Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 170 - C170

C170 C170C170

Chương 169: Tiếp theo

Edit: jena

Tư Thần đút cơm cho Tư Uyên ăn xong thì mua thêm một thiết bị khóa mới, tốn hơn nửa ngày mới sửa lại được cánh cửa bị Tống Bạch đá văng.

Tư Uyên ăn no, dán lên lưng mẹ, dùng xúc tu ôm lấy cổ mẹ, treo lủng lẳng như một con koala.

Đôi khi Trường Sinh Uyên còn dùng xúc tu rảnh rỗi lấy đồ nghề cho Tư THần.

Vì có Tống Bạch ở nên mức độ bảo an của cao ốc Bạch Đế luôn được đề cao.

Nhưng cửa hỏng rồi, khó mà có được cảm giác an toàn. Trong lòng Tư Thần, chỉ vừa mới vào ở mấy ngày thôi nhưng đây đã là “nhà” của cậu.

Phòng ở quá lớn, lại không có ai nói chuyện, để giải sầu nên Tư Thần mở TY.

Trên TV không có tin tức giải trí, tất cả đều là những tin tức liên quan đế không gian gấp khúc ở khu Bắc Thành.

Phát thanh viên buổi tối là một cyber mô phỏng người sống của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, gương mặt xinh đẹp, khí chất dịu hiên, nghe nói rằng ở trên mạng khá nổi tiếng, hiện tại là thân tượng ảo đang được yêu thích nhất.

Cô cố gắng trấn an những người dân ở tâng chót: “Hôm nay, kết giới vẫn chưa biến mất, nhưng năng lượng dao động sau khi kiểm tra đã giảm bớt đáng kể. Chúng tôi đã liên lạc được với tổng chỉ huy của chiến dịch lần này, ngài Bạch Đế. Xin mời kết nối trực tiếp.” Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Tống Bạch.

Ông vừa mới ký thêm một đống hợp đồng với các tập đoàn, lúc này tâm tình rất tốt, trên mặt là một nụ cười dịu dàng, thậm chí còn vẫy vẫy tay với máy quay.

Phía dưới có chú thích vai trò của ông.

“Thành chủ thành Bạch Đế / Tổng chỉ huy của “Chiến dịch Lửa”

Gương mặt quen thuộc xuất hiện vào bản tin thời sự tối nay đã khiến cho nhiều ông cụ thích chơi cờ tướng ở thành Bạch Đế phải quăng điện thoại xuống đất.

Trên diễn đàn, người dân thành Bạch Đế cũng bàn luận sôi nổi.

Lúc trước, liên minh đã giữ kín như bưng sự tồn tại của Bạch Đế, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào ông. Trong vài chục năm gần đây, đây là lân đầu tiên Bạch Đế xuất đầu lộ diện.

Tống Bạch nói không nhanh không chậm: “Đúng vậy, dựa vào kết quả kiểm tra đo lường gần nhất, năng lượng quả thật đã giảm bớt đáng kể... Không, tôi không bảo đảm Đồ Linh đã có thể giải quyết Nữ Oa. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ dốc toàn lực, khống chế tai nạn xuống mức thấp nhất.”

Tống Bạch nhắc tới Đồ Linh.

Tư Thần cảm thấy hơi bực bội, mở điện thoại ra, cố gắng nhẫn nại xem xét tình trạng gần đây của bạn bè.

Tống Tử Ngọc đã phẫu thuật xong cánh tay mô phỏng, đã ra khỏi ICU, hai cha con đều bình an.

Cháu trai ghẻ Quý Nguyên Cát đã gửi một bao lì xì chúc mừng tân hôn, bên trong có 9999 điểm tín dụng. Trân Chấp Chu hỏi sức khỏe của cậu thế nào, gần đây đối phương vừa ra khỏi trạng thái ngủ đông, nói rằng nếu tiện có thể cùng nhau đi ăn một bữa cơm.

Cuối cùng, Tư Thân mở khung chat với Quý Sở Nghiêu ra.

Theo lý thuyết, trong không gian gấp khúc không có tín hiệu, Đồ Linh trông có vẻ cũng không mang theo điện thoại, nhưng Tư Thần vẫn không nhịn nổi, gửi tin nhắn qua.

“Khi nào mới ra ngoài được?”

Nửa phút sau, điện thoại có thông báo mới.

Quý Sở Nghiêu: Còn 3 ngày nữa.

Quý Sở Nghiêu: Có rất nhiều thứ cần phải kiểm tra. Ví dụ như kho gen nhân bản vô tính, còn có vấn đề bảo an khi thay đổi hình thái của tàu Nữ Oa. Nếu có thể, tôi hy vọng sau khi cao duy xâm lấn kết thúc, có thể đàm phán với liên minh. Tôi muốn thương lượng về việc an trí và quyền cư trú của người Carol.

Quý Sở Nghiêu: Hơn nữa, lúc trước vì để xử lý tôi, Nữ Oa đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Em gửi tin đến cho cha tôi, nói ông ấy kéo 5 xe đá năng lượng đến đây, nếu không thì con tàu không thể đi nổi.

Tư Thần phản ứng một lát mới ý thức được “cha tôi” mà Đồ Linh đang nói là Quý Tư Thành.

Nói ra có chút xấu hổ, dù đã kết hôn với Quý Sở Nghiêu nửa tháng nhưng Tư Thần vẫn chưa chính thức gặp gia trưởng của đối phương, vì vậy cũng không có số liên lạc của Quý Tư Thành.

Tư Thần: Tôi chuyển trực tiếp cho Tống Bạch được không?

Quý Sở Nghiêu: Được. Bây giờ hành động của liên minh được thống nhất dưới sự chỉ huy của Tống Bạch, trực tiếp gửi qua cho ông cũng không tính là sai.

Trên TV, Tống Bạch đột nhiên im lặng, lấy điện thoại ra, cúi đầu nói: “Ngại quá, học trò nhỏ hơi dính người. Tôi trả lời thằng bé đã. Đoạn này làm ơn cắt giúp tôi nhé?” Phóng viên cyber ở bên cạnh ông không hề xấu hổ, lễ phép mỉm cười.

Tống Bạch gửi hai chữ: Đã biết.

Còn đàm phán, hiệp thương lúc sau như thế nào là chuyện của thành Bạch Đế, liên minh và tàu Nữ Oa.

Thật ra Tư Thần có thể học để xử lý những chuyện này, học để tính toán chỉ li, cò kè mặc cả, nhưng không nhất thiết phải học. Yêu cầu duy nhất của Tống Bạch đối với cậu là chăm chỉ tu luyện cho tốt. Ngoài ra, không cần phải bận tâm đến thứ gì khác.

Tống Bạch biết rõ sức mạnh của mỗi người là hữu hạn, dưới điều kiện thích hợp, chỉ cần tập trung vào tài năng của mình, thiên tài có thể tiến xa hơn rất nhiều.

Ông nhìn trúng Tư Thần, ngoài thiên phú của cậu, còn có dã tâm không bao giờ cảm thấy thỏa mãn.

Tư Thần may mắn vì tìm được một người thầy rất phù hợp với mình.

Người thây này hơn ai hết luôn hy vọng Tư Thần ngày càng mạnh. Tống Bạch sẵn sàng xả thân để nâng đỡ Tư Thần, cho đến khi cậu có thể tự mình cất cánh để đến được nơi ông chưa đến, hoàn thành được tâm nguyện ông chưa thể làm.

xx*x*% Ba ngày sau, trong tàu Nữ Oa.

Đồ Linh gửi số liệu cho Thanh Chu: “Đây là thiệt hại bên trong khu Bắc Thành, tỷ lệ là 9.37%. Để tránh gây ra tranh chấp, tôi đề nghị chuyển giao công nghệ cấp 4A cho liên minh như một khoản bồi thường tài chính.” “Đây là báo cáo kiểm tra đo lường vê hoàn cảnh bên ngoài. Theo suy đoán, người Carol ban đầu cần phải mặc đồ phòng hộ để sống. Hơn nữa ở đây trong quá trình sống, nhân loại cũng đã dùng thuốc gen, tiêm thuốc kháng thể nhiễm phóng xạ, các phương án cải tạo đã được liệt kê ở đây. Sau khoảng ba thế hệ nữa, người Carol sẽ di truyền được bộ gen hoàn toàn kháng thể với chất phóng xạ.

