C172
C172C172
Chương 171: “Cha ơi, con vẫn đang đợi cha.” Edit: jena
Tâm nguyện của giai cấp công nhân: tan làm sau một ngày lao động mệt nhoài, trong nhà có người đợi mình quay về, có bữa cơm nóng hổi, có vợ và con quây quần bên nhau.
Tuy Tư Thần không còn là giai cấp công nhân nhưng cậu thừa nhận, khi nhìn thấy người này, cậu rất vui.
Tư Thần đánh giá gương mặt của đối phương một chút, không chắc chắn, hỏi: “Đồ Linh?”
Đồ Linh đứng dậy, đi đến gần Tư Thần. Biểu tình của hắn rất phức tạp, thậm chí còn buồn bã. Hắn ngửi tới ngửi lui trên người Tư Thần như một loài động vật nhỏ kiểm tra mùi hương mình đánh dấu có còn hay không.
Tư Thân không né tránh, nhưng Trường Sinh Uyên đã rầm rì “chi chi” không tình nguyện.
“Quý Sở Nghiêu?”
“Ừm”
Nếu là Đồ Linh thì chắc sẽ không nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn như thế này.
Bả vai căng thẳng của Tư Thần thả lỏng ra, cậu vòng tay lên ôm Quý Sở Nghiêu: “Không sao là tốt rồi, anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
Phải nói rằng dù đã ưu hóa gen, Tư Thần vẫn cảm thấy thân thể của người này thật cao. May mắn là tỷ lệ hoàn mỹ, giống như một nhân vật bước ra từ trò chơi, chỗ mềm thì nên mềm, chỗ cứng thì nên cứng, sờ vào cảm giác thật tốt.
“Anh...”
Quý Sở Nghiêu nghiêng đầu, ngã nhào lên người Tư Thần như một máy ghi âm đã hết pin, không thể nói tiếp được nữa.
Tư Thần giật mình, vội vã dùng máy kiểm tra sức khỏe, cuối cùng đã biết được đáp án.
Vậy mà lại mệt đến mức ngủ gục.
Sau khi Đồ Linh xuống rồi ở trong thân thể Quý Sở Nghiêu, thân thể này vẫn chưa được ngủ một giấc nào. Vì hắn biết rõ, sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Quý Sở Nghiêu sẽ online. Trong thời cổ đại có một hình phạt gọi là túc tù*, tức là không cho ngủ. Đối với sinh mệnh máy móc, không ngủ cũng không khiến chúng thống khổ, nhưng thân thể này lại thuộc về sinh mệnh cấu tạo từ cacbon, vẫn cần phải được tắt máy nghỉ ngơi.
*Một hình thức tra tấn vào đời nhà Đường: “Không cho nói, nhịn ăn liên tục nhiêu ngày khiến cho tù nhân ban đêm trằn trọc không ngủ được”.
Vì lân này thanh tỉnh quá lâu, Đồ Linh cũng cảm giác được răng ký ức của Quý Sở Nghiêu đang dung hợp với một số ký ức của bản thể.
Quý Sở Nghiêu là một phần linh hồn của hắn tách ra, hai người khi dung hợp giống như chocolate đun nóng trộn với bơ đường, hoàn toàn không có cách trở.
Đồ Linh đã sống rất lâu, lâu đến mức từ khi hành tinh Carol phồn thịnh cho đến khi lụi tàn, từ khi tàu Nữ Oa bắt đầu được xây dựng cho đến khi bị ngắt kết nối. Có thể nói, hắn là một linh hồn sử thi, mạnh mẽ và dồi dào.
Nhưng trong cuộc chiến vô hình này, hắn cũng không tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Ký ức của Đồ Linh trải dài miên man, là một bộ phim điện ảnh cắt lớp từ nhiều hình ảnh khác nhau, chẳng khác gì một con sông cuồn cuộn đổ ra biển lớn. Còn 26 năm sống của Quý Sở Nghiêu là cuộc sống của chính hắn suốt 26 năm qua.
