C192
C192C192
Chương 191: “Đi, thây sẽ giúp con nhặt xác.” Edit: jena
Dù liên minh và thành Bạch Đế không có thời gian hòa hoãn để liên hôn với nhau, khi ly hôn cũng chỉ cần quét mã ký tên nhưng chuyện kết hôn không thể để chậm trễ, tránh cho Tống Bạch quay về lấy kiếm thọc đôi uyên ương.
Quý Tư Thành xoay người, sang một phòng nhỏ khác gọi điện cho Quý Sở Nghiêu.
Tư Thần không cẩn thận nghe thử Quý Tư Thành nói gì, cậu đọc bản hợp đồng kết hôn, trong đầu nhớ lại hình như lúc cậu kết hôn không hề có thứ này. Nhưng nhanh chóng, Tư Thân cũng không còn chắc nữa.
Cậu chưa bao giờ viết nhật ký, nhưng bây giờ cảm thấy viết nhật ký cũng là một thói quen tốt. Ít nhất sẽ không khiến cho cậu ngày càng mờ mịt trong thế giới trong gương.
Một lát sau, Quý Tư Thành nói: “Tiểu Thần, Quý Sở Nghiêu nói với bác nó đang trên đường đến. Chúng ta cứ ký hợp đồng trước đi.”
Tư Thần tập trung tinh thân, đọc lại hợp đồng trong tay. Bỏ qua những tài sản quý giá, vì chúng không phải tác dụng thực tế của sinh lễ, hợp đồng này chỉ rõ hy vọng Tư Thần trong khi kết hôn có thể giúp đỡ che chở cho Quý Sở Nghiêu.
Quý Tư Thành là bên A, Tư Thần là bên B. “Che chở”, từ này có vẻ cũng không quá đúng, tiêu chuẩn cũng khá mơ hồ, hoàn toàn phải dựa vào nhân phẩm của bên B.
Ngoài ra, phạm vi cũng rất ít.
Tư Thần cảm thấy rằng cậu nguyện ý.
Vì vậy, cậu ký tên của mình.
Trước đây, khi công nghệ chưa phát triển, các hợp đồng được ký bằng con dấu hoặc chứng minh thư. Nhưng bây giờ, tất cả những gì cần làm là một thiết bị ký điện tử để xác thực khuôn mặt và thu thập DNA.
Sau khi hoàn tất lưu trình, trên mặt Quý Tư Thành nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Trong gương. Vài vị giám khảo nhỏ giọng thương lượng: “Cảm giác chưa đủ.."
“Không đủ kích thích.”
“Đúng vậy, Tiểu 7, cậu làm nổi không vậy?”
Giám khảo số 7 phẫn nộ: “Người ở trong kịch bản này quá nhiều, không chỉ có Đồ Linh rôi còn có Tống Bạch, sửa chữa lại mệt lắm đó —”
Dù ai cũng muốn nhốt Tư Thần ở trong gương nhưng ban giám khảo lại chia thành hai bè phái.
Một là khiến cho Tư Thân phải chết nhiều lần, sử dụng hết sinh mạng trong gương rồi hoàn toàn tử vong.
Hai là khiến cho Tư Thần hoàn toàn quên đi thế giới hiện thực, đắm chìm vào tâm ma, đánh mất ý chí ban đầu. Ban giám khảo vốn thực hiện cách đầu tiên, chúng sẽ phóng ý thức của mình vào trong rồi giết chết Tư Thần, nhưng tấm gương thứ nhất bị đập vỡ khiến cho chúng phải sửa đổi kế hoạch.
Chuyển sang cách thứ hai, phòng tuyến tâm lý của Tư Thần vẫn vững chắc như cũ.
Giám khảo số 7 lẩm bẩm: “Không được nóng nảy, nhất định sẽ có cách... Không phải vấn đề lớn... Chúng ta có bao giờ thua đâu.'
Tư Thần không quá thân thiết với Quý Tư Thành, cậu cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm. Cũng may sau khi nhà bếp mang lên điểm tâm ngọt buổi chiều, không khí mới hòa hoãn một chút.
3 giờ chiều, có người gõ cửa phòng họp. Nhưng không phải là Quý Sở Nghiêu.
Thẩm Nhạn Hành lạnh mặt từ bên ngoài tiến vào.
Nghe nói Thẩm Nhạn Hành là trưởng khu tiếp theo của thành Bạch Đế. Thành Bạch Đế tuy có từ “thành” nhưng cấp bậc hành chính lại ngang hàng với Khu An toàn, vì vậy lãnh đạo cũng phải là “Trưởng Khu”.
Quý Tư Thành ho khan một tiếng, câm ly trà lên, che giấu sự xấu hổ.
Khi đối mặt với người mạnh nhất liên minh, thái độ của Thẩm Nhạn Hành không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Ngài Quý, không biết ngài đại giá quang lâm, thực sự không chuẩn bị xe đến tiếp đón ngài trước. Tôi là phó trưởng bộ ngoại giao của thành Bạch Đế, Thẩm Nhạn Hành, đây là danh thiếp của tôi.”
Nói õng, Thẩm Nhạn Hành gửi danh thiếp qua: “Mời ngài xem qua.” Hắn tiếp tục nói: “Ngoài ra, ngài Bạch Đế còn sắp xếp cho tôi làm quản người lý của Tư Thần.”
Thẩm Nhạn Hành liếc mắt đến bản hợp đồng vừa mới ký ở trên bàn.
“Xin phép cho tôi nói thẳng —”
Một loạt danh từ chuyên môn từ trong miệng của hắn xổ ra, ý tứ đại khái là Tư Thần không phải là người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, và hợp đồng cậu đã ký không có hiệu lực pháp lý.
Dù việc có hai bên ở trước mặt, “pháp luật” cũng không quan trọng đến mức đó, chỉ là một danh hiệu chính quy, nhưng hàm nghĩa ở phía sau lại rất quan trọng.
Tư Thần im lặng nghe xong, ngăn hắn lại: “Thẩm Nhạn Hành.” Thẩm Nhạn Hành đang tranh cãi với Quý Tư Thành hơi cúi đầu: “Cậu cần gì phân phó?”
Tư Thần: “Cứ để vậy đi.”
Nói xong, cậu mím môi.
Thẩm Nhạn Hành muốn phản bác, nhưng Tư Thần đã nghiêng đầu qua một bên.
Đó là biểu hiện của việc không muốn nói chuyện nữa. Tư Thần là một người thông minh, thông minh cũng thường có một tác dụng phụ, đó là cố chấp; cố chấp tin rằng lựa chọn của mình bao giờ cũng chính xác.
Thẩm Nhạn Hành siết tay thành quyền, cuối cùng chậm rãi thả lỏng: “Dạ. Nhưng chuyện này tôi phải báo cáo với ngài Bạch Đế, mong cậu hiểu cho.”
Tư Thần nhìn thấy hắn đang thất vọng. Không hiểu sao trong lòng cậu như có một lớp gai nhọn đâm vào, hơi ẩn ẩn đau.
Khi Thẩm Nhạn Hành mở cửa, Quý Sở Nghiêu cũng vừa đến nơi, tay vừa nâng lên, đang chuẩn bị nắm lấy tay nắm cửa.
Thẩm Nhạn Hành lạnh lùng liếc Quý Sở Nghiêu một cái, huých vai hắn thật mạnh, nghênh ngang rời đi.
Quý Sở Nghiêu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cảm xúc của hắn.
Hắn bước vào trong, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ.
Tư Thần bắt đầu đánh giá gương mặt này. Đôi mắt của cậu như một cái camera bị hư, chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ. Quý Sở Nghiêu lại nhanh chóng tiến lên, siết chặt lấy eo cậu, môi thì thâm bên tai cậu: “Em đồng ý kết hôn với anh, anh vui lắm. Tư Thần, cảm ơn em rất nhiều.”
“Người này” có gương mặt của Quý Sở Nghiêu, có giọng nói của Quý Sở Nghiêu, có hơi thở của Quý Sở Nghiêu. Nhưng mỗi tế bào trên người Tư Thần đều đang gào thét người này không phải là Quý Sở Nghiêu.
Cả người Tư Thần cứng đờ ra, nhưng không đẩy hắn, bình tĩnh trả lời: “Không cần cảm ơn, là việc em nên làm.”
Quý Sở Nghiêu đã cứu cậu rất nhiều lần.
Lòng tự trọng của Tư Thần rất lớn, người giống như cậu chỉ muốn trả nợ sạch sẽ, cả vốn lẫn lãi.
Khi kết hôn trong hiện thực, Tư Thần còn vui vẻ xuống lâu đánh một cái nhẫn cưới. Nhưng ở thế giới trong gương, cậu còn không muốn nhìn chồng của mình một lân nào.
Cậu cầm ly nước, nghe Quý Tư Thành và Quý Sở Nghiêu bàn bạc chuyện tổ chức lễ kết hôn, cậu không nói gì, chỉ tâm phiền ý loạn gật đầu hoặc lắc đầu.
Khác với Quý Sở Nghiêu không nói gì, chỉ muốn ở rể ở thành Bạch Đế trong thế giới hiện thực, lần này, nhà họ Quý muốn tổ chức tiệc cưới ở thành Bạch Đế, muốn mời Tống Bạch làm người chứng hôn.
Khủng bố hơn là theo thời gian trôi, gương mặt của Quý Sở Nghiêu này dần trở nên rõ nét hơn.
Vần là đôi mắt xanh lam kia, nhưng Tư Thần lại không thể cảm nhận được một chút gì gọi là tin yêu.
Tư Thần cố gắng chống đỡ đến 7 giờ tối, cậu nhìn thời gian, nói: “Buổi tối ở ký túc xá có bảo vệ, tôi vê trước.” Nói xong, cũng không chờ người khác trả lời, cậu đặt ly nước lên bàn, trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Tư Thần đi rồi, nụ cười trên mặt của hai cha con dần thu hồi lại.
Quý Tư Thành cau mày: “Nếu không phải thực sự cần cậu ta, cha đúng là không chịu nổi cái kiểu người như thế này."
Ông đã có thói quen hô mưa gọi gió ở liên minh, thân phận cao quý, chưa bao giờ chịu đựng một người nhỏ tuổi cáu kỉnh như vậy.
Quý Sở Nghiêu trả lời: “Cha, con xin lỗi. Nếu không phải nguồn năng lượng trung tâm của con xảy ra vấn đề, không thể tiếp tục tiên hóa, bây giờ chúng ta cũng sẽ không bị động như thế này.”
“Tư Thần... Người này trông có vẻ không đáng tin cậy, con chắc chắn hợp đồng này thực sự có hiệu lực?” Quý Sở Nghiêu rũ mắt, trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng: “Con rất hiểu em ấy. Nuôi một con mèo hoang, chỉ cần cho nó thức ăn nước uống, nó có thể ngoan ngoãn nghe lời ngay. Đối với Tư Thần, “tình yêu” chính là thức ăn nước uống của em ấy. Em ấy muốn có người nhà, muốn có người yêu mình, những thứ đó con đều có thể cho đi được.”
Hắn biết quá rõ điểm yếu của Tư Thần là gì, cậu chỉ tỏ ra thờ ơ và cứng rắn hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ mà thôi.
Chỉ cần bỏ ra một chút tình yêu, một người từ nhỏ luôn thiếu thốn sẽ chấp nhận tan xương nát thịt để giành lấy.
*xx**%
Đại học Bạch Đế nằm trên một hòn đảo, đi vào chỉ có một con đường cái, quả thật có quy định về gác cổng. Tư Thần đến thành Bạch Đế vài ngày rồi nhưng đây là lân đầu tiên cậu quay về ký túc xá trước khi có gác cổng.
Tư Thần vừa vào phòng ký túc xá liền cảm nhận được một hơi thở khác thường.
Cậu bật đèn, Tống Bạch đang ngôi trên ghế sô pha, hai mắt lăm lăm nhìn cậu, không biết đã đến đây bao lâu. “Thầy.” Tư Thần có chút ngoài ý muốn, còn hơi chột dạ: “Sao thây quay về rồi ạ?”
Lúc trước Tống Bạch còn nói đang ở xa.
Tống Bạch cười như không cười: “Đương nhiên là đến uống rượu mừng với con rồi, thầy nghĩ rằng có thể uống đến khi trăng tròn luôn cũng được.”
Tư Thần: “Chỉ là một hợp đồng kết hôn thôi...” Nói một nửa, cậu mím môi: “Thưa thầy, em xin lỗi.”
Tư Thần biết việc nhà họ Quý đến liên hôn có hơn phân nửa là vì Tống Bạch ở sau lưng nâng đỡ cho cậu, bây giờ cậu vẫn chưa phải mối lo lắng đáng gờm của nhà họ Quý.
Tống Bạch nhướng mày: “Thây còn tưởng con yêu Quý Sở Nghiêu đến chết đi sống lại rồi đó.”
Tư Thần theo bản năng muốn phản bắc, nhưng biểu tình lại nhanh chóng trở nên mờ mịit.
Tống Bạch đặt một một cái thẻ nhớ lên bàn: “Thẩm Nhạn Hành vừa gửi. Nhà họ Quý luôn mang theo máy tin hiệu che chắn, cho nên rất yên tâm. Nghe chung với thầy đi”
Tư Thần nhận lấy, bỏ vào trong ổ cắm TY.
Video không có hình ảnh, chỉ có âm thanh. Là giọng của Quý Tư Thành và Quý Sở Nghiêu. Hai người đang đàm luận về chuyện hôn nhân này, giống như đang bàn bạc một thương vụ mua bán.
Khi đang nói, người nói chuyện từ Quý Tư Thành chuyển sang Sở Đông Lưu.
“Dạ? Cô nhờ em hỏi một chút, được rồi ạ?”
“Vậy là tốt rồi. Thật ra thì nói kết hôn, Lâm Giai Lệ cũng ổn, nhưng bây giờ chị ấy còn trẻ quá, Lâm Thắng Lợi cũng không bằng Tống Bạch. Liên hôn với Tư Thần thì tháng sau vị trí xếp hạng của anh đúng là có thể tăng lên.”
Tư Thần dùng sức siết lòng bàn tay, không phải vì phẫn nộ, mà là đang xác nhận.
Tư Uyên không có ở đây.
Mọi thứ là giả. Khi ý thức được chuyện này, tâm trạng của cậu đã bình tính lại.
Tống Bạch tắt màn hình, trông vô cùng tức giận.
Dù đây chỉ là một thế giới giả dối, người ở bên cạnh cậu có trình độ biến hình khác nhau, nhưng bóng dáng của Bạch Đế quả thật rất vững chắc.
Ông nói: “Ly hôn đi, thầy không thích nó.”
Tư Thần: “Dạ không.”
Ý cười trên mặt Tống Bạch ngày càng ảm đạm: “... Lý do?”
Tư Thần trả lời: “Em muốn giết anh ấy. Khi động thủ trong phòng tân hôn sẽ có lợi thế hơn.”
Đây không phải là do xúc động, mà là quyết định của cậu sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Thứ nhất, cậu không muốn ký ức này thay thế cho ký ức nguyên bản của mình, giết Quý Sở Nghiêu ở đây là lựa chọn tốt nhất.
Thứ hai, Tư Thần có suy đoán, lúc trước cậu có thể thoát khỏi trò chơi là nhờ cậu đã giết được NPC người hệ sợi.
Dù sao cậu cũng còn 9 mạng, còn nhiều cơ hội, có thể thử.
Sau khi nghe Tư Thần nói, Tống Bạch sờ sờ cằm: “Tuy thây cảm thấy Quý Sở Nghiêu không đáng tội chết nhưng cũng không phải không được. Đi, thầy sẽ giúp con nhặt xác.”
14.09.22
=))) bạn nhỏ chấp nhận sát phu nhưng phu đó là phu nào *** 192 **x*