C167
C167C167
Chương 166: Đồ Linh cảm thấy có lẽ hắn đã bị ảnh hưởng bởi Quý Sở Nghiêu.
Edit: jena
Ngắt kết nối Nữ Oa không chỉ trong một lần là xong. Nhiều chương trình cần được xác thực để đảm bảo rằng tàu Nữ Oa có thể vận hành cơ bản ngay cả khi “Nữ 0a” đã ngừng hoạt động.
Mệnh lệnh ngắt kết nối thành công, trên màn hình xuất hiện thanh tiến độ.
Thanh Chu nhìn tiến độ đi từ 0 cho đến 100, không nhanh, cũng không chậm.
Là một người chế tạo ra nó, bà biết rằng trong khoảng thời gian này, Nữ Oa vẫn còn quyền chủ động đối với tàu Nữ Oa, nó có thể bất kể phí tổn thả ra cyber chiến đấu, khởi động vũ khí, dùng mọi cách để thay đổi quyết định này của Thanh Chu; hoặc là trước khi chính nó bị ngắt kết nối, nó muốn tàu Nữ Oa cũng phải chôn vùi cùng với nó.
Nhưng Nữ Oa không làm gì cả.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh thực tế ảo của Nữ Oa, đôi mắt của nó là một màu vàng kim, trên mặt là một nụ cười thuần khiết như lần gặp đầu tiên.
Khi thanh tiến độ đến 100%, đôi mắt của nó nhắm lại. Thanh Chu trâm mặc một hồi lâu, bà nâng tay, lau đi vệt nước trên mặt.
xx*x*%
Tư Thần im lặng đứng chờ ở cửa ra vào. Cậu vẫn sử dụng thân thể của Alpha - Nika, tựa người vào vách tường trên hành lang, nhìn qua như đang ngẩn người, trên thực tế vẫn đang suy nghĩ làm sao để sắp xếp nơi ở cho người Carol và tàu Nữ Oa.
Vũ lực của người Carol căn bản là 0, hiển nhiên cũng không phải sinh vật chiều cao, sẽ không biến mất theo không gian gấp khúc. Tàu Nữ Oa là vật vô cơ, cũng sẽ không biến mất. Sau khi nguy cơ giải trừ, cả hai sẽ trở thành trọng điểm bị các thế lực khắp nơi tranh đoạt. Người Carol cân một nơi ở trong Khu An toàn, không phải ở Vùng Thiên tai tùy thời gặp cao duy xâm lấn.
Nghĩ tới nghĩ lui, thành Bạch Đế là sự lựa chọn tốt nhất. Đâu tiên, thế lực ở thành Bạch Đế rất đơn giản, về cơ bản chỉ có một mình Tống Bạch đứng đầu, dưới tình huống sắp xếp như thế này thì hiệu suất cao hơn liên minh rất nhiều; tiếp theo, Đồ Linh và cậu đều ở thành Bạch Đế, hơn nữa có thêm Tống Bạch, bảo đảm sẽ bảo vệ người Carol an toàn. Cuối cùng, cuộc sống ở thành Bạch Đế tương đối hòa bình, yên ổn, rất thích hợp để người Carol dưỡng lão.
Tư Thần có thể tưởng tượng ra được trong tương lai, cậu cũng phải tham gia vào một số ván cờ chính trị. May mắn có thành Bạch Đế dựa lưng, cậu có thể lên cấp Bảy, và có tiếng nói tự do trên bàn đàm phán.
Sau một thời gian, Thanh Chu xuất hiện một lần nữa trong tâm mắt của Tư Thần.
Vài tiếng trôi qua, bà trông già đi rất nhiều. Đó không phải sự biến hóa ở vẻ ngoài, mà là do gặp phải một biến cố khiến cho tinh thân thay đổi.
Tư Thần hơi chần chờ: “Ngài khỏe không?”
Cậu khom lưng xuống.
Thanh Chu như vừa tỉnh khỏi giấc mộng: “Tôi khỏe, khỏe lắm. Tôi đã ngắt kết nối Nữ Oa. Bây giờ cậu dẫn tôi đi gặp Đồ Linh đi”
Ngắt kết nối Nữ Oa cũng không làm cho không gian gấp khúc kết thúc.
Tư Thần suy đoán rằng hoặc là váy trắng đã làm gì đó; hoặc là Nữ Oa chỉ ngủ đông chứ không tử vong, nên không đạt tiêu chuẩn để không gian gấp khúc kết thúc. Tư Thần không biết Đồ Linh ở đâu, nói không chừng vẫn còn đang phá tháp tín hiệu ở bên ngoài.
Hơn nữa, bây giờ cậu đang dùng thân thể của cyber Nika, tùy tiện tiếp xúc thì khả năng lớn nhất sẽ bị Thiên Thanh thọc cho hai đao.
Với phong cách hành sự của Đồ Linh, khả năng này gần như là 100%.
Vì vậy, Tư Thần suy nghĩ một lát, dò hỏi: “Ngài có thể sử dụng được thiết bị liên lạc trên tàu Nữ Oa không?” Cậu dự định gửi tin tức cho Đồ Linh.
Thanh Chu: “Có thể, nhưng tôi phải kiểm tra lại thiết bị đã, phần cứng không có vấn đề nhưng có lẽ phân mềm đã bị hư hỏng nghiêm trọng. Giải thích có chút phức tạp, nói tóm lại thì vệ tinh liên lạc trên tàu Nữ Oa có vấn đề, nếu sử dụng để truyền phát thì chỉ có thể truyền đạt được tin tức ngắn gọn...”
Tư Thần trả lời: “Vậy là đủ rồi.”
Thanh Chu dẫn cậu đến phòng máy chủ, mở thiết bị ghi âm.
Tư Thần chỉ nói một câu: “Quý Sở Nghiêu, em là Tư Thần. Gặp nhau trước cửa Trung Tâm Siêu Máy Tính.” Cậu dùng ngôn ngữ liên minh, nói ba chữ “Quý Sở Nghiêu” hiển nhiên đã giúp “Đồ Linh” chứng thực được thân phận của cậu. Vài phút sau, thông tin được chuyển thành dạng mã, di chuyển ra khắp các ngóc ngách trên tàu Nữ Oa.
Đồ Linh ngẩng đầu nhìn về phía Trung Tâm Siêu Máy Tính cách đó không xa.
Năng lực khôi phục của thân thể này thực kinh người, hơn nữa hắn sử dụng không ít thuốc, bây giờ đã không còn vết thương trí mạng.
Chỉ là quân áo dính đầy máu khô, hắn còn trải qua vài vụ nổ lớn, trây da tróc thịt,... Trông chẳng khác gì một cục rác được vớt lên từ cống thoát nước.
Đồ Linh không biết làm sao mà Tư Thần có thể lên tàu Nữ Oa, thậm chí còn khống chế được cả hệ thống chủ. Nhưng chuyện này là chuyện tốt, hắn không cần cực khổ đánh nhau nữa, chỉ cần đến trước cửa Trung Tâm Siêu Máy Tính rồi chờ qua cửa. Cả người hắn thư thái hơn nhiều, nhưng lại cảm giác được một chút thất bại, không phải rất mạnh, nhưng khó mà xem nhẹ.
Đồ Linh cảm thấy có lẽ hắn đã bị ảnh hưởng bởi Quý Sở Nghiêu.
Hắn thu kiếm.
Trước khi gặp Tư Thần, Đồ Linh cần phải tắm rửa đã.
xx*x*%
Trước cửa Trung Tâm Siêu Máy Tính.
Tư Thần và Thanh Chu vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Đồ Linh.
Hầu hết đều là do Tư Thần nói, Thanh Chu nghe. Tư Thần cũng không phải người thích xã giao, nhưng nếu chỉ đứng im thì có khả năng sẽ khiến cho người bạn người ngoài hành tinh nhỏ bé bên cạnh sẽ lo lắng, sợ hãi.
Tư Thần khái quát lại cho bà chế độ của liên minh, về lịch sử và các cấp bậc của không gian gấp khúc, mối quan hệ giữa không gian gấp khúc và cao duy xâm lấn, nhân tiện còn đẩy mạnh tiêu thụ cho thành Bạch Đế. Thanh Chu trông có vẻ suy tư, bà kết luận: “Ở thế giới của các cậu, hẳn là đang trong giai đoạn trung kỳ của Thiên tai Thần Quái ở hành tinh Carol... Hy vọng đây chỉ là phỏng đoán bi quan của tôi mà thôi.”
Nhìn qua cũng không đến mức tuyệt vọng như vậy, nhưng đúng là tùy thời đều có thể rơi xuống vực sâu. Thanh Chu vẫn chưa đánh thức các đồng nghiệp của mình ra khỏi khoang đông lạnh. Không phải do bà muốn chuyên quyền, mà nguy cơ hiện tại vẫn chưa được giải trừ, gọi nhiều người ra cũng không có tác dụng gì.
Các đồng nghiệp ngây thơ, thuần khiết như thế nào, bà hiểu rất rõ.
Bà đã dùng năng lực đọc tâm của mình đối với rất nhiều nhà khoa học trong căn cứ nghiên cứu.
Hai người đứng trước cửa nói chuyện hơn một giờ, mặt trời trên đỉnh đầu đã từ từ chếch đi mới nhìn thấy được bóng dáng của Đồ Linh.
Không biết hắn nhặt ở đâu được một chiếc xe, hắn phá mã lệnh bên trong, chạy một đường đến Trung Tâm Siêu Máy Tính.
Thanh Chu không xa lạ gì với Đồ Linh, nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy hắn trong hình dạng con người, ánh mắt tràn ngập sự tò mò và đánh giá nghiên cứu. Thậm chí bà còn chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn.
Khi tàu Nữ Oa rời đi, Đồ Linh đã là một cyber làm việc rất thành thục, thân thể hắn và mã lập trình cũng không cân phải chỉnh sửa gì thêm, vì vậy những nhà nghiên cứu cũng không tiếp xúc nhiều với hắn. Nhưng Đồ Linh vẫn nhớ rõ Thanh Chu.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Nika.
Chỉ cần liếc qua, Đồ Linh liền biết rằng bên trong có một thứ gọi là linh hồn của Tư Thần.
Đồ Linh nói: “Vô cùng xin lỗi, tổ trưởng Thanh. Tôi không hoàn thành nhiệm vụ..."
Thanh Chu ngắt lời hắn: “Tôi biết đó không phải trách nhiệm của cậu.”
Đồ Linh tò mò nhìn Tư Thần. Tư Thần: “Là tôi nói với ngài Thanh Chu. Hơn nữa, lần này tôi dùng thể ý thức để vào không gian gấp khúc. Ngài Thanh Chu đã ngắt kết nối Nữ Oa. Tôi cũng đã đáp ứng ngài ấy sẽ cố gắng giúp đỡ sắp xếp nơi ở và sinh sống cho người Carol và tàu Nữ Oa”
Cậu một hơi giải đáp hết nghi hoặc của Đồ Linh, hỏi thêm: “Ngài còn có vấn đề gì không?”
Đồ Linh hơi rũ mắt, hỏi: “Em có bị thương ở đâu không?” Tư Thần sửng sốt, trong nháy mắt, cậu cảm thấy Quý Sở Nghiêu đã quay lại.
Tâm tình của Tư Thần có chút phức tạp: “Không có.” Người Carol chưa bao giờ nghĩ hành tinh khác là nhà của mình, Thanh Chu cũng muốn lá rụng về cội, quay về cố hương, dù ở nơi đó đã không còn một ai. Nhưng tàu Nữ Oa đã không thể bay lên vũ trụ thêm một lân nữa.
Phương thức cao duy xâm lấn này khác với việc dùng tàu bay lên vũ trụ, bởi vì hai nơi không nằm trong cùng một vũ trụ.
Thanh Chu biết rằng bọn họ không thể về nhà được nữa. Vì vậy, bà nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Tiếp theo, chúng ta nói chuyện về kế hoạch phát triển của người Carol đi. Đồ Linh, tôi cần ý kiến và sự giúp đỡ của cậu. Tư Thần, cậu cũng có thể tham gia.”
Tư Thần và Quý Sở Nghiêu ở chung một hộ khẩu, hai người xem như là người một nhà. Nhưng Tư Thần cũng không dám nói nhiều, vì đây là chuyện nội bộ của người Carol.
Thông tin hiện có, những tình huống có thể xảy ra, phương án giải quyết... Ban đầu Tư Thần còn ngồi thẳng, sau đó từ từ mệt rã rời, bất tri bất giác dựa sát vào người Đồ Linh.
Hơi thở trên người của Đồ Linh rất dễ chịu, giống như một khối băng vừa lấy ra khỏi ngăn đá.
Tư Thần nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai quen thuộc.
Đồ Linh không nhúc nhích, thanh âm nói chuyện cũng chậm lại, rất mêm nhẹ.
Thanh Chu hơi nheo mắt: “Tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng bay ra khỏi thân thể này rồi, cậu không cần lo lắng đánh thức cậu ấy nữa, người tỉnh dậy có lẽ sẽ là Nika.” Đồ Linh đẩy đầu Nika ra, nói: “Tốt, chúng ta tiếp tục.” 0868.09.22
phó bản của bạn lớn xong đến phó bản của bạn nhỏ... và của bạn nhỏ thì căng hơn của bạn lớn nhiều, thương hai bạn quá (* „ *'#) *x*+* 167 *x*