c224
c224c224
Chương 223: Trung tâm xử lý phân loại người nhân bản Khoa học kỹ thuật Bát Phương (1) Edit: jena
Tư Thần ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, lấy khăn lụa trắng lau con mắt nhân tạo trong tay.
Sô pha hơi rung lắc, vì cậu đang ngôi trong xe RV, đường đi cũng không quá bằng phẳng.
Theo phần giới thiệu đạo cụ, ở nơi nào cũng có thể mở cửa, nhưng xuất phát từ lý do an toàn, Tư Thần vẫn muốn một mình đến một nơi không có ai.
Con mắt nhân tạo trong tay cậu được nhận lại từ chỗ tổ trưởng Thanh Chu. Đây là con mắt do Thẩm Nhạn Hành đưa, vốn đã được Đồ Linh dùng qua, đã cùng Tư Thần vào sinh ra tử nhiều lân, cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn nứt khi chiến đấu với quản lý Z.
Cũng may chỉ bị hư ở tinh thể ảnh ở mặt ngoài, sửa lại vẫn còn dùng được. Nhưng Tư Thần vẫn có suy nghĩ lớn mật hơn, hơn nữa suy nghĩ này cũng đã được Thanh Chu hiện thực hóa giúp cậu.
Cậu mài giũa gương bạc hai chiều thành thủy tinh thể của con mắt nhân tạo.
Tác dụng lớn nhất của gương bạc hai chiều là cưỡng chế thoát khỏi trò chơi.
Khi Tư Thân rời khỏi thế giới của quản lý Z thì đã dùng hết cơ hội duy nhất.
Nhưng bản thân tấm gương vẫn còn đặc tính “Thị giác giáng duy”. Tư Thần sát trùng tay và con mắt, nhắm mắt phải lại, nhét con mắt nhân tạo màu bạc vào hốc mắt trống không ở bên trái.
Điện lưu kết nối, Tư Thần khôi phục lại thị giác.
Nhưng bây giờ thế giới của cậu không giống như lúc đầu.
Phần lớn cảnh vật đều có bộ dạng như ban đầu, nhưng một số thứ lại biến thành hình dạng pixel.
Ví dụ như súng năng lượng cậu cầm trong tay.
Tư Thần dừng tiêu cự ở trên cây súng, trước mắt cậu hiện ra khung thông tin pixel.
[ Súng năng lượng Alpha ]
Cấp: 6 Giới thiệu: Đạo cụ chiều cao do Trung Tâm Cơ Giới sản xuất, trang bị nguồn năng lượng trung tâm cấp 4. Cấp 6 là hạn mức cao nhất ở thế giới này ~ kiến nghị người dùng nên dùng tay không đánh cận chiến.
Tư Thần mở mắt phải, súng pixel trong tay khôi phục trạng thái bình thường.
Nói là “khôi phục” cũng không đúng lắm, hình thái của súng năng lượng cũng không thay đổi, thứ thay đổi là nhận thức thị giác của Tư Thần.
Xe RV đi đến địa điểm, AI trên xe thông báo: “Bây giờ là 5:27 giờ địa phương, xe đã đến địa điểm, đã kết thúc hệ thống điều khiển tự động.”
Trời vẫn chưa sáng, xung quanh là một màn đêm sâu thảm.
Tư Thần lên lầu hai, đẩy cửa sổ mái nhà, ngồi trên nóc xe. Cậu lấy một điếu thuốc trong túi, kẹp giữa hai ngón tay, trên đỉnh đầu là những vì sao lập lòe.
Ánh sáng lóe lên.
Ngọn lửa đủ để thiêu chết quản lý được bật lên vừa đủ. Tư Thần híp mắt, nhìn làn khói trắng từ từ hòa vào màn đêm, bóng tối bỗng chốc loãng dần, trở nên sáng hơn. Trời sắp sáng.
Vì sắp vào không gian gấp khúc, đầu óc cậu lại trống rỗng, suy nghĩ chậm chạp.
Tư Thần nghĩ rằng hẳn lần cậu đã bị ảnh hưởng, mảnh nhỏ của người khác dung nhập vào thân thể của cậu cũng không bị tiêu hóa hoàn toàn.
Nhớ về quá khứ là biểu hiện của sự yếu đuối, nhưng Tư Thần mở mắt hay nhắm mắt đều nhìn thấy bóng dáng của Tống Bạch.
Ông ấy trong mắt của Tư Thần luôn là bộ dạng cười như không cười.
Dần dà, giọng nói của quản lý Z xen lẫn với giọng nói của Tống Bạch: “Con đang sợ à?”
Sợ rằng Tống Bạch đã dùng mạng mình để đổi lấy mạng cậu; sợ rằng chính mình không thể gánh vác nổi trách nhiệm; sợ rằng không thể biết được vận mệnh của mình. Tư Thần không trả lời vấn đề này, kiểm tra trang bị lần cuối.