Thanh Chu khẽ gật đầu: “Vậy thì khu sinh sống của người Carol....

Đô Linh mím môi: “Tôi đề cử thành Bạch Đế.” “Thành Bạch Đế là trung tâm của lục địa. Trước mắt là Khu An toàn có diện tích nhỏ nhất nhưng có đủ vùng đất trống để cất chứa tàu Nữ Oa. Bên cạnh đó, thành Bạch Đế khác với liên minh, nhưng tương đối yếu thế hơn so với liên minh, cũng cần khoa học kỹ thuật của người Carol. Vì vậy họ trả thù lao cao hơn. Hơn nữa, thế lực ở bên trong thành Bạch Đế chỉ có một, chính sách dễ thi hành, quán triệt.”

Liên minh rất khó nói, gân như mỗi Khu An toàn đều bị lệ thuộc vào từng gia tộc khác nhau quản lý. Dù là nhà họ Quý cũng khó lòng khiến cho tất cả người dân toàn liên minh nghe lời.

Những gia tộc này ở bên ngoài đều giữ hòa khí với nhau, nhưng bên trong tôn tại những chuyện rất ghê tởm.

Đồ Linh dừng một chút, nói tiếp: “Tôi thừa nhận là tôi có tâm tình riêng. Mấy năm tiếp theo, chỗ ở của tôi sẽ là thành Bạch Đế.” Thanh Chu cười khẽ một tiếng, nhưng không có ác ý.

Dù Đồ Linh có tư tâm đi chăng nữa, thành Bạch Đế vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.

Bà hỏi: “Có mệt không?”

Mấy ngày nay Đồ Linh cũng không hề nghỉ ngơi. Chuyện hắn làm còn nhiều hơn cả Thanh Chu.

Đồ Linh chớp chớp mắt: “Thưa, ổn, tôi vẫn còn có thể chống đỡ.”

Đôi mắt xanh biếc đã xuất hiện tơ máu đỏ, rõ ràng là đã thức trắng nhiều đêm.

Buồn ngủ là một cảm giác xa lạ đối với hắn, hiện tại vẫn còn chịu đựng được.

Thanh Chu nhắc nhở: “Nhân loại trong thời gian dài không ngủ sẽ bị đột quy.” Đồ Linh: “Tôi biết. Ngài yên tâm, tôi có chừng mực.” Thanh Chu im lặng một lát, nhặt tư liệu phân tích trên mặt đất lên, đặt ở trên bàn.

Bà ngồi ở trên ghế, cái đuôi dài quét xuống đất: “Cậu nói xem, nếu như không ngắt kết nối Nữ Oa thì sau này liệu nó có khả năng giống cậu được không?”

Thanh Chu ám chỉ đến việc có linh hồn như con người. Đối với sinh mệnh máy móc, khó xác định được đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng với Đồ Linh, chuyện này giúp hắn từ cấp Tám lên cấp Chín.

Đồ Linh trả lời: “Dù là sinh mệnh máy móc nào đi trên con đường tiến hóa cũng không có cách để phục chế. Tôi cũng không thể đưa ra một câu trả lời xác đáng.” Thanh Chu: “Cũng đúng. Nếu không sai biệt lắm thì bây giờ đã có thể kết thúc không gian gấp khúc. Còn nữa, người đàm phán... Nói chuyện ổn không?”

Biểu tình của Đồ Linh hơi cổ quái, nhưng hắn vẫn gật đầu.

xx*x*%

2 giờ sáng.

Kết giới quanh Bắc Thành từ từ biến mất.

Dù là đêm khuya nhưng đèn đuốc ở bên ngoài vẫn rực sáng. Kết giới bỗng nhiên biến mất khiên cho người liên minh đột nhiên không kịp phòng ngừa, đèn báo động nhanh chóng lập lòe sáng lóa cả khu vực rộng lớn.

Nhìn thấy trên video và nhìn thấy trực tiếp bằng mắt quả thật vẫn thật khác.

Khi nhìn thấy thành trì khổng lồ hùng vĩ kia, mọi người đều ngay lập tức biến sắc. Thành trì kia như một con cự thú, mạnh mẽ chiếm đoạt cả bầu trời cao.

Vô số đạn pháo nhắm thẳng vào tàu Nữ Oa, chỉ chờ mệnh lệnh.

Tống Bạch giơ máy nhắn tin lên, sắc mặt ngưng trọng dị thường: “Lùi hết ra sau —!”

Ông ra lệnh cho người khác rút lui, còn ông thì không hề do dự lao về phía tàu Nữ Oa. Bóng dáng cô độc lại bi tráng.

Giữa màn đêm, cái bóng đen của Tống Bạch kéo ra rất dài, rất dài.

Cái bóng như sống dậy, xuất hiện những xúc tu đen nhánh khổng lồ quấn quanh thân tàu Nữ Oa, khí thế bức người khiến cho người nhìn cảm thấy run sợ. Ánh mắt Quý Tư Thành tràn ngập khiếp sợ: “Đây là thể trưởng thành của Tống Bạch ư?”

Rất lâu về trước, có một con Trường Sinh Uyên dựa vào không gian gấp khúc đã nhập cư trái phép vào đây. Khi đó, Tống Bạch cũng đi xử lý.

Quy Tư Thành cũng có mặt.

Trong quá khứ, bọn họ được gọi là “Liên minh Song bích”. Nhưng vào ngày hôm đó, nhìn thấy biểu hiện của Tống Bạch, Quý Tư Thành đã biết rằng mình không thể bằng đối phương.

Mấy chục năm trước, thân thể của của Tống Bạch đã hùng vĩ như một ngọn núi.

Đối với giống loài như Trường Sinh Uyên, thể tích càng lớn, thực lực càng mạnh.

Bây giờ, Tống Bạch còn to hơn cả núi! Thân thể của Tống Bạch che lấp cả bầu trời. Chỉ có người như thế này mới có thể uy hiếp được liên minh, cũng như đi tống tiền các tập đoàn lớn mà không bị ai chống lại.

Tàu Nữ Oa đã khổng lồ, xúc tu của Tống Bạch vẫn có thể quấn lấy nó như những rễ cây chắc thịt bao quanh con mồi của mình.

Trên không trung nổ vang một luồng ánh sáng chói mắt. Giữa bầu trời, truyền đến giọng nói của Tống Bạch: “Nhắm mắt!”

Cường độ ánh sáng quá mạnh cũng tương đương với sức sát thương của vũ khí.

Nếu lúc trước còn ai đó nửa tin nửa ngờ thì bây giờ mọi người đều đã tin tưởng năng lực của Tống Bạch. Sau ánh sáng vô hạn kia, bên tai mọi người vang lên tiếng nổ rên vang như sấm sét đánh xuống mặt đất. Trường Sinh Uyên đang gào rống lên than khóc.

Khi ánh sáng tiêu tan đi, mọi người từ từ mở mắt.

Quý Tư Thành siết chặt vũ khí trong tay, lẩm bẩm: “... Sao lại không thấy đâu?”

Giữa bầu trời, dù là Tống Bạch hay là Nữ Oa, đều đã biến mất.

*xx**

Mấy ngàn dặm ngoài thành Bạch Đế.

Vùng ngoại ô đột nhiên vang lên một tiếng vang lớn, giống như một vật thể khổng lồ rơi xuống nước. Nơi đây là khu phong cảnh cấp 5A ở ngoại ô thành Bạch Đế. Vì ở ngoại ô, vé vào cửa lại mắc, ngày thường cũng không có ai đến đây.

Lúc trước, Tống Bạch đã ở đây tổ chức trường thi.

Tàu Nữ Oa như một ốc đảo thu nhỏ, trôi nổi trên đâm lây.

Tống Bạch chui ra từ bùn đất, tóc tai quân áo đều dính bùn, trông vô cùng chật vật.

Nhưng phản ứng đầu tiên của ông không phải là muốn đi tắm rửa, mà là phải kiểm tra USB trong túi.

Bên trong là mười mấy hợp đồng điện tử, đều là tài nguyên chiến lược phát triển quan trọng của thành Bạch Đế.

Ông lau mồ hôi trên trán: “Mẹ nó, mệt chết mất. Lâu rồi không mang đồ nặng như vậy rồi... thuấn di...” 08.09.22 gia đình nhỏ đoàn tụ được chưa ạ ; V ;; xx*x% 170 *xx*x%
Bình Luận (0)
Comment