đối với Bạch Đế.

Dù lý trí biết bọn họ chỉ là quan hệ thầy trò bình thường nhưng về mặt tình cảm, hắn rất khó mà bình tĩnh trước những trò khiêu khích của Tống Bạch.

Nếu bây giờ hắn có quyên thế như Tống Bạch, hoặc là sức mạnh như Đồ Linh thì có lẽ hắn cũng sẽ không hoảng hốt đến như thế này.

Quý Sở Nghiêu gửi tin nhắn cho Tư Thần, hỏi cậu giữa trưa có về ăn cơm hay không, hắn có thể làm cá hâm cải chua. Tư Uyên rất thích ăn cá.

Nhưng Tư Thần không trả lời.

Sau một ngày Tư Thần mất tích, Quý Sở Nghiêu lên tâng cao nhất của cao ốc Bạch Đế. Hắn đến lúc 1 giờ chiều. Thời điểm này phần lớn mọi người đều đã ăn trưa, nhưng chưa bắt đầu ngủ trưa, vì vậy sẽ không làm phiền.

Tống Bạch ở tâng cao nhất, bảo vệ lại không quá mức nghiêm ngặt như Quý Sở Nghiêu tưởng tượng.

Khi hắn vừa đến cửa, trên cửa đã có chìa khóa cắm sẵn, nhìn qua như là cố ý.

Quý Sở Nghiêu đứng trước cửa cảm ứng một lát, quyết định dùng chìa khóa mở cửa.

Trong phòng đèn tự động bật mở, mùi máu tươi nồng nặc đổ ập đến.

Vết máu đỏ sẫm kéo dài trên sàn đá cẩm thạch.

Quý Sở Nghiêu nín thở, chuông cảnh báo trong lòng reo vang. Hắn đi theo vết máu vào phòng khách. Bạch Đế đang ngồi trên sô pha, đang dựa người vào một cây dù màu đen. Hai mắt ông đỏ bừng, lưng hơi khom, Tư Thần đang ngủ say ở bên cạnh.

Máu không ngừng chảy ra từ cán dù.

Không cần suy nghĩ, Quý Sở Nghiêu ngay lập tức rút kiếm. Thân kiếm Thiên Thanh sáng lên, đã bắt đầu vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Giữa trưa, còn ở nơi cao nhất của thành Bạch Đế, vậy mà ánh sáng lại ảm đạm âm u.

Quý Sở Nghiêu nhìn một vòng, đã phát hiện ra nguyên nhân.

Toàn bộ phòng khách đã nhét đầy cái bóng của Bạch Đế. Bóng đen trải dài trên mặt đất, bám trên trường, trên cửa kính thủy tinh, ngăn chặn mọi luông sáng. Bóng đen đã vượt tâm nguyên lý của quang học, nó từ dưới chân Bạch Đế lan tràn ra khắp ngóc ngách.

Quý Sở Nghiêu còn ngửi thấy mùi tanh tưởi của biển cả. Bạch Đế ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau phát ra tiếng cười nhạo: “Cầm dao lại muốn uy hiếp ai thế?”

Mái tóc đen dài che kín mặt ông, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ, tạo hình như phim kinh dị Sadako*.

1

- /bà chui ra từ cái giếng =))/

Nhưng Quý Sở Nghiêu có thể nhìn rõ trên mặt ông là một lớp vảy đen nhánh.

Hiển nhiên, Bạch Đế đã không khống chế được thân thể dị hóa, dần dân biến di.

Trong tình huống bình thường, chỉ khi rơi vào trạng thái suy yếu cùng cực mới có thể khiến một tiến hóa giả bị biến dạng như thế này.

Tiếng hít thở của Bạch Đế rất nặng nà.

Áp suất ở trong phòng bị đè nặng như ở dưới đáy đại dương sâu thẳm. Không liên quan đến khí thế, mà đây là bản năng tinh thân công kích của Trường Sinh Uyên. Người bình thường hoặc là tiến hóa giả cấp thấp nếu ở gần Bạch Đế ngay lúc này có khả năng sẽ bị mất ý thức tự chủ vĩnh viễn. Nếu không phải Quý Sở Nghiêu có số liệu của Đồ Linh, có lẽ cũng đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Đôi mắt của Quý Sở Nghiêu phát sáng như thanh kiếm: “Có cần giúp đỡ không?”

Thân thể của hắn là của người bình thường, không thể phát sáng, nhưng có một vòng sáng trắng đang khuếch tán từ người hắn, lan tỏa ra một vùng.

