Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 202 - C202

c202 c202c202

Chương 201: Nguyệt hữu âm tình viên khuyết (Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết)

Edit: jena

Trường mẫu giáo Hoa Nguyên Thị.

Ký túc xá học sinh.

Đã bốn ngày trôi qua, Tư Uyên vẫn chưa được gặp Tư Thần.

Mỗi ngày đến giờ tan trường, nó đều ngẩng đầu chờ đợi nhìn vê phía cửa lớp học, nhưng Tư Thân vẫn không đến.

Hôm nay cũng giống như vậy. 6 giờ rưỡi chiều, trường mẫu giáo phải đóng cửa, nhưng vẫn không có một phụ huynh nào đến đón hai đứa trẻ này.

Giáo viên dẫn hai đứa trẻ đến nhà ăn của trường. Sau khi ăn tối xong, các em sẽ có một tiếng để hoạt động giải trí. Các bạn nhỏ có thể tự do hoạt động trong phòng nghỉ, đến đúng giờ thì vê giường ngủ.

Từ nhỏ đến lớn, Tư Uyên đều theo Tư Thần lang bạt khắp nơi, cuộc sống ít khi đi theo một quy luật như thế này.

Hôm nay cơm ở nhà ăn rất phong phú, đầu bếp đã mua được hai con tôm hùm lớn tươi ngon từ chợ. Để bảo quản nguyên liệu luôn được tươi mới, đầu bếp không chế biến thêm gì.

Một con tôm hùm to bằng một máy sấy tóc, nhưng bên trong lại lúc nhúc những miếng thịt trắng ngọ nguậy, giống như là những con giun sán đang bò lên nhau. Tư Uyên cẩn thận lấy nĩa đâm vào thịt tôm, con tôm kêu lên một tiếng thảm thiết khiến tai nó đau nhức.

Trừ phần cơm trưa kỳ quái vào ngày đầu tiên, thức ăn ở trường mẫu giáo ăn khá ngon. Tôm hùm hôm nay là một món ngon hiếm có, được lưu ý trong sách minh họa sinh vật chiều cao, giá trị dinh dưỡng rất cao, thường dao động từ cấp Năm trở lên, nhưng độc tố trong cơ thể nhiều, Chế Tạo Hỗn Độn cũng không tổ chức nghiên cứu nhân giống loại tôm hùm này làm sản phẩm thị trường. Đối với người thường, thịt này quá độc, quá tanh.

Nhưng đối với Trường Sinh Uyên vừa thành niên thì lại rất ngon.

Vì vậy, tuy trong lòng buồn phiền sầu lo nhưng Tư Uyên vẫn một hơi ăn hết hai con tôm hùm.

Nó đã ăn no, Quan Tinh ở bên cạnh vẫn còn đang đấu tranh với một con tôm. Quan Tinh ăn một hồi, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khế ở bên cạnh.

Quan Tinh bực bội đập nĩa lên tô, kim loại va chạm mạnh phát ra tiếng leng keng âm ï.

“Chi!”

— Khóc cái gì!

Mỗi lân chuẩn bị đi ngủ, hai nhân cách Quan Tinh trắng và Quan Tinh đen đều sẽ chuyển đổi ngẫu nhiên với nhau.

Sau mấy ngày ở chung, Tư Uyên đã quen với tính tình thất thường này của bạn mình.

Tư Uyên siết tạp dề trên người, thút tha thút thít: “Mình, mình nhớ mẹ...” Nó vừa thành niên, vẫn còn là bé Uyên của mẹ, đây là lân đầu tiên nó phải cách xa mẹ như thế này.

Quan Tinh cười nhạo: “Chi.”

— Đừng khóc, mẹ sẽ không tới đâu.

— Hôm nay không, ngày mai sẽ không, tương lai cũng không.

Tư Uyên rít lên bằng tiếng mẹ đẻ: “Chi chỉ chi chít —!”

- Mẹ sẽ đến! Mẹ không thể không cần mình!

- Bạn đừng nói nữa, mình không muốn nghe bạn nói! Nói xong, Tư Uyên lấy xúc tu bịt chặt lỗ tai lại.

Quan Tỉnh: “Hứ.”

Nhiều năm về trước, nó cũng đã từng tin như vậy. Mỗi ngày, Quan Tinh đều chờ đợi, chờ, chờ rất lâu, không biết đã bao nhiêu năm, cho đến khi sự chờ đợi chuyển thành hoảng hốt sợ hãi.

Có một ngày, nó mệt mỏi vì tiết thể dục, vì vậy vào lớp học ngủ. Khi tỉnh dậy thì đã hết thời gian đón trẻ, Lí Truy Nguyệt cũng không đến.

Từ đó vê sau, Quan Tinh không còn chờ ai nữa.

Nó biết Lí Truy Nguyệt lừa mình.

Nhưng Quan Tinh cũng dần hiểu rằng đôi khi thất hứa không phải vì không thực hiện được, mà là vì không thể. Sau khi ăn cơm xong, giáo viên cho các em sinh hoạt ở trong phòng, mở một bộ phim phóng sự.

Nội dung của phim phóng sự kể về một lò sát sinh, bên trong có heo, có dê, có chó, gân như hội tụ tất cả các loài động vật. Cô giáo kéo dài cái đuôi rắn của mình đầy vẻ tự hào, kiêu ngạo giới thiệu về lịch sử của lò sát sinh mình dày công gây dựng.

“Khi cô vừa tới, thị trường đồ tể ở đây đã phát triển nhưng lại vô cùng hỗn loạn. Cô chỉnh đốn lại thị trường, mở một lò sát sinh có những hương vị tươi ngon nhất, thực hiện dây chuyền sản xuất tự động. Bây giờ, lò sát sinh của cô đã trở thành một trong những xưởng xí nghiệp hàng đầu, khách hàng trải rộng ở khắp nơi trong thế giới này."

Trong dây chuyền sản xuất, đồ tể đầu tiên dùng dao lớn mổ bụng heo, móc sạch nội tạng và xương thừa; treo lên móc sắt để vận chuyển đến chỗ đồ tể thứ hai để tiếp tục chặt đầu và thân của nó ra.

Thịt và máu được xử lý, toàn bộ quá trình đều vệ sinh sạch sẽ kỹ lưỡng. Tuy nhìn trong TV, hình ảnh máu me như thế này dễ gây ra sự buồn nôn khó chịu nhưng Tư Uyên và Quan Tinh lại chẳng có chút phản ứng gì.

Quan Tinh đã chết lặng vì xem quá nhiều.

Còn đối với giống loài như Trường Sinh Uyên, những thứ này cũng giống với những tiến hóa giả hoặc những sinh vật chiêu cao khác, tất cả đều nằm trong menu của mình.

Tư Uyên không chủ động đi săn, vì nó biết mẹ không thích.

Nó không muốn khiến mẹ ghét mình. Nó phải làm một bé ngoan của mẹ. Hơn nữa, đồ ăn mà Tư Thần đút cho nó ăn cũng ngon hơn nhiều.

Hết giờ sinh hoạt, cô giáo thất vọng tắt TV, chuẩn bị dẫn Tư Uyên và Quan Tinh về hai ký túc xá khác nhau để ngủ. Đúng lúc này, nó nhận được một cuộc điện thoại.

Cô giáo sinh hoạt: “... Hả? Tư Uyên đã đóng đủ học phí?” Rõ ràng là một chuyện vui nhưng trên mặt cô giáo sinh hoạt lại tràn ngập não nê. Sau khi cúp máy, nó còn nhìn Tư Uyên với biểu tình căm giận.

Sao đột nhiên lại đóng học phí?

Ở trường mẫu giáo, nếu phụ huynh không đóng học phí trong vòng 7 ngày thì nhân viên ở đây có thể bắt Tư Uyên lấy thịt mình ra đền bù.

Lấy thịt đền bù, không có ý nghĩa gì khác, nghĩa tại mặt chữ.

Ánh mắt của cô giáo sinh hoạt trở nên hung ác, nhưng vẫn phải nở một nụ cười tươi: “Bạn Tư Uyên, cô vừa nhận được điện thoại. Mẹ của em đã đóng học phí cho em. Bây giờ, em đã chính thức trở thành học sinh của trường mẫu giáo, có thể vào ở chung ký túc xá chính thức với Quan Tinh. Hôm nay, cô sẽ dẫn em đến phòng ký túc xá mới ngủ nhé..."

Tư Uyên và Quan Tinh cùng ở chung một phòng ký túc xá.

Quan Tinh luôn ở trong phòng hai người. Vì mục đích giúp trẻ có kỹ năng giao tiếp xã hội, trong trường mẫu giáo không có phòng đơn.

Dù chỉ cách nhau một khoảng hành lang nhưng ký túc xá của Quan Tinh lại xa hoa ký túc xá của Tư Uyên rất nhiều.

Không chỉ có một chiếc giường mềm mại mà còn có cả phòng đọc sách, phòng khách, phòng tắm. Trên vách tường màu xanh dán đầy tranh vẽ của Quan Tinh.

Có vài bức tranh đã ố vàng, không biết đã dán ở đây bao lâu. Quan Tinh cũng không thích đánh dấu thời gian lên tranh.

Tư Uyên chỉ vào một bức tranh vẽ bằng vài nét đen trắng đơn giản, hỏi: “Bạn vẽ gì vậy?”

Quan Tinh mím môi, trả lời: “Ánh trăng.”

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết. (1)

Đó là ánh trăng mà nó nhìn thấy mỗi ngày qua ô cửa sổ. Tư Uyên “ồ” lên một tiếng thật dài, cầm một ly nước nhỏ vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Quan Tinh im lặng một lát, lại lấy giấy và bút ra.

Nó bắt đầu vẽ tranh. Bức tranh này đã lâu rôi Quan Tinh chưa vẽ, là bức “Con và cha”.

Đầu tiên Quan Tinh một người nhỏ màu đen, đây là nó. Sau đó, nó vẽ một người trưởng thành cao lớn hơn, là cha nuôi.

Quan Tinh không cười, nhưng tranh vẽ hai người này đều có thể nhìn thấy được độ cong của nụ cười. Nó biết rằng cười chính là biểu hiện của niềm vui.

Nhưng bây giờ Quan Tinh lại gặp vấn đề khi vẽ tranh.

Nó không vẽ được Lí Truy Nguyệt.

Dù Quan Tinh có đặt bút như thế nào, dùng lực ra sao, nó cũng không thể vẽ lên giấy một dấu vết gì.

Tay nắm bút của nó run lên, ngòi bút không nghe lời nó. Vì là đặc tính của mình, Quan Tinh biết rằng chỉ có một tình huống duy nhất xảy ra khiến nó không thể vẽ được hình người.

Đó là người mà nó muốn vẽ đã hoàn toàn biến mất. Sự biến mất này không phải chỉ là “tử vong”, sau khi con người chết vẫn còn thể ý thức, thể ý thức vẫn có thể trở thành một hình thái khác của sinh mệnh.

Hay là giống như một giọt nước bốc hơi, rồi lại ngưng tụ, biến thành một giọt nước rơi từ trên cao xuống.

Sinh mệnh cũng tuân hoàn như vậy. Dù giọt nước rơi xuống đã không còn là giọt nước ban đầu.

Quan Tinh biết Lí Truy Nguyệt còn sống, nhưng là ở một vũ trụ nào đó khác.

Còn bây giờ, ông không còn tồn tại nữa.

Quan Tinh cất giấy và bút, nằm ở trên giường. 9 giờ, tắt đèn.

Quan Tinh đã nằm mơ, giấc mơ là hình ảnh từ rất lâu về trước. Nó vẽ tranh ở cô nhi viện, vẽ thật lâu, viện trưởng ở trong trang sách dẫn đến một người khác ở trong trang sách, nói: “Đây là người nhận nuôi con.”

