C187
C187C187
Chương 186: Ban giám khảo
Edit: jena
Nghe được câu trả lời của Quan Tinh, Tư Uyên ngây ngẩn cả người.
Dù đầu óc của nó không được tốt nhưng Tư Uyên vẫn biết chủng tộc của mình được gọi là “Trường Sinh Uyên”.
Tư Uyên suy nghĩ một lát, nói: “Vậy bạn chờ một chút. Chờ mẹ của mình tới, mình mời bạn ăn Trường Sinh Uyên chín 7 phần.”
Đúng vậy, dù “Trường Sinh Uyên” là đồng loại của nó, nhưng trong trí nhớ từ mã di truyền của Tư Uyên, Trường Sinh Uyên vẫn ăn được! Còn đặc biệt ngonl Quan Tinh nhìn chằm chằm mặt Tư Uyên, thấy nó không hê nói giỡn.
Nó quay đầu: “Xùy.”
Vài phút sau, xe đến.
Chiếc xe này như chiếc xe ngựa chở một quả bí đỏ, khác biệt là con ngựa trắng kéo xe hơi hung ác, nó có một đôi mắt đỏ và những chiếc răng nanh mọc lởm chởm. Trong truyên thuyết về ngày tận thế, con ngựa trắng của ky sĩ bệnh dịch đã bắt đầu mọi thứ. (1)
Xe bí đỏ có hơi cao.
Vì vậy trợ giảng quỳ xuống bên cạnh xe, để cho Quan Tinh đạp lên lưng nó leo lên xe ngồi.
Nhưng trợ giảng không có ý định giúp Tư Uyên. Nó đứng ở kế xe, nề nếp nói: “30 giây sau xe sẽ bắt đầu đi. Nếu học sinh không tranh thủ lên xe sẽ không thể đến chỗ học đúng thời gian và sẽ bị phạt vì tội trốn học.” Cửa xe cách mặt đất ít nhất 1.8 mét. Cao gấp hai lần so với Tư Uyên.
Tư Uyên phóng xúc tu vào trong xe, lần mò một hồi tìm thấy được chỗ thích hợp để mượn lực.
Xúc tu đen nhánh quấn quanh mắt cá chân của Quan Tinh, tròng mắt trên xúc tu nhìn nó chằm chằm.
Quan Tinh nhíu mày, muốn đạp nát con mắt đó ra. Nhưng giây tiếp theo, xúc tu lại cọ cọ thân mật lên mắt cá chân nó.
Trước khi xe xuất phát, tay và chân của Tư Uyên cùng lúc bò vào trong xe. Nó lau mồ hôi trên trán, nở một nụ cười tươi với Quan Tỉnh: “Chi chỉ ~”
Cảm ơn nha ~
Quan Tỉnh: “...”
Tư Uyên ngồi ở bên cạnh Quan Tinh, ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Quan Tinh như nghĩ ra điều gì đó, bắt đầu vẽ lên giấy. Nửa phút sau, một con dơi mặt người nhào đến cửa sổ xe, trên cửa kính xuất hiện một vết máu đỏ tươi.
Tư Uyên bị hoảng sợ, giống như bị choáng váng, đứng hình nhìn chăm chằm cửa kính.
Khóe miệng Quan Tinh nhếch cao lên. Vài phút sau, trên cửa sổ xe liên tục có vài sinh vật chiều cao xấu xí đâm sầm vào.
Tư Uyên quay đầu, hưng phấn nói với Quan Tinh: “Quan Tinh! Chi chỉ, chi!”
- Đồ ăn này ngốc ghê, còn tự mình đâm đầu vô cửa chết!
Quan Tinh: ”...'
Nó im lặng xé tờ giấy vẽ.
Nửa tiếng sau, xe bí đỏ đến địa điểm học buổi chiều. Đó là một sân vận động rất lớn.
Buổi chiều là tiết bơi.
Thầy giáo và trợ giảng dẫn cả hai đến bể bơi. Bể bơi có hình tròn, ở ngoài rìa có màu xanh nhạt, càng vào sâu bên trong, màu sắc càng đậm hơn, ở lòng hồ trông như một cái hố đen, tràn ngập hơi thở bất thường. Tuy Tư Uyên chưa từng học bơi nhưng Trường Sinh Uyên vốn là loài lưỡng cư, bơi lội thuộc về thiên phú của chủng tộc.
Thầy giáo mỉm cười nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ học lặn, lặn suốt 3 tiếng. Các em cần phải lặn dưới độ sâu 100 mét suốt 3 tiếng, không thể lên bờ. Các em đã hiểu chưa?”
Tư Uyên nhìn sang Quan Tinh, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Quan Tinh là nhân loại, mẹ của nó cũng là nhân loại. Tư Uyên nhớ rõ lúc trước Tư Thần ở trong nước quá lâu thì bị sặc nước, phải dựa vào nó để cung cấp dưỡng khí. Lặn suốt 3 tiếng là vượt qua khả năng chịu đựng của động vật có vú.
Quan trọng hơn là, ở dưới nước không thể vẽ tranh. Nhưng biểu tình của Quan Tinh vẫn bình tĩnh như cũ. Thầy giáo thể dục mỉm cười: “Các em không cần lo lắng, nhân viên cứu hộ của trường đã xuống nước trước, sẽ bảo đảm các em ở dưới nước được an toàn.”
“Nhưng mà, vẫn không thể chắc chắn được, vì dưới đáy nước có nguy hiểm nhất định, nhân viên cứu hộ cũng không thể chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Quan Tinh bỏ vở và bút vào túi chống thấm nước, sau đó “ùm” một tiếng, nhảy xuống nước.
Trên bể bơi, đông hồ đếm ngược của Quan Tinh đã bắt đầu đếm ngược. Tư Uyên theo sát phía sau, thân thể nho nhỏ nhảy xuống hô nước cao 2 mét.
Hồ nước nhìn tưởng rất trong nhưng tâm nhìn lại rất hạn hẹp.
Tư Uyên xuống dưới nước, mờ mịt tìm kiếm thân ảnh của Quan Tỉnh.
Nhưng Quan Tinh lại quá đen, giống như hòa làm một với nước đen.
Hơn nữa, Tư Uyên còn nhận ra trong nước có hơi thở của sinh vật khác.
Rất nguy hiểm.
Một cái bóng màu trắng bơi ngang qua, cái răng nhòn nhọn cạ lên da Tư Uyên, rớt một miếng máu thịt.
Thị giá của Tư Uyên bắt đầu thích nghi. Nó đã nhìn thấy, cái bóng kia trông như một con ếch xanh. Nó không có mắt, trên miệng chỉ toàn những xúc tu màu đỏ sậm, dùng để ăn.
Trong sách tranh minh họa sinh vật chiêu cao, chúng đã được chính phủ đánh số là 9731, tên là Nguyệt Thú. Trời sinh tính tình hung bạo, có trí tuệ, sống quần cư, thường sẵn thú bằng cách vây bắt.
Mùi máu tươi nhàn nhạt lan rộng dưới nước, thu hút thêm nhiều cái bóng màu trắng.
Nguyện Thu vây quanh Trường Sinh Uyên, phát ra âm thanh đặc trưng thuộc về sinh vật dưới nước.
Đó là tiếng kèn hiệu tấn công.
Mười mấy con ếch xanh vòng quanh người Tư Uyên, như hổ rình mồi, lại như một đoàn thủy quân siết lấy một khối thịt kho tàu. Tư Uyên bắt đầu tức giận.
Trên bể bơi.
Một bóng người nho nhỏ chui lên khỏi mặt nước.
“Ngài Quan Tinh.” Thầy giáo thể dục cung kính dâng lên tấm khăn lông, hoàn toàn không thể nhìn ra bộ dáng giương cung bạt kiếm lúc trước.
Quan Tinh nhận lấy, dùng khăn lông lau đầu tóc ướt nhẹp, thần thái tràn ngập sự chán ghét.
Lúc này chỉ đến đến mười phút, nhưng đồng hồ đếm ngược của Quan Tinh đã quay về số 0.
Thầy giáo nói: “Tôi biết ngài không thích nước, nhưng chúng tôi cần phải tuân thủ quy tắc của trường mẫu giáo, hy vọng ngài có thể thông cảm.” Quan Tinh làm như không nghe thấy, lấy giấy bút ra.
Nó bắt đầu vẽ.
Gò má thầy thể dục run lên, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Lần này ngài sẽ thanh tỉnh bao lâu ạ?”
“Chi.
— Ngươi đoán xem.
Quan Tinh vẽ một con quạ đen mặc đồ thể dục.
Sau đó, nó dùng bút vẽ một sợi dây màu đỏ.
Thầy thể dục trước mặt nó vẫn còn đang cười, nhưng thân thể lại bị một con dao vô hình cắt làm đôi.
Máu ô ạt phun ra như suối.
Quan Tỉnh lấy cục tẩy, xóa hình ảnh trên giấy đi. Máu thịt của thây thể dục giữa không trung bị lau đi, giống như nước bốc hơi dưới ánh mặt trời, chỉ còn lại máu dính đầy dưới sàn gạch đã chứng minh vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Thế giới của Quan Tinh không giống với thế giới cũng những người khác.
Từ nhỏ, nó đã thấy nhiều sinh vật, ngoại trừ chính mình, tất cả đều là 2D, chẳng khác gì người minh họa trong sách.
Bác sĩ nói rằng nó không thể phân chia được hiện thực và ảo ảnh, chuyện này đối với một đứa trẻ thì rất bình thường. Hơn nữa, nó có dấu hiệu của bệnh tự kỷ và tinh thân phân liệt, khi ngủ sẽ đổi thành một nhân cách khác, nhưng vẫn cần phải được quan sát thêm.
Bác sĩ còn nói rằng, theo độ tuổi tăng trưởng, não của nó sẽ tự động phát triển. Nhưng nó không còn lớn lên được nữa.
Khi vào trường mẫu giáo, Quan Tinh rất thích vẽ tranh. Nó bắt đầu vẽ lại những con quái vật mà mình nhìn thấy. Những con quái vật đó có diện mạo rất kỳ lạ, lại vô cùng phong phú, ban đầu chỉ là những hình minh họa nửa trong suốt hai màu đen trắng. Những con người có màu sắc rực rỡ trong sách không nhìn thấy chúng nó.
Khi Quan Tỉnh có ý thức, những sinh vật trong suốt cũng không có nhiều trong sách. Nhưng một hai năm tiếp theo, chúng lại có thể nhìn thấy được rất rõ.
Những sinh vật trong suốt chỉ có hai màu trắng đen dưới ngòi bút của nó sẽ không còn trong suốt nữa, ngược lại còn ăn luôn cả những người có màu ở xung quanh, rồi sẽ biến những người đó thành hai màu trắng đen. Quan Tinh không cảm thấy kinh khủng.
Đối với nó, Thiên tai Thân Quái chỉ là hai người trong sách đang đánh nhau.
Nhiều năm về trước, Quan Tinh có một người cha nuôi ở trong sách. Nó là người câm, nó không nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm “Chi” hoặc “A”.
Chỉ có cha nuôi sẽ nghiêm túc lắng nghe lời nó nói, cũng có thể hiểu được lời nó nói.
Cha nuôi nói rằng ông muốn đến chiều không gian thấp hơn.
“Như vậy, cha có thể sẽ luôn ở bên cạnh Quan Tinh.” Thế nên, Quan Tinh cho cha mượn da của mình.
Cũng là khi đó, Quan Tinh phát hiện ra, nó còn có thể vẽ chính mình ở trên giấy. Nhưng cha nuôi khi biến thành người đã mặc da của nó rồi chạy trốn.
Quan Tinh không buồn, chỉ cảm thấy khó hiểu.
Dù mặc da của nó, cha nuôi cũng chỉ là một tờ giấy, không thể biến thành người chân chính. Nếu muốn sống tiếp, cứ ở bên cạnh nó có khi còn an toàn hơn so với những chỗ khác.
Sau đó, bên cạnh nó chỉ còn lại lại những sinh vật có hai màu đen trắng.
Có một ngày nọ, Quan Tinh phát hiện ra trong lớp học xuất hiện một cách cửa khác mà không một ai nhìn thấy.
Cánh cửa đó được vẽ bằng bút chì, nhưng Quan Tinh biết nó có thể mở cánh cửa đó ra, giống như việc nó có thể sở hữu mọi sinh vật bằng cách vẽ vào trong cuốn sách của mình. Hiệu trưởng nói với nó rằng, mở cửa, là có thể đến một nơi toàn là “người”, nó sẽ có rất nhiều đồng loại, không bao giờ cảm thấy cô độc nữa.
Khi cha nuôi rời đi, hiệu trưởng liền xuất hiện ở trường mẫu giáo.
Nhưng Quan Tinh vẫn còn nhớ lời dặn của cha nuôi trước khi bỏ trốn.
Lí Truy Nguyệt nói rằng nó sẽ mang đến Thiên tai Thần Quái, hơn nữa nó chưa bao giờ cảm thấy chính mình tàn nhẫn. Vì đối với Quan Tinh, thế giới này luôn là giả.
Quan Tinh không mở cánh cửa ra, nhưng gần đây, cánh cửa lại lặng lẽ hé ra một cái khe.
Quan Tỉnh cất bút vẽ, chuẩn bị về lớp học để tự học.
Có nó ở đó, cánh cửa sẽ im lặng hơn rất nhiều. Nhưng vào lúc này, mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện những cột xoáy nước.
Từng con ếch xanh bị ai đó ném ra ngoài, trên người chúng còn bị gặm mất vài miếng thịt.
Quan Tinh kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một cái xúc tu màu đen thật lớn đột ngột trồi lên.
Quan trọng nhất, xúc tu ở trong mắt nó lại là chân thật. Nhiều xúc tu chui ra khỏi bể bơi, có vài cái còn quấn quanh eo Quan Tinh, vui vẻ cọ cọ.
“Chi chi~”
Tìm thấy bạn rôi nha~
xx*x*% Địa điểm phỏng vấn thứ hai của Tư Thần không nằm ở trong tòa nhà văn phòng mà là ở một “tòa nhà nghệ thuật”.
Chủ nhà trọ từng nói trường mẫu giáo rất lớn, giống như một thành phố thu nhỏ.
Tư Thần còn nghĩ câu này hơi nói quá, cho đến khi người phỏng vẫn dẫn cậu đến địa điểm tiếp theo bằng một chiếc xe du lịch ngắm cảnh.
Phương tiện trên xe khá thô sơ, chỉnh thể như một chiếc xe vận tải nhỏ, ghế trước là của tài xế, thùng xe có một cái lông sắt rỗng, bên trong không có chỗ ngôi, chỉ có các mấu kéo treo trên nóc xe.
Nhìn như một xe tù trong thời cổ đại.
Người phỏng vấn mở lồng sắt, đi vào. Giọng nói vô cùng khách sao: “Thưa cậu, lên xe không? Nếu không đi xe do nhà trường cung cấp, cậu cũng có thể lựa chọn tự mình đi.”
Trong túi cậu chỉ còn 39 đồng, dù chiếc xe này trông không đẹp mắt lắm, Tư Thần vẫn lên xe.
Cửa sắt từ từ khép lại, phát ra tiếng “lạch cạch” thật lớn. Cái đầu gấu trắng của người phỏng vấn được ngụy trang rất tốt.
Nhưng Tư Thần vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được sự tiếc nuối nhàn nhạt từ nó.
Tài xế lái xe không nhanh không chậm, chạy trên đường vắng vẻ không một bóng người, chiếc xe lại không ngừng lung lay.
Hai phút sau, Tư Thần nghe thấy âm thanh thông báo trên phân mêm hướng dẫn: “Sắp đến: Đường cao tốc vào công viên Trường Mẫu giáo Hoa Nguyên. Vì tuyến đường xảy ra nhiều sự cố, xin chú ý an toàn.”
Rõ ràng là ban ngày nhưng bốn phía lại có sương mù xám xịt dâng lên, che đi ánh mặt trái, âm u quỷ dị. Sương mù quay cuông, tràn vào trong khoang xe, giống như tro thiêu đốt, khiến cho ai ngửi phải cũng bị sặc. Tuy Tư Thần là người sống nhưng cậu có một ưu thế nổi bật hơn người bình thường, đó là không cần dùng phổi để hô hấp. Vì vậy, đám sương này không ảnh hưởng nhiều đến cậu.
Bóng đen như ẩn như hiện giữa màn sương.
Tư Thần nhìn chăm chú, đó là một con nhện có gương mặt người cao hơn một nửa người bình thường, nó đang đứng ở ven đường quốc lộ, ngẩng đầu nhìn lên có thể nhìn thấy hai cái răng nanh giương cao. Trong chốc lát, càng có thêm nhiều “động vật” chạy trốn ra từ phế tích.
Một con rết màu trắng mọc đầy tay người, dính sát trên tòa nhà cao tầng, thè ra chiếc lưỡi dài ngoẳn.
Một con linh cẩu khổng lồ không có da, cả người chỉ có lớp bắt thịt đỏ tươi, trên cổ là những cái đầu tròn, ở giữa là đâu chó, hai bên là đầu người, im lặng đi ở phía sau xe.
Những con quái điểu không ngừng chao nghiêng giữa trời, phát ra tiếng khóc thét thê lương.
Khắp nơi đều là cỏ dại và rễ cây, ta vẫn có thể nhìn thấy được sự phồn vinh ngày cũ từ những viên đá tảng đổ vỡ khắp trên đường.
Hoang vắng, nguyên sơ, man rợ, cô tịch. Tư Thần không có cảm thấy kinh khủng, chỉ thấy một niềm bi ai khi một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Gấu trắng chỉ tay vào những con quái vật ở bên ngoài, giọng nói tựa hồ rất vui sướng: “Cậu biết quản lý sẽ làm gì với những con gia súc không nghe lời không? Đi thẳng đường cao tốc này ra vùng ngoài thành, cậu sẽ thấy một sở thú toàn là thú hoang. Có rất nhiều chủng loại đa dạng, đều là các loài được may vá từ nhiều thể ý thức.”
Tư Thần im lặng một lát, nói: “Tôi còn cho rằng các người chỉ biết ăn.”
Người phỏng vấn: “Nếu chỉ dùng để ăn không thì chẳng phải hơi lãng phí à?”
Nói xong, người phỏng vấn móc trong túi ra một đống đồng Tâm Hồn, ném ra bên ngoài. Những sinh vật đánh mất ý thức đã đói từ lâu, chúng nhào đến tranh đoạt đồ ăn.
Người phòng vấn nở một nụ cười châm chọc: “Bọn chúng, chúng tôi, đều từng là những thiên chi kiêu tử ở thế giới của mình. Mà tôi, ít nhất có thể đứng đây nói chuyện với cậu. Nhiêu đó đã đủ rồi, đúng không?”
Tư Thần liếc mắt nhìn nó.
Chỉ có những kẻ yếu đuối và bấp bênh mới tuyệt vọng tìm kiếm sự đồng thuận. Có vẻ như lòng trung thành của gấu trắng đối với quản lý không hề kiên định như cậu nghĩ.
Những con quái vật điên cuồng tranh cướp đã có người thắng cuối cùng, chúng ăn hết đồng Tâm Hồn, xua đuổi những con vật khác bu lấy chiếc xa. Sau đó, chúng theo sau chiếc xe, chờ đợi thời cơ, ánh mắt tràn ngập đói khát. Người phỏng vấn: “Biết vì sao chúng không dám tấn công không? Dù không nhớ được gì nhưng bản năng động vật của chúng vẫn nhớ rõ khí vị của quản lý. Giống như con chó của Pavlov (2), huấn luyện khắc sâu vào bản năng và linh hồn. Rất nhiều người cảm thấy chết là giải thoát, đáng tiếc rằng sau khi chết, con người vẫn còn thể ý thức.”
Một làn sương mù sượt ngang qua má Tư Thần, lạnh lẽo như băng.
Cậu bắt gặp sương đen ở hầu hết các không gian gấp khúc.
Dù người phỏng vấn dùng giọng điệu mỉa mai, châm biếm để nói nhưng nó cũng đã cung cấp rất nhiều tin tình báo.
Người phỏng vấn đột nhiên hỏi: “Cậu Tư, cậu có tin vào luân hồi không?” Tư Thần: “Tôi không tin, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật.”
“Trước đây tôi cũng không tin, nhưng bây giờ tôi lại hy vọng có luân hồi. Thể ý thức hẳn là có thể tự do trôi nổi trong Biển ý thức, giao ký ức của mình trước ngày luân hồi, cuối cùng băng qua mê cung, bắt đầu kiếp sống mới. Tử vong không phải điểm kết thúc, mà là điểm khởi đầu.”
Những địa phương này nghe rất quen tai.
Tư Thần còn muốn nói tiếp, nhưng người phỏng vấn đã quay đầu, hoàn toàn cự tuyệt nói chuyện.
Hơn mười phút sau, chiếc xe băng qua vùng ngoại ô, khung cảnh xung quanh liền sáng lên.
Bên đường có một sân vận động hình trụ, xuyên qua lớp tường bằng kính mờ có thể nhìn thấy một vài cái bóng mơ hồ ở bên trong. Người phỏng vấn thân thiện giới thiệu: “Trường mẫu giáo của chúng tôi có hệ thống giáo dục rất tiên tiến. Đây là sân vận động khép kín, ngoài sân thể dục ngoài trời còn có bể bơi có thể tùy chỉnh được nhiệt độ, có sân đua ngựa. Mỗi ngày, vào buổi chiều, các bạn nhỏ sẽ được đến đây để học thể dục. Trường mẫu giáo có những vận động viên chuyên nghiệp làm giáo viên giúp đỡ cho các học sinh.”
Tư Thần nhìn qua.
Ở lối vào, một vài con cóc trắng khổng lồ đang xếp hàng để vào sân vận động.
Những con cóc trắng này có một lớp da đây bọt nước phồng rộp lên, những cơ bắp trên người căng ra, chỗ xương sống còn có một lớp gai dựng đứng.
Trong sách minh họa sinh vật chiêu cao có ghi chú loại sinh vật này, tên là Nguyệt Thú, số lượng nhiều sẽ phóng xuất ra độc tố, tương đối hiếm thấy, không ngờ lại có thể thấy ở trong trường mẫu giáo.
Tư Thần: “Đó cũng là học sinh của trường?
Người phỏng vấn lắc đầu: “Chiều nay có tiết học bơi, đây là những huấn luyện viên chuyên nghiệp do chúng tôi mời đến, sẽ giúp các học sinh biết tư thế bơi đúng là như thế nào.”
Biểu tình của Tư Thần không khỏi trâm xuống.
Xem ra Tư Uyên học trong trường mẫu giáo không hề an toàn, toàn là nguy hiểm rình rập.
Tư Thần vẫn luôn muốn cho Tư Uyên tự lập, nhưng khi Tư Uyên chân chính rời khỏi cậu, trong lòng cậu lại sâu lo không thôi.
Thế giới này quá nguy hiểm, mà đứa nhỏ của mình vẫn chưa lớn. Tư Thần đột nhiên hiểu được vì sao lần trước Tống Bạch không liên lạc được với mình lại nổi giận như vậy.
Xe nhanh chóng chạy qua sân vận động rồi đến tòa nhà nghệ thuật.
Địa điểm Tư Thần phỏng vấn nằm ở phòng học nhảy ở tầng 1.
“Nội dung phỏng vấn vòng hai là về tri thức.” Giọng nói của gấu trắng vô cùng bình thản: “Chỉ cần cậu đạt trạng thái tốt nhất đối với những tấm gương này là được, nhóm giám khảo sẽ căn cứ vào biểu hiện của cậu để chấm điểm. Có tất cả 7 vị giám khảo, chỉ cần đạt được 42 điểm trở lên, vòng phỏng vấn sẽ được thông qua.”
Tư Thần đưa ra nghi vấn: “Sao có thể xác định được giám khảo sẽ không ra điểm thấp vì bị cảm xúc cá nhân chi phối?” “Chúng tôi có quy tắc khi cho điểm, giám khảo cũng rất chuyên nghiệp, sẽ không để cảm xúc ảnh hưởng đến công tác, xin không cần lo lắng.” Người phỏng vấn mở cửa lớp học, hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của Tư Thần: “Tôi sẽ không vào cùng cậu, nào, xin mời.”
Tư Thần hít sâu một hơi, bước vào trong lớp học.
Căn phòng rất trống trải, tường được sơn màu trắng, sàn nhà được làm bằng gỗ, gió lay động rèm cửa trắng, ánh mặt trời từ cửa sổ soi vào trong, nhìn qua khá ấm áp.
Trong căn phòng này chỉ có một thứ thật bất ngờ, đó là 7 tấm gương treo trên tường.
Trên mỗi mặt gương đều có dán một lá bùa được vẽ bằng mực đỏ.
Trên tường phía sau có những chữ màu đỏ được viết to: Ban giám khảo. 15.09.22
Chú thích:
(1) Tứ ky sĩ Khải Huyền:Tứ ky sĩ Khải Huyền (tiếng Anh: Four Horsemen of the Apocalypse) được miêu tả trong cuốn sách cuối cùng của Kinh Tân Ước, gọi là sách Khải Huyền của Jesus để lại cho thánh John Evangelist ở Chương 6:1-8. Chương này nhắc đến một quyển sách trong tay phải của Chúa được niêm phong bởi 7 dấu ấn. Con Chiên khai mở 4 trong số 7 phong ấn, triệu hồi bốn sinh linh cưỡi trên bốn con ngựa màu trắng, đỏ, đen và xanh xám (hoặc xanh lá cây ánh vàng). Mặc dù có nhiều dị bản khác nhau, nhưng 4 kị sĩ thường được miêu tả như là biểu tượng của xâm lược (Conquest), chiến tranh (War), nạn đói (Famine) và chết chóc (Death). Cái nhìn của Khải Huyên Cơ Đốc giáo tin rằng 4 người kị sĩ này sẽ mang đến sự khải huyền thiêng liêng cho cả thế giới như là sứ giả của sự phán quyết cuối cùng. Con ngựa trắng: Sự xuất hiện khởi đầu như sau: “Kìal Tôi thấy một con ngựa trắng, người cưỡi nó có một cây cung. Người ky sĩ trắng được ban một cái vương miện rồi đi chinh phục và hoàn thành cuộc chinh phục của mình”.—Khải Huyền 6:2.
Nhiều thuyết khác nhau miêu tả người cưỡi ngựa này tượng trưng cho sự xâm lược. Theo một số giải thích khác, con ngựa đầu tiên được gọi là bệnh dịch (Pestilence). Tuy nhiên, nguồn gốc của lời giải thích này không rõ ràng. Một giả thuyết nữa cho rằng con ngựa trắng là Antichrist hoặc tượng trưng cho các tiên tri giả. Một số học giả cũng hay giải thích con ngựa bạch này chính là Chúa Kito.
(2) Con chó của Pavlov: Nhà sinh lý học người Nga lvan Petróvich Pávlov đã sử dụng âm thanh để kích thích con chó trước bữa ăn. Sau nhiều lần lặp đi lặp lại, chính âm thanh đã khiến cho con chó tiết nước bọt vì đói. Pavlov cho rằng đây là một loại phản ứng đối với sự kích thích từ bên ngoài, ông gọi nó là “phản xạ có điều kiện” của động vật. *xx**% 187 *xx**