Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 171 - C171

C171 C171C171

Chương 170: Ngoại giao

Edit: jena

Người Carol không thể sống trong đầm lầy như một con chuột cống. Nếu họ muốn ra ngoài gặp gỡ người khác thì cũng không thể giấu được tin tức.

Dù Thanh Chu đồng ý trốn trốn tránh tránh, Đồ Linh cũng không đồng ý.

Ở đây là vùng ngoại ô của thành Bạch Đế, nhưng từ xưa đến giờ Tống Bạch cũng chưa từng nghĩ có thể giấu giếm động tĩnh ở đây được.

Khi ông mang tàu Nữ Oa xuất hiện, ngay lập tức có vô số người ở trong thành Bạch Đế không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về cùng một phía. Tư Thần cũng là một trong số những người đó.

Cậu có thể nghe thấy một âm thanh vang lên rất nhẹ nhưng rõ ràng, giống như là chấn động từ dưới lòng đất. Chuyện này cũng giống như trực giác đối với ngoại cảnh của động vật nhạy bén hơn nhân loại rất nhiều. Rung động nhỏ bé này cũng không thể thoát khỏi sự cảnh giác của Trường Sinh Uyên.

Tư Uyên đang chơi đánh đu ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Chi?”

Người bình thường hẳn là đang say giấc nồng, không thể phát hiện ra. Nhưng Tư Thần có thể cảm nhận được ở vùng ngoại ô có một sóng năng lượng khổng lồ đang không ngừng tuôn trào, khuếch tán ra ngoài. Đối với thành Bạch Đế luôn vững chãi thì đây giống như một cơn cuồng phong đổ ập đến. Tư Thần trầm tư một lát, liên lạc với Thẩm Nhạn Hành: “Cho tôi một chiếc trực thăng, tôi muốn ra ngoài thành.” Sân thượng của cao ốc Bạch Đế có sân bay.

Đồ Linh nâng Thanh Chu ra khỏi tàu Nữ Oa.

Dù gọi là Khu An toàn nhưng hoàn cảnh xung quanh cũng không hoàn toàn an toàn.

Trẻ em mới sinh của thành Bạch Đế đều sẽ được chích ngừa vaccine phòng bệnh, phòng ngừa mắc các bệnh liên quan đến biến đổi gen vì phóng xạ hạt nhân.

Người Carol cũng giống như trẻ em mới sinh ở đây, vô cùng nhỏ bé và yếu ớt.

Thanh Chu mặc đồ phòng hộ, đánh giá khung cảnh xung quanh, ánh mắt tò mò nghiên cứu. Bạch Đế nói: “Bên trong thành Bạch Đế không có bãi đất trống đủ diện tích để chứa hoàn toàn tàu Nữ Oa, cho nên chỉ có thể tạm thời đặt ở đây.”

Bây giờ, dù là thành Bạch Đế hay là liên minh cũng chưa có một hệ thống ngôn ngữ Carol hoàn chỉnh, đương nhiên cũng chưa có máy phiên dịch ngôn ngữ ngoài hành tinh.

Đồ Linh trở thành máy phiên dịch có sẵn.

Thanh Chu đẩy kính: “Ở đây cũng được, nhưng tôi nghĩ rằng thành phố hợp với chúng tôi hơn.”

Trong lòng bà vẫn còn hơi lo lắng.

Nữ Oa nói không sai, có sự tồn tại của tàu Nữ Oa, trong lòng bà cảm thấy an toan hơn không ít, vì ít nhất còn có vũ khí để làm đường lui. Là một lão già quản lý cả một tòa thành, Tống Bạch cũng biết lòng tin không thể được hình thành một sớm một chiều.

Ông lấy trạng thái của một ông già chơi cờ tướng, hòa nhã nói: “Khu vực này thật ra cũng nằm trong phạm vi an toàn tiêu chuẩn của Khu An toàn, có thể giúp người Carol sinh sống. Nhưng tôi cũng hy vọng mọi người có thể vào bên trong thành phố, vì ở dã khu đôi khi vẫn sẽ gặp phải sinh vật biến dị, ở đây lại không có tường thành bảo vệ.”

Tàu Nữ Oa có thể tách ra và vào thành Bạch Đế có thể giúp cho khoa học kỹ thuật của thành Bạch Đế từ dưới rễ cây mọc lên thẳng trần nhà.

Thanh Chu nói: “Tôi biết. Không sao. Lúc trước chúng tôi cũng đã suy xét đến tình huống này. Những nhà khoa học của chúng tôi có thể xây dựng căn cứ phản trọng lực, có thể giúp cho tàu Nữ Oa luôn bảo trì trạng thái bay trên không. Bên cạnh đó còn có hệ thống khí nito để bảo vệ.”

Nói một hồi, Thanh Chu có chút ngại ngùng: “Nếu có thể, tôi hy vọng có thể ghi nợ trước một ít đá năng lượng...

Để khởi động lại tàu Nữ Oa cần rất nhiều năng lượng. Nhưng sau khi khởi đầu, với điều kiện hiện tại, dựa vào nhà máy điện quang học trên tàu Nữ Oa vẫn có thể duy trì được hoạt động cơ bản.

Cái bóng của Tống Bạch vươn xúc tu ra, mò dưới đầm lây, kéo lên 5 xe tải hóa rương.

Có quỷ mới biết làm sao ông có thể vừa kéo theo tàu Nữ Oa ra ngoài còn thuận tay thó thêm 5 xe tải đá năng lượng này đi.

Tống Bạch mỉm cười nói: “Không cần nói với tôi, 5 rương xe tải đá năng lượng này là lễ vật của thành Bạch Đế dành tặng cho các bạn, hy vọng đây là chứng nhân cho tình hữu nghị của chúng ta.”

Đồ Linh đứng ở một bên muốn nói lại thôi.

Trên rương xe tải có nhãn hiệu của Trung Tâm Cơ Giới, những cái rương này đều là đá năng lượng cấp cao của công tay, trong mỗi rương có 6 viên đá.

Thanh Chu nhìn thấy nhãn hiệu, giọng điệu kinh ngạc cảm thán: “Ở đây cũng có “Trung Tâm Cơ Giới”?”

Bà là kỹ sư trưởng của Trung Tâm Cơ Giới ở hành tinh Carol, chức vụ này tương đương với giám đốc, bản thân bà cũng có cổ phần trong tập đoàn.

Đồ Linh dùng ngôn ngữ Carol trả lời: “Là tôi thành lập, thưa tổ trưởng. Còn 5 rương đá năng lượng kia...”

Đồ Linh vốn định nói là do Tống Bạch cướp, nhưng nhớ lại đây là thây của Tư Thần, sửa lại: “Là Trung Tâm Cơ Giới và thành Bạch Đế cùng nhau bỏ vốn.”

Cùng nhau bỏ vốn: ý chỉ Trung Tâm Cơ Giới cung cấp vật tư, Tống Bạch phụ trách vận chuyển.

“Quý Sở Nghiêu” chỉ mới 26 tuổi, còn Đồ Linh đã tiếp xúc với thế giới này rất lâu rồi.

Dù khi đó hắn chỉ dùng “thể ý thức” để xuất hiện.

Tống Bạch nghe hai người ngoài hành tinh trao đổi bô lô ba la với nhau, không hiểu gì, nhưng vẫn duy trì nụ cười, nhìn có vẻ rất kiên nhẫn.

Bây giờ người Carol vừa mới yên ổn, họ cần đồ ăn, nước uống, nguồn năng lượng, trạm nạp điện, sau này còn rất nhiều cơ hội để hợp tác. Ông có thẻ sắp xếp nhiều nhân viên ngoại giao đến đây, vừa học tập ngôn ngữ Carol, vừa lừa người Carol lấy đồ ra để giao dịch. Đến lúc đó dẻo miệng một chút, tổ chức một buổi thăm quan học tập cho các sinh viên chuyên ngành cơ khí của đại học Bạch Đế hẳn là Thanh Chu cũng sẽ không từ chối.

Tống Bạch không có ý định lừa đảo, nhưng ông quả thật luôn đặt ưu tiên của thành Bạch Đế lên hàng đầu để suy xét.

Trạng thái lý tưởng nhất là hai tộc người ở hai hành tinh khác biệt có thể chung sống hòa bình, an cư lạc nghiệp. Giống như là cuộc liên hôn giữa Tư Thần và Quý Sở Nghiêu.

Khi ông vừa nghĩ đến đó, trên trời đột nhiên truyền đến tiếng động cơ của trực thăng.

Tống Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc trực tăng sơn phản quang từ trong thành đang bay đến.

Một lát sau, cửa máy bay mở ra, Tư Thần nhảy xuống. Độ cao không đến 150 mét, dù Tư Thần không cân dù vẫn có thể nhảy xuống được, nhưng vẫn có chút đau.

Vì để an toàn, cậu bung dù nhảy, sau một thời gian thì vững vàng đáp xuống mặt đất.

Ánh mắt Tư Thần dừng trên người Đồ Linh.

Lúc trước gặp ở trong không gian gấp khúc, thương thế của Đồ Linh không hê nhẹ. Mấy ngày trôi qua, da thịt mới đã mọc, trên mặt chỉ còn vài dấu vết đỏ nhạt.

Hắn vốn đã cao, bây giờ đứng ở bên cạnh Thanh Chu chẳng khác gì cha lớn mang theo con nhỏ.

Xác nhận thân thể của Quý Sở Nghiêu không sao, Tư Thần thu hồi tâm mắt.

“Thây.” Cậu đứng bên cạnh Bạch Đế, nói: “Vừa rồi cảm nhận được năng lượng dị thường, cho nên em đến xem.” Trước khi Tư Thần ra ngoài, trên TV vẫn còn đang phát tin tức.

Vì nhiều nguyên nhân, máy bay không người lái cũng không phát hình ảnh trực tiếp.

Phát thanh viên đang dùng giọng điệu bi thống tường thuật, ai điếu cho Bạch Đế, nói rằng ông đã biến mất cùng tàu Nữ Oa, hơn nữa lành ít dữ nhiều.

Đối với liên minh, Bạch Đế chết là kết quả tốt nhất cho Tống Bạch.

Trong số những người xem TV, chỉ có Tư Thần là biết rõ nhất, Tống Bạch không có khả năng qua đời.

Nhưng lúc này, Tư Thần lại ngửi thấy một mùi tanh của biển.

Cậu thậm chí còn xuất hiện một ảo giác mơ hồ, giống như trong nháy mắt, cậu được ngâm trong nước biển, nước biển mặn chát và rong biển không ngừng nhãn chìm cậu xuống đáy.

Đó là mùi máu của Trường Sinh Uyên.

Nếu không phải đồng loại thì không thể ngửi thấy được.

Tống Bạch tiến lên trước một nước, cả người gân như đè lên người Tư Thần: “Con đến đúng lúc quá, thây mệt rồi. Dẫn thầy về nghỉ đi.”

Giọng điệu của ông vô cùng ngả ngớn, nhưng thần sắc lại rất nghiêm túc.

Vì đưa lưng về phía những người khác nên chỉ có Tư Thần nhìn thấy sắc mặt của ông, ửng hồng không hề bình thường.

Tư Thần ngẩn ra, sau đó trả lời: “Dạ, thưa thầy.” Cậu quay đầu, gương mặt bày tỏ sự xin lỗi chân thành: “Ngài Thanh Chu và... Đồ Linh, ngày mai tôi lại đến.”

Tư Thần vốn muốn gọi là “ngài”, nhưng không biết vì sao khi nhìn gương mặt kia, cậu không nói được.

Cậu đỡ Tống Bạch, ôm người vào trong khoang máy bay, mở chương trình lái tự động, thiết lập điểm đến. Máy bay trực thăng nhanh chóng khởi động.

Tống Bạch đã nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề.

Tư Thần có cảm giác bàn tay mình có chút ướt át, cậu mở lòng bàn tay, bên trong dính đầy chất lỏng màu đen nhánh, sên sệt, như dâu nhớt.

Máu thấm ra từ quần áo của Tống Bạch.

Mu bàn tay của Tư Thần nứt ra một cái khe, Tư Uyên không chút do dự liếm sạch sẽ máu trong lòng bàn tay của cậu.

Ngọt. Rất ngọt, màu của Tống Bạch giống như là nước dưa hấu ướp lạnh mà Tư Thần thích nhất.

Mà dưa hấu dùng để ép chính là dưa hấu chất lượng hảo hạng nhất.

“Mẹ ơi... Tư Uyên đã rất lâu rồi không nôn nóng như vậy, nó “chi chi” kêu to: “Còn muốn, còn muốn!”

Tống Bạch dựa vào vai Tư Thân, mắt hơi hé ra, ánh mắt cười như không cười: “Muốn ăn thầy à?”

Ông đang nói với Tư Thần.

Tư Thần áp chế xúc động đói khát bất ngờ trỗi dậy, bình tính nói: “Nếu chỉ mang theo tàu Nữ Oa mà bị thương, thây cũng không cần diễn đến bước này.” “Mặc kệ thây là cấp Tám hay cấp Chín, toàn liên minh này sẽ không có ai đánh thắng thầy. Hơn nữa, nếu em không tới, thầy định chuẩn bị làm sao để quay về?”

Âm thanh cánh quạt quay rất rõ ràng.

Tống Bạch quay đầu, nhìn về phía những ngọn đèn lấp lánh ở dưới chân.

