c207
c207c207
Chương 206: Bản chất của sự tức giận là nỗi sợ hãi.
Edit: jena
Tư Thần không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Tống Bạch nói rằng ông đã bị ký sinh và yêu cầu cậu rời khỏi trò chơi ngay.
Phần cuối của thông tin bị trộn lẫn với những ký hiệu khác hoặc bị cắt xén đi; những câu này có thể do Tống Bạch viết hoặc là không.
Cậu vẫn còn 97 điểm giá trị sinh mệnh.
Và chỉ còn một cơ hội để tham gia vào trò chơi. Dù tài xế taxi có hơi sợ chết nhưng ông đã đúng khi nói rằng trong thế giới hiện thực, Tư Thần không thể làm được gì để ảnh hưởng đến quản lý Z.
Là quả trứng trong phần ăn cha con, quản lý Z không cần phải tự làm nếu muốn ăn.
Nếu người gửi tin nhắn thực sự là Tống Bạch thì đây hẳn là quyết định tốt nhất mà ông đã cân nhắc.
Tư Thần mở bảng điều khiển trò chơi và thoát khỏi trò chơi đang bật.
Nhưng cậu vẫn không thể thoát ra.
Tư Thần tắt bảng điều khiển trò chơi và di chuyển xung quanh phòng. Cửa vẫn bị khóa, và bây giờ là 23:59 của ngày thứ bảy trong trò chơi. Theo lời X, ngày thứ tám là ngày diễn ra trận chiến quyết định với quản lý Z. Không có vũ khí trong phòng và cấp bậc của người chơi vấn là 0. Dù cậu có kỹ năng nhưng Tư Thần không biết cách sử dụng
Bột dinh dưỡng đã ăn hết. Vì vậy, điều duy nhất mà cậu có thể làm ở trong căn phòng này là đi ngủ.
Tư Thần quay đầu, nhìn ra ban công. Những xúc tu đen đang nhảy múa bên ban công, nhẹ nhàng đu đưa như những con sóng biển, không có hành động thêm gì.
Tư Thần lại xác nhận rằng: “Trong thế giới pixel... không có khái niệm về thời gian.”
[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể tương tác với các nhân vật khác dưới dạng khung thoại.
Tư Thần chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người nghiện cờ bạc, nhưng bây giờ cậu không có quá nhiều chip trong tay nên mỗi một bước đi đều trở thành một canh bạc lớn. Cậu chọn ngủ ở trên giường.
Tư Thần không nhớ cậu đã không nghỉ ngơi bao lâu, khi vừa lựa chọn ngủ thì ý thức của cậu liên lâm vào hôn mê.
Sau đó, cậu tỉnh dậy.
Tư Thần đột ngột mở bừng mắt, cố gắng tìm kiếm vũ khí trong tiềm thức.
Nhưng cậu lại phát hiện ra sự bất thường của chính mình.
Đâu tiên, cậu đã thoát khỏi thế giới pixel 2D và quay vê thế giới thực.
Thứ hai, khung cảnh ở đây không hề quen thuộc.
Đây là phòng ngủ của một cậu bé. Tư Thân nhìn thấy sách giáo khoa “Tiếng Trung Tiểu học dành cho lớp 2” ở trên bàn.
Căn phòng rộng lớn, trong tủ sách bằng kính có những mô hình máy bay, trên tường treo đầy bản đồ thế giới, Tư Thần lại không nhận thức được một lục địa nào. Toàn bộ căn phòng được trang trí theo hai màu xanh và trắng, trong góc phòng có những con búp bê rất lớn.
Có vẻ như hoàn cảnh gia đình của đứa trẻ này khá tốt. “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Tư Thần: “Chúc mừng, cậu đã mở khóa kỹ năng “Đại thực bào”, là điêu kiện tiên quyết để kết thúc trò chơi này.”
Tư Thần quay đầu lại.
Có một tấm gương ở sau lưng cậu.
Trong gương là một con gấu pixel màu trắng. Gấu pixel nói: “Tôi là người phỏng vấn; và đây, tấm gương, là giám khảo số 1. Cậu biết đấy, ngay cả khi một sinh vật chiêu cao chết đi, nó vẫn có thể tồn tại dưới dạng một hình thái khác, dù dạng thể đó không được tính là “còn sống”. Nếu cậu không hiểu thì cậu có thể xem chúng tôi là một chương trình nhỏ được thiết lập sẵn cũng được.”
Gấu pixel trắng nở một nụ cười, khóe miệng màu đen banh rộng đến tận mang tai: “Và bây giờ, những gì cậu cần làm là vượt qua vòng phỏng vấn. Vòng phỏng vấn cuối cùng cũng là cấp độ cuối cùng của trò chơi này! Cậu có thể nhận được kết cục như thế nào thì tùy thuộc vào sự lựa chọn của bản thân trong trò chơi!”
Tư Thần bước đến trước tấm gương, ngập ngừng dùng tay chạm vào mặt gương, đầu ngón tay cậu lại xuyên thẳng qua thực thể.
Con gấu pixel ngoảnh mặt đi, hào hứng giới thiệu với những vị khán giả không tồn tại: “Xin chào buổi tối! Tôi là một người bạn cũ của gấu trắng! Bây giờ trò chơi của chúng ta được phát sóng trực tiếp với tổng giá trị là 0. Đây là một trò chơi cạnh tranh - “Ai là Vua Bụng Bự † Chúng ta có hai thí sinh tham gia vào trò chơi này. “Người chơi thứ nhất là quản lý Z nổi tiếng! Tôi nghĩ rằng mình không nên kể lại một số thông tin của ngài.”
Xung quanh vang lên những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt khá cường điệu.
Cánh tay của gấu pixel chỉ vào góc tường.
Một con chó trắng chui lên từ đống búp bê.
Con chó này có thân hình mảnh khảnh với một chiếc đuôi dài như thăn lằn, làn da được phủ bởi một lớp vảy mỏng. Cái đầu như đầu người nhưng không có bất kỳ ngũ quan gì trừ một cái miệng dựng đứng như một loài cây ăn thịt người. Một quâng sáng chiếu vào nó, giống hệt một nhân vật chính lần đầu xuất hiện trên sân khấu.
Con chó trắng đứng tại chỗ, vô cùng im lặng.
Tư Thần có thể cảm nhận được ánh mắt của quản lý Z đang dừng trên mặt mình, sau đó không tiếng động dời đi chỗ khác.
Dù ai nuôi chó cũng biết rằng một con chó lớn cũng sẽ trông ngoan ngoãn hơn những con chó nhỏ khác. Vì chúng có thể đánh giá từ những tác động ở bên ngoài, xem xét bản thân không cần phải sủa loạn như chó con để chứng tỏ sự uy hiếp của mình.
Gấu pixel thay đổi giọng tường thuật: “Người chơi tiếp theo, đó là người chơi Tư Thần từ chiều không gian thứ tư! Vì thực sự không có lý lịch gì đặc biệt nên tôi xin phép không nói!”
Có những tiếng la ó vang lên xung quanh cậu. “Bây giờ, chúng ta bắt đầu công bố luật chơi. Có ba hiệp thi đấu của trò chơi “Ai là Vua Bụng Bự”. Sau khi mỗi hiệp bắt đầu, ban tổ chức sẽ thả thức ăn ra! Giống như tên gọi của mình, ai ăn nhiêu hơn sẽ chiến thắng. Đơn giản lắm đúng không nào?”
“Như đã giới thiệu từ ban đầu, đây là một trò chơi có tổng giá trị bằng 0! Tức nghĩa dù người chơi thứ nhất hay người chơi thứ hai ăn bao nhiêu đi chăng nữa, tổng luôn là 0! Tại sao vậy nhỉ?”
“Vấn đề này thì phải bắt đầu với thức ăn của chúng ta thôi”
Dứt lời, cửa phòng ngủ được mở ra.
Một cậu bé trạc 7, 8 tuổi bước vào, trên lưng đeo một chiếc balo.
Tư Thần cảm thấy cậu bé có vẻ quen mắt, sau đó đồng tử không khỏi co rút lại. Cậu chưa từng nhìn thấy Tống Bạch khi còn nhỏ, nhưng cậu đã từng nhìn thấy cơ thể thành niên của Tư Uyên trong trò chơi “Cuộc sống trong gương”.
Tư Uyên và Tống Bạch rất giống nhau.
Nếu đứa trẻ này không phải là Tư Uyên thì có lẽ nó chính là Tống Bạch.
“Keng keng keng, Tống Bạchi”
“Quản lý Z đã lựa chọn cơ thể của Tống Bạch để giáng duy được tốt hơn. Đây thực sự là một lựa chọn sáng suốt vì không ngờ Tống Bạch lại tiếp tay và cố tình mời quản lý vào, thế là gần như bị tiêu hóa.”
“Nhưng dù sao Z vẫn là Z, dù chỉ là hình chiếu nhưng sự tồn tại của ngài cũng khó lòng khiến một con heo chống lại nổi. Sau khi con heo bị chảy máu và bị lột da, quản lý Z có thể tận hưởng ngay một bữa tiệc liên hoan xa hoa ngay lập tức. Nghĩ đến đến điều đó, Tống Bạch đã biết mình không còn thời gian. Ông cũng đã dẫn học trò nhỏ của mình vào trong không gian gấp khúc. Và cậu học trò này, với sự đồng ý của người phỏng vấn, đã có được một chỗ dựa cứng cáp, Gương bạc hai chiều. Cậu đã sử dụng nó khá chính xác.”
Khi nghe thấy hai chữ “da” và “máu”, Tư Thần lặng lẽ véo vào lòng bàn tay mình.
Cậu đã nhìn thấy quả cầu pixel đen không ngừng rỉ máu.
Tư Thần tức giận.
Bản chất của sự tức giận là nỗi sợ hãi.
“Thế nên, các vị quản lý của chúng ta, những người tách biệt khỏi các thế giới và vượt tâm chúng sinh, xuất hiện trong thế giới hai chiều, trở thành trạng thái như mọi người - là người chơi! Và có một người khác đến để cạnh tranh với ngài ấy.” “Nhưng không sao, không sao. Dù thế thì quản lý Z vẫn sẽ có những ưu thế khi đối đầu với người chơi khác. Nếu không, ngài cũng không tốn công nhiều năm như vậy.
“Kẻ thua cuộc sẽ không còn lại gì cả. Quản lý thì sao? Chúng ta hãy chờ xeml”
Nói xong, gấu pixel gãi đầu: “Ồ, xin lỗi, câu cuối cùng hình như cũng có nghĩa như vậy. Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta chỉ có một kết cục. Ngay bây giờ, tôi xin tuyên bố - Trò chơi bắt đầu! Thời gian chuẩn bị, 10 phút!”
Một đồng hồ đếm ngược xuất hiện trong tâm mắt Tư Thần.
09:59.999
Dường như Tống Bạch không thể nhìn thấy hai người lạ mặt ở trong phòng ngủ của mình. Thậm chí Tư Thần còn cảm nhận được rằng hơi thở từ trên cơ thể của ông chỉ là một đứa trẻ nhân loại bình thường.
Ngồi vào bàn, cậu bé lấy những tờ báo không biết cắt từ đâu ở trong balo ra, lấy một cuốn sổ, dán chúng vào những trang khác nhau.
“Ở phương Tây, bệnh nhân đầu tiên mắc bệnh gen truyền nhiễm vẫn chưa có thái độ gì quá khích. Trước đó, cô đã đến gặp bác sĩ da liễu vì những mụn nước nổi khắp người. Mãi cho đến khi những hình bầu dục có dạng như con mắt kết tụ trong mụn nước và trong miệng của cô, bác sĩ đã chẩn đoán rằng đây là một căn bệnh truyền nhiễm mới do ô nhiễm.”
“Tại thành phố Miêu Vân, có những bệnh nhân người nước ngoài đã giấu bệnh án của mình và tiến vào, tòa hành chính địa phương đã thông báo về việc phát động cảnh báo về về bệnh truyền nhiễm cấp độ một. Toàn bộ thành phố được phong tỏa khẩn cấp, cấm ra vào.” “Chế Tạo Hỗn Độn cho biết tập đoàn đang phát triển các loại thuốc đặc trị để chống lại những căn bệnh ô nhiễm như thế này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Bạch lộ vẻ trâm ngâm, nặng nề khác thường. Một lúc sau, cậu bé lấy một tệp tài liệu trong ngăn bàn ra, Tư Thần nghiêng người nhìn dòng chữ ở bên trên.
- Tống Bạch:
— Xin chào, tôi là chủ tịch của tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn, Khoa Phụ Tống. Trước đây, tôi cũng là một nhà nghiên cứu chính cho loại thuốc đặc biệt này.
- Đây là thư cá nhân của tôi, vì vậy từ ngữ không được trang trọng cho lắm.
- Tôi biết cậu còn trẻ, và cha mẹ cậu cũng đã từ chối tôi. - Nhưng tôi vẫn muốn nói vài lời với cậu với tư cách là một người trưởng thành.
¬ Gen nhân loại sau quá trình chọn lọc tự nhiên đã được cải tạo, thông qua kiểm tra đo lường, chúng tôi phát hiện trong mã gen của cậu có kháng thể kỳ lạ, có thể kiểm soát được căn bệnh ô nhiễm mới ở một mức độ nào đó.
- Bệnh ô nhiễm đang là căn bệnh nghiêm trọng nhất của nhân loại, trong xã hội hiện đại ngày nay dù đã có thể chữa khỏi bệnh AIDS nhưng trước đó, nó đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm triệu người. Chúng ta đã vượt qua nó trong một thời gian ngắn, nhưng bây giờ, nó lại quay trở lại một lần nữa và tàn sát cuộc sống này khắc nghiệt hơn.
- Có nên hi sinh một vài người vì sự sống của nhiều người hơn hay không, đó là một vấn đề luân lý mãi mãi khó lòng giải đáp. - Nhưng tôi đã viết nó trong lá thư này. Tôi để quyền lựa chọn ở trong tay cậu. Cậu còn rất nhỏ, nhưng tôi biết cậu còn vượt trội hơn so với những người bình thường, và tôi không hề xem cậu là một đứa trẻ không hiểu biết SIẾ
— Tiếp theo, xin vui lòng cho phép tôi trân trọng giới thiệu kế hoạch “Con của Thần” sắp được triển khai của tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn.
- Để giải quyết lo lắng của cậu, chúng tôi sẽ cung cấp một khoản tiền bảo hiểm lớn, đủ để cha mẹ cậu sống an toàn suốt 3000 năm tiếp theo.
- Họ có thể được hưởng nguồn tài nguyên tốt nhất.
- Cậu sẽ không bị giới hạn tự do trong cuộc sống, trong khoảng thời gian đan xen giữa các thí nghiệm, cậu có thể làm bất cứ thứ gì cậu muốn. - Thông tin liên lạc: **** (Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu không liên lạc được, vui lòng liên hệ ****)
- Địa chỉ: Số 101, Khoa Học Thành Phụ (Ngay ở thành phố của cậu, có một bản đồ ở phía sau)
Ở cuối lá thư là một thỏa thuận. Bên A là của Chế Tạo Hỗn Độn, do Chế Tạo Hỗn Độn thực hiện, bên B cần phải ký tên.
Tống Bạch đọc rất kỹ, lật từng trang thật chậm. Vì vậy, khi Tư Thần đọc theo xong thì đã trôi qua 8 phút.
Tống Bạch hiếm khi kể vê chuyện riêng của ông, đặc biệt là vê cuộc sống trước đây.
Nhưng Tư Thần có thể suy ra từ thông tin trong không gian gấp khúc thì đó là những kỷ niệm không được tốt đẹp mấy. Thời gian đếm ngược sắp kết thúc, con chó trắng nằm trong góc vươn vai đứng dậy.
Gia đình Tống Bạch không thiếu tiền, trân nhà phòng ngủ cũng cao hơn nhiều so với người bình thường. Nhưng con chó trắng này đã biến to hơn, nó chưa đứng thẳng nhưng đầu đã đụng phải trần nhà.
Cái miệng của nó khẽ mở ra, cái lưỡi thon dài thè ra ngoài, bên trên đây giác mút, không giống như lưỡi người, mà giống như một cái xúc tu đỏ như máu.
Thần kinh của Tư Thần căng lên, cậu đứng trước mặt Tống Bạch nhỏ, chú ý đến từng hành động của con chó trắng.
Cậu vẫn chưa biết điều gì sẽ xảy ra khi thời gian đếm ngược kết thúc. Tống Bạch không ý thức được nguy hiểm đang ở xung quanh mình.
Cậu bé lấy một cây bút và ký tên mình vào cuối bản thỏa thuận. Cậu vẫn còn nhỏ, nhưng nét chữ lại rất đều và đẹp.
Thời gian đếm ngược đã về 0.
Tư Thần lấy lại cơ thể.
Trên bảng thông tin, kỹ năng đã không còn bị đóng băng và cấp bậc đã đổi từ cấp 0 thành cấp 4.
Trong trò chơi này, quyên hạn của người chơi dần dần được gỡ bỏ.
Hạn mức cấp độ của người chơi là 10, nhưng ở vòng đầu tiên của trò chơi, đó là 4.
Con chó trắng mở cái miệng đẫm máu nhanh như cắt. Đôi mắt của Tư Thần gần như không thể thu được hình ảnh của nó, nhưng cơ thể của cậu đã theo bản năng tiến lên một bước, bế cậu bé không biết chuyện gì đang xảy ra nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cửa kính vỡ nát.
Đây là tâng 16.
Khi con người sợ hãi đến cùng cực, cơ thể sẽ tự kích hoạt cơ chế tự phòng hộ đặc biệt.
Tống Bạch cảm nhận được một cơn gió ập tới, mắt tròn mắt dẹt, tiếng hét nghẹn ứ trong cổ họng.
Lao đi giữa không trung mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào vẫn là một quá trình khá thú vị đối với một đứa trẻ nhân loại.
Vài giây sau, chân của Tư Thần đặt xuống mặt đất. Con chó trắng cũng nhảy ra ngoài, thân hình khổng lồ di chuyển uyển chuyển không hề gấp gáp vội vàng, nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều so với những con chó trắng bình thường, thậm chí nó còn xóa bỏ cả định luật cơ học bình thường, tốc độ đã thoát khỏi khả năng khống chế mà con người có thể ghi nhận.
Tư Thần không quay đầu nhìn nhưng cậu cảm nhận được một cái bóng khổng lồ đang bao phủ lấy mình. Mùi ở trên người của quản lý Z rất tệ, giống như mùi mỡ ngấy, nồng lên, hăng hắc.
Tư Thần không thể nghĩ quá nhiều.
Cậu cũng không biết cậu sẽ làm gì, có thể dẫn Tống Bạch đi đến đâu.
Nhưng một địa chỉ đã lướt qua tâm trí cậu.
Khoa Học Thành Phụ, cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn. Khoa Phụ Tống ở đó. Ít nhất thì ở thế giới này, Khoa Phụ Tống là người mạnh nhất trong thời điểm hiện tại.
Hai chân trước của con chó trắng bung ra như những lưỡi dao hình xoắn ốc của máy xay thịt, nhắm thẳng vào đầu của Tư Thần.
Đối với nó, đó không phải là một cái đầu người, mà là một quả dưa hấu cỡ lớn cần phải đập vỡ thì mới ăn được.
Nhưng giây tiếp theo, quản lý Z hơi nheo mắt lại.
Ánh sáng trước mặt bỗng trở nên chói mắt vô cùng.
Một ngọn lửa dữ dội bùng cháy khắp người Tư Thần! Ngọn lửa mãnh liệt đến mức như một cột sáng đâm thẳng lên bầu trời.
Cú va chạm bất ngờ khiến cho những người đi đường xung quanh hoảng sợ không thôi, ai nấy bỏ chạy tán loạn, la hét âm ï.
Ngọn lửa đâm xuyên qua con chó trắng, khiến làn da của nó nổi lên những đốm đỏ phồng rộp.
Con chó trắng cất tiếng sủa đầu tiên: “Gâu (yin)* —”
*Âm
Tiếng sủa dài và vang vọng như tiếng kèn.
Nó bắt đầu tức giận.
Có rất nhiều người còn sống ở trong thành phố này, hơi thở đặc biệt nồng.
Nhưng con chó trắng hít vào một hơi, di chuyển theo một hướng chắc chắn, tứ chi của nó đang vào nhau, tay và chân thon dài bám chắc trên kính thủy tỉnh trên tường cao, sức lực lớn khiến cho cửa kính nứt ra, những người ở bên trong sợ hãi không thôi. Nhưng trước khi người ở trong nhà nhận ra được chuyện gì thì con chó trắng đã nhảy sang bức tường bên cạnh ngay lập tức. Tư Thần có thể cảm nhận được sự tiếp cận của quản lý Z.-
Cậu không giải thích gì, trực tiếp túm lấy xe của một người qua đường, phóng vun vút trên đường.
Nhưng dù đã đạp ga hết mức, tốc độ của xe vẫn chậm hơn so với con chó trắng.
Tư Thần không có kỹ năng thuấn di như Tống Bạch, và điểm kỹ năng bình thường đã được cộng vào sức tấn công. Tuy tốc độ di chuyển nhanh hơn người bình thường nhưng vẫn không có đủ lợi thế.
Sau khi đến một vùng đất trống hoang vu, không có sự hỗ trợ của những tòa nhà cao tâng, tốc độ của quản lý Z sẽ chậm hơn một chút. Nhưng việc đuổi kịp chiếc xe chỉ là vấn đề thời gian. Tư Thần nhìn nhìn lướt qua bảng điều khiển và hỏi: “Em có mang điện thoại theo không?”
Tống Bạch nhỏ tuổi ngồi trên ghế phụ, còn chưa kịp thắt đai an toàn.
Cậu bé không lộ vẻ hoảng sợ gì, nhưng nhịp tim lại không ngừng tăng nhanh: “Có một chiếc điện thoại dạng đồng hồ”
“Gọi cho Khoa Phụ Tống và nói rằng em đang bị các lực lượng tiến hóa giả nước ngoài truy đuổi và cần ông ấy đến giúp đỡ.”
Tống Bạch: “Dạ được.”
Cậu thậm chí cũng không hỏi số điện thoại của Khoa Phụ Tống.
Tống Bạch cúi đầu, quay số, rồi hỏi: “Anh là ai? Con chó kia là sao vậy? Sao anh lại không chết dù rơi xuống tâng 16? Anh cũng là tiến hóa giả?”
Chỉ cần suy nghĩ đơn giản cũng có thể đoán được.
Rõ ràng, Tống Bạch này hoàn toàn là một “Tống Bạch 7 tuổi”. Tuy nhiên cậu bé có phẩm chất tâm lý rất tuyệt vời, dù sợ hãi vẫn có thể giữ vững được sự tỉnh táo của mình.
Cậu bé không sợ Tư Thân, ngay cả khi thanh niên đã lôi cậu bé nhảy ra ngoài cửa sổ và cướp xe người khác đi như một tên bắt cóc.
Tư Thần trả lời: “Anh sẽ nói cho em biết nến em còn sống."
Có người bắt máy.
Tống Bạch nói: “Xin chào, ngài Tống, tôi là Tống Bạch...” Cậu bé lặp lại lời của Tư Thần. Khoa Phụ Tống thực sự rất coi trọng chuyện này: “Chờ đó! Tôi sẽ đến ngay.”
Vài phút trước, ông cũng đã nhận được thông tin về vụ nổ ngẫu nhiên ở gần nhà Tống Bạch.
“Được, tôi sẽ gửi vị trí.” Tống Bạch nói.
Cậu bé nhìn qua gương chiếu hậu, sau xe đã xuất hiện bóng dáng của con chó trắng.
Vì những vết bỏng phồng rộp không ngừng sưng lên nên diện mạo của nó trông rất kỳ lạ và gớm ghiếc.
Nó đang tiến đến gần hơn.
Tống Bạch mím môi ép bản thân phải bình tĩnh.
Lúc này, cậu bé nghe thấy giọng nói của Tư Thần: “Em nín thở được không?” Tống Bạch sững sờ: “Không thể.”
Tư Thần nói: “Đúng thế. Anh chịu đựng em lâu lắm rồi.” Tống Bạch: “...2”
Tư Thần đạp ga rồi thả tay lái.
Chiếc ô tô đâm vào lan can, lao thẳng xuống sông.
Tư Thần túm lấy Tống Bạch, kẹp dưới cánh tay, cố gắng mở cửa xe giữa không trung rồi nhảy xuống sông.
Ở dưới nước là lãnh địa của Trường Sinh Uyên.
17.09.22
=))) tự nhiên muốn đặt comm vẽ thây Tống x+* 207 *x*x*