C173
C173C173
Chương 172: Búp bê ma
Edit: jena
Tư Thần nhớ đến đứa trẻ mình gặp trong giấc mơ lần trước, tên là Quan Tinh. Có lẽ do ảnh hưởng từ giấc mơ nên xung quanh đứa nhỏ như bao phủ một lớp bóng tối âm u. Trông nó như một cái bóng dựng thẳng hơn là một con người.
Tư Thần chọc búp bê thêm vài lân nhưng nó cũng không phun ra thêm tờ giấy nào.
Tư Uyên vẫn còn có thái độ lười biếng khi học chữ nên đến giờ cũng chưa nhận biết được mặt chữ, nếu không, nó đọc được nội dung trên tờ giấy, chắc chắn sẽ giận đến mức ăn không ngon. Dưới hộp có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Đem tóc bỏ vào trong miệng búp bê, cho nó nuốt xuống là hoàn thành ký ước với vật phẩm, không giới hạn trong bất kỳ chiều không gian nào, búp bê có thể giúp bạn ngăn cản một lần chết.
Có nhiều đạo cụ có phẩm chất cao, nhưng vì số lượng ít ỏi nên không thể tiến hành thí nghiệm, công năng của nó được miêu tả rất mơ hồ, chỉ có thể hướng dẫn đại khái cách làm, tránh lãng phí đạo cụ.
Con búp bê này cũng giống như vậy.
Tư Thần suy nghĩ một lát, mở cửa phòng ngủ, bứt vài sợi tóc của Quý Sở Nghiêu rồi bỏ tóc của mình và của đối phương vào trong miệng búp bê.
Búp bê há miệng, nuốt tất cả tóc vào trong bụng. Khoang bụng của nó kêu lên ọt ọt như đang tiêu hóa. Rất nhanh sau đó, ngũ quan của con búp bê xảy ra một ít biến hóa.
Búp bê được làm bằng da, bên trong là bông gòn như máu, không có mũi, ngũ quan đều dùng những sợi chỉ màu sắc rực rỡ may lại.
Một con mắt của búp bê bắt đầu chuyển thành màu xanh lam lục, đuôi mắt bình thường cũng bắt đầu cong lên. Lông mày vốn là hai cái chấm đen ngắn ngủn mọc dài ra như lá liễu.
Tư Thần cảm thấy nếu cậu và Quý Sở Nghiêu có con ruột thì hẳn đứa trẻ đó cũng sẽ giống như con búp bê này.
Cậu cất búp bê vào hộp, chụp tờ giấy kia lại gửi cho Tống Bạch.
Tư Thần: Gen Xà Trượng gửi em một con búp bê có thể chết thay, trong bụng nó nhả ra một tờ giấy. Cậu không biết giải thích giấc mơ của mình như thế nào nên dứt khoát không giải thích.
Tống Bạch hẳn là vẫn chưa tỉnh, không trả lời.
Nhưng một lát sau, Tư Thần nhận được tin nhắn của Thẩm Nhạn Hành. Tin nhắn thông báo rằng tàu Nữ Oa đã nạp đây năng lượng, đã khởi động lại. Có hai người đã tỉnh dậy từ khoang đông lạnh, đều mặc đồ phòng hộ, một người là nhà vật lý học, một người là nhà động lực học, họ cùng Thanh Chu bắt đầu xây dựng lại căn cứ sinh tôn của người Carol.
Trước mắt, thành Bạch Đế và tàu Nữ Oa đã đạt được bước đầu tiên của hiệp nghị. Tình hình chung là thành Bạch Đế cung cấp lực lượng bảo vệ cho căn cứ; căn cứ cũng cung cấp nghĩa vụ giáo dục cho thành Bạch Đế. Đoàn nhân viên của Thanh Chu được mời đến trường đại học Bạch Đế giảng dạy. Bộ ngoại giao của thành Bạch Đế cũng chuẩn bị hồ sơ giấy tờ thường trú cho tàu Nữ Oa. Bên cạnh đó, tòa hành chính của thành Bạch Đế còn ban bố văn kiện xây dựng thay đổi một số phong tục văn hóa. Không chỉ giúp người Carol hòa nhập vào thành Bạch Đế mà còn đẩy mạnh hạng mục giao lưu học hỏi với bạn bè ngoài hành tinh.
Có vẻ như không cần sự can thiệp của tâng trên, người Carol vẫn có thể dung nhập vào xã hội nhân loại ở đây. Tư Thần đã hoàn toàn yên lòng.
Cậu mất cả một buổi trưa để viết đại cương cho luận văn, sau đó bắt đầu bổ sung chỉ tiết cho từng nội dung. Cậu còn dành thời gian để nấu cơm cho Tư Uyên ăn.
8 giờ tối, trong phòng ngủ cuối cùng cũng truyền đến một chút động tính.
Tư Thần nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cậu vẫn còn đang viết phần kết luận cho luận văn nên không quay đầu lại. Vài giây sau, đột nhiên thế giới của cậu trở nên quay cuồng.
Cậu bị Quý Sở Nghiêu ôm ngang người lên.
Quý Sở Nghiêu ôm thiếu niên xoay vài vòng rồi đè người xuống sô pha.
Trường Sinh Uyên đang thiu thiu ngủ trên sô pha bị giật mình tỉnh giấc, bất mãn “chi chi” vài tiếng, dùng xúc tu ôm lấy sách giáo khoa dính đầy chất nhầy bò sang chỗ khác tiếp tục học bài.
Quý Sở Nghiêu ngửi tới ngửi lui trên người Tư Thần rồi hôn lấy hôn để lên mặt cậu.
Giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh nhớ em lắm, Tư Thần à, anh toàn nằm mơ thấy em.”
Tư Thần bị hôn đến mức không thở nổi. Thật ra cậu không thích thân mật với người khác, nhưng nếu người đó là Quý Sở Nghiêu thì hình như lại rất thích. Thậm chí bị hôn đến choáng váng, cậu còn nhớ lại một số ký ức khi vừa mới kết hôn, cái đuôi nhỏ ngay lập tức run run.
Quý Sở Nghiêu dừng một chút rồi nói: “Nhưng hình như có vẻ không phải là mơ.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tư Thần: “Em luôn biết, đúng không?”
Tư Thần sửng sốt.
Dù Quý Sở Nghiêu không nói rõ nhưng đôi mắt ngơ ngác tràn ngập lo sợ của hắn đã giúp cậu hiểu được đối phương đang nói gì.
Hắn đang nói đến Đồ Linh. Không một ai thích trở thành cái bóng của người khác, Quý Sở Nghiêu cũng vậy. Trong giấc mộng, hắn là cái bóng của Đồ Linh, chứ không phải là Đồ Linh thứ hai.
Ký ức dung hợp để lại rất nhiêu di chứng, bây giờ hắn thấy đầu rất đau, trên đỉnh đầu nứt ra một cái khe, vô số những con sóng ngắn dài khác nhau ồ ạt đổ vào cái khe, căng đầy cả đầu.
Mặt của Tư Thần đang cách một quãng so với hắn, sau đó cậu xích lại gần.
Quý Sở Nghiêu bóp hai bên thái dương, cúi đầu trước mặt Tư Thần, hỏi: “Em kết hôn với anh... Là vì anh, hay là vì người kia...
Giọng nói chứa đựng sự sâu não ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
Gương mặt của cả hai cách nhau rất gân, Tư Thần còn nhìn thấy rõ sự van lơn trong đôi mắt của hắn. Đôi mắt của Tư Thần ấm áp, vô cùng dịu dàng: “Là anh. Người mà cậu muốn cùng xây dựng gia đình, từ đầu đến cuối đều là Quý Sở Nghiêu.
Đồ Linh cũng khá tốt.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được sự khác biệt trên người Quý Sở Nghiêu, đó là một sự chăm chút cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt luôn hướng đến cậu không hề có đạo lý. Quý Sở Nghiêu nở một nụ cười tươi.
Tính cách của hắn hiền lành, bình tĩnh, sự tự tin giúp hắn có một khí chất ung dung, thong dong. Dù biểu tình đa dạng, cảm xúc hơn Đồ Linh nhưng so với người bình thường thì vẫn là một người quá mức lãnh đạm.
Rất hiếm khi như ngày hôm nay, hắn rạng ngời như một đóa hoa hướng dương. Quý Sở Nghiêu đè lên người thiếu niên: “Tư Thần à, anh vui lắm”
Tiểu biệt thắng tân hôn, không khí trong phòng khách bắt đầu đốt lửa nóng. Đáng tiếc khi Quý Sở Nghiêu cởi đến khuy áo thứ ba, điện thoại của Tư Thân ở một bên đột nhiên vang lên, ngoan cố không biết điều.
Nói thật, có chút mất hứng.
Tư Thần lấy tay đẩy đẩy hắn ra, một tay khác với lấy điện thoại, đôi má ửng hồng: “Chờ một chút, để em nghe máy.”
Cậu đã thiết lập quyền hạn chỉ có những người quan trọng mới liên lạc được với mình.
Trên màn hình, người gọi đến là Tống Bạch.
Quý Sở Nghiêu vốn đang nghe lời không nhúc nhích nhưng khi nhìn thấy cái tên kia liền siết lấy eo Tư Thần, sau đó một đường đi xuống.
Tư Thần vừa mới nhấn nút nghe liền rên lên một tiếng từ Xoang mũi.
Tống Bạch quên mất ông định nói gì, tò mò hỏi: “Bị cảm?”
Tư Thần trả lời: “Dạ không, không cẩn thận đụng tay.” Tống Bạch không nghĩ nhiều: “Thầy đọc tin nhắn của con rồi. Tờ giấy đó quả thật khá quỷ dị, con đem tờ giấy da người qua đây, thầy hỏi nó... Thôi thầy nghĩ lại, hôm nay trễ rồi, 9 giờ sáng mai qua.”
“Còn nữa, thầy có tra xét tư liệu, thế giới của Tiên Tri có khả năng liên quan đến không gian gấp khúc cấp S xảy ra từ rất lâu vê trước. Không gian gấp khúc đó là nơi xuất hiện búp bê ngày nắng, tồn tại một thời gian dài, người ở bên trong gân như bị diệt sạch. Lúc đó, tập đoàn Khoa học kỹ thuật Bát Phương phụ trách xử lý không gian gấp khúc. Thây đã dặn Thẩm Nhạn Hành đi tìm tư liệu cụ thể, lát nữa gửi cho con.”
Tư Thần bình tĩnh nói, không khác gì với bình thường, thậm chí còn như máy móc: “Dạ, thưa thây.”
Tống Bạch dặn dò thêm hai câu, sau đó cúp máy.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Tư Thần không thể câm điện thoại được nữa.
Điện thoại rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang nhỏ, nhưng cậu không còn sức để nhặt lên.
Tư Thần trả thù Quý Sở Nghiêu, há miệng cắn lên bả vai hắn. Cả người mềm nhữn chảy ra nước, cậu chỉ có thể râm rì không nói hoàn chỉnh được một câu.
Quý Sở Nghiêu đè cậu trên sô pha, tích cực chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi, là anh ấu trĩ, lần sau sẽ không làm như vậy nữa.” *xx**%
Thân thể của Tư Thần rất tốt, hiển nhiên, Quý Sở Nghiêu cũng vậy.
Có vài lần, Tư Thần còn nghi ngờ không biết cậu có bị làm đến mang thai hay không, dù bản thân cậu không có công năng này.
Cả người có hơi mệt nhưng đúng 7 giờ sáng, đồng hồ sinh học mạnh mẽ kéo Tư Thần tỉnh dậy.
Trước khi cậu đi ngủ đã tắm một lần, bây giờ lười biếng ủ rũ nhưng ý thức đã tỉnh táo.
Tỉnh giấc, bắt đầu làm việc.
Cánh tay của Quý Sở Nghiêu vẫn còn đang quấn quanh eo cậu. Tư Thần cảm thấy cổ họng thật khàn, may là trên tủ đầu giường có để sẵn một bình nước ấm.
Cậu vừa uống nước vừa kiểm tra tư liệu Thẩm Nhạn Hành vừa gửi đến.
Thẩm Nhạn Hành gửi đến hồ sơ ghi chép từ 175 năm trước.
Hai trăm năm trước, cao duy xâm lấn lần đầu tiên nổ ra, một thời gian dài sau đó nhân loại mới có thể khắc phục hậu quả và tiếp tục phát triển.
Rất nhiều người lúc đó đã nắm bắt cơ hội, vượt qua khó khăn.
Các gia tộc lớn cùng với bốn tập đoàn lớn về cơ bản đã được hình thành trong những ngày đầu của trận đại hồng thủy. Tầng trên kiểm soát các nguồn lực, những phương hướng phát triển nhỏ lẻ bị kiêm hãm. Sau đó, dù là người có thiên phú dị bẩm cũng sẽ làm đầu quân cho các tập đoàn lớn.
Nhưng không gian gấp khúc cấp S tên “Búp bê ma” đã phá vỡ sự cuộc sống ngày thường của nhân loại.
Khi đó các Khu An toàn vẫn đang trong giai đoạn đầu quy hoạch, nhân loại vẫn còn ở khu vực tai biến trước khi xây dựng thành phố. Vì kỹ thuật hữu hạn cũng không thể dự đoán trước sự xâm lược của sinh vật chiều cao. Vì vậy, vào một buổi tối không báo hiệu trước, một thành phố có 200 triệu dân đã bị kéo vào trong không gian gấp khúc.
200 triệu người đó có cả chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Lần cao duy xâm lấn đó kéo dài suốt 8 năm. Theo tư liệu ghi chép, đó là không gian gấp khúc có phạm vi lớn nhất trong lịch sử, cho đến 100 năm sau mới có không gian khác phá vỡ kỷ lục.
Trong 8 năm, người ở bên ngoài không gian gấp khúc đã tìm rất nhiều cách để cứu viện nhưng mỗi lần đều trắng tay quay về.
Vì từ lúc bắt đầu vẫn chưa có gì dị thường xảy ra, người ở bên trong không gian gấp khúc cũng không phát hiện bản thân đang gặp cao duy xâm lấn. Họ vẫn đi làm, học tập như bình thường. Thậm chí còn liên lạc với nhau như cũ. Người muốn đi ra khỏi thành phố cũng bị mất ký ức, một lần lại một lần vòng vèo như gặp phải quỷ đả tường.
Cho đến khi quá nhiều người chết một cách kỳ lạ vào buổi tối.
Gọi là búp bê ma thật ra là chỉ một con búp bê ngày nắng mặc váy. Mọi người phát hiện ra rằng khi búp bê ngày nắng vừa xuất hiện, buổi tối sẽ có quỷ. Búp bê cũng trở thành một dấu hiệu bất thường, ai nấy đều sợ hãi tránh xa.
Ngay từ đầu, họ vẫn có thể đối phó với sinh vật chiều cao ở bên trong. Trong thành phố cũng có nhiều tiến hóa giả, và thêm chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Bát Phương quản lý.
Nhưng sinh vật chiều cao cấp Một lại từ từ tiến hóa nhờ việc cắn nuốt người sống. Tốc độ tiến hóa của nhân loại kém hơn so với tốc độ tiến hóa của sinh vật chiều cao. Người sống không ngừng giảm bớt, cảm xúc tuyệt vọng lại lan tràn.
Trật tự xã hội sụp đổ, còn đáng sợ hơn cả cao duy xâm lấn.
Trải qua 8 năm, không gian gấp khúc đã trở thành huyết VỰC của quỷ. Theo lý thuyết, không gian gấp khúc này sẽ giống với những không gian gấp khúc cấp S khác, trở thành vùng cấm của nhân loại. Để tránh cho sinh vật chiều cao ở bên ngoài chạy thoát, kết giới dựng lên như một lông sắt, nhốt yêu ma quỷ quái vào bên trong.
Người dân khắp thế giới được an toàn, 200 triệu người chết trong thành phố chỉ là những tế phẩm không đáng kể, là một sự hy sinh đau lòng tất yếu.
Nhưng lạ thường ở chỗ, khi liên minh từ bỏ hy vọng, kết giới lại biến mất.
Những người sống sót nhớ lại rằng vào ban đêm, họ luôn nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ.
Giọng nói đó quanh quẩn khắp ngóc ngách thành phố, như tiếng cười, lại như tiếng khóc.
Một người sống sót rời khỏi căn cứ dưới lòng đất đã thử nhìn trộm. Anh ta chỉ nhìn thấy một màn sương đen. Trong sương đen có vô số sinh vật chiều cao đáng sợ như kên kên, xếp tâng tầng lớp lớp như bị thứ gì đó hấp dẫn. Ngày hôm sau, bọn họ được giải cứu. 200 triệu người chỉ còn lại không đến 30 người. Dưới áp lực sinh tồn, trình độ của bọn họ gần như chính là đội tiên phong ở bên trong. Nhưng mà những người sống sót đó đã chết bất đắc kỳ tử trong vòng một tháng sau khi được giải cứu. Có thể nói rằng người ở trong không gian gấp khúc đã bị diệt sạch. 09.09.22
xx*x*% 173 *xx*x*%