€ 190
€ 190€ 190
Chương 189: Trò chơi này không dễ chơi chút nào... Bọn họ chơi án gian.
Edit: jena
Người nghiêm túc thường sẽ viết nhật ký.
Nhưng khoa học chứng minh, không phải ai có nhân cách nghiêm túc cũng thích viết nhật ký.
Viết nhật ký là một cách hữu dụng để giải tỏa cảm xúc, có thể giúp cho nhóm người biến thái chống đối xã hội tìm được một nơi để nương tựa tinh thần của mình. Người viết thường cần có người đọc.
Bây giờ trí tuệ nhân tạo của Khoa học kỹ thuật Bát Phương quá phát triển, tùy tiện viết một câu trên mạng “Hôm nay giết người vui quá” thì ngay giây tiếp theo, bạn sẽ bị cyber siêu cấp bắt giữ và tự động phân tích, tiến hành đánh giá mức độ phạm tội, chuyện này nguy hiểm hơn nhiều so với viết trên giấy.
Tư Thần tiếp tục đọc trang tiếp theo, chỉ thấy những trang nhật ký này nhuốm đầy máu người.
— P417 là đứa trẻ đầu tiên tôi nhặt được. Khi tôi gặp nó, nó còn đang nằm trong bãi rác, nhìn qua chỉ mới 7, 8 tuổi. Nó nói mẹ nó làm đĩ, không biết ai là cha. Mẹ muốn bán nó cho người ta để lấy tiền xài (loại buôn bán này giống với buôn lậu hàng hóa từ mấy công ty lớn, ví dụ như thuốc gen tăng cường, dịch chữa trị trong sản xuất, thuốc dùng trong thí nghiệm lên động vật nhân bản), cho nên nó bỏ nhà đi.
- Tôi lái xe đi ngang qua đó nhiều lần, cho nó một ít thức ăn, nước uống và một chút tiền. Tôi nói với nó đứa con của tôi đã bất hạnh qua đời, nếu còn sống thì hẳn là lớn bằng nó. Nó tin, hai mắt sáng long lanh. Sợ làm dơ xe tôi nên sau khi lên xe nó cũng không dám ngôi lên ghế, co quắp chân ngôi dưới sàn xe.
- Một đứa trẻ đáng thương. Nếu mẹ cũng không tin thì sao lại dám tin tưởng một người lạ qua đường như vậy? Con đang đợi ai làm chúa cứu thế của con vậy?
Phía sau trang nhật ký có dán một tấm ảnh chụp. Một đứa trẻ hai mắt trống rỗng bị trói trên bàn phẫu thuật, năm trên một khay nuôi cấy. Những sợi nấm trắng đâm xuyên qua người đứa trẻ, khiến cho nó giống như một khối thịt lâu ngày bị mốc meo.
Sau trang này, tất cả đều là hồ sơ ghi chép. Đôi khi, Tư Bạch Hoa sẽ vui sướng quá độ, viết rất nhiêu; nhưng nhiều thời gian là chỉ ghi chép bình thường, không có cảm xúc gì.
Mạng người, mạng heo, mạng chó, trong mắt gã đều như nhau. Nhưng con người thì có nhiều tình cảm cao cấp hơn một chút.
Tư Bạch Hoa chỉ là một người hệ sợi đã nhập cư trái phép thành công.
Ngoài ghi chép và bảng số liệu, giá sách phía sau đều là tư liễu phẫu thuật, luận văn, báo cáo nghiên cứu học thuật.
Tư Bạch Hoa vẫn không ngừng học tập.
Tư Thần tắt đèn ngủ hình nấm, chui vào phòng phẫu thuật bên cạnh.
Cậu bật đèn phòng phẫu thuật, tháo con dao phẫu thuật trên bàn, cầm một mâm ruột dê, siết chặt trong tay. Sau đó, cậu quay về thư phòng.
Dù Tư Bạch Hoa chưa phải chủng tiến hóa nhưng thân thể hiện tại của Tư Thần khó lòng có được ưu thế chiến đấu. Chỉ có đánh lén, hơn nữa còn dùng một chiêu phủ đầu mới có thể có được một ít hy vọng.
Phòng phẫu thuật tuy bài trí nhiều thứ, thích hợp cho việc trốn tránh nhưng cửa lại làm bằng thủy tỉnh, liếc mắt qua là đã có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, không thích hợp làm địa điểm để đánh lén.
Tư Thần quấn ruột dê quanh đèn ngủ hình nấm, hơn nữa còn đặt cây đèn dưới góc bàn làm việc.
Cậu nắm một đầu ruột khác, im lặng đứng ở phía sau cửa, nín thở.
Với chiều cao hiện tại của Tư Thần thì cậu chỉ có thể tấn công đến phần eo của Tư Bạch Hoa.
Không trải qua việc huấn luyện, con dao ở trong tay cậu cũng không nắm rõ có thể thọc một dao như thế nào để mất mạng. Nếu Tư Bạch Hoa là nhân loại, cậu sẽ lựa chọn tấn công vào nội tạng. Tấn công vào nội tạng sẽ chảy máu đến đau nhức, không tử vong ngay nhưng đau đớn sẽ khiến Tư Bạch Hoa đánh mất năng lực hành động trong một thời gian ngắn. Sau đó đâm một dao vào gan và vào thận.
Nhưng Tư Bạch Hoa không phải nhân loại. Tư Thần biết rõ, nhược điểm của người hệ sợi nằm ở trên xương sống.
Hệ sợi muốn ký sinh sẽ bám vào xương sống của con người, kích thích đến điện lưu thần kinh, giúp cho thân thể tiếp tục hành động.
Thân thể này là điểm yếu của Tư Thần, nhưng đồng thời cũng là thế mạnh để Tư Bạch Hỏa thả lỏng cảnh giác. Đó là cơ hội của cậu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng thủy tinh bị dẫm nát. Đó là do Tư Bạch Hoa đang đạp, đang đá vào khay nuôi cấy.
Khi Tư Thần đi vào còn thầm chửi vài câu mấy khay nuôi cấy bằng thủy tinh trong suốt khó phát hiện trong bóng tôi. Bây giờ lại không phụ lòng mong đợi mà phát huy tác dụng.
Nhận ra việc làm của mình bị bại lộ, Tư Bạch Hoa cũng không hề che giấu.
Gã còn cố tình gọi: “Tiểu Thân, con đang ở đâu, con đang chơi trốn tìm với cha à?”
“Bé ngoan, cha dẫn anh con đi rồi. Bây giờ cha chỉ còn có một mình con, con phải nghe lời chứ. Mau ra đây đi.” Giọng điệu của Tư Bạch Hoa vô cùng dịu dàng, nhưng trên mặt gã giăng đây mây đen. Dưới tâng hầm không có nhiều đèn, đèn trong phòng phẫu thuật lại đang sáng lên.
Tư Bạch Hoa mở cửa phòng phẫu thuật, nhìn quanh một vòng.
Lần trước gã được cắt thịt tươi cách đây đã lâu, máu bắn trên vách tường đã thâm sì.
Cưa điện còn đặt trong góc phòng, Tư Bạch Hoa cầm cưa điện lên, bật nút mở. Cây cưa trong tay gã liên tục ong ong kêu.
Cưa điện không cần nạp điện, trong máy có lắp pin.
Gã không có quyền hạn cao, chỉ có thể mua một cái cưa điện lao động bình thường, độ cứng không lớn, chỉ cắt được gỗ. Loại cưa điện này có cơ chế bảo hộ, gặp được đồ không thể cắt sẽ tự động tắt máy. Nhưng Tư Bạch Hoa đã cả tạo nó, thay một lưỡi dao mới, không còn phiền não gì nữa.
Lưỡi dao này là gã nhặt được từ bãi rác. Tư Bạch Hoa nhặt nhạnh nhiều năm mới tìm đủ được đồ nghề để thay đổi một cái máy cưa mới. Độ cứng cao, thậm chí có thể cưa được cả tủ sắt của ATM, cưa người thì mềm như tơ.
Tư Bạch Hoa thong thả ung dung đi qua thư phòng. Ở đó có chôn giấu bí mật sâu kín nhất của gã.
Thật ra gã không ngại để người khác thưởng thức tác phẩm của mình. Nếu không có ai xem thì giá trị của những ghi chép kia cũng coi như vứt bỏ.
Nhưng... người xem này cũng không nên là con mồi chưa đến tay mình.