Lấy Quý Sở Nghiêu làm tâm, phạm vi xung quanh hắn trong vòng 1 mét đều được chiếu sáng.

Một cuộc giằng co im lặng không tiếng động.

Bạch Đế không nói gì, vén tóc lên, lộ ra gương mặt hiện tại của mình.

Đó là một gương mặt vô cùng khủng bố. Trên mặt ông lúc nhúc xúc tu đen, chỉ còn khu vực gần con mắt trái là còn lại làn da của người bình thường. Những xúc tu đó vẫn còn đang sống. Khi nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy trên xúc tu có hơi thở dao động của nhóm Con của Thần từ số 1 đến số 12, trừ số 9 đã rời đi và số 11 đã chất.

Quý Sở Nghiêu nhìn thấy, cũng không thấy quá ngạc nhiên, nói: “Tôi đến đón Tư Thần về nhà.”

Bạch Đế nói: “Lúc trước cậu đã tấn công một tên quản lý, nếu chúng nhận thấy hơi thở của cậu thì sẽ không xuất hiện nữa. Thế giới ngày 13 tháng 10, tôi sẽ không để cậu đi theo.”

Quý Sở Nghiêu biết Bạch Đế không phải đang nói chuyện với mình, nhưng hắn vẫn trả lời: “Được.”

Bạch Đế tiếp tục nói: “Nhưng tôi sẽ dẫn Tư Thân theo, tôi hy vọng cậu thông cảm.”

Bạch Đế mở tờ giấy da người ra. Thứ này được gọi là bài thi có năng lực tiên đoán, trên bê mặt là những dòng chữ bằng máu.

[ Chuyện bọn họ nhờ con, con đều làm được. ]

[Con nhờ bọn họ giúp mình, không một ai làm được. ]

[ Thân thể của con đau quá. ]

[ Cha ơi, cha sẽ không giống họ, lừa gạt con đâu đúng không? ]} Quý Sở Nghiêu không đồng ý, cũng không cự tuyệt: “Chuyện này do em ấy quyết định.” Bầu không khí trong phòng hơi hòa hoãn một chút. Quý Sở Nghiêu không nhìn Tống Bạch, tiến lên vài bước, khom lưng, nhẹ nhàng bế Tư Thân lên, sau đó xoay người rời đi. Một trận gió nổi lên, đóng cánh cửa lại.

Lúc này, Quý Sở Nghiêu mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

*xx*%*%

Tư Thần không biết cậu đã ngủ bao lâu.

Khi cậu tỉnh lại thì cậu đang cuộn tròn ở trên giường, cả người cứng đờ, chuyển động một chút liên nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

Trước khi cậu hôn mê thì cậu đang ở nhà Tống Bạch, khi tỉnh lại, cậu đang ở trong phòng ngủ quen thuộc, là nhà của mình.

Tư Thần mở điện thoại, vậy mà đã trôi qua 5 ngày.

Bây giờ là ngày 3 tháng 10. Ngoại trừ thời gian đầu mới trở thành tiến hóa giả, thân thể dân dần dị hóa mạnh mẽ hơn, đã rất lâu rồi cậu mới bất tỉnh nhân sự như vậy.

Tư Thần tĩnh tâm cảm thụ một chút, phát hiện cậu đã lên cấp Bảy.

Cái động thứ bảy nhét đầy máu thịt đỏ tươi, bên trong có một trái tim đỏ thẫm đang đập.

Trái tim này thậm chí còn thay thế cho trái tim gốc của cậu, tràn đầy sức sống.

Trường Sinh Uyên mọc ra một xúc tu mới, khiến nó trông giống một quả cầu gai màu đen có bảy cái vòi. Nhưng nếu tháo bỏ giới hạn, thân thể thực của Tư Uyên hiện tại đã có thể lấp đầy một cái hồ nhỏ.

Tư Thần mở khung chat với Quý Sở Nghiêu, có chút hối lỗi chột dạ. Vì trước khi cậu hôn mê, cậu chỉ nói với hắn là đến nhà Tống Bạch họp, không ngờ lại hôn mê vì tiến hóa. Khung chat với Quý Sở Nghiêu có vài tin nhắn chưa đọc, còn có vài câu hỏi. “Em có về ăn cơm không?” “Em chưa tỉnh à?” Tin nhắn cuối cùng được gửi vào ba ngày trước: “Anh về đảo Tứ Quý. Khi tỉnh dậy nhắn cho anh.” 09.09.22 orz anh lại một phương em một phương rồi *xx**% 175 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment