C169
C169C169
Chương 168: Chiến thuật chính là chơi bẩn
Edit: jena
Theo lời của Tống Bạch, quản lý của Tâm Hồn tương đương với sinh vật chiều cao tà ác, có thể trực tiếp “tẩy não” con người, người bị tẩy não trông cũng không khác gì người bình thường, thậm chí người đó cũng không nhận thức được bản thân là một con rối.
Ông cảm nhận được hơi thở của quản lý, nhưng vẫn cho Tư Thần một cơ hội để giải thích.
Với tính cách của Tống Bạch, có thể nói rằng hành động này đã thể hiện rõ Tống Bạch rất quan tâm và yêu thương cậu. Nhưng trên mặt Tư Thần vẫn chưa bình tĩnh nổi, vì cậu không thể nói dối Tống Bạch, nhưng cũng không thể ăn ngay nói thật.
Cậu đột nhiên nhớ lại rất lâu về trước, cậu gặp váy trắng ở trong mơ.
Đồ Linh đã trực tiếp xông vào phòng ngủ của cậu lúc nửa đêm. Khi nghĩ lại, có lẽ Đồ Linh cũng cảm nhận được hơi thở của quản lý.
Mơ cũng là một con đường để đến không gian khác*, khi Tư Thần nằm mơ, hơi thở của sinh vật chiều cao thông qua đó đã lan tràn vào.
*Không gian ý thức, để hiểu hơn đọc lại khái niệm ở chương 110 nha
Tư Thần suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn: “Thây. Thây muốn bây giờ em giải thích luôn cho thầy hay là gặp mặt trực tiếp nói ạ?” Khi Tống Bạch nhận được tin nhắn, ông đang ở bên ngoài không gian gấp khúc khu Bắc Thành. Bên cạnh là một máy điều hòa, ông nằm trên ghế nằm cho người già*, còn có thêm hai người nhà họ Tống đang quạt mát. vst\ xa si cề : “W: đc + , Š 2* v.v.” “ ˆ ¡ &. l2 s&c A › k ï . | = \ Em “Mi. : /Ghế cho người già/ Trông Tống Bạch không giống như đang chờ tới giờ đánh nhau, mà là khách đến du lịch. Sau khi đọc được tin nhắn của Tư Thần, Tống Bạch gỡ kính râm ra, nhướng mày.
Ông gọi video.
Tư Thần bắt máy.
Nhìn qua màn hình, Tư Thần đang đút cơm cho Trường Sinh Uyên.
Tư Thần hôn mê nửa tháng, Tư Uyên ở bên cạnh canh giữ một khắc cũng không rời, đói đến gây một vòng, ăn cơm cũng rầm rì, ư ử kêu vô cùng tủi thân.
“Em chào thây.” Tư Thần chủ động mở miệng nói: “Em đọc tin nhắn của thầy rồi.”
Tống Bạch đánh giá thần thái của thiếu niên, trông không có lo lắng, giống như vẫn chưa biết ông từng muốn tới nhà giết cậu. Thậm chí vì đang đút cơm cho con ăn nên Tư Thần có vẻ rất dịu dàng. Khóe mắt và đuôi lông mày cong cong khiến cho Tống Bạch có hơi khó chịu.
Cảm giác này giống như mọi người đều cho rằng đây là một cây nấm nhỏ bé âm u bỗng chốc biến lớn thành một đóa hoa hướng dương rạng ngời.
Gương mặt có đến ba phân tình cảm.
Tống Bạch cảm thấy khi nhìn chằm chằm gương mặt của Tư Thần, trong lòng ông quả thật có một cơn tức giận khó nói nên lời.
Ông hừ một tiếng, vẫy tay đuổi hai người cầm quạt bên cạnh đi chỗ khác, nói với Tư Thần: “Nói.”
Tư Thần: “Sau khi thi lên thạc sĩ xong, em nhận được tin nhắn của Đồ Linh, tránh Thẩm Nhạn Hành, vào một không gian gấp khúc 5A. Chuyện này hẳn là thầy còn nhớ." Tống Bạch: “Ừm... Hả?”
Âm cuối câu của ông tăng cao: “Khi đó con đã quen với Đồ Linh rôi?”
Tư Thần không phủ nhận: “Dạ. Trên thực tế thì con đã gặp Đồ Linh trong không gian gấp khúc ở khu Trang Sơn...
Dù rằng khi đó cậu cũng không ý thức được chuyện này. Tống Bạch khó lòng giải thích được tâm trạng hiện tại của ông.
Ông biết con trai của Quý Tư Thành có vấn đề, nhưng quan sát lâu rồi vẫn không biết được rốt cuộc Quý Sở Nghiêu là ai.
Mãi cho đến trong phòng họp mô phỏng, Đồ Linh lần đầu tiên lên sân khấu, Tống Bạch mới tin rằng trực giác của mình quả là nhạy bén. Trong lòng ông còn có chút tự đắc. Trong ba Chủ Thần của Trung Tâm Cơ Giới, ông tán thành với Đồ Linh nhất. Tống Bạch thừa nhận Đồ Linh có lẽ còn mạnh hơn cả ông khi ông còn trong giai đoạn sung sức.
Vì vậy Quý Sở Nghiêu, hay là Đồ Linh, cũng xem như là ông đã nhìn thằng bé lớn lên, nhân phẩm không tồi, gả Tư Thần qua đúng là có thể yên tâm, bảo đảm an toàn của Tư Thần sau khi ông không còn ở đây nữa.
Nhưng bây giờ, cảm giác của ông giống như đã tốn bao công sức để giải ra được một câu toán khó, còn chưa vui mừng được hai giây thì đứa cháu nhỏ 6 tuổi đã chạy tới nói: “He he, câu này cháu mới làm ở trường hôm qua, dễ lắm, chọn câu C”
Tống Bạch cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu: “Tiếp đi” “Dạ. Không gian gấp khúc đó khá đặc biệt. Tất cả được triển khai trong một trò chơi... Tro chơi đó tên là “Giấc mộng của Đồ Linh”, được tạo thành từ chuỗi số liệu mà Đô Linh đã vứt bỏ.” Tư Thần chậm rãi nói: “Boss của trò chơi là quản lý Y, sau khi đánh thắng nó, từ trên trời rơi xuống một đạo cụ, vẻ ngoài là một viên kẹo hình trái tim.”
Tư Thần kể không nhanh không chậm, cũng không trốn tránh ánh mắt của Tống Bạch.
Nhiều năm tập luyện, khi cậu nói dối cũng không cần chuẩn bị bản thảo trước.
Tư Thần tiếp tục: “Đạo cụ này có thể làm cho thể ý thức của con người trực tiếp tiến vào không gian gấp khúc. Con sử dụng đó để tiến vào không gian gấp khúc Bắc Thành”
Tiếp theo, cậu kể lại mọi chuyện ở trong không gian gấp khúc, trọng điểm nhấn mạnh vào Thanh Chu và Nữ 0a. Tống Bạch đang nằm thì không khỏi ngồi thẳng dậy.
Tất cả đều do Tư Thần tự mình trải qua, mức độ tin cậy rất cao, chỉ tiết cũng hoàn toàn tỉ mỉ.
Biểu tình của Tống Bạch vô cùng cổ quái: “... Vậy là tàu Nữ Oa đã được giải quyết rồi?”
Tư Thần gật gật đầu: “Hẳn là vậy. Chờ đến khi năng lượng tiêu hao hết, bọn họ có thể ra ngoài. Đến lúc đó thây có thể hỏi Đồ Linh, nếu ngài ấy chưa đi."
Từ khi Tư Thần kết hôn với Quý Sở Nghiêu, Đồ Linh liền trở thành chỗ dựa của cậu.
Chỗ dựa này còn có giá trị hơn Tống Bạch một phần. Tống Bạch suy nghĩ một lát, hoàn toàn không tìm ra được lỗ hổng trong lời của Tư Thần. Cậu cũng có thể nói dối, nhưng loại nói dối này rất dễ bị chọc thủng, trừ khi là để kéo dài thời gian, nếu không cũng không có ý nghĩa gì.
Tống Bạch liếc mắt nhìn xung quanh. Khi ông gọi điện thoại đã mở ra một lớp kết giới cách âm, cuộc trò chuyện này vẫn còn trong trạng thái bảo mật.
Tống Bạch thấp giọng nói: “Phải tìm cách lừa người Carol đến thành Bạch Đế, ấy không đúng, ý thây không phải là “lừa”, mà thây cảm thấy rằng dẫn người Carol đến thành Bạch Đế như lời con nói là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất thì giá nhà ở đây rất rẻ, còn có rất nhiều đất trống chưa khai phá. Con thấy sao?”
Tư Thần: “Dạ, em cũng nghĩ như vậy.”
Tống Bạch rất vui: “Đợi lát nữa thây đàm phán với đám tài phiệt một chút, nghĩ cách lấy nhiều lợi thế hơn, chuyện này con khoan hãy lộ ra ngoài, cứ ở thành Bạch Đế chờ thầy.” Tư Thân nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: “Dạ.”
Đột nhiên Tống Bạch có chút hối hận vì không đập nát máy theo dõi.
Ông chột dạ, nhưng hợp tình hợp lý nói: “Luận tích bất luận tâm*. Thây cũng không muốn động thủ mà, con cũng biết mấy ngày nay trong lòng thầy thống khổ như thế nào rồi đó...”
*?3'^12/Ò: để đánh giá một việc thì phải dựa vào câu chuyện chứ không phải dựa vào tâm
Kỹ năng diễn xuất của Tống Bạch rất tệ.
Ông còn chưa nói xong, Tư Thần đã lạnh mặt cúp máy. Tống Bạch xấu hổ, quyết định sau khi quay lại thành Bạch Đế phải vào kho đồ tìm vài món quà để dỗ ngọt học trò khó lấy lòng này. Bây giờ ông có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Tống Bạch khoanh tay, đi vào phòng tổng chỉ huy của nhiệm vụ lần này.
Để chống lại cuộc xâm lược của Nữ Oa, các tập đoàn lớn đã phái ra không ít nhân lực. Trong đó, hai nhà có trụ sở ở khu Bắc Thành gân như dốc toàn bộ lực lượng. Những tập đoàn khác có tiếp viện kém hơn một chút nhưng trong thời điểm nhạy cảm liên quan đến vận mệnh của toàn nhân loại như thế này thì cũng miễn cưỡng được xem là cùng tiến cùng lùi.
Tống Bạch vào trong, nói với thư ký: “Gọi người lại đây, mở cuộc họp. Không cần lãng phí thời gian.”
Nửa tiếng sau, hội nghị bàn tròn có bảy người vào ngồi, đều là những nhân vật có uy tín và danh dự trong liên minh. Dù là dựa vào uống thuốc, nhờ gia tộc chống đỡ hay là tự mình phấn đấu, những người này đều khoảng cấp Sáu, xem như là lực lượng chiến đấu trung tâm của liên minh.
Tống Bạch cảm thấy khi mình tổ chức lễ tang thì khả năng cũng không gom đủ đám người này lại như thế này.
Ông nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ rằng nhiều người cũng biết rồi, tôi là một con Trường Sinh Uyên.”
Chuyện này nhiều người cũng rõ, giống như là lớp áo mới của hoàng đế, vì sợ bị hoàng đế trả đũa, không phải không ai nhìn ra, mà là không ai nói.
“Hơn nữa, tôi sống đã lâu rồi. Bây giờ sắp chết.”
Sở Phục Hi nhíu mày, nắm chặt chén trà trong tay. 50 năm trước, Tống Bạch cũng nói như vậy, khi đó bà còn chưa làm chủ tịch của Khoa học kỹ thuật Bát Phương. Tống Bạch chợt thay đổi đề tài: “Chuyện của Nữ Oa lần này, dựa vào tin tình báo và tư liệu mà chúng ta có được, mọi người cảm thấy chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
Tần suất xuất hiện của cyber Thiên Diễn có lẽ là bằng khoảng ba quân đoàn cyber. Những người ở đây đều có những ấn tượng khó quên về trình độ nhân cách hóa, trí năng hóa của cyber Thiên Diễn. Mà lúc này, họ đang chống lại tổng căn cứ của sản xuất ra cyber Thiên Diễn, tàu Nữ Oa.
Quý Tư Thành phá vỡ im lặng: “Tôi không cảm thấy quá bi quan. Nhưng là người của Trung Tâm Cơ Giới, tôi biết nhiều thông tin chính xác hơn, hơn nữa đã cung cấp những thông tin này rộng rãi. Dựa theo tính toán, xác suất chúng ta thắng được là ba phần. Đây là kết quả tốt nhất khi phỏng đoán nếu nguồn năng lượng dự trữ của tàu Nữ Oa đã cạn kiệt. “Trên tàu Nữ Oa chắc chắn không chỉ có 1 cyber cấp Bảy. Theo phỏng đoán, có lẽ có khoảng 30 cyber tất cả. Mà cấp Bảy ở liên minh thì đếm lên đếm xuống cũng không quá 5 người... Không cần nói đến trang bị vũ khí của tàu Nữ Oa.”
Sau khi ông nói xong, cuộc họp càng thêm trâm mặc, thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở của từng người.
“Hay là... chúng ta từ bỏ chống cự đi.” Có người nhỏ giọng nói: “Như vậy có thể hạ thấp mức độ tổn thất xuống mức thấp nhất. Bây giờ đối đầu với tàu Nữ Oa chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.”
Nơi ở của người này là ở nhà họ Trân, cách đây gần nửa bán cầu, khẳng định rất an toàn.
Người nhà họ Lâm: “Không thể làm như vậy được. Lần này chỉ là khu Bắc Thành, nhưng sau khi Nữ Oa tu sửa xong, chắc chắn sẽ tấn công ra các Khu An toàn khác. Căn cứ của chúng ta đã có nhiêu năm chinh chiến với sinh vật chiều cao, đã biết rằng chúng không biết thỏa mãn là gì. Huống hồ, tham lam là thiên tính của bất cứ chủng tộc có trí tuệ nào trên đời này. Quan trọng nhất là nếu lần này từ bỏ Bắc Thành, quần chúng nhân dân cũng sẽ suy sụp tinh thần... Nếu kéo dài, ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đối với toàn liên minh.”
“Nhưng mà...”
“Tôi cho rằng..."
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Tống Bạch chờ cho bọn họ nói hăng say rôi mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Phòng họp lại im lặng.
Ánh mắt Tống Bạch nhìn xa xăm như đang hoài niệm: “Khi tôi còn trẻ, tôi muốn thay đổi thế giới, cuối cùng nhận thấy rằng mình thật nông cạn. Nhưng không ngờ bây giờ còn có một cơ hội giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.”
Ông mỉm cười: “Tôi quả thật là sắp chết. Nhưng chết già vẫn không bằng chết trận, đây là sự lựa chọn của tôi.” Lời này nói ra như sấm sét oanh tạc, khiến cho những người ở đây chấn động đến chết lặng, ai nấy đều kinh ngạc sửng sốt.
Gia chủ nhà họ Tống trực tiếp đứng lên: “Ông tổ! Không thể được!”
Ánh mắt Tống Bạch tràn ngập phức tạp, khẽ lắc đầu.
“Wì sợ bị chủ trang trại phát hiện nên mấy năm nay tôi vẫn luôn đè ép cảnh giới của mình, không dám tiếp tục tiến hóa.” Tống Bạch suy yếu ho khan một tiếng: “Tôi còn nghĩ rằng thời đại của mình lại kết thúc như vậy thì không còn gì thú vị nữa.” Dù lời nói của Tống Bạch vô cùng chân thành nhưng khi nghe lúc này, ngoài trừ khiếp sợ còn khiến cho bọn họ cảm thấy hoài nghi.
Bạch Đế thực sự có tình cảm cao thượng như vậy? Nhưng nghĩ lại thì ngoài việc đi tống tiền các gia tộc tài phiệt, Tống Bạch quản lý thành Bạch Đế không có điểm xấu gì. Gần như nơi đó đã trở thành Khu An toàn có tỉ lệ người dân có chỉ số hạnh phúc cao nhất thế giới. Tài nguyên thiếu thốn và những tin đồn bị bôi đen cũng không khiến cho những người dân quyết tâm lao đầu vào thành Bạch Đế sống.
Tống Bạch tiếp tục nói: “Sau khi kết giới biến mất, tôi sẽ tháo dỡ giam cầm cảnh giới, nghênh chiến với Nữ Oa. Tôi có thể lên cấp Chín trong thời gian ngắn, lúc sau, tôi nhất định sẽ chết.”
Gia chủ nhà họ Thẩm muốn uống nước để bình tĩnh, nhưng tay run không cẩn thận làm đổ ly nước. Cấp Chín.
Ông chỉ cảm thấy may mắn vì khi con trai ông chết, ông không mất bình tĩnh nhào đến đối đầu với Tống Bạch. Tống Bạch thở dài: “Tôi đã sống lâu như vậy, thật ra cũng khá hài lòng với cuộc sống của mình, chỉ có một thứ chưa bỏ xuống được, đó là thành Bạch Đế”
Có đôi khi không cần nói quá nhiều, những điều còn lại có thể để cho những người khác tự mình tưởng tượng. Những người khác ngay lập tức tỏ lòng tôn kính: “Chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ thành Bạch Đế.”
Tống Bạch trào phúng cười: “Mấy người không yên tâm với tôi, tôi cũng không có yên tâm với mấy người đâu. Bảo vệ, bảo vệ như thế nào? Bảo vệ như 97 năm trước à?” Những người ở đây nhìn nhau, cuối cùng, chỉ có Quý Tư Thành ra mặt, cẩn thận bổ sung: “Chúng ta có thể viết cam kết và hiệp nghị về việc này. Cung cấp kinh tế cho thành Bạch Đế, viện trợ kỹ thuật...” Tống Bạch nhướng mày: “Vậy thì bây giờ viết liên đi. Tôi xem.” 0868.09.22 =))) thầy ác quá thây, tích đức đi thây ơi
*xx** 169 *xx**