Thức ăn có chua ngọt đắng cay, âm thanh có cao thấp trầm bổng. Cảm xúc có vui vẻ, cũng có bi thương. Ở thế giới này cũng có người mà hắn yêu.
Đó là những thứ mà sinh mệnh máy móc khó mà cảm thụ được.
Cũng không phải ai tiêu diệt ai, vì nhận thức “tôi” luôn là một vấn đề nan giải của triết học. Khi hắn đứng ở bên cạnh Thanh Chu, hắn vẫn là một cỗ máy chiến đấu không biết gì.
Nhưng khi nhìn thấy Tư Thần giáng xuống từ trên trời, lân đầu tiên hắn cảm nhận được rằng bản thân hắn là Quý Sở Nghiêu, và cũng là Đồ Linh.
Trái tim của thân thể này vì Tư Thần mà đập.
Hắn thừa nhận, khi nhìn thấy Tư Thần ôm Tống Bạch rời đi, và cả khi ngập ngừng gọi tên hắn, trong lòng hắn xuất hiện một cảm xúc thật lạ kỳ.
Có lẽ đó là sự đố ky.
Hắn nhìn theo máy bay trực thăng cả nửa ngày cũng không quay đầu lại, cho đến khi Thanh Chu dùng tay chọt chọt lên chân hắn, trong giọng nói còn có ý cười chế nhạo: “Nhìn làm gì, phải đuổi theo chứ.”
Lúc này Đồ Linh như tỉnh giấc từ cơn mê. Khi nấy, hắn muốn nói “Anh nhớ em”. Không có lý do gì, chỉ là một câu trân thuật rất bình thường.
Nhưng vì quá mệt mỏi, Đồ Linh không thể nói một cách hoàn chỉnh.
Hắn đã ngủ rồi, vô cùng an tâm.
Thân thể này không bị thương, nguyên vẹn hoàn chỉnh, hắn đã giữ được lời hứa của mình.
*xx*+*%
Tư Thần ôm Quý Sở nghiêu về giường ngủ.
Trời đã sáng, nhưng cậu không mệt.
Vì trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương, phương thức biểu đạt tình yêu của Tư Thần rất vụng về. Cậu ngồi ở bên cạnh một hồi, cúi đầu hôn lên môi Quý Sở Nghiêu. Sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tư Thần ngồi ở trên sô pha, cầm điện thoại lướt tin tức, thuận tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm.
Giây tiếp theo, Tư Thần hơi nhăn mặt.
Không phải nước, là rượu ngọt có nồng độ thấp.
Vị giác của Tư Thần có chút dị thường, khi uống lại có cảm giác như nước khổ qua bỏ thêm thuốc đắng.
Động tĩnh của tàu Nữ Oa đúng là không thể giấu được liên minh. Trong thành Bạch Đế có khá nhiều người nằm vùng, lại không cấm đi lại vào ban đêm, trong đêm đó đã có người khởi hành, đi tìm hiểu xem là thứ gì.
Bây giờ đã qua buổi tối, nếu người liên minh chưa phản ứng gì thì quả thật là đáng hổ thẹn với nền giáo dục tinh anh của mình.
Nhiều người tâng trên không phải vụng về, mà họ vẫn đặt lợi ích của chính mình, lợi ích của gia tộc, lợi ích của tập đoàn suy xét trước nhất.
Ví dụ như sự kiện tàu Nữ Oa lần này, tổn thất nghiêm trọng nhất chắc chắn là Trung Tâm Cơ Giới và Chế Tạo Hỗn Độn. Những người khác cũng sâu lo không thôi, khó tránh khỏi có thể hành động được quang minh chính đại. Lại ví dụ như địa vị top1 của Trung Tâm Cơ Giới không biết có thể trụ vững được đến bao lâu.
Nếu không phải Đồ Linh đã áp chế nhốt bọn họ ở trong phòng họp mô phỏng, chuyện di tản người dân Bắc Thành cũng sẽ không đạt được hiệu suất cao như vậy. Thiên tai không phải là thiên tai, là kỳ ngộ.
Dù tương lai có ngày nhân loại thật sự bị diệt sạch, bọn họ cũng sẽ tìm một một chỗ nào đó để thoát nạn được. Biết được chân tướng, thậm chí biết chính mình bị hố đến hai lần, nhưng thái độ của tầng trên của liên minh vẫn lựa chọn im miệng không nói.
Giống như bị đánh gãy răng nhưng không dám phun ra, buộc phải nuốt ngược vào trong.
Mặc kệ mục đích của Tống Bạch là gì, hẳn là ông cũng khó lòng lấy một địch mười. Liên hợp lại có lẽ có thể cho Tống Bạch một đòn trí mạng, nhưng chim đầu đàn chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Quản chuyện này có lẽ sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu, cũng có thể lỗ sạch vốn; mặc kệ chuyện này, thành Bạch Đế lại kiếm được hời, nhưng bọn họ cũng không bị lỗ.
Gần đây, đề tài thảo luận của liên minh chuyển từ “Làm sao để thu hồi thành Bạch Đế” thành “Làm sao để thành Bạch Đế không phất cờ khởi nghĩa”. Kết luận: chờ đến khi Tống Bạch qua đời. Nhiều năm trôi qua, thành Bạch Đế cũng chưa tìm ra được Phật tổ đời thứ hai.
Bề ngoài của Tống Bạch vẫn trẻ tuổi, tuấn mỹ như cũ; nhưng ông đã có tóc bạc.
Ông sẽ không thể gồng mình được lâu nữa.
Tư Thần cầm điện thoại một lát rôi mở máy tính, mắt đầu viết luận văn.
Giảng viên phụ trách: Tống Bạch
Sinh viên 1: Tư Thần.
Sinh viên 2: Tư Uyên.
Học bạ của cậu rất đẹp, chỉ mới học cao học có vài tháng mà đã có luận văn chất lượng cao, đồng nghĩa với việc con đường trở thành nhà giàu đời thứ hai của Tư Uyên cũng đang không ngừng phát triển.
Tư Thần cảm thấy luận văn viết trong vài tháng qua của mình đáng giá nhất là “Viện bảo tàng Gen”. Cậu vừa mới gửi lên trường, tập đoàn Gen Xà Trượng đã cho người liên hệ với Tống Bạch, hy vọng có thể dùng số tiền lớn mua đứt bản quyên của luận văn, bảo đảm giữ bí mật của Gen Xà Trường, chôn vùi nó xuống đáy.
Tư Thần không có ý kiến gì về chuyện này.
Thời gian của cậu hữu hạn, chuyện bàn hợp đồng giao cho Thẩm Nhạn Hành.
Kết quả của cuộc giao dịch là Gen Xà Trượng đã gửi đến cho cậu một con búp bê ngày nắng mặc váy màu đỏ.
“Là tìm được trong không gian gấp khúc năm đó.” Gen Xà Trượng giữ kín như bưng thương vong trong không gian gấp khúc kia: “Khác với búp bê ngày nắng váy trắng, con búp bê này có thể giúp người dùng thoát chết một lần.”
Quyền hạn hiện tại của Tư Thần có thể trực tiếp đăng nhập vào hậu trường, sửa chữa số liệu điểm tín dụng của mình. Vì cậu có rất nhiều điểm. Điểm công dân, điểm nhân viên Gen Xà Trượng, điểm thưởng của trường đại học Bạch Đế.
So với điểm tín dụng gân như đã trở nên vô dụng, con búp bê này của Gen Xà Trượng rất có thành ý, hơn nữa còn cực kỳ hữu dụng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phó bản tiếp theo mà cậu phải vào là không gian gấp khúc của Thiên tai Thần Quái.
Nghĩ như vậy, Tư Thần đứng dậy, đi đến cửa nhận hàng chuyển phát nhanh, tìm được món hàng đề người gửi là “Đại học Bạch Đế”. Để tránh gây tranh chấp, Thẩm Nhạn Hành tự mình đến trụ sở của Gen Xà Trượng, lấy con búp bê này.
Nhưng khi hắn quay về, Tư Thần đã vào không gian gấp khúc, vì vậy đành gửi búp bê qua chuyển phát nhanh chứ không đưa trực tiếp.
Lúc trước cậu có ghi chú trong khi nhắn tin, Tư Thần vẫn còn nhớ, nhưng chưa kịp hủy đơn hàng.
Ở thành Bạch Đế, Tư Thần không cần lo đơn hàng của mình xảy ra vấn đề gì.
Sau lưng cậu có một đội hậu cần số lượng lên đến 3 con số. Thân phận của họ đều được giữ bí mật, gân như chăm sóc các lĩnh vực trong cuộc sống của Tư Thần, từ giám đốc trong tòa hành chính của thành Bạch Đế đến cả nhân viên chuyển phát nhanh.
Đây cũng là điều kiện đầu tiên trong việc chuẩn bị di sản của Tống Bạch. Tư Thần có biết, nhưng không rõ phía sau lưng mình lực lượng này có bao nhiêu khổng lồ.
Đội hậu cần này thậm chí còn có thể bảo đảm sau khi Tống Bạch liền trực tiếp giúp hoàng tử nhỏ này lên ngôi ngay lập tức.
Tư Thần mở thùng hàng chuyển phát nhanh, bên trong có một rương thu dụng di động, so với những hộp thu dụng Tư Thần thường tiếp xúc thì lạnh hơn rất nhiều, giống như vừa trực tiếp lấy ra từ khoang đông lạnh. Ngón tay cậu bị bỏng lạnh có chút đau.
Rương thu dụng là công cụ để giam giữ sinh vật chiều cao, cũng dùng để bảo quản thi thể, nguyên vật liệu bào chế thuốc.
Trong phó bản Thiên tai Thân Quái, hầu hết các tiến hóa giả đều sử dụng túi thu dụng, dùng để chứa di thể của đồng đội, tránh trường hợp xác chết vùng dậy. Nhưng đạo cụ thu dụng dùng để cất thêm một đạo cụ khác thì quả thật là hiếm thấy. Chúng không phải sinh vật, cũng sẽ không tính công kích rõ ràng.
Thẩm Nhạn Hành trực tiếp gửi con búp bê này tới chứng tỏ nó cũng vô hại.
Vì vậy, Tư Thân suy nghĩ một lát, vẫn mở rương ra. Rương có một miếng lót mềm màu đen, chứa một con búp bê lớn bằng móc chìa khóa.
Con búp bê này có cái đầu tròn tròn, đôi mắt được vẽ lên vải, miệng dùng kim chỉ khâu lại, mặc một cái váy nhỏ màu đỏ.
Váy nhỏ ướt nhèm nhẹp.
Tư Thần dùng lòng bàn tay đè xuống, phát hiện chất lỏng kia giống như mùi máu tươi. Cậu nghĩ rằng chất liệu may của con búp bê này cũng bằng vải và bông gòn, sờ lên rất mềm, nhưng sau đó, Tư Thần nhận ra có sự khác biệt.
Xúc cảm khi sờ lên con búp bê này giống như đúc với tờ giấy da người.
Cậu câm búp bê trong tay, bóp bóp, búp bê phát ra một tiếng kêu thật to: “Chỉ”.
Sau khi kêu, kim chỉ may miệng búp bê bị đứt ra, nó phun ra một tờ giấy dài.
Tờ giấy màu trắng, lộ ra một nửa, dán trên miệng con búp bê, trông như một cái lưỡi dài thò ra ngoài, cũng giống như một cuộc giấy bị nhồi nhét vào bên trong.
Tư Thần cầm tờ giấy, cẩn thận rút nó ra khỏi miệng búp bê.
Cậu đọc được chữ trên tờ giấy. Hàng chữ được viết bằng bút chì đen, xiêu xiêu vẹo vẹo: “Cha ơi, con vẫn đang đợi cha.” 09.09.22 „ v né không nổi thiên tai thần quái *xx**% 172 *xx*x*%