Là sinh vật ở chiêu không gian cao hơn những người khác, âm thanh của Quan Tinh khi nói ra rất khó hiểu, giống như tà ma lải nhải; bác sĩ nói vì nó có chướng ngại trí lực và hội chứng Asperger*; chỉ có một mình Lí Truy Nguyệt kiên nhẫn không than phiên mà nghe nó nói.

*Hội chứng Asperger là một dạng của bệnh tự kỷ. Từ năm 2013, tất cả các dạng tự kỷ được gọi chung là rối loạn phổ tự kỷ (ASD). Những người mắc hội chứng Asperger có thể trẻ tự kỷ thông minh và kỹ năng nói tốt hơn mức trung bình, do đó hội chứng này còn được gọi là tự kỷ chức năng cao.

Sau khi xảy ra Thiên tai Thần Quái, có nhiều người đều cho rằng Quan Tinh là ngọn nguồn của tai ương, chỉ có Lí Truy Nguyệt nói với nó rằng: “Đừng lo, cha ở đây.” Lí Truy Nguyệt cũng không phải là một người tốt đẹp gì.

Ông đã lừa Quan Tinh để lấy da của nó, khoác lên người mình. Ông muốn ngụy trang thành thể sinh mệnh giống như quản lý để trốn tránh tử vong.

Nhưng Quan Tinh vẫn đau lòng.

Giữa đêm khuya vắng lặng đột nhiên phát ra tiếng khóc thút thít và tiếng nước mũi sụt sịt.

Tư Uyên ngủ ở giường bên cạnh xấu hổ nói: “Xin lỗi, mình nhớ mẹ mình quá.”

Quan Tinh nhìn chằm chằm lên trân nhà, đè nén giọng nói run rấy: “... Chỉ.”

— Không sao, bạn khóc di.

*xx**% Tư Thần cất tờ hợp đồng vào túi, đón xe rời khỏi trường mẫu giáo.

Tài xế đến đón cậu là người cũ, khi nhìn thấy Tư Thần, người nọ vô cùng khiếp sợ: “Cậu còn sống ư... Không đúng, cậu phỏng vấn thành công rồi hả?”

Tư Thần ngồi trên ghế phụ: “Không, còn một vòng phỏng vấn nữa. Đang trên đường làm.”

Cậu lấy hợp đồng ra đưa cho tài xế xem.

Tư Thần cũng không lo lắng tờ hợp đồng này xảy ra chuyện gì.

Trước đó cậu đã thử nghiệm một chút, dù là xé bằng tay hay là lấy lửa đốt, tờ giấy A4 vẫn không hề bị tác động. Tờ giấy được niêm phong bằng một luật nhân quả vô cùng mạnh mẽ. Chỉ khi nhiệm vụ hoàn thành, hoặc là khi Tư Thần tử vong, tờ giấy này mới quay về thành tờ giấy bình thường. Tài xế taxi nhìn chằm chằm vào dòng yêu câu viết tay của Lí Truy Nguyệt, không thể tin nổi: “Giết hiệu trưởng? Sao mà được? Chỉ dựa vào một mình cậu? Một mình cậu?”

Tài xế đánh giá Tư Thần: “Cấp Bảy, khi tôi chết, người mạnh nhất liên minh là cấp Năm. Hẳn là cậu cũng giống họ à?”

Tư Thần trả lời: “m. Nhưng tôi không tới đây một mình, thây của tôi cũng đang ở đây.”

Tài xế siết chặt tay lái: “Ha ha... Thầy, cũng đúng. Cao nhất cũng là cấp Chín đi. Bỏ qua những yếu tố ngoại cảnh, đây là một chiều không gian có thể chịu đựng được hạn mức cấp bậc cao nhất. Hiệu trưởng ở đây tuy không đột phá được cực hạn đó, nhưng... Hiệu trưởng không chết được đâu.” Ông cứ liên miên lặp lại liên tục, tròng mắt trắng vẩn đục đã xuất hiện tơ máu.

Tài xế vì vi phạm lời hứa với Quan Tinh nên bị phản phệ luật nhân quả và tử vong.

Nhưng ông đã ở trong trường mẫu giáo nhiều năm, đã hiểu rõ thứ khủng bố nhất ở đây là gì.

Không nhìn, không nghĩ. Nhắm mắt lại, vậy thì không biết gì cả. Nhiều năm trôi qua, ông đã luôn vượt qua như vậy.

Những linh hồn có gan dám phản kháng bây giờ đều bị được quăng vào vườn bách thú.

Tư Thần nói: “Chở tôi đi tìm một người.”

Cậu lấy điện thoại, mở hình ảnh của Tống Bạch ra cho tài xế xem: “Là người này, biển số xe TA8888”” Tư Thần không biết Tống Bạch đang ở đâu nhưng cậu cảm thấy rằng tài xế hẳn là biết.

Xe taxi này có đặc tính đưa hành khách đến địa điểm mình muốn.

Tài xế đổ đầy mồ hôi, đầu gục trên tay lái, giọng nói còn ẩn nhẫn một cơn tức giận: “Tôi cũng đã chở một người đi tìm người này... Rồi cậu đi tìm thì được gì? Thầy của cậu cũng tính là miễn cưỡng đi, còn cậu làm được gì hả?!”

Người mà ông chở chính là hiệu trưởng.

Hiệu trưởng luôn chướng mắt những thể ý thức vô vị như ông, nhưng nếu ông không nghe lời, chở Tư Thần đến thì không biết hậu quả khó nói như thế nào.

Ông quả thật là đã chết, nhưng vẫn chưa chán sống. Dù phần lớn thời gian đều chìm trong trạng thái hôn mê nhưng ít nhất ông vẫn còn có sự chờ mong hình dạng của hành khách tiếp theo mình sẽ gặp như thế nào.

Tư Thần có thể hiểu được băn khoăn của ông, nên không thúc giục.

Cậu hỏi: “Vậy có thể nói cho tôi biết hành khách lúc trước xuống ở đâu được không?”

Tài xế hít sâu một hơi, rút một nén nhang trong túi ra cắm lên kính chắn gió trước mặt mình.

Tro nhan từ từ thiêu đốt, tài xế hút vào một ngụm khói. Tâm trạng của ông dần bình tĩnh lại, nói: “Quên đi, đi thôi. Cậu đi một mình cũng không đến được. Lần này đi hơi xa, tăng thêm tiên.”

Tư Thần móc toàn bộ tiên ở trong túi ra đưa cho tài xế, giọng nói tràn ngập sự xin lỗi chân thành: “Bác tài, tôi chỉ còn nhiêu đây thôi.”

Tài xế đếm một lúc, có 39 đồng.

Tài xế đạp chân ga, căm giận nói: “Do tôi xui xẻo nên mới gặp được cậu.”

17.09.22

Chú thích:

(1) Nguyệt hữu âm tình viên khuyết (Trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết): H #8lÊlBiRlRÄ: Trích trong bài thơ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức thời nhà Tống.

Hoàn cảnh sáng tác bài thơ: Tô Thức và cha Tô Tuân cùng em trai Tô Triệt đầu là những người có tài viết văn cực hay, thời ấy, người đời gọi ba người họ là “Tam Tô”. Tô Thức và em trai Tô Triệt tình cảm anh em thân như thủ túc, vừa là anh em tốt, vừa là bạn bè tốt. Bài Tống Từ “Thủy Điệu Ca Đầu” này đã khắc họa lại nỗi nhớ nhung của Tô Thức dành cho em trai mình khi ở phương xa.

Tóm lại, bài thơ này đã mượn “ánh trăng” để giải bày nỗi nhớ giữa hai người thân với nhau. “Ánh trăng” cũng là tên của Lí Truy Nguyệt, có thể thấy rằng dù Quan Tinh biết cha nuôi mình là người xấu nhưng vẫn không oán trách ông đã bỏ mặc nó và vẫn luôn nhớ thương về cha mình.

xx*x*% 202 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment