€ 168
€ 168€ 168
Chương 167: Ông cần một lời giải thích
Edit: jena
Tư Thần tỉnh lại, cậu nhìn thấy trân nhà, cảnh tượng khác so với trước khi ngủ khiến cho cậu mê mang, chớp mắt một cái.
Sau đó cậu nhớ lại đây là ở đâu, phòng tân hôn của cậu và Quý Sở Nghiêu.
Tư Thần trông như đang say rượu.
Trường Sinh Uyên bò lên, ôm lấy cổ cậu, giọng điệu nôn nóng “chi chi” liên tục, dùng ngôn ngữ liên minh sứt mẻ nói: “Mẹ ơi! Người, hư!”
Tư Uyên dùng xúc tu chỉ ra ngoài cửa. Cửa phòng ngủ bật mở, nhìn qua có vẻ đã bị người nào đó dùng bạo lực để phá, ổ khóa điện tử cũng bị rớt ra ngoài.
Tư Thần ngửi thử, dù rất nhẹ nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy hơi thở của một con Trường Sinh Uyên khác.
Ở liên minh, ngoại trừ đứa nhỏ trong bụng Tống Tử Ngọc, không thể tìm ra con Trường Sinh Uyên thứ ba.
Tư Thần sờ điện thoại kế bên gối nằm, bây giờ là ngày 10 tháng 9, kể từ ngày 24 tháng 8, cậu đã hôn mê khoảng nửa tháng.
Nửa tháng, cậu nhận được hơn 100 cuộc điện thoại, có quen biết, có xa lạ; còn có hơn 1000 tin nhắn và thông báo.
Tư Thần nhìn thử, hầu hết đều là tin nhắn hỏi chuyện. Video cậu đăng lên mạng và kho học thuật của liên minh đã tạo nên một hiệu ứng dây chuyền.
Vì người dân ở khu Bắc Thành đã sơ tán, lần thiên tai này không có thiệt hại vê người.
Video vừa đăng tải đã có hơn trăm triệu lượt xem.
Sau khi liên minh kiểm tra và chứng minh tính chân thật của đoạn video, người dân khắp nơi đều lo sợ không thôi.
Trên mạng không ngừng xuất hiện những bài phân tích và những bài luận văn liên quan.
Có lẽ vì tận thế đã gây nên những khủng hoảng nhất định, giá cả hàng hóa tăng chóng mặt, các ngành nghề đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hơn nữa, lần thiên tai này còn chứng minh một chuyện: Khu An toàn chưa chắc đã an toàn. Mọi người phấn đấu để có sổ hộ khẩu ở đây đã không còn ý nghĩa, điểm tín dụng cũng trở thành một con số ảo.
Tư Thần không phải nhà xã hội học, cậu khó nói sự kiện này sẽ tạo nên di chứng gì đối với cuộc sống của mọi người.
Cậu cũng không thể suy xét nhiều như vậy. Vì khi đó, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là nghĩ cách tìm thật nhiêu người để giúp Đồ Linh.
Kho học thuật yêu câu thông tin tài khoản nên trên tài khoản vẫn hiện tên của cậu là “Tư **”, không rõ họ tên nhưng chỉ cần vào trang cá nhân xem bối cảnh giáo dục: Trường Tiểu học Từ Thiện số 9 ở khu Trang Sơn; Trường Cấp ba Cấp cao ở khu Trang Sơn; Đại học Đông Lam (Chính quy); Đại học Bạch Đế (cao học)... Không cần điều tra cũng có thể đoán được ai là người đăng tải video. Cậu đã lọc danh sách bạn bè một lần, bây giờ có thêm người gửi lời mời kết bạn.
Khiến Tư Thần thấy buồn cười hơn nữa là trong thời buổi loạn lạc như hiện tại vậy mà vẫn có công ty ra giá 600 triệu để mời cậu về làm việc.
Tư Thần nhìn tên Tống Bạch trong danh bạ, số lượng tin nhắn chưa đọc là “99+”.
Phần lớn thời gian Tống Bạch cũng không phải là người quá quan tâm đến người khác. Nhưng khi ông điên cuồng nhắn hơn “99+” tin nhắn, Tư Thần liên cảm thấy hơi áp lực.
Cậu căng da đầu, mở xem.
Tống Bạch: Con đâu?
Tống Bạch: Nhận điện thoại. Tống Bạch: Lạnh lùng không thèm để ý đến thầy?
Tống Bạch: Xảy ra chuyện gì? Cần giúp đỡ thì gọi.
Tống Bạch: Thiết bị định vị của con luôn ở nhà. Gần đây thành Bạch Đế cũng an toàn, không có khả năng xảy ra chuyện gì, trừ khi con là đứa nhỏ ngốc nghếch dám làm phản.
Tống Bạch: Thẩm Nhạn Hành nói không có năng lượng dị thường dao động.
Tống Bạch: Thây đang đứng trước cửa nhà con, mở cửa.
Tư Thần nhìn tin nhắn này thì trâm mặc một lát, đối chiếu với thời gian tin nhắn, cậu mở thiết bị theo dõi trong nhà ra xem.
Nếu thiết bị trong nhà không bị hủy thì chứng tỏ Bạch Đế cố tình để cho cậu xem.
Thời gian là 10 ngày trước, lúc 3 giờ chiều.
Thiết bị theo dõi trong nhà là sản phẩm cao cấp của Trung Tâm Cơ Giới, khác với camera thông thường, nó có chức năng rà quét và ghi chép, thậm chí còn có thể cho phép người sử dụng điều chỉnh các góc độ khác nhau.
Tống Bạch đá văng cửa đi vào. Trình độ bảo an của ngôi nhà này đối với ông là 0.
Ông vốn đang cười, nhưng khi sau khi bước vào trong thì gương mặt liên âm trâm ngay lập tức.
Gương mặt của Tống Bạch có nét đẹp của phương Đông cổ điển, khi tối tăm, ảm đạm lại giống như nghiên mực dày không thể tan chảy.
Cái bóng dưới chân ông biến lớn và dài ra, trở thành một hình dáng vô cùng vặn vẹo.
Bóng đen mở bừng một đôi mắt đỏ tươi, con ngươi của Tống Bạch cũng giống như vậy.
Tư Thần hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, Trường Sinh Uyên canh giữ ở ngay mép giường.
Phần lớn thời gian, Tư Uyên và Tống Bạch có thể chung sống hòa bình với nhau. Dù hai con Uyên ghét nhau như chó với mèo nhưng có thể xác nhận đối phương gần như vô hại với mình.
Nhưng lúc đó, khi Tống Bạch đến gần, Tư Uyên căng xúc tu ra, trong cổ họng phát ra tiếng gâm nhẹ mang tính uy hiếp, ý bảo Tống Bạch cút ra khỏi địa bàn của nó. Hiển nhiên, Tư Uyên là miếng thịt cắt ra từ người Tống Bạch, nó có thể cảm nhận được Tống Bạch nguy hiểm như thế nào.
Hành động của nó đã đổi lấy một tiếng cười nhạo trào phúng.
Thân thể Tư Uyên phình to ra, nhưng giây tiếp theo, Tống Bạch ngồi xuống mép giường bên cạnh Tư Thần, một tay ấn xuống đỉnh đầu của Tư Uyên, ức chế nó sinh trưởng.
Trường Sinh Uyên gào lên không cam lòng, thậm chí còn có chút thê lương, bướu thịt trên xúc tu vỡ ra, chảy ra máu loãng màu đen.
Chất lỏng này như dầu nóng, khiến cho lòng bàn tay Tống Bạch vang lên tiếng “xèo xèo”.
Nhưng cũng tới mức đó thôi, bây giờ Tư Uyên cấp Sáu, dù nó có tấn công toàn lực cũng không thể khiến Tống Bạch cảm thấy đau.
Tống Bạch nói: “Ngươi tiếp tục động, ta liên giết nó.”
Tư Thần nhấn nút tạm ngừng, điều chỉnh lại góc độ.
Cậu nhìn thấy rõ được gương mặt của Tống Bạch.
Khi Tống Bạch nói chuyện, ông đang cười, nhưng đáy mắt thì rét căm căm, trông còn đáng sợ hơn so với lũ yêu ma trong phó bản Thiên thai Thần Quái.
Tư Thần ý thức được rằng Tống Bạch không hề nói giỡn. Giống như cậu chưa bao giờ thực sự tin tưởng Tống Bạch, Tống Bạch cũng chưa bao giờ tin tưởng cậu hoàn toàn.
Trường Sinh Uyên bất động, nhưng không thể khống chế run rẩy cả người. Loại run rẩy này không chỉ vì phẫn nộ, mà còn là sợ hãi. Tầm mắt Tống Bạch dời qua Tư Thần, trong mắt có lệ khí, cũng có suy tư.
Ông nâng tay, bóp cổ Tư Thần.
Trong nháy mắt, Tư Thần cảm thấy Tống Bạch muốn bóp chết cậu.
Tống Bạch giằng co một lúc lâu.
Cuối cùng, ông buông lỏng tay, lòng bàn tay cọ qua một vết sẹo mờ không mấy thu hút trên cổ Tư Thần.
Năng lực chữa trị và tái tạo của Tư Thần rất mạnh, đặc biệt sau một thời gian dài dung hợp với Tư Uyên và sau khi cải tạo hệ sợi.
Nhưng chỉ có vết thương khi Tống Bạch cắn lên cổ lại không lành đã biến thành một vết sẹo. Nhìn không rõ, ở trên động mạch bên phải cổ. Đôi khi Tư Thần sẽ mặc áo cổ lọ hoặc đeo dây chuyền để che đi. Quý Sở Nghiêu không hỏi lai lịch của vết sẹo, nhưng lại khá để ý, nên hắn thường xuyên hẹp hòi hôn rồi cắn lên vết sẹo này.
Trên mặt Tống Bạch xuất hiện sự giãy giụa, cuối cùng ông đứng dậy ởđi ra khỏi phòng.
Tư Thần hơi sợ hãi, sờ lên cổ mình.
Khi cậu ngủ, Tống Bạch thiếu chút nữa đã giết cậu. Không có động thủ, nhưng như vậy cũng đã đủ để làm sứt mẻ tình cảm của hai thầy trò.
Cảm giác không an toàn này quá mãnh liệt, thậm chí khiến cho Tư Thần còn nghĩ đến một suy nghĩ đại nghịch bất đạo.
Cậu muốn giết Tống Bạch. Đây là phản ứng theo bản năng của Tư Thần khi bị uy hiếp.
Ý nghĩ điên cuồng này bắt đầu sinh trưởng trong đầu Tư Thần nhưng nhanh chóng đã bị cậu đè ép xuống.
Thứ nhất, cậu vẫn chưa đánh lại Tống Bạch; thứ hai, Tống Bạch đột nhiên muốn giết cậu, chắc chắn phải có nguyên nhân, dù không biết nguyên nhân này cậu có thể lý giải hoặc chấp nhận hay không.
Tư Thần nhìn lịch sử trò chuyện.
Tống Bạch: Thây biết con có bí mật, nhưng thầy vẫn không ngại.
Ông không chỉ không thấy ngại mà còn đôi khi cảm thấy Tư Thần vì che giấu bí mật này lại thể hiện ra bộ dạng cố gắng bù đắp lại cho ông khiến ông cảm thấy rất thú vị, giúp cho cuộc sống bình đạm ngày thường thêm phong phú. Tống Bạch thừa nhận ông quan tâm đến đứa nhỏ nhặt được này hơn so với những gì ông nghĩ. Quan tâm đến mức đã chân chờ khi giết nó, chỉ muốn có một lời giải thích hợp lý, có thể chấp nhận được.
Tống Bạch: Nhưng con tốt nhất nên nói lại cho thây sau khi tỉnh lại, con và quản lý có quan hệ gì; tại sao thầy lại ngửi thấy hơi thở của nó trong phòng của con.
Tư Thần ngẩn người.
Tống Bạch nói quản lý, chắc chắn là chỉ quản lý XYZ của Tâm Hồn. Trong sách giáo khoa không có ghi chép nhưng trong lòng Tư Thần hiểu rõ, chúng là “Chủ trang trại”, đang nuôi heo trong các thể giới.
Tư Thần có hai chiếc chìa khóa của quán lý, luôn cất trong két sắt.
Lúc trước cậu cũng để chìa khóa trong người, còn tiếp xúc với Tống Bạch nhưng ông không thay đổi gì. Cho nên, vấn dề không phải là chìa khóa ở trong phòng. Vấn đề là ở váy trắng. Loại bỏ hết những khả năng không thể xảy ra, chỉ còn lại một đáp án. Váy trắng là một trong những quản lý. 08.09.22
*** 168 ***