C191
C191C191
Chương 190: Cậu sẽ nhớ rõ điều này.
Edit: jena
Thị xã Hoa Nguyên, phía tây vùng ngoại ô.
Ngày thường, nơi đây chỉ là một khu vực tĩnh mịch bị lãng quên, chỉ có đêm khuya mới có vài con quái vật đi ngang qua.
Nhưng gần đây ở giao lộ phía tây lại khá là náo nhiệt.
Vì ở đây xuất hiện rất nhiều chó trắng.
Súng của Tống Bạch đã hết đạn từ lâu, ông thuần thục câm thanh kiếm rút ra khỏi người một con chó rồi mổ người nó ra. Nhiều con chó khác đang bị cái bóng đen dưới chân ông gặm nuốt.
Vì ăn quá nhiều nên cái bóng đang phình lên, lớp da cũng chảy ra máu đỏ, nhìn qua trông như có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
Thịt trên người chó trắng như bùn lây, rơi vãi đây đất.
So với những con chó mô phỏng ban đầu, bây giờ một số con đã có thực thể.
Nếu lúc trước ông đánh vào không khí thì bây giờ ít nhất đã chọc vào được bao nilon.
Với tiến độ này, chỉ chờ thêm khoảng 6 ngày nữa, chó trắng sẽ có thực thể một cách hoàn chỉnh.
Z không có thực thể, chỉ có thể “xuống đây” hoặc “giáng duy”, từ Biển ý thức xuống nhân gian. Có thể biến thành một con chó trắng có thực thể thì quan trọng nhất, nó cần có một thân thể.
Thân thể đó giống như một cái tháp tín hiệu, phá hủy thân thể sẽ trực tiếp tác động đến thực thể của Z ở trên kia. Mà Z muốn đắp nặn một thân thể mới thì đã là chuyện của nhiều năm sau.
Tống Bạch không sống lâu được đến thế, cũng không quản được nhiều như vậy.
Bên trong nón ánh sáng chính là vận mệnh. (1)
Ông đứng trong nón ánh sáng, chỉ có thể chấp nhận vận mệnh đã an bài.
Tống Bạch hiểu rõ trạng thái tinh thân của mình không ổn định, ông cũng không sử dụng thuốc an thần hay các loại thuốc khác để giúp mình thanh tỉnh, tránh bị lạm dụng và nghiện thuốc. Nhưng bây giờ ông đang hút một điếu thuốc, điếu thuốc cháy chỉ còn một nửa.
Không bốc quá nhiều khói, có vị nghệ cay cay trong cổ họng.
Không được ngủ.
Một khi mất đi quyên chủ động đối với ý thức chẳng khác gì mở toang cửa mời gọi kẻ trộm đi vào, tùy ý để nó đấu đá lung tung trong nhà mình.
Mặc dù vậy, những con chó trắng có số lượng quá nhiều, khiến cho ông gặp ảo giác.
Ông đâm chết một con chó, con chó “ư ử” kêu, nó gọi “thầy ơi”, giọng nói là của Tư Thần.
Âm thanh này có thể ngăn cản được một đến hai lần, nhưng một khi dồn dập, xuất hiện ngày càng nhiều, ông chỉ thấy mắc ói. Tống Bạch ghét tất cả những đòn tấn công nhắm vào ý thức, mà đó lại là thứ bọn quản lý Tâm Hồn am hiểu nhất.
Tống Bạch không có con. Trong mắt ông, Tư Uyên chỉ là một cục thịt thừa cắt ra từ người mình, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, Tư Thần chính là con ông, là người thừa kế ý chí của ông, là một mối quan hệ còn cao hơn cả quan hệ huyết thống.
Khi còn trẻ, Tống Bạch cũng rất ghét lưu lại dấu vết của mình ở trên đời, cũng từ chối bất kỳ ai đến gân mình muốn xây dựng quan hệ, cũng có một thời gian rất dài, ông không ngừng tự hỏi một vấn đề triết học như “Tôi là ai”. Chỉ có khi già rôi mới không còn nữa.
Ông thừa nhận bản thân ông từng có sát ý.
Nhưng nếu Tư Uyên phân liệt từ trên người ông thích Tư Thần như vậy thì làm sao mà ông có thể không thích cho được. Cũng không biết qua bao lâu, Tống Bạch chợt nghe một tiếng vỡ, giống như tiếng thủy tinh bị đập.
Chó trắng trước mặt chợt tóe máu.
Chúng đang biến yếu.
Tư Thần nhìn 6 tấm gương còn lại trong lớp học, hơi cau mày.
Cậu còn kiếm thêm 20 điểm nữa.
Trong đầu Tư Thần đã không còn phân rõ được giữa Tư Bạch Hoa thật hay Tư Bạch Hoa giả, “cha” trong ấn tượng ban đầu của cậu đã bị người hệ sợi thay thế. Cho nên khi cậu nhớ lại, tình cảm không còn, mất mát cũng không còn; chỉ có uất hận và chán ghét. Có thể nói rằng vê mặt linh hồn, con người được cấu tạo từ ký ức.
Nếu mỗi tấm gương này thay đổi một phần ký ức của cậu, vậy thì sau khi thoát khỏi chúng, liệu cậu vẫn còn là Tư Thần của hiện tại hay không?
Hơn nữa, có những hồi ức quá mức hạnh phúc, làm sao cậu có đủ bản lĩnh để vứt bỏ chúng được?
Nếu không phải Tư Uyên còn bị nhốt trong trường mẫu giáo, ở đây là không gian gấp khúc không thể ra ngoài, Tư Thần thật sự chỉ muốn quay đầu rời đi.
Dù không thể trốn tránh hoàn toàn nhưng ít nhất có thời gian để thở.
Tư Thần cũng không biết rằng khi cậu đang chần chờ, những tấm gương trước mặt cũng đang thay phiên nhau đùn đẩy. [ Tôi không lên đâu, tấm gương của tôi có liên quan đến thầy của cậu ta. Cậu ta vốn dĩ cũng chẳng có tình cảm gì sâu nặng với thầy, tôi mà lên chẳng khác nào tự dâng thịt dê lên miệng cọp. ]
[ Người đến phỏng vấn rất coi trọng tình cảm gia đình, tôi nghĩ nên để ông lục... ]
[ Không không không, Trường Sinh Uyên mà là con cái gì, cũng có phải cùng giống loài đâu, chỉ là thú cưng thôi. Chẳng lẽ cậu ta vì Trường Sinh Uyên mà tới đây sao? Rõ ràng là muốn mang Quan Tỉnh đi. ]
Nói một hồi, các vị giám khảo đều đồng loạt nhìn về phía tấm gương cuối cùng.
( Đã là người nhà, còn là người yêu. Tôi cảm thấy ổn lắm. }
[ Chỉ có đối tượng kết hôn là có thể tự do lựa chọn, cậu ta chắc chắn không thể thoát ra ngoài! Mục đích của chúng ta là nhốt cậu ta vào trong gương, không thể đi ra ngoài, tấm gương đầu tiên bị vỡ chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tiểu Thất, tôi tin ông có thể làm được! } Giám khảo số 7 rất im lặng, một lát sau, yếu ớt giãy giụa: “Tôi cảm thấy hai người này chỉ là giả kết hôn thôi, làm ăn được gì chứ? Hơn nữa từ số 1 nhảy ngay lên số 7 không phải quá nhanh à?”
“Hơn nữa người này chỉ chú trọng vào sự nghiệp, có yêu đương bao giờ đâu, rõ ràng là ông Tứ hợp hơn -”
Nhưng điều nó kháng nghị cũng không được một ai ủng hộ.
Một lát sau, lá bùa trên mặt gương thứ bảy đột ngột bốc cháy, phát ra từng tiếng vang lay động.
Lần ngày, thiếu niên “Tư Thần” xuất hiện ở trong gương. Số tuổi không khác biệt mấy so với bản thể, nhìn qua trông ngoan ngoãn hơn, chưa có sự sắc bén được mài giữa khi ở trong không gian gấp khúc nhiều lần. Người trong gương mở mắt ra, một con mắt bạc và một con mắt đen. Người nọ mỉm cười, nhưng trong mắt không có ý cười. Tư Thẩm cảm giác mình lại ngã xuống. Ý thức của cậu không ngừng lao từ trên trời xuống như mưa. Cuối cùng, nước mưa dừng trên mặt biển. Cậu mở bừng mắt. Tên trò chơi: “Cuộc sống trong gương”
[ Đơn vị sản xuất: Tâm Hồn ] - Bạn là Tư Thần. - Số lần sống lại: 9/10 - Bây giờ bạn 23 tuổi, sắp đối diện với lựa chọn trọng đại trong đời người.
- Bạn muốn kết hôn với người yêu mình hay không?
- Bây giờ bạn là học sinh được Bạch Đế coi trọng nhất, là người nối nghiệp đã được ông ấy lựa chọn.
- Quý Sở Nghiêu vừa tự hủy sức mạnh của mình, từ cấp Sáu rơi xuống cấp Bốn. Bây giờ nhu cầu cấp bách nhất là tìm một đối tượng liên hôn thật mạnh để ổn định vị trí xếp hạng của mình trên danh sách người thừa kế.
- Vì vậy, Quý Tư Thành nghĩ đến bạn. Quý Sở Nghiêu đã cứu bạn vài lần, phải không?
Trong phòng hội nghị rộng lớn, Quý Tư Thành đang thao thao bất tuyệt nói chuyện, nhưng trông Tư Thần rõ ràng là đang thất thần. Cậu vừa mới vào thế giới trong gương, vẫn chưa phản ứng kịp.
“Cổ phần... Quỹ hội... Điền sản... Tài nguyên... Đây là những điều kiện mà bác có thể chỉ ra. Chỉ cân cháu đồng ý kết hôn với Quý Sở Nghiêu, những thứ này đều là tài sản trước khi kết hôn bác tặng cho cháu. Vậy nên, Tiểu Thần, ý của cháu như thế nào?”
Quý Sở Nghiêu?
Tư Thần biết, ở trong thế giới hiện thực, bọn họ đã đăng ký kết hôn, hơn nữa tình cảm rất tốt.
Nhưng bây giờ, dù Tư Thần có cố gắng nhớ lại như thế nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn trống rỗng một mảnh. Đặc biệt là cuộc sống sau khi kết hôn. Mà trước khi kết hôn, ký ức vê Quý Sở Nghiêu lại như che một tâng sương, là một bộ phim điện ảnh của người khác. Thậm chí Tư Thần còn không nhớ nổi gương mặt của Quý Sở Nghiêu.
Dù không nhớ ra được gì, nhưng khi nhớ lại cái tên này, Tư Thần lại cảm thấy vô cùng an tâm, có một niềm hạnh phúc căng đầy trần ai lạc định.
Vì Quý Sở Nghiêu đã khắc sâu trong tâm trí cậu nên khi tiến vào thế giới trong gương, hình tượng nguyên bản sẽ từ từ hư hóa.
Giống như tấm gương đầu tiên, nó sẽ hủy diệt Tư Bạch Hoa trong ký ức của cậu.
Tấm gương này, nó cũng sẽ hủy diệt Quý Sở Nghiêu của cậu.
Tư Thần siết chặt ly nước trong tay, khiến nó vỡ nát rơi đầy đất. Cậu dùng quá sức, những mảnh vụn nhỏ cũng chui vào trong lòng bàn tay, vài giọt máu tí tách chảy xuôi xuống.
Biểu tình của Tư Thần không quá đẹp.
Quý Tư Thành hít sâu một hơi: “Tư Thần, nếu cháu không hài lòng với điều kiện nào thì chúng ta có thể bàn luận thêm. Chỉ là bác đứng trên lập trường của một người cha, hy vọng con có thể rộng lòng nhớ lại Tiểu Quý đã từng giúp đỡ con nhiều như thế nào, giúp đỡ lại nó một chút...
Tư Thần biết đây là khi nào.
Cậu đã thi đậu thạc sĩ để đến đại học Bạch Đế học cao học, vừa ra khỏi không gian gấp khúc của viện bảo tàng Gen, đến thành Bạch Đế. Trong bụng Tống Tử Ngọc còn mang thai Hề Hòa, cùng cậu đến đây để học.
Mà Quý Sở Nghiêu trong thời gian này đã bỏ tiến hóa cơ giới. Vì tương lai của con trai mình, Quý Tư Thành nhún nhường bỏ cả cái mặt già của mình đi, chạy đến thành Bạch Đế cầu hôn nhân lúc Tống Bạch chưa quay về. Trong thế giới nguyên bản, Tư Thần vừa nhận được tin tức tử vong của cha mẹ nuôi, dưới tình huống bi thương cực đoan, cậu đã thỉnh cầu Quý Sở Nghiêu một chuyện, hy vọng đối phương có thể cùng cậu xây dựng một gia đình.
Nhưng trong thế giới này, Tư Thần đã sớm biết cha nuôi của mình là người hệ sợi, đương nhiên cũng không có dự định như cũ.
Vì vậy, Quý Tư Thành chờ ở văn phòng đại học Bạch Đế suốt ba ngày, cuối cùng cũng gặp được Tư Thân.
Trước mặt Tư Thần hiện lên một khung lựa chọn.
- Quý Tư Thành thay Quý Sở Nghiêu câu hôn, bạn có muốn đồng ý cuộc hôn nhân này không? - Đồng ý.
- Từ chối.
Tư Thần theo bản năng muốn từ chối. Bây giờ cậu vô cùng kháng cự việc tiếp xúc với Quý Sở Nghiêu, cậu sợ sự rối loạn trong nhận thức sẽ ảnh hưởng đến ký ức của mình.
Nhưng cậu nhanh chóng từ bỏ. Lúc trước, cậu cũng đã đưa ra sự lựa chọn khác với hiện thực nên mới gặp phải cha nuôi là người hệ sợi; nếu lần này cũng đưa ra lựa chọn khác, cũng khó tránh khỏi hiệu ứng bươm bướm Sẽ Xảy ra.
Hơn nữa, Tư Thần cho rằng trò chơi này sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Cậu thừa nhận, trong lòng cậu đang sợ hãi. Những thứ mình không biết luôn khiến cho con người sợ hãi. So với việc không biết, thứ đáng sợ hơn là Tư Thần biết kết cục sẽ rất tôi tệ, nhưng cậu vẫn không thể tránh thoát nó.
Tư Thần nghe thấy chính mình gian nan, khàn khàn nói: “... Dạ.”
Quý Tư Thành hơi há miệng, thở dài: “Vất vả cho con rồi. Đây là quyết định mà bác gạt Quý Sở Nghiêu, nó cũng chưa biết gì, cháu đừng trách nó.”
Quý Tư Thành cho rằng cậu chỉ đang lấy thân trả nghĩa, nghĩ một đằng nói một nẻo; nhưng Tư Thần biết, cậu đang sợ hãi điều gì.
Ông xoay người gọi điện cho con trai mình. Ông chỉ nói nó ông đi ra ngoài có việc chứ không nói đi giúp nó xử lý chuyện hôn nhân.
Gọi điện xong, Quý Tư Thành lại xoay người, nhìn Tư Thần đang ngồi trên ghế sô pha, thân sắc có chút khó xử: “Tính tình của Tiểu Quý hơi ngoan cố, bác sợ nó ngang bướng không chấp nhận. Xem như bác xin cháu, lát nữa khi gặp nó, con biểu hiện vui vẻ một chút nhé?” Ngón tay Tư Thần giật giật.
Cậu không cảm nhận được sự tôn tại của Tư Uyên.
Đột nhiên Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở một nụ cười tươi.
Không phải một nụ cười giả vờ đây miễn cưỡng, mà là sự sung sướng từ sâu trong lòng.
Trường Sinh Uyên sống nhờ trong người cậu không có ở đây. Vì vậy, thế giới này chỉ là giả.
Cậu sẽ nhớ rõ điều này.
14.09.22
Chú thích: (1) “Bên trong nón ánh sáng chính là vận mệnh”: trích trong “Tam Thể” của Lưu Từ Hân, liên quan đến thuyết nón ánh sáng.
Trong “Lược sử thời gian”, Stephen Hawking đã giải thích rằng tọa độ không gian của thời gian bằng một mô hình nón ánh sáng: nón ánh sáng có hình đồng hồ cát , trung điểm là sự kiện (tức là “bây giờ”), và tác động của nó đối với những thứ khác sau khi nó xảy ra với tốc độ không lớn hơn tốc độ ánh sáng lan truyền vào quá khứ và tương lai. Hệ tọa độ theo phương thẳng đứng là thời gian, và hệ tọa độ theo phương ngang là không gian.
Tóm lại, mọi sự kiện không chỉ ảnh hưởng đến tương lai, mà còn ảnh hưởng đến quá khứ. ct‹ _ Ð No uorrz2// V- : : Ề s ⁄ ~ Xe l@) 5SS5EE š | z4 spAC ì 1Q: ˆ“t3/ LG CC. ` *xx**% 191 *xx**