C188
C188C188
Chương 187: Cuộc sống trong gương
Edit: jena
Ban giám khảo gồm 7 tấm gương, từ trước đến nay Tư Thần chưa từng nhìn thấy có phương thức bình chọn nào như thế này.
Đặc biệt, trên 7 tấm gương còn dán bùa.
Tư Thần vẫy vẫy tay, bảy người ở trong bảy mặt gương cũng vẫy tay, dù hình ảnh đã bị lá bùa che bớt một phần. Cách ban giám khảo 2 mét có dán một vạch đỏ mỏng, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ: Dừng lại, nếu không điểm sẽ về 0.
Người phỏng vấn quỷ kế đa đoan. Gấu trắng không giải thích tỉ mỉ quy tắc của trường mẫu giáo, nhưng Tư Thần biết rằng nếu không muốn kích phát điều kiện tử vong thì tốt nhất vẫn nên tuân theo những quy tắc này.
Cậu đứng cách xa 2 mét, nhìn vào những tấm gương dán bùa.
Thế giới của Tư Thần không tin vào huyền học. Nhưng ai cũng nói rằng cứu cánh của khoa học kỹ thuật là thân học nên vẫn có một số người nghiên cứu chuyên môn, muốn tìm kiếm các căn cứ khoa học để chống lại Thiên tai Thân Quái.
Trên nghiên cứu, những lá bùa này có tác dụng lớn nhất là ảnh hưởng đến tâm lý. Máu chó, gỗ đào cũng giống như vậy.
Tư Thần có nhiều tri thức nhưng cũng không thể đọc được chữ viết trên lá bùa. Cũng may dựa vào tri thức căn bản rồi tiến hành kiểm tra phân biệt, những nét chữ màu đỏ sau khi phiên dịch lại đều có một hàm nghĩa: Trấn tà.
Gấu trắng cũng không nói sau khi vào trong, cậu sẽ phải làm gì tiếp theo.
Tư Thần suy nghĩ một lát bắt đầu tự giới thiệu: “Xin chào các vị giám khảo, tôi tên là Tư Thần. Tôi tốt nghiệp chính quy chuyên ngành gen sinh vật ở trường đại học Đông Lam, hiện tại là sinh viên học cao học ở đại học Bạch Đế. Lúc trước, tôi có kinh nghiệm làm việc tại... tôi có những luận văn... tôi đã kết hôn, có nhận nuôi một đứa con; trong tương lai không có dự định nuôi đứa thứ hai.”
Cậu dựa theo lưu trình đến công ty phỏng vấn bình thường giới thiệu vê bản thân, nhưng những tấm gương vẫn không sứt mẻ gì, càng không thèm chấm điểm. Tư Thần có tính kiên nhẫn rất tốt, nhưng nhớ đến Tư Uyên còn đi học trong trường mẫu giáo thì lại có chút nóng vội.
Khi cậu tính ra ngoài hỏi người phỏng vấn thì lá bùa trên tấm gương thứ nhất liên hừng hực cháy.
Rõ ràng chỉ là một tờ giấy nhưng ánh lửa lại bốc cao lên tận trời, gân như muốn đốt cháy cả trân nhà.
Tư Thần kinh ngạc, càng khiến cho cậu kinh ngạc hơn là ở giữa ngọn lửa, bên trong mặt gương xuất hiện một bóng người.
Người trong gương là cậu, nhưng là cậu khi còn nhỏ. Đứa trẻ ở trong gương từ từ mở bừng mắt, thân thái ngây thơ chỉ thuộc về trẻ nhỏ, ánh mắt sáng trong như bóng trăng dưới hồ, điềm tĩnh yên lặng như rượu ngọt có nhiều ô mai thơm nồng. Đứa trẻ mỉm cười, chớp chớp mắt. Đầu Tư Thần choáng đau, trong nháy mắt, cậu đi đến một thế giới khác. Cậu về lại viện phúc lợi, có vài đứa trẻ 2 đến 3 tuổi cũng bước vào trong một căn phòng, đứng xếp hàng như củ cải trắng ở ngoài chợ. Trước mắt Tư Thần hiện lên vài dòng chữ. Tên trò chơi: “Cuộc sống trong gương”.
[ Đơn vị sản xuất: Tâm Hồn ] Giới thiệu: Bạn có bao giờ nghĩ rằng: “Giá như cuộc đời của mình có thể quay lại một lần nữa thì tốt biết mấy?” Quay lại một lần, nắm được tương lai, sửa chữa lại để tốt hơn? Quay lại một lần, có thể thay đổi tiếc nuối trong quá khứ?
Quay lại một lần, bạn sẽ lựa chọn cuộc sống như thế nào?
Bây giờ, chúng tôi đã nghiên cứu và phát minh ra một trò chơi mô phỏng có thể giúp bạn hòa mình vào thế giới chân thật nhất. Bạn có thể ở trong trò chơi, tự do thao tác nhân vật, quyết định những lựa chọn khác nhau. Ban giám khảo sẽ dựa vào biểu hiện của bạn để tiến hành chấm điểm.
Bắt đầu thôi, hãy xem cuộc đời của bạn sẽ thay đổi như thế nào.
(Đạt 42 điểm trở lên sẽ được thông qua)
xx*x*%
- Bạn là Tư Thần. - Số lần sống lại: 10/10
- Bây giờ bạn ba tuổi, trải qua lựa chọn đầu tiên trong cuộc đời.
- Viện trưởng nói rằng có một đôi vợ chồng đã kết hôn 7 năm nhưng vẫn chưa có con, dự định nhận nuôi một đứa trẻ. Người cha là kỹ sư cấp trung của chi nhánh công ty Gen Xà Trượng ở khu vực này, người mẹ là giáo viên trường trung học Trang Sơn. Trước đó, họ đã nhận nuôi một đứa trẻ khác.
Tư Thần có góc nhìn của thượng đế, nhìn thấy hết mọi việc ở xung quanh.
x013 mặc một chiếc váy trắng, im lặng ngồi trong góc, cả người dơ hây, ánh mắt lại lấp lánh chờ mong.
x013 không có bạn ở viện phúc lợi, nhưng cách đây vài giờ, những đứa trẻ ở đây lại rủ cậu chơi ném bao cát. Những đứa trẻ chia nhau thành hai đội, chọi những bao cát qua lại, nếu đội nào không bắt được bao cát thì sẽ thua, luật chơi khá giống bóng chuyền trên bờ biển. x013 ở trong đội nhỏ nhất, bị chọi bao cát nhiều nhất. Vốn dĩ trong bao là cát, nhưng không biết ai đùa dai, đổi hết cát ở trong bao thành bùn.
Muốn tắm rửa hay thay quân áo thì phải tự mình làm, nhưng Tư Thần còn nhỏ, không tranh được bồn nước với người khác.
Dù vậy, chỉ với gương mặt nhỏ nhắn của cậu, x013 vẫn là một đứa trẻ đặc biệt so với những đứa trẻ còn lại. Cậu quá đẹp, trông như một con búp bê BJD*. Lông mi vừa dài vừa cong, làn da trắng nõn, hai bên má tròn tròn. -
} Đối với một đứa trẻ chưa sàng lọc gen và được sinh ra tự nhiên, lớn lên xinh đẹp như thế này đã đủ đến chứng minh gen của cậu vô cùng ưu việt. Quả nhiên, khi nhìn thôi đôi mắt sáng ngời đó, Tư Bạch Hoa không thể dời mắt sang những đứa trẻ khác. Nhận thấy ánh mắt dừng lại của đôi vợ chồng, viện trưởng mỉm cười giới thiệu: “Đây là x013, vừa mới sinh ra đã được gửi đến viện phúc lợi của chúng tôi nuôi nấng, do nhân viên của cục an ninh nhặt được trong không gian gấp khúc. Nhưng mà thân thể của bé không được tốt lắm, mỗi tháng đều phải uống một lọ thuốc gen. Số tiên chi ra cũng do nhân viên cục an ninh kia chỉ trả... Thế nhưng gân đây nhân viên đó cũng đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi. Cũng may cậu ta có để lại một số tiền, có thể trợ cấp nuôi x013 đến khi thành niên.”
Mỗi năm viện phúc lợi phải nhận nuôi rất nhiều trẻ em, có nghĩ vụ nuôi mỗi đứa trẻ đến năm 14 tuổi. X là đánh số ở bên trong, mỗi năm có một cách gọi khác nhau, năm của Tư Thần có khoảng 13 đứa trẻ được nhận nuôi.
Tư Bạch Hoa khẽ gật đầu: “Vậy chọn đứa nhỏ này.”
Mẹ ngôi xổm trước mặt x013, dịu dàng xoa đầu Tư Thần: “Có thể làm con của cô không? Cô muốn làm mẹ của con.” Đó là một gương mặt vừa quen thuộc là vừa xa lạ, nhưng vẫn dịu dàng như trong trí nhớ của cậu. Một dòng chữ hiện lên trước mặt Tư Thần.
[Cha mẹ nuôi muốn nhận nuôi bạn ] - Đồng ý. Dù bạn biết rõ đây chỉ là một đoạn hồi ức lan nhân nhứ quả* nhưng sâu trong lòng cậu vẫn quyến luyến tổ ấm cũ này. Bạn muốn có một gia đình. Đây là đối tượng hoàn mỹ nhất đáp ứng được nguyện vọng tha thiết của cậu. Dù thật ra nó cũng không hoàn mỹ như cậu đã tưởng. *äJ#**#: một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp như hoa lan nhưng khi kết thúc lại tan vỡ đau thương. - Từ chối. Bạn không còn lại một đứa trẻ 3 tuổi, đã có thể tự mình sống ở trong viện phúc lợi. Tư Thần suy nghĩ, lựa chọn “Đồng ý”.
Dù cậu biết rõ chỉ vài năm sau, cậu sẽ bị gửi trả về đây, nhưng gia đình của cha mẹ nuôi vẫn tốt hơn so với việc sống ở viện phúc lợi.
Sau khi lựa chọn xong, một lực hút kéo Tư Thần vào bên trong thân thể của x013.
Tư Thần lại quay về thời thơ ấu.
Ở đây mọi thứ đều chân thật, thậm chí Tư Thần còn ngửi được mùi mốc meo trong góc tường hay là từng phút từng giây đang trôi qua.
Những gì quá mức chân thật dễ dàng khiến cho con người lâm đường lạc lối.
Cậu véo véo bản thân, không có cảm giác đau, chỉ có như vậy, Tư Thần mới nhận ra cậu đã vào bên trong “Cuộc sống trong gương”. Dì viện trưởng kéo tay Tư Thần, đi vào một căn phòng nhỏ. Dì nói với Tư Thần: “Tư Thần, con mới 3 tuổi, tương lai vẫn còn cơ hội khác. Đây là s013, lớn hơn con 5 tuổi, sắp tốt nghiệp tiểu học rồi. Nếu không có người nhận nuôi em ấy, s013 khó mà trang trải nổi tiền học phí cấp 2. Con có thể nhường cơ hội này cho em ấy không?” s013 cũng là một đứa trẻ tốt ở trong viện phúc lợi, vấn đề duy nhất là tuổi khá lớn. Cậu bé nhìn về phía Tư Thần, ánh mắt van lơn. Trong ấn tượng của Tư Thần cũng không có xảy ra chuyện như thế này. Đúng lúc này, trước mắt cậu hiện ra một làn spam.
( Giám khảo 1: Đồng ý với nó đi. s013 đáng thương quá, nó không có cơ hội nào khác đâu. Còn cậu thì có. } [ Giám khảo 2: Tôi hy vọng người cha đến trường mẫu giáo của chúng tôi là một người dịu dàng, giàu lòng nhân ái... }
[ Giám khảo 3: Ở với gia đình này mấy năm lại bị trả về, còn bị đâm mù mắt. Chậc. ]
[ Giám khảo 4: Hì hì~]
[ Giám khảo 5: Kêu nó cút đi. }
[ Giám khảo 6: Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tôi căm ghét lũ phế vật yếu đuối nhu nhược. ]
[ Giám khảo 7: Tôi hy vọng vào một người đến phỏng vấn có năng lực cạnh tranh. }
Nói gì đi chăng nữa, Tư Thần cũng không thích nghe lời giám khảo. Nhưng từ những tin tức spam này, ban giám khảo chia làm ba nhóm.
Giám khảo 1, 2 hy vọng Tư Thần có thể một lòng hướng thiện.
Giám khảo 3, 4 là trung lập.
Giám khảo 5, 6 ,7 lại theo chủ nghĩa tàn nhẫn ăn thịt. Cậu bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
Biểu tình của s013 liên trở nên thật khó coi, nó siết chặt tay, hai mắt đỏ hồng chạy ra ngoài.
Trên hồ sơ, x013 đã có tên của mình, là Tư Thân.
Cậu được làm thủ tục nhận nuôi như ý nguyện, ngồi trên xe của Tư Bạch Hoa, sau đó đến khu nhà giàu ở Trang Sơn, ở trong một tòa nhà kiểu Tây hai tâng. Mặc dù đây là vùng ngoại ô của Trang Sơn, giá đất ở Trang Sơn cũng không quá cao như Khu An toàn, nhưng cũng đủ để chứng minh rằng Tư Bạch Hoa giàu có hơn so với hầu hết các kỹ sư bình thường. Có thể có một số thu nhập xám ở ngoài ngành.
Tư Thần ở đây gặp lại người anh trai xa cách đã lâu.
Tư Chu may mắn hơn cậu, mới sinh ra đã được Tư Bạch Hoa nhận nuôi. Cha mẹ nuôi cũng không giấu giếm chuyện này, tính cách của Tư Chu lạc quan, cũng ảnh hưởng rất nhỏ.
Anh vẫn giống như trong ký ức của Tư Thần, hào sảng, nhiệt tình.
Tư Chu nắm tay Tư Thần, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, sau đó bế Tư Thần lên xoay vài vòng: “Chào em ~ Em là Tư Thần đúng không, bây giờ anh là anh trai của em.” Dù biết đây chỉ là cảnh mô phỏng nhưng tâm tình của Tư Thần lại có chút vui vẻ.
Cậu ôm cổ Tư Chu, đáp một câu: “Quả quả”.
*Anh trai 5†5† (gẽ-ge) đọc gần giống quả quả #Z (guö gu)
Tư Thần cố ý.
Dù cậu đã sớm học được cách nói chuyện trong viện phúc lợi mồm miệng lanh lợi, trưởng thành từ sớm nhưng vẫn giả bộ làm một đứa trẻ ngây thơ ở nhà mới, vừa ngốc ngốc lại còn dính người.
Tư Thần biết cả Tư Chu và cha mẹ nuôi đều thích bộ dáng của cậu như vậy.
Cậu sống ở nhà mới rất thuận lợi. Ban ngày Tư Chu đi học, buổi chiêu vê nhà sẽ chơi trò chơi với cậu, dạy cậu đọc sách, viết chữ. Cha thường xuyên không ở nhà, mẹ là một người phụ nữ kiểu mẫu của gia đình, toàn tâm toàn ý yêu thương hai đứa con của mình.
Quá hạnh phúc. Niềm hạnh phúc này khiến cho tỉnh thân của con người dễ dàng hoảng hốt, quên mất ở đây chỉ là một trò chơi mô phỏng.
Tư Thần có cảm giác mình đã sống ở đây đã lâu, lại có cảm giác chỉ vừa trải qua một cái chớp mắt.
Khi mở mắt một lần nữa, đứa trẻ ở trong tấm gương đã lớn đến 7, 8 tuổi.
Đã lâu rồi không xuất hiện lựa chọn, bây giờ lại hiện lên trước mắt Tư Thần.
- Cha nuôi muốn đến Khu An toàn để làm việc, nhưng chỉ có 3 người được đăng ký hộ khẩu nên chỉ có một đứa trẻ được đi theo. Đứa trẻ còn lại phải quay về viện phúc lợi. - Cha mẹ nuôi lâm vào tình cảnh khó xử. Bạn hy vọng đứa trẻ mà họ mang theo là ai? - X013. — Anh trai. 13.09.22 *** 188 ***