Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 206 - C 206

C 206 C 206C 206

Chương 205: “Từ an toàn là “13”. Edit: jena Đương nhiên Trường Sinh Uyên không phải là cá, và câu trân thuật này cũng khiến Tư Thân cảm thấy thật mơ hồ khó hiểu. Sau khi Trường Sinh Uyên xuất hiện thì màn hình lại hiện lên một dòng thông báo khác.

[ Trò chơi kết thúc ]

[ Mở khóa kỹ năng: Đại thực bào (Sơ cấp) ]

( Mở rộng bản đồ, lục địa ] Tư Thần đã hết hành động của ngày hôm nay. Nếu cậu tiếp tục thì sẽ ảnh hưởng đến giá trị sinh mệnh của nhân vật pixel.

Cậu lên giường và lựa chọn “Nghỉ ngơi”.

Trong thế giới 2D, ngủ chỉ là một hành động. Tư Thần không thật sự thư giãn, thần kinh của cậu căng lên và đại não âm ỉ vận động.

Nhưng trong khoảng thời gian này, một đoạn phim lại xuất hiện trước mắt Tư Thần.

Tư Thần nhìn thấy Trường Sinh Uyên lên bờ, hình ảnh lại được lập trình theo pixel.

Pixel Tư Thần đứng trên bờ biển với một dòng chữ trên đầu: [Người chơi] Tư Thần.

Khi Trường Sinh Uyên khổng lồ xuất hiện trên lục địa, một khung thoại cũng bắn ra theo. Tư Thần mất quyền kiểm soát hành động và chỉ có thể bị động tiếp nhận những thông tin từ trò chơi.

[ X: Biển là vũ trụ của chúng ta, và cá là “thể sinh mệnh” tự xưng là chủ nhân của vũ trụ. ]

[X: Thế giới của cậu là đất. ]

[ Người chơi Tư Thần: Hừm... Chính là nó. Nhưng hơn cả, tôi muốn hỏi cậu là ai? ]}

[X: Tôi là một NPC hướng dẫn đến trễ. }

[ Người chơi Tư Thần: Cậu đến muộn quá, đúng không? Hôm nay là ngày thứ tư của trò chơi rồi! ] Trong đoạn phim, người pixel nhảy lên, dấu “#” nổ đùng đùng trên đầu của nhân vật biểu hiện cho sự tức giận. Dù nhân vật tên là Tư Thân nhưng Tư Thần chắc chắn cậu sẽ không thể hiện như thế này. Có lẽ đây là một chương trình được thiết lập đặc biệt cho phép người chơi hiểu rõ hơn về nội dung của trò chơi.

[ X: Theo tôi, những người chơi không vượt qua giai đoạn đầu tiên thì không đáng để tôi lãng phí CPU của mình. Vì vậy, tôi cài đặt hướng dẫn bắt đầu ở giai đoạn thứ hai, rất vui được làm quen với cậu. Tôi là quản lý X. }

( X: Như cậu có thể thấy, trò chơi của chúng tôi tên là “Tiến hóa”. Nó chứa đựng những hiểu biết đơn sơ nhất về sự tiến hóa từ nhà sản xuất trò chơi. Trò chơi này được phát triển với mục đích nghiên cứu các sinh vật khác nhau trong vũ trụ ba chiều, và tất cả những dữ liệu có thể được suy luận từ thế giới ba chiều. Điều này cho phép chúng tôi hiểu rõ hơn về “giáng duy”. ]

[ X: Nhưng trong quá trình sản xuất trò chơi, chúng tôi có một số quan điểm bất đồng. Có lẽ nó giống với “Người giấy có nhân quyên hay không?” (Cười). Cậu có nghĩ rằng người giấy có nhân quyền không? ] [ Người chơi Tư Thần: Câu hỏi này lạ quá?! ]

(X: Tóm lại, vì sự bất đồng này, “Tiến hóa” không được sản xuất và phát triển một cách toàn diện. Xin lỗi vì đã cho cậu chơi một trò chơi không hoàn mỹ. ]

(X: Cậu có thấy quả cầu ánh sáng lơ lửng trên bầu trời không? Đó là đồng nghiệp của tôi, quản lý Z, hay là hình chiếu của cậu ta, hình thái có nhiêu kỹ năng nhất có thể. Trò chơi này chỉ có 7 ngày, sau 7 ngày, quả cầu ánh sáng này sẽ rơi xuống. Cậu có thể lựa chọn thoát khỏi trò chơi trước khi quả cầu ánh sáng rơi xuống, hoặc có thể tìm cách quá hủy quả cầu ánh sáng. Dù cậu lựa chọn điều gì, miễn là cậu rời khỏi đây trước khi giá trị sinh mệnh vê 0, những ảnh hưởng trong trò chơi sẽ không có tác động gì đến với thân thể của cậu trong hiện thực. ]

[ Người chơi Tư Thần: Vậy thì đây vẫn là một trò chơi chiến đấu với quái vật, đúng không? ] [X: (Cười) ]

(X: Khi nhân vật do người chơi điều khiển tiến hóa đến cấp 9, người chơi có thể nhận được một kỹ năng. Đây là một chút tâm tư của riêng tôi, hy vọng cậu có thể nhận nó. ]

[ X: Sau khi trò chơi kết thúc, cậu có thể nhận được chìa khóa. Thu thập đủ ba chiếc chìa khóa của quản lý, cậu có thể du hành đến một thế giới hoàn toàn mới. }

(X: Cậu còn có câu hỏi nào không? ]}

Quyền điều khiển đã quay trở về với Tư Thần, nhưng hệ thông chỉ đưa ra một lựa chọn.

[ Tư Thần: Không. ]

(X: Chúc cậu chơi game vui vẻ. ]

xx*x*% Khu Giang Xuyên.

Đây từng là một Khu An toàn phát triển vượt bậc nhất ở phía đông nam của liên minh, nhưng bây giờ, nó bị một bầu trời đen thẳm bao trùm cùng với sự im lặng tang tóc chết người.

Ở bên ngoài kết giới đen, có ai đó lái xe đến, đặt xuống một bó hoa cúc trắng, người nọ thở dài một hơi rồi rời đi.

Bên ngoài kết giới được xếp đầy những lễ vật.

Đã ba tháng trôi qua kể từ khi tai ương này ập xuống. Khu Giang Xuyên gặp cao duy xâm lấn.

Hệ thống an ninh quốc phòng không đo lường được bất kỳ dao động năng lượng dị thường nào, đương nhiên cũng không có thời gian để tổ chức sơ tán người dân. Suốt ba tháng qua, tất cả các lực lượng đều cố gắng tìm cách vào trong không gian gấp khúc, nhưng kết giới đen như một thành lũy kiên cố, che khuất đi bất kỳ sự hy vọng nào xuất hiện.

Phản ứng của đám đông đi từ sốc, đến sợ hãi, tức giận; bây giờ đã trở nên tê liệt và chết lặng.

Cao duy xâm lấn, không gian gấp khúc.

Đối với thế hệ trẻ em lớn lên ở Khu An toàn, đó là một câu chuyện xa vời. Dù bên ngoài có nguy hiểm đến đâu thì Khu An toàn vẫn luôn duy trì ổn định, trật tự, và phát triển không ngừng.

Họ sợ hãi trước thảm họa, nhưng không một ai nghĩ rằng thiên tai sẽ đổ bộ xuống đầu mình.

Nhưng thế giới này đang trải qua những thay đổi mà không một ai có thể hiểu được. Đầu tiên là khu Bắc Thành, sau đó là khu Giang Xuyên. Hai thảm họa liên tiếp xảy ra cho thấy rằng: Khu An toàn đã không còn an toàn nữa.

Chỉ vài ngày trước, một tiến hóa giả linh năng từ cục an ninh khu Giang Xuyên đã sử dụng một phương tiện đặc biệt để truyền tải lại thông tin ở trong không gian gấp khúc ra bên ngoài trước khi anh qua đời.

Trong bản báo cáo của nhân viên này có viết: “Nơi đây đã trở thành một thành phố chết. Một mặt trời đen treo giữa không trung. Dưới ánh sáng của nó, nhân loại ngày càng suy yếu dần rồi chết đi.”

“Dù nghèo khổ hay giàu có, tai ương do mặt trời đen mang đến không hề phân biệt một ai.”

“Tôi không biết phải diễn tả như thế nào. Trong giấc mơ của tôi, mặt trời đen là một cái miệng khổng lồ, tất cả những người trên mặt đất đều như nhau, tất cả đều là thức ăn chui vào miệng nó... Có những đường chỉ đen khâu trên cái miệng như đang cố gắng ngăn cản cái miệng tiếp tục ăn, nhưng hoàn toàn vô dụng.”

*xx*+*%

Thành Bạch Đế.

Chỉ sau ba tháng, căn cứ sinh tôn của người Carol đã được xây dựng với một trật tự ổn định.

Những người Carol đang ngủ say cũng đã được đánh thức dậy, đồng thời Thanh Chu đã mở khóa cho một số người Carol đã bị cải tạo thành cyber.

Nhờ có họ, tàu Nữ Oa bị ngắt kết nối đã dần có sinh khí trở lại.

Gần đây, căn cứ cũng bắt đầu tổ chức cho người dân học tiếng liên minh. Khi người Carol đến thăm nhà những người dân khác, họ cũng có thể tìm cách học tập, sinh hoạt như người bản địa.

Thanh Chu mặc đồ phòng hộ dày cộp, nhìn thông tin liên quan đến cao duy xâm lấn ở khu Giang Xuyên từ trên cao, không khỏi nhíu mày thật sâu.

Đối diện với bà là người quản lý hiện tại của thành Bạch Đế, Thẩm Nhạn Hành.

Thanh Chu đã ở đây hơn ba tháng, có thể không biết nhiều vê liên minh nhưng bà đã nghiên cứu về thành Bạch Đế, hàng xóm của căn cứ Carol.

Bà biết rằng cơ cấu hành chính của thành Bạch Đế có chút đặc biệt. Nếu có thể sử dụng một phép ẩn dụ thì nó giống như với chế độ quân chủ lập hiến, nhưng Tống Bạch chỉ là người đứng đầu trên danh nghĩa chứ không trực tiếp quản lý thành phố này. Tuy vậy, toàn bộ hệ thống hành chính ở thành Bạch Đế đều được xây dựng dựa trên cơ sở của Tống Bạch.

Theo di nguyện của Tống Bạch, sau khi ông qua đời, “ngai vàng” bí mật này sẽ được Tư Thần kế thừa.

Đồng thời, người quản lý của Tư Thần cũng nghiễm nhiên được thăng chức trở thành người quản lý chính của thành Bạch Đế.

Nếu Tư Thần vẫn còn ở đây thì việc chuyển giao quyền lực sẽ diễn ra khá suôn sẻ. Vì cậu cũng đã lên cấp Bảy, nhìn thông suốt cả liên minh, chỉ có vài tiến hóa giả mạnh hơn cậu mà thôi.

Nhưng Tư Thần lại không ở đây.

May mắn là chồng của Tư Thần là Quý Sở Nghiêu, hoặc là Đồ Linh. Thế nên việc bàn giao quyên lực cũng cố gắng hoàn thành trước nhiều bất trắc gập ghềnh.

Thanh Chu hỏi Quý Sở Nghiêu rằng bà cảm thấy người quản lý trước có kinh nghiệm hơn, hơn nữa ông ta cũng đã phát triển thành Bạch Đế rất tốt trong những năm gân đây, vì sao hắn lại cứ khăng khăng chọn Thẩm Nhạn Hành.

Quý Sở Nghiêu trả lời: “Hình thức có thể không quan trọng, nhưng nhất định phải có.”

Tư Thần là nhân tài đứng sau như Tống Bạch; cậu không cần phải bị trói buộc lên con thuyên thành Bạch Đế, giải quyết những âm mưu mờ ám của liên minh, làm những chuyện không có lợi ích thiết thực.

Cũng là một người thừa kế được đào tạo bài bản nhiều năm, Quý Sở Nghiêu vẫn hiểu rõ áp lực khi nhận lấy quyền lực này. Lúc đó, Thanh Chu chợt nhận ra Đồ Linh đã thực sự tiến hóa như một nhân loại, và sâu sắc hơn Nữ Oa nhiều.

Khi bà đang suy nghĩ, Thẩm Nhạn Hành ở đối diện đã hỏi bằng ngôn ngữ Carol phát âm không mấy chuẩn xác: “Ngài Thanh Chu, tôi có thể hỏi bà rằng... có cách nào liên lạc được với Đồ Linh không? Lần trước ngài ấy có nói với tôi rằng ngài ấy đã tìm thấy tọa độ của Tư Thần.”

Thanh Chu do dự một lúc, sau đó khẽ lắc đầu: “Tôi xin lỗi. Tôi không biết cậu ta đi đâu rồi.”

“Ngài nghĩ gì vê sự kiện khu Giang Xuyên lần này? Còn cuộc cao duy xâm lấn thì sao?”

Thẩm Nhạn Hành biết có một số người đã thực sự trốn hâm trú ẩn dưới lòng đất, thậm chí còn có người quyết định trốn vào không gian khác, lang thang trong vũ trụ vô định. Thanh Chu thận trọng trả lời: “Ở thế giới của chúng tôi không trải qua giai đoạn “không gian gấp khúc”... Tôi khó có thể đưa ra suy luận cụ thể. Nưng tôi nghĩ rằng Nữ Oa quyết định hạ cánh ở đây đã nói lên rằng trong khoảng thời gian ngắn, ở đây hoàn toàn an toàn.” “Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng lang thang trong vũ trụ ngoài kia không phải là một lựa chọn tốt. Hơn nữa, khoa học công nghệ của liên minh vẫn còn kém xa so với nên văn minh ban đầu của người Carol...”

Thẩm Nhạn Hành chỉ đến văn phòng ngồi khoảng nửa tiếng. Gần đây hắn rất bận rộn với các công việc hành chính, chỉ ngủ được hai tiếng mỗi ngày. Dù là tiến hóa giả cấp Năm nhưng lại trông gây yếu đi nhiều.

Sau khi Thẩm Nhạn Hành vừa rời khỏi, thư ký của Thanh Chu hỏi: “Tổ trưởng, sao không nói với cậu ta rằng Đồ Linh đang ở trong căn cứ của chúng ta?”

Thanh Chu lại thở dài: “Vì là ở trong căn cứ đó.” Hai tháng trước, Đồ Linh đến căn cứ để mượn một số thiết bị trên Nữ Oa.

Thanh Chu đương nhiên đồng ý.

Nhưng bà không ngờ rằng Đồ Linh lại không còn tỉnh dậy nữa sau khi nằm trong khoang cảm biến thần kinh. Nếu không phải xác nhận rằng tàu Nữ Oa vẫn đang ngắt kết nối và chương trình chính đã được định dạng lại, Thanh Chu còn suy nghĩ rằng không biết Nữ Oa có phải đã bí mật động tay động chân không.

“Và... Đồ Linh dặn rằng đừng có đánh thức nó, cho dù có là tận thế.”

“Hãy để nó ích kỷ một lần đi. Nhiệm vụ của nó đã hoàn thành từ lâu rồi.”

*xx*%*% Ngày thứ tư trong trò chơi.

Tư Thần rời giường, sử dụng “bột dinh dưỡng tổng hợp” ở trên bếp điện từ; vì không còn thời gian, cậu đã từ bỏ việc nghe đài radio.

Nếu không thể sống sót thì tin tức mà cậu biết được cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.

Cậu còn 23 xu trò chơi. Cậu có thể chơi sáu lần một ngày, bao gồm hôm nay, còn 4 ngày nữa thì cậu sẽ sử dụng hết xu trò chơi vào ngày cuối cùng.

Tư Thần thừa nhận cậu có đánh cược một chút.

Bắt đầu trò chơi, cậu chọn sinh ra trên lục địa, hướng tiến hóa là thể sinh mệnh hệ sợi.

Khả năng hiện thị trên lục địa nhiều hơn so với dưới đáy biển, có rất nhiều sinh vật kỳ lạ ở trên mặt đất mà Tư Thần chỉ mới nhìn thấy trong sách tranh minh họa sinh vật chiều cao. Vì hình ảnh 4K chân thật sống động nên có ảnh hưởng rất lớn đến thị giác. Quan trọng hơn, yếu tố “thời tiết” cũng được thêm vào phần bản đồ lục địa, khiến cho môi trường sống vốn đã khó khăn này càng tôi tệ hơn. Cậu đã tiến hóa từ một đơn bào trở thành một bào tử, từ bào tử, một mạng lưới khuẩn nấm đã được tạo ra. Sau một ngày làm việc chăm chỉ, cuối cùng Tư Thần đã giăng mắc lưới khuẩn nấm này ra khắp lục địa và ăn tươi nuốt sống tất cả những sinh vật khác. Khi cậu điều khiển thể sinh mệnh hệ sợi cuối cùng ở trên lục địa, cấp bậc của nó cũng tăng từ cấp 8 lên cấp 9.

[ Trò chơi kết thúc ]

[ Nâng cấp kỹ năng: Đại thực bào (Cấp trung) ] Tư Thần nhìn vào màn hình và trâm ngâm: “Trường Sinh Uyên, sinh mệnh hệ sợi... Tất cả các hạng mục đều thuộc về “Đại thực bào”?”

Việc nghiên cứu sinh vật của các quản lý rõ ràng là đã đi sâu hơn một chút.

Trong vài ngày nữa, Tư Thần chỉ mở khóa được hai kỹ năng: Tự phục hồi (Sơ cấp) và Đại thực bào (Cấp cao). Từ một đơn bào nhỏ bé tiến hóa thành một cục thịt đỏ, về cơ bản thì sức chiến đấu bằng 0 nhưng cậu có khả năng sinh sản vô hạn, với hoạt tính cực cao, các sinh vật sống khác không thể giết cậu hoàn toàn.

Lúc này, thời gian bảy ngày ở trong trò chơi kết thúc. Giá trị sinh mệnh của Tư Thân là 98 và cậu có ba kỹ năng: Phòng thủ (Sơ cấp), Tự phục hồi (Sơ cấp), Đại thực bào (Cấp cao). So với việc đối mặt với sinh vật chiêu cao như trước đây, trò chơi “Tiến hóa” tuy không có gì nguy hiểm nhưng lại mang đến một số áp lực tinh thân cho người chơi. Cuối cùng, cậu cần sử dụng những kỹ năng này để đánh bại quản lý. Thật khó để nói cậu có thể chiến thắng hay không, nhưng nếu cậu không tiến hóa được do những suy đoán sai lâm thì cậu cũng mất luôn cả việc thu thập những kỹ năng mới. Tư Thần cảm thấy bản thân không thể không tự trách mình.

Khi xu trò chơi cuối cùng được sử dụng, từ góc nhìn của chúa, Tư Thần nhìn thấy người pixel của mình bị phun ra ngoài màn hình.

Thế giới pixel có lựa chọn “ngủ” nhưng đó không phải là ngủ thật, thần kinh căng thẳng quá độ của cậu đã đạt ngưỡng giới hạn sinh lý.

Có lẽ vì lý do thẩm mỹ, người pixel phun ra ngoài bằng cầu vồng. Thời gian hiển thị trong thế giới pixel là 10 giờ tối ngày thứ bảy, và cậu còn một cơ hội cuối cùng để hành động. Bóng đen bên ngoài cửa sổ không ngừng hạ xuống thấp, nó đang tiến về phía cậu. Nếu bây giờ Tư Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quả câu màu đen pixel kia gân như đang đối diện trước mặt cậu. Tư Thần rời khỏi ban công, bật radio và nghe thông tin lân cuối để tìm hiểu những gì đang diễn ra ở thế giới hiện thực. Có lẽ cậu đã bị mắc kẹt trong không gian gấp khúc suốt 7 tháng. Nhưng không ngờ lần ngày đài radio lại không có thông tin gì.

[ Tống Bạch: Tư Thần?] Trò chơi vốn không có âm thanh. Nhưng bây giờ Tư Thần lại nghe thấy tiếng thủy tinh rơi VỠ. Cậu quay đầu, nhìn ra ban công. Một vài nhánh xúc tu pixel đã đập nát cửa sổ, máu từ trên thân không ngừng ô ạt phun vào trong phòng. Dù là trong trạng thái pixel nhưng tình cảnh này vẫn hơi đáng sợ. Tin tức trên đài radio tiếp tục phát.

[ Tống ?: Chà, lần này chắc không phải mình gặp ảo giác đâu nhỉ... ]

[ Tống Bạch?: Thầy đã nghĩ rằng kết cục tồi tệ nhất là cái chết, nhưng bây giờ tình hình còn tệ hơn cả tồi tệ nhất rồi. ] [ Tống # Y %#?: Thầy đã bị ký sinh. ] [??: Từ an toàn là “13”. Rời khỏi trò chơi @# Y %*.. Chạy ngay! ] 17.09.22 „ A „ thôi mà dù thây hay chọc điên người ta nhưng mà thây đừng có chết nha thây *xx*x*% 206 *xx*x%
Bình Luận (0)
Comment