Tư Bạch Hoa đẩy cửa, trên mặt là một nụ cười: “Tiểu Thần, con trốn ở đây hả? Cha đến bắt con đây.” Cùng lúc đó, dưới bàn làm việc truyền đến động tĩnh, nhìn qua như là một đứa trẻ giật mình hoảng sợ nên vô ý đụng vào bàn.
Tư Thần nín thở. Sức khỏe của cậu không tốt, tốn một thời gian dài tập trung cao độ đã khiến cho cậu choáng váng.
Cậu nhìn thấy cưa điện trong tay Tư Bạch Hoa, gã từ từ tiến vê phía trước, phần lưng phía sau hoàn toàn bại lộ với cậu.
Tư Thần như một con thỏ nhỏ phóng nhanh ra ngoài.
Dù trong trạng thái của một đứa trẻ nhưng bản năng chiến đấu được tôi luyện nhiêu năm vẫn phát huy tác dụng như cũ, con dao phẫu thuật đâm vào phần xương cùng của Tư Bạch Hoa hoàn toàn chuẩn xác.
Tư Thần kéo dao phẫu thuật lên cao, rạch một đường thật sâu. Nếu là một con dao phẫu thuật bình thường thì không thể có năng lực như vậy, nhưng con dao này cũng đã được Tư Bạch Hoa cải tạo.
Dưới lớp máu, nấm trắng mềm mịn đang kịch liệt mấp máy.
Đau đớn khiến cho Tư Bạch Hoa cực kỳ phẫn nộ, gã trở tay túm lấy cổ áo Tư Thần, đè xuống mặt đất, hai mắt đã đỏ ngầu.
Sức lực của Tư Thần không thể so với gã. Cậu cố gắng bẻ ngón tay Tư Bạch Hoa ra nhưng lại bị gã giơ lên cao. Tư Bạch Hoa quăng đứa trẻ vào vách tường.
Tư Bạch Hoa dùng một chân đạp lên ngực Tư Thần, Tư Thần hung tợn nhìn chằm chằm gã, ánh mắt ngập tràn thù hận, ngón tay nhỏ bé cào cấu lên cổ chân Tư Bạch Hoa những vệt máu đỏ. Cậu đã ngây người ở trong trò chơi này nhiều năm.
Tư Thần thật sự luyến tiếc hạnh phúc ít ỏi thời thơ ấu, mẹ dịu dàng hôn lên trán cậu, cha dẫn cậu đi dạo trong chợ, mua cho cậu những món ăn vặt và đồ chơi mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến; anh trai ngủ ở giường trên, mỗi ngày đều kể truyện cổ tích dỗ cậu ngủ, khi không đi học thì cống cậu đi tìm những bạn nhỏ khác chơi trò chơi.
Nhưng bây giờ, cậu nhận ra những ký ức đó đã đổ vỡ hết rồi.
Tư Thần nức nở, giống như một động vật nhỏ bị chọc giận.
Thần sắc của Tư Bạch Hoa có chút chật vật, liên tục đá lên người Tư Thần cho đến khi đầu cậu chảy máu, ngã lăn ra đất, không còn nhúc nhích mới hòa hoãn lại. Cả người Tư Thần tràn ngập đau đớn, một thời gian dài cậu chưa từng trải qua cảm giác đau như vậy. Cậu há miệng, phun ra mấy cái răng sữa, cả khuôn mặt nhỏ sưng tấy.
“Bé ngoan, con thông minh lắm” Tư Bạch Hoa khom lưng, một tay bóp cổ Tư Thần: “Thứ tốt phải để lại đến cùng để hưởng dụng, cha vốn dĩ muốn nuôi con thêm mấy năm, nhưng sao con lại làm tổn thương cha như vậy?
Sợi nấm màu trắng bò ra từ mặt Tư Bạch Hoa, làn da của gã nóng chảy, trông vô cùng hung dữ và khủng bố. Những sợi nấm đó đã bại lộ bộ dáng nguyên bản, không ngừng phình to, từ từ xâm nhập vào thân thể của Tư Thần.
Tư Bạch Hoa và Tư Thần như hai trái quả treo lủng lắng trên cành. Ý thức Tư Thần đã trở nên mơ hồ. Cậu nhìn thấy có một bóng người đứng dưới tàng cây.
Cậu hoảng hốt một hồi mới nhận ra, đó là váy trắng.
Áo liệm lúc trước cậu mặc cũng giống với váy trắng như hiện tại.
Thời gian như ngừng trôi.
Tư Thần hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Váy trắng trả lời: “Muốn gặp cậu, bởi vì tôi cảm thấy cậu cần một cái ôm.”
Váy trắng nói xong thì bay lên, hái Tư Thần nhỏ bé ở trên cây xuống, ôm vào lòng.
Tư Thần đột nhiên cảm thấy thật buồn, hốc mắt dân phiếm hồng: “Trò chơi này không dễ chơi chút nào... Bọn họ chơi ăn gian.” Cho cậu thêm mấy năm, dù là 6 tuổi hay 10 tuổi, cậu cũng sẽ không bị động như vậy.
“Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục chơi. Cậu là đứa nhỏ kiên cường nhất, dũng cảm nhất mà tôi từng gặp.” Váy trắng hôn lên trán đầy rẫy vết thương của cậu: “Thế giới vốn dĩ không hề công bằng, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày chúng ta từ người chơi trở thành nhà cái.”
Váy trắng lấy ra một ống thuốc, đặt vào tay Tư Thần: “Hơn nữa, nếu chỉ là trò chơi, tôi cũng có thể giúp cậu ăn gian.”
Tư Thần cúi đầu, nhìn thứ ở trong tay mình.
Đó là ống thuốc chứa dung dịch niêm khuẩn cậu lấy được từ chỗ Tư Sư Cưu.
Cậu không nhớ mình lấy được bao nhiêu ống dung dịch niêm khuẩn, dù là váy trắng cũng không thể biến ra được từ hư không. Váy trắng nói rất nhỏ: “Nỗ lực của cậu chưa bao giờ là uổng phí, chúng ta bị nhốt ở dưới nhà giam, cậu vẫn thể chạy thoát khỏi vận mệnh của mình.”
Ánh sáng trước mắt biến mất, Tư Thần quay về hiện thực trong nháy mắt.
Chỉ là trước mặt cậu xuất hiện một hàng đạo cụ, trên ô vuông đều tăm tắp có một đạo cụ, tên là “Dung dịch niêm khuẩn.
Cậu lựa chọn dùng để uống.
Hệ sợi hấp thu cậu, sau khi cậu vào không gian ý thức, hay nói là ảo giác, thân thể của cậu đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, dùng để uống là biện pháp tốt nhất.
Hệ sợi màu trắng chui vào trong người đứa trẻ bỗng nhiên run rẩy, xuất hiện những dấu vết khô vàng. Nó buông lỏng hai quả trái trên cây, phun từng ngụm từng ngụm bào tử như đang nôn mửa. [ Sao lại thế này?! ] [ Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại như vậy! ] (Aaaaa- đau quái ] Ban giám khảo âm ï dị thường, spam liên tục không ngừng nghỉ, nhưng Tư Thần không muốn nhìn. Những sợi nấm khổng lồ nhanh chóng héo úa, ngã rạp xuống mặt đất, sau đó trở thành một chất lỏng sền sệt bị phơi khô. Cậu nhìn chằm chằm trần nhà, không tiếng động mà cười. Giây tiếp theo, bên tai Tư Thần nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ nát. Tư Thần mở mắt, cậu đã về lại lớp học.
Dường như trải qua cả mấy đời.
Tư Thần lấy điện thoại ra nhìn, thật ra trong hiện thực chỉ trôi qua có 3 phút.
Tư Thần xoa bóp huyệt thái dương, trong đầu vẫn còn rất đau.
Cậu phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Dù là ra khỏi gương, cậu vẫn chưa thể phân biệt được hiện thực và trò chơi.
Tư Bạch Hoa trong trí nhớ của cậu đã thay đổi hoàn toàn, chỉ là lại một “người hệ sợi” kinh tởm ở trong trò chơi.
Có lẽ đây chính là phần khủng bố nhất của trò chơi, cũng là thứ không thể phá giải được. Sau khi chân chính trải qua cuộc sống ở trong gương, chúng sẽ phá hủy những thứ tốt đẹp nhất của người chơi. Nhưng Tư Thân cũng không tính là không có thu hoạch gì. Hiện tại cậu có tổng cộng 22 điểm, chỉ cần thêm 20 điểm nữa là qua vòng phỏng vấn. Hơn nữa, tấm gương đại diện cho giám khảo thứ nhất đã vỡ vụn thành từng mảnh. 15.09.22
*xx** 190 *xx**