Thành Bạch Đế không cấm đi lại vào ban đêm, đèn ở trong trung tâm thành phố vẫn còn sáng.

Ông trả lời: “Thật ra không liên quan đến thuấn di. Con có biết con người thích thể hiện sức mạnh của mình nhất không?”

“... Dạ?”

Tống Bạch nhếch miệng: “Đương nhiên là khi người đó yếu nhất.” Tư Thần hơi hé miệng.

“Rất kỳ lạ hả? Sinh lão bệnh tử, vô cùng bình hường. Ngoại trừ tiến hóa thành một cục sắt, tuổi thọ của tiến hóa giả so với nhân loại bình thường cũng không kéo dài lâu lắm. Vì xét đến cùng, chúng ta một là một giống loài có tuổi thọ ngắn. Dù có cải tạo thành Trường Sinh Uyên, bản chất vẫn là nhân loại.”

“Hơn nữa, trận này diễn không chỉ là cho liên minh xem...

Tống Bạch nói rất nhẹ.

Tư Thần không biết hình dung cảm thụ trong lòng như thế nào.

Giống như cậu đang nhìn một ngôi sao rạng rỡ đang từ từ vụt tắt. Máy bay trực thăng hạ cánh trên sân thượng của cao ốc Bạch Đế.

Tư Thần quay đầu nhìn, Tống Bạch cau mày, hô hấp đều đều, có vẻ là đã ngủ rồi.

Cậu do cự một lát, cõng Tống Bạch lên lưng.

Rất nặng, như một ngọn núi to.

Máy bay trực thăng này đã được cải tạo, nếu không quả thật không thể chở nổi cậu và Tống Bạch.

Tống Bạch ở tâng cao nhất của cao ốc Tống Bạch.

Cậu đang buồn râu không biết tìm chìa khóa như thế nào, nhưng hệ thống trên cửa đã tự đồng rà quét ra chủ nhân của mình.

Trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: Tư Thần, chào mừng về nhà. Không ngờ Tống Bạch còn cấp quyền hạn cho cậu vào hệ thống.

Tống Bạch quen biết nhiêu người, nhưng chưa từng cùng một ai xây dựng một gia đình. Ngày thường ông thích ở trong ký túc xá của công nhân viên của đại học Bạch Đế, vì vậy ngôi nhà này có chút quạnh quẽ.

Tư Thần cõng Tống Bạch, đặt ông nằm trên giường. Sau đó lấy nước ấm và khăn lông lau bùn trên người ông. Cậu không thể giúp Tống Bạch tắm rửa, nhưng việc này thì không thành vấn đề.

Tư Thần đến phòng chứa đồ lấy một lọ thuốc gen.

Cậu vén ống tay áo của Tống Bạch lên, tiêm vào tĩnh mạch của ông liều thuốc màu đỏ thẫm.

Tống Bạch dựa vào đầu giường, nghiêng đầu, hơi nheo mắt: “Tư Thần” “.. Dạ” Một tiếng.

Tư Thần đẩy ống tiêm thuốc, không ngẩng đầu.

Cậu học chuyên ngành gen sinh vật, đã sử dụng ống tiêm rất nhiều lần, đều thực hành trên động vật chết hoặc sinh vật biến dị.

Tư Thần còn nghĩ rằng sau khi trở thành tiến hóa giả, cậu sẽ không cân dùng những tri thức này nữa, không ngờ khi chăm sóc người già vẫn cần phải dùng.

Tống Bạch nói: “Nếu sau này thây có chết ở trước mặt con, đừng lãng phí.”

Tay Tư Thần khựng lại: “... Dạ?” Hai tiếng.

Nhưng Tống Bạch đã rút tay về, trở mình, đưa lưng về phía cậu, nói :”Về đi, trời sắp sáng rồi. Con mà không về sẽ dễ ảnh hưởng đến ngoại giao của thành Bạch Đế và tàu Nữ Oa. Đúng rồi, nghỉ ngơi hai ngày, bắt đầu nghiên cứu phó bản ngày 13 tháng 10” Tư Thần vốn không hiểu hàm ý của Tống Bạch. Nhưng cậu ngồi thang máy từ tâng cao nhất xuống tâng 88, sau đó mở cửa, nhìn thấy người đang ngồi trên sô pha, trong lòng Tư Thần bỗng nhiên có đáp án. Đồ Linh đang ngôi chờ cậu trong phòng khách, đôi mắt phiếm hồng, không ngủ, cố gắng mở to. Mà nước trong ly của hắn đã nguội từ lâu. 086.09.22

xx**% 171 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment