C189
C189C189
Chương 188: Tư Bạch Hoa
Edit: jena
Tư Thần vẫn còn nhớ như in bảng báo cáo điều tra.
Cha mẹ nuôi chở anh trai trên chiếc xe kia khi ra ngoài vùng ngoại ô đã gặp sinh vật biến dị, xe mất liên lạc nhiều ngày và một tháng sau được đội cứu hộ xác định đã tử vong.
Trong thời đại này, xác suất gặp sinh vật biến dị có tỷ lệ cao hơn trúng thưởng SSR, người bình thường đi ra ngoài luôn gặt bất trắc nguy hiểm. Dù không phải mỗi lân gặp sinh vật biến dị sẽ tử vong nhưng chết sạch như vậy cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Tư Thần biết, ở đây chỉ là game mô phỏng. Dựa vào nón ánh sáng (1), thời gian chỉ có thể đi tới, không thể lùi về sau, cậu không thể quay về quá khứ. Thời gian ở đây trôi qua rất chân thật, đến nỗi có nhiêu thứ không thể làm giả, đã khiến cho Tư Thần quên mất cậu đang trong một buổi phỏng vấn, tiến vào một trò chơi mô phỏng.
Không thể quay ngược thời gian, nhưng có thể sửa lại ký ức và nhận thức.
Trò chơi có tên là “Cuộc sống trong gương”, ở đây dựa vào hiện thực để mô phỏng lại. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đáng lý ra tuổi của cậu đã gần đi đến điểm kết của vòng này nhưng đến bây giờ số điểm của cậu vẫn là 0.
Tư Thần chọn “x018”.
Theo thế giới bình thường, người bị trả về là cậu. Nhưng nếu gửi trả anh trai, cậu có thể nghĩ cách giúp cha mẹ nuôi tránh xe khách kia. Sau đó ở Khu An toàn, tìm cách trở thành tiến hóa giả, như vậy có thể nhận được trợ cấp và học bổng rồi quay về đón Tư Chu.
Biết rõ chỉ là giả nhưng Tư Thần vẫn muốn thử một chút.
Thứ nhất, cậu cần phải thử nhiêu phương án.
Thứ hai, giống như lời giới thiệu của trò chơi, “Bạn sẽ lựa chọn cuộc sống như thế nào?”.
Cha mẹ nuôi đã thông báo chuyện này vào buổi họp gia đình cuối tuần.
Mẹ nức nở xin lỗi: “Xin lỗi, Tư Chu. Sức khỏe của Tiểu Thân quá kém, nếu gửi em về viện phúc lợi, cha mẹ không yên tâm.”
Biểu tình của Tư Chu không có mất mát gì, ngược lại còn an ủi cha mẹ đang tự trách mình: “Con cũng nghĩ như vậy, em trai cần cha mẹ hơn. Con đã 12 tuổi rồi, có thể tự chăm sóc bản thân.”
Nhưng Tư Thần vẫn chú ý thấy Tư Chu khi một mình dọn dẹp đồ đạc, vẫn lặng lẽ đỏ hồng hai mắt.
Tư Thần không nhịn nổi mà cau mày.
Khi đó cậu còn quá nhỏ, kiến thức hạn hẹp, không nghĩ quá nhiều. Nhưng đột nhiên bây giờ lại nhận thức được một chuyện: cha nuôi làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có một đồng nghiệp, một người bạn nào có thể chăm sóc con của mình được ư?
Cậu cũng có một thời gian làm việc ở Gen Xà Trượng, mơ hồ vẫn nhớ rõ nhân viên từ Vùng Thiên tai đến Khu An toàn công tác dù không thể dẫn cả nhà theo nhưng vẫn có trợ cấp đặc biệt. Công ty vẫn có một văn phòng chuyên môn giúp đỡ con cái của nhân viên được nhận nuôi hoặc giúp đỡ về mặt tài chính, điều kiện cũng tốt hơn so với viện phúc lợi rất nhiều. Quy định danh ngạch để sống ở Khu An toàn của công ty có nhiều hạn chế vì thứ nhất, giá cả hộ khẩu ở Khu An toàn quá mắc; thứ hai là lo lắng nhân viên cố gắng kéo thêm người nhà vào sổ hộ khẩu, gây phiền toái cho công ty.
Tư Thần thử hỏi mẹ, nhưng mẹ giống như là không nghe thấy, vẫn cứ bận rộn ở trong phòng bếp.
Cậu cảm giác một sự lạ thường khiến cho trong lòng không được thoải mái, giống như một tờ giấy trắng không tỳ vết bỗng nhiên xuất hiện một dấu chấm đen. Cuối cùng, Tư Chu vẫn phải rời đi.
Tư Thần kéo tay anh, hứa với anh: “Em sẽ quay về đón anh.”
Tư Chu mỉm cười xoa xoa đầu cậu, sau đó ngồi trên xe. Tư Thần đã ngừng học tại trường tiểu học đang học và làm thủ tục chuyển trường. Vì vậy, buổi chiều không cần phải học.
Cha và mẹ đều dẫn Tư Chu đi nên trong nhà chỉ còn một mình cậu.
Tư Thần dự định đi vào phòng ngủ, đi tìm thẻ nhân viên của cha.
Bây giờ đã có hệ thống trí năng đám mây, mọi thứ đều được tiến hành trên mạng. Để đảm bảo chính sách bảo mật của công ty, chỉ có thân phận của nhân viên là được cung cấp thẻ có ghi chú DNA.
Tư Thần đã quan sát Tư Bạch Hoa chỉ đi làm mới đeo thẻ nhân viên; những thời gian còn lại đều bỏ trong tủ quần áo ngăn quần áo đi làm ở trong phòng ngủ.
Không tìm thấy thẻ nhân viên, cha mẹ chỉ có thể chờ làm lại một thẻ nhân viên khác. Như vậy thì cũng không kịp thời gian để đi lên chuyến xe khách chết người kia nữa.
Tư Thần đứng trước cửa phòng ngủ chính.
Tay nắm cửa có chút cao, Tư Thần kéo một cái ghế đến đứng lên mới mở cửa ra được.
Ở một nơi xa, mẹ ngôi trên ghế lái phụ đột nhiên nói: “Tiểu Thần mở cửa phòng ngủ.”
Trong nhà không có máy theo dõi, nhưng “mẹ” là một cyber mô phỏng người sống, có những thiết bị truyền cảm nhất định.
Tư Bạch Hoa đang lái xe ngay lập tức đạp thắng.
Trên mặt ông vẫn duy trì một nụ cười ấm áp: “Tiểu Chu, đột nhiên cha nhớ ra mình quên mất một thứ ở nhà, cha phải quay về ngay, mẹ chở con đến viện phúc lợi nhé, được không?” Tư Bạch Hoa dùng giọng điệu thương lượng nhưng không hề trưng cầu ý kiến của Tư Chu.
Ông nói xong thì mẹ từ ghế lái phụ mở cửa xe đi xuống, kéo tay Tư Chu.
Tư Chu bị kéo giật người ra khỏi xe, đứng trên lê đường vắng vẻ.
Một tay hắn được mẹ siết chặt, một tay khác cầm vali, gương mặt vô cùng ngơ ngác.
Tư Bạch Hoa đổi chiều xe, nhanh chóng biến mất trên đường.
Tư Thần đi vào phòng ngủ.
Có lẽ rèm bị kéo kín nên nhiệt độ trong phòng khá thấp, có chút lạnh. Tư Thần bật đèn ngủ hình nấm trên tủ đầu giường, ngọn đèn tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp.
Cửa tủ quần áo là cửa kéo, nặng hơn Tư Thần nghĩ. Ván cửa còn được làm bằng đá cẩm thạch.
Trong trò chơi này, bây giờ tố chất thân thể của cậu cũng giống như khi còn nhỏ, đi hai bước đã thở dốc.
Tư Thần nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, lúc này mới mở cửa tủ quân áo ra được.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong tủ quân áo thì Tư Thần chợt đứng ngây ra.
Đằng sau tủ quân áo là là một câu thang dẫn xuống tâng ngầm.
Quân áo đi làm của Tư Bạch Hoa treo ở một bên, trong góc tủ quần áo là một tủ kính đựng rượu. Tư Thần cầm đèn ngủ hình nấm chiếu sáng vào góc tối của tủ rượu. Bên trong là những sợi nấm màu trắng mọc chỉ chít. Những sợi nấm như những con rắn con đang bơi lội ở trong tủ kính. Khi nhìn thấy nguồn sáng, vô số sợi nấm dán dính lên khay nuôi cấy, mấp máy đầy hứng thú. Tư Thần đã vượt qua phó bản ở viện bảo tàng Gen Xà Trượng, biết rất rõ lịch sử của những sợi nấm này. Giống với những sinh vật biến dị lang thang ở ngoài kia, sợi ấm cũng là một thể sinh mệnh, và cũng ăn thịt người. Rốt cuộc đây chỉ là giả thuyết, hay đang mô phỏng chân thật lại chuyện xưa?
[ Hì hì... ] Một làn spam xuất hiện trước mắt Tư Thần.
Có một bình luận như thế này: [ Chờ mong thật đó. Đi xuống dưới xem thử đi, có khi ban giám khảo sẽ cho điểm nè ~ ]
Tư Thần không để tâm, cậu lục lọi trong túi áo đi làm của Tư Bạch Hoa, cuối cùng tìm thấy thẻ nhân viên. Nương vào ánh đèn, cậu đọc được thông tin ở trên thẻ nhân viên.
Tư Bạch Hoa.
Nghề nghiệp: Kỹ sư trung cấp
Số hiệu: ***
ID: 741*** Mọi thứ đều bình thường, chỉ có một vấn đề duy nhất, thẻ nhân viên này có một dấu chạm nổi.
“Đã từ chức.
Tư Thần lấy điện thoại cho trẻ em, mở trang web của Gen Xà Trượng, tra cứu ID trên thẻ nhân viên.
Theo thông tin, Tư Bạch Hoa đã từ chức từ 20 năm trước, lý do là không đạt “Kiểm tra sức khỏe tâm lý”.
Đột nhiên tim Tư Thần đập thật nhanh, đầu óc có chút choáng váng, còn mắc ói.
Vô cùng bất ngờ, dưới lầu truyền đến tiếng xe ô tô gâm rú.
Bây giờ Tư Thần có hai sự lựa chọn.
Thứ nhất, rời đi ngay lập tức, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Đánh cược Tư Bạch Hoa đột nhiên trở về không phải vì mình. Đáng cược Tư Bạch Hoa sẽ không phát hiện ra điểm gì dị thường ở trong phòng ngủ.
Thứ hai, đi xuống tâng hầm, trước khi chết phải tìm ra được chân tướng cuối cùng.
Tư Thần vẫn còn nhớ trước khi trò chơi bắt đầu, cậu được cho 10 mạng sống. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng trò chơi này sẽ cho cậu an ổn sống cho đến khi thành niên.
Trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa.
Cha đã quay về.
Tư Thần im lặng một lát, nhanh chóng quyết định khóa trái cửa phòng ngủ, sau đó mở cửa sổ, ném ghế xuống đất.
Căn nhà được xây ở vùng ngoại ô, bên ngoài là cỏ cây xanh um. Khiến cho Tư Bạch Hoa nghĩ cậu nhảy cửa sổ bỏ trốn có lẽ có thể kéo dài được một ít thời gian.
Sau đó, Tư Thần đóng cửa tủ quần áo, câm đèn ngủ, đi xuống cầu thang.
Cầu thang dẫn thẳng xuống tầng hầm. Tầng hầm có một con đường đều bị tường xi măng bịt kín.
Tư Thần đã từng nhìn tâng hâm từ bên ngoài, ở đó chỉ có một cái gara, những chỗ khác đều được dùng xi măng và vật liệu cốt thép che chắn, trên mặt đất lại rất ẩm ướt.
Mẹ nói rằng đó là vì không có dư tiền để sửa chữa. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là một tâng hâm ngụy trang.
Tư Thần đi xuống tâng hầm thứ hai. Cửa đang khép hờ, giống như cố ý dụ dỗ người khác tìm tòi đến cùng. Phần lớn người hệ sợi đều thích không gian ẩm ướt âm u. Tầng ngầm thứ hai không có cửa sổ hay mái nhà, cây đèn ngủ trong tay Tư Thần là nguồn sáng duy nhất.
Vừa vào trong đại sảnh, Tư Thần nhìn thấy những khay nuôi cấy có lớn có nhỏ lan tràn trên mặt đất. Bên trong có đủ loại sợi nấm, một số còn sống, một số là sản phẩm thí nghiệm thất bại, nằm lắng dưới đáy, lặng im không nhúc nhích, trên thân đã mọc nấm mốc.
Vì hoàn cảnh sống khác biệt, dinh dưỡng cung cấp không đủ, những sợi nấm này rất ốm yếu, ngược lại, sợi nấm cậu nhìn thấy ở tủ quân áo được nuôi dưỡng tốt nhất.
Tầng hầm này được chia làm đôi, một bên là thư phòng, Tư Thần nhìn qua cánh cửa còn lại, trông giống như phòng phẫu thuật, bên trong có một bàn phẫu thuật và một ít công cụ giải phẫu. Không cần tiến đến gần, Tư Thần vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi gay mũi từ bên trong.
Tư Thần giơ đèn lên, cách một tấm kính, nhìn vào cảnh tượng ở trong phòng phẫu thuật.
Bên trong có một cái cưa điện, từ trân nhà rũ xuống những cái móc câu.
Trên móc câu treo những miếng thịt còn xương cốt màu trắng, từ hình thể có thể nhìn ra phần lớn là trẻ con. Những miếng thịt đều đang hư thối, có một số đã hoàn toàn khô cứng, còn một số vẫn còn giữ lại hình thái của nhân loại.
Mùi nước sát trùng trên người cha luôn rất nồng, nhiều năm sống chung đã khiến cho Tư Thân cảm thấy quen thuộc. Sau đó khi cậu lớn, đã đi làm, trong đầu chỉ nghi ngờ thật nhẹ rằng: khi cậu làm thí nghiệm cũng sẽ dùng thuốc để tiêu độc, nhưng lại không gay mũi như trên người của cha nuôi. Nhưng Tư Thần không hề nghĩ nhiều. Bây giờ, mọi nghỉ ngờ đều đã có đáp án. Tư Thần bịt kín miệng, thân thể hiện tại của cậu quá yếu, bị mùi máu tươi kích thích khiến cho cả người run rẩy buồn nôn. Yết hầu của cậu theo bản năng co rút lại, mà bên tai không ngừng vang lên tiếng cười chói tai. Đó là âm thanh của ban giám khảo, chúng cười vô cùng hưng phấn.
[ Tôi thích cốt truyện này! } ( Xem cảnh phụ từ tử hiếu mệt gần chết, cuối cùng cũng tới ngày này. ]
[ Còn có gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy kẻ khác gặp chuyện ghê tởm không? ] Tư Thần liếc mắt nhìn qua, phát hiện điểm phỏng vấn của mình đã tăng lên 12 điểm. Cậu đã hiểu được tiêu chuẩn chấm điểm của ban giám khảo là gì. Sự thống khổ của người tham gia phỏng vấn. Cậu càng thống khổ, ban giám khảo chấm điểm càng cao. Nghe thật là phản nhân loại, nhưng đặt lên người ban giám khảo ở đây lại vô cùng hợp lý. Tư Thần không vào phòng phẫu thuật, cố gắng lết từng bước, giành giật từng giây vào thư phòng.
Đó là căn cứ bí mật của Tư Bạch Hoa, bên trong hẳn là có rất nhiều manh mối.
Quả nhiên, Tư Thân mò mẫm trên bàn tìm thấy những cuốn tập lỗi thời.
Cậu mở ra.
Trang thứ nhất, là nhật ký của Tư Bạch Hoa, nhưng không có ghi chép thời gian.
- Tôi quyết định lấy thân phận của “Tư Bạch Hoa” để sống. Trùng hợp, khi vào thế giới mới này, người đầu tiên tôi gặp là một người tên là “Tư Bạch Hoa”. Đương nhiên Tư Bạch Hoa đó kém cỏi hơn Tư Bạch Hoa này nhiều.
- Cảm ơn Tư Bạch Hoa, giúp tôi có được trí tuệ và ký ức. - Thân thể này bắt đầu hư rồi, cân phải ăn cơm uống nước để tẩm bổ.
— Có lẽ tôi nên dùng điểm mua người nhân bản? Người sống tốn tiền quá.
— Hôm nay nuôi dưỡng hạt thể rất thuận lợi, có lẽ có thể nghĩ đến việc ký sinh hệ sợi. Quên đi, dễ bị phát hiện. Thế giới này nguy hiểm so với những gì tôi tưởng nhiều. Còn có cái đám quỷ ma “tập đoàn” lớn duy trì trật tự nữa.
- Chà, tôi phát hiện ra ở thế giới này phí nhận nuôi trẻ mồ côi ít lắm. Chỉ cần đưa tiền là được.
— Tôi cần một thân thể mới, thân thể này quá cũ rồi, hơn nữa, có quá nhiều hạn chế...
15.09.22
Chú thích: (1) Nón ánh sáng: “Nón ánh sáng” là thí nghiệm được sử dụng để hiểu về sự liên quan giữa những sự kiện nằm trong nón và sự kiện trung tâm (tạm gọi là sự kiện X). Thí nghiệm này được mô tả với sự kiện trung tâm X phát ra những tia sáng xuyên qua không-thời gian. Nếu chúng ta tưởng tượng về sự kiện X như một nguồn sáng phát ra những tia sáng mở rộng dần, những sự kiện nằm trong vùng sáng là những sự kiện sẽ bị ảnh hưởng bởi sự kiện X, chúng ta sẽ hiểu được về khái niệm của hình nón tương lai, ngược lại, nón quá khứ bao gồm những tia sáng thu hẹp dần đến khi chỉ còn lại một điểm là sự kiện X với những sự kiện thuộc vùng sáng ảnh hưởng đến sự kiện X.
Vốn dĩ không gian gồm 3 chiều, vì vậy thí nghiệm nón ánh sáng sẽ bao gồm đến 4 chiều, nhưng để đơn giản hóa thí nghiệm, không gian được biểu hiện bằng một mặt phẳng 2 chiều.
Thí nghiệm nón ánh sáng biểu diễn ý tưởng rằng “hướng đi của ánh sáng không phải do chuyển động của nguồn sáng, mà là do thời điểm ánh sáng được phát ra”, và vì ánh sáng đi với tốc độ như nhau cho mọi người quan sát, vì vậy mỗi sự kiện sẽ được tất cả những người quan sát đồng ý với nhau.
FIGURE 24 /Ảnh minh họa từ “Lược sử thời gian” của Stephen Hawking/
Mình recommend mọi người đọc “Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ” của Stephen Hawking nha, mình thấy cuốn này dễ đọc hơn “Lược sử thời gian”, còn bạn nào thích đọc thì mình dẫn link sẵn đây: http://www.dinhsong.net/DS/HistoryOfTime/HistoryOfTi me_02.htm *xxk* 189 *xx**