C174
C174C174
Chương 173: Về nhà
Edit: jena
Trong hồ sơ ghi chép rằng có tổng cộng 26 người sống sót, sau khi được giải cứu, tất cả đều tử vong trong vòng 1 tháng tiếp theo.
Hồ sơ Tư Thân nhận được đã được sửa sang lại nhiều lân, những phần quan trọng nhất đều được giữ lại.
Cậu mở tư liệu của nạn nhân thứ nhất, đó một tiến hóa giả linh năng, cấp Bốn.
Nạn nhân chết trong bồn tắm ở nhà mình, trước khi chết không có dấu hiệu giãy giụa, người phát hiện thi thể là người giúp việc trong nhà. Xác của nạn nhân bị chặt thành 106 khối, ngâm trong bồn tắm.
Từ ảnh chụp, nước trong bồn bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Một cái đầu bị chặt đứt trôi nổi trên mặt nước, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng lên trần nhà.
Bức ảnh tiếp theo chụp một hàng chữ trên trần nhà: “Kẻ phản bội”, “Kẻ lừa đảo”.
Tư Thần trâm tư một lát, lấy tờ giấy mà Quan Tinh viết, đối chiếu bút tích.
Nếu không phải có người cố tình bắt chước thì nét chữ này đúng là cùng một người viết.
Cái chết của nạn nhân thứ hai lại kỳ lạ hơn. Bà là quản lý tâng trung của Chế Tạo Hỗn Độn, khi chết vẫn còn đang trong giờ họp, đứng báo cáo với lãnh đạo. Trước mặt mọi người, bà bị một đôi bàn tay vô hình vặn xoắn thành một quả cầu thịt.
Tư Thần mở video giám sát do tập đoàn Hỗn Độn cung cấp.
Trong văn phòng, một người phụ nữ trung niên đang vô cùng hoảng loạn, bà bị một ai đó túm chặt đầu kéo lên trên cao, khuôn mặt đỏ bừng vì khó thở.
Bà sợ hãi, nước mắt giàn giụa, ánh mắt mất tiêu cự như đang trải qua một cuộc khủng bố vô hình.
Người phụ nữ hét lên: “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi! Tôi là kẻ lừa đảo! Về sau sẽ không như vậy nữal”
Văn kiện trên bàn bị xốc tung xuống mặt đất.
Thân thể của bà bắt đầu bị vặn cong như xoáy nước, miệng lúc đóng lúc mở dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra một ít âm thanh “ha hai. Những người xung quanh vội vã la to: “Nhanh! Tìm giám đốc!
“Sao lại thế này? Không có năng lượng dị thường dao động _"
Có một tiến hóa giả dũng cảm tiến lên giữ người phụ nữ lại, nhưng chính người này cũng bị một bàn tay vô hình khác vặn xoắn theo.
Trong video phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cuối cùng, người phụ nữ bị biến cong thành một thành một tư thế kỳ dị, bị ép xuống thành một khối cầu thịt như một miếng nhân thịt, máu đỏ bắn tung tóe ra ngoài. Tố chất tâm lý của Tư Thân rất tốt, mấy năm qua cũng đã gặp nhiều thi thể nhưng bây giờ cũng khó tránh khỏi nhíu mày, cảm thấy cả người khó chịu. Cách một màn hình video đã như vậy, huống hồ những người có mặt trực tiếp tại hiện trường. Không chịu nổi mùi máu tanh tưởi, họ trực tiếp nôn thốc nôn tháo.
Đó là một lực lượng siêu tự nhiên, là sự trả thù của sinh vật chiều cao, không một ai có thể trốn thoát khỏi quy luật nhân quả.
Cái chết của các nạn nhân đều rất lạ kỳ. Khi bọn họ tử vong, ở bên cạnh cũng có chữ viết, là “Kẻ lừa đảo”, “Kẻ phản bội”.
Cũng có người dự cảm sẽ tới lượt mình nên đã dùng phương thức khác để lưu giữ tin tức.
Có người viết thư tuyệt mệnh, có người đăng bài lên mạng, có người cầu thần bái phật. Nhưng những thông tin này đều đã bị một lực lượng vô hình xóa bỏ sạch sẽ. Cuối cùng, nhân viên điều tra của cục an ninh đã tìm ra được một manh mối tương đối hoàn chỉnh: Những người sống sót đó để ra khỏi không gian gấp khúc đã làm một giao dịch, nhưng vì bội ước nên bị trả thù.
Ở tư liệu cuối cùng có một dòng ghi chú: Đây là trường hợp sinh vật chiêu cao đầu tiên được ghi nhận ảnh hưởng trong thực tế.
Tư Thần xem xong hết tư liệu, trong lòng hơi sợ hãi.
Lúc trước không biết chỉ tiết, nhưng từ tư liệu phó bản Búp bê ma này thì cậu nhận thấy rằng Quan Tinh không hề vô hại như trong giấc mộng của mình.
Hơn nữa, còn mạnh hơn so với cậu tưởng tượng rất nhiều.
Vào trong không gian gấp khúc, ai là cha ai là con cũng khó nói trước được.
Tư Thần đọc xong thì bắt đầu dùng bút viết một vài ý tưởng lên chỗ giấy trống. Tiên Tri đã tiên đáo về “tàu Nữ Oa”, đã chứng tỏ được năng lực của nó đúng đắn.
Không gian gấp khúc xuất hiện, nó không lừa gạt. Hơn nữa, so với tàu Nữ Oa, nó rõ ràng sợ hãi Quan Tỉnh hơn rất nhiều.
Có lẽ, đây là một suy đoán hơi lớn mật, Tiên Tri vì Quan Tỉnh nên mới bị biến thành một tờ giấy da người.
Nhưng nó vẫn gọi Quan Tinh là “con tôi”.
Trong đầu Tư Thần không có manh mối gì, vì vậy mở máy tính, tiếp tục viết luận văn dang dở ngày hôm qua. Cậu viết được một nửa, không biết nên cho Tư Uyên viết ở phần nào nên muốn kiểm tra nó một chút.
Quay đầu nhìn, Trường Sinh Uyên đang nằm trên thảm trong thư phòng, ngủ chổng vó. Bây giờ Tư Thần cách cấp Bảy chỉ còn một bước, không biết có phải vì lí do này không mà Trường Sinh Uyên thường xuyên thiu thiu như sắp ngủ.
Tư Thần ôm nó đặt lên bàn sách, mở sách bài tập của nó ra, bên trong quả nhiên trống một mảnh.
Tư Thần lấy bút máy, đặt trước mặt nó: “Hôm nay phải viết xong một trang, không được lười biếng.”
Trường Sinh Uyên buồn bã không thôi: “... Chi.”
9 giờ sáng, Tư Thân ăn cơm sáng do Quý Sở Nghiêu nấu xong thì ôm Trường Sinh Uyên và giấy da người lên tâng cao nhất của cao ốc Bạch Đế.
Khi cậu vào trong, Tống Bạch đang ngôi trước quây bar đọc báo, trên bàn có thêm mấy đĩa thức ăn.
Trường Sinh Uyên là động vật ăn tạp, chức năng tiêu hóa cực mạnh nên có thể ăn cả xác thối, nhưng không thể nghi ngờ, chúng vẫn thích thịt tươi hơn.
Trong phương diện ăn uống, Tống Bạch không bao giờ hà khắc chính mình.
Bữa sáng là một bàn thịt tươi mới đây máu, nhìn không ra là loài gì nhưng phẩm chất không hề tệ.
Tống Bạch hỏi: “Ăn không?”
Tư Thần lắc đầu: “Em ăn rồi thưa thầy.”
Cậu ngồi xuống một bên.
Tư Uyên cũng ngôi lên ghế trẻ em của mình, rất lễ phép chào hỏi Tống Bạch: “Chi chỉ.”
Nó dùng xúc tu vặn nắp bút máy, bắt đầu làm bài tập ở nhà mà Tư Thần chuẩn bị. Tống Bạch liếc mắt, nhướng mày: “Bắt nó học mấy cái này làm gì?”
Giống như dạy chó giải đề toán, dù có là một con chó thông minh cũng không có khả năng học được.
Tư Thần dạy Tư Uyên đến mức trông nó cũng không giống một con Trường Sinh Uyên, ngày thường còn không lộ hung tính của dã thú, thập chí mấy con mắt còn ngập nước ngây thơ.
Tư Thần bình tĩnh nói: “Trí thông minh được hình thành từ bản thân và sự giáo dục nuôi dưỡng, nếu cứ xem nó là một đứa thiểu năng trí tuệ thì nó sẽ thật sự nghĩ nó bị thiểu năng trí tuệ. Em hy vọng nó có thể tự mình sống trong tương lai. Em không thể phóng sinh nó, nhưng học được một ít quan niệm đạo đức cơ bản có thể giúp nó sống tốt hơn.”
Phương thức tồn tại của Tư Uyên rất đặc biệt, nó và Tư Thần có quan hệ cộng sinh. Sau khi thành niên, nó vốn nên nuốt luôn ký chủ, sống độc lập. Nhưng không muốn tách ra khỏi Tư Thần nên nó lựa chọn tự phân liệt cơ thể, khiến cho một bộ phận bị tách ra phải tử vong rồi trở thành chất dinh dưỡng cho Tư Thần.
Đến bây giờ, người chủ đạo trong mối quan hệ cộng sinh này đã đổi lại thành Tư Thần.
Nếu không phải Tư Thần dung hợp với hệ sợi để tiến hóa thêm một bậc, khi chuẩn bị lên cấp Bảy Tư Uyên cũng phải tiếp tục phân liệt thêm một lân nữa để giúp cho thân thể của Tư Thần không bị thương vì không thể chịu đựng được sức mạnh tăng lên của nó.
Bây giờ, sự lo lắng này đã được giải quyết.
Tống Bạch gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó quyết định: “Chờ thây một chút.”
Vài phút sau, ông câm hai hộp đồ giữ tươi đi ra. Tống Bạch đặt hộp giữ tươi trước mặt Tư Uyên, sau đó mở hộp lấy hộp thủy tinh trong suốt.
Bên trong là hai thứ. Một là một khối thạch trái cây có màu đỏ, còn dính bọt nước, trông có vẻ khá dính nhớp. Một cái khác là một quả tim nho nhỏ. Bên ngoài quả tim là mạch máu đen, được ngâm trong chất lỏng đen đục ngầu, đôi khi còn nhảy lên một chút.
Đây là những thứ mà họ lấy ở trong cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn từ những người Con của Thần, vốn là bộ phận trên người của Khoa Phụ.
Sức mạnh của Khoa Phụ không có gì để nghỉ ngờ.
Tư Uyên không chịu nổi mà vươn xúc tu, nhưng con mắt nó nhắm lại, gian nan quay đầu, nhìn về phía Tư Thần: "Mẹ ơi... Đói....
Tư Thần cảm giác được nó rất thèm hai thứ này. Vì cuộc sống ngày càng giàu có, Tư Uyên đã không còn nói đói bụng từ rất lâu rồi.
Nó nói đói, thật ra là chỉ muốn ăn. Nhưng tốt xấu gì vẫn còn nhớ rõ lời dạy của Tư Thần.
Trong đó có một câu là đồ của người khác thì không được tùy tiện ăn.
Tư Thần ngạc nhiên: “Thầy?”
Cậu vốn nghĩ rằng Tống Bạch thu thập những thứ này là để tạo ra một thân thể mới.
Hơn nữa, lúc trước cậu cũng nghe đồn linh tinh rằng Tống Bạch đúng là có quyết định như vậy.
Tống Bạch không trả lời, nói với Tư Uyên: “Ăn đi.”
Sau khi được cho phép, Tư Uyên không chút do dự bỏ hai thứ này nhét vào miệng, không cho Tống Bạch có cơ hội đổi ý.
Nó không thèm nhai, trực tiếp nuốt chửng rồi ợ một cái. Tư Uyên bắt đầu bò vào trong lòng Tư Thần, giọng điệu như làm nũng: “Mẹ ơi, no, ngủ.”
Lúc này, Tư Thân cũng hào phóng cho nó chui vào người.
Cơn buồn ngủ quen thuộc đổ ập đến, Tư Thần bóp lòng bàn tay, cố gắng giữ tỉnh táo.
“Phó bản tiếp theo...” Tống Bạch nói, dừng lại một chút: “Có lẽ là tương đối khó, đến cấp Bảy, hẳn là con có khả năng tự bảo vệ mình, sẽ không đến mức chết không tiếng động ở nơi thây không thấy. Mấy thứ này đúng là không hoàn toàn vô dụng với thầy, nhưng tốt hơn thì vẫn nên dành cho Tư Uyên.” “Dù sao thì thây cũng xem như là bậc cha mẹ của nó, cũng chưa cho nó quà gặp mặt lần nào.”
Tư Uyên là phần thân thể mà Bạch Đế đã phân liệt để áp chế cảnh giới của chính ông.
Bạch Đế không có tình cảm gì với nó, nhưng nếu xét về quan hệ huyết thống, cả hai là cha con ruột.
Vì buồn ngủ, ánh mắt của Tư Thân dần trở nên mơ màng dịu ngoan.
Cậu còn không thể phân tích được câu nói của Tống Bạch.
Tống Bạch rút tờ giấy da người cậu mang đến, nắm chặt trong tay: “Ngủ đi, khi ngủ dậy sẽ tốt hơn.”
Tư Thần nhắm mắt, đầu ngón tay run rẩy, hô hấp dân bình ổn. Tống Bạch suy nghĩ một chút, nhắn một tin cho Quý Sở Nghiêu: “Tiểu Thần ngủ ở nhà tôi." Xong xuôi thì tắt máy. Lời tiên đoán đến ngày 13 tháng 10 chỉ còn nửa tháng. Tống Bạch quyết định quay về cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn một chuyến, đó là di tích cuối cùng của cố hương đã bị hủy diệt của ông. Nếu không sai thì đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng ông được về nhà. 09.09.22
xx**% 174 *xx**%