Đồ phòng hộ, thuốc gen, bột dinh dưỡng, nguồn năng lượng trung tâm...
Ở vùng ngoại ô, trước bình minh là thời gian lạnh nhất trong ngày. Tư Thần đeo kính bảo vệ mắt, từng hơi thở phả ra hóa thành những vụn băng li tỉ. Khi điếu thuốc đốt gần hết, phía chân trời liên xuất hiện tia sáng đầu tiên trong ngày.
Dù là ai ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy tia sáng đó.
Tư Thần dụi tàn thuốc lên nóc xe, lấy chìa khóa ở trong túi ra, leo cầu thang vào lại trong xe, đóng cửa sổ trên mái nhà lại.
Theo lý thuyết, chìa khóa này có thể mở bất kỳ cánh cửa nào. Thậm chí không cần cửa, nó vẫn có thể mở ra một thế giới hoàn toàn mới.
Tư Thần dùng nó để mở cửa xe.
Ổ khóa không hề phù hợp lại tiếp nhận chiếc chìa khóa, Tư Thần quay một vòng, bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm, giống như những bánh răng đang di chuyển. Tư Thần hít sâu một hơi, mở cửa. Khí lạnh phả đến. Cảnh sắc ở bên ngoài biến mất, chỉ còn lại một màu đen đặc.
Tư Thần nắm túi bùa bình an, ném qua, trong túi có gỗ, theo lý thuyết là nặng, nhưng khi ném vào sương đen lại không phát ra âm thanh gì.
Khi đối mặt với những thứ mình không biết, tốt nhất vẫn nên thật cẩn thận.
Sương đen cũng không lan ra ngoài.
Tư Thần gỡ chìa khóa ra, cảnh sắc nháy mắt liền quay về hiện thực ban đầu, một vùng đất hoang vu với những cây cổ thụ hiu quạnh đứng trong gió.
Có vẻ chìa khóa không thể bị mang đi.
Tư Thần lại cắm chìa khóa vào ổ. Cậu đi vào trong, cũng không đi hẳn vào nhưng khi quay đầu nhìn, cánh cửa phía sau đã trở thành một điểm sáng xa xôi. Cậu đi về phía điểm sáng, điểm sáng lại cách cậu càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Ở đây không gian và thời gian đều hỗn loạn.
Tư Thần nhíu mày, tiếp tục đi vê phía trước. Thế giới đen dường như không có điểm kết.
Ở trong ngục giam, nhốt trong phòng kín là hình phạt nghiêm trọng nhất ngoài tử hình. Nhưng dù ở phòng giam thì ít nhất cũng có một tia sáng, mà ở đây chỉ có tiếng hít thở của Tư Thần.
Đạo cụ cậu mang theo có đèn pin và ngọn nến.
Quang học không hoạt động ở đây.
Tư Thần đành phải đếm số ở trong lòng, khi đếm đến con số 10 ngàn, cảnh tượng trước mặt cuối cùng cũng có dao động. Trước mắt Tư Thần bỗng chốc sáng ngời. Là thật sự rất sáng, trong bóng đêm, một khung thông báo lập lòe xuất hiện, giống như hình ảnh bị nhiễu sóng. [ Kết nối dữ liệu thành công ] [ Đang trong quá trình kiểm tra điều kiện] [ Phù hợp tiêu chuẩn] [ Người chơi Tư Thần đang trong quá trình thăng duy] [ 0%...7%...39%...99%] Theo tiến độ tăng lên, ánh sáng xung quanh cậu ngày một sáng hơn. Cuối cùng, [ 100%] ( Chúc mừng người chơi Tư Thần thăng duy thành công! ] Sau ánh sáng cực hạn, tâm nhìn của Tư Thần lại quay về màu đen. Tư Thần mở bừng mắt. Màu đen trước mặt cậu cũng không phải là màu đen đặc có thể cắn nuốt hết toàn bộ những màu đen khác mà nó có xuất hiện những điểm sáng mơ hồ. Tư Thần cảm giác được trên mặt mình có chút dính nhớp, cậu muốn nâng tay lên lau nhưng lại phát hiện ra một vấn đề. Cậu không thấy tay. Hay nói đúng hơn, cậu không thấy toàn bộ cơ thể mình. + Bên tai truyền đến âm thanh máy móc kỳ quái, giống như bánh xích đang lăn.
Giây tiếp theo, Tư Thần phát hiện âm thanh đó không phải là ảo giác.
Thứ ngăn trở tâm mắt của Tư Thần bánh xích ở bên dưới.
Đầu của Tư Thần nằm trong một chất lỏng màu đỏ, một dạng hỗn hợp dầu trơn, giống như hạt tiêu nổi lênh bênh trên nồi lẩu nóng.
Mà xung quanh cậu cũng có nhiều “hạt tiêu” như vậy. Một cái đầu to bị đẩy ra từ một khối kim loại hình trụ khổng lồ, sau đó Tư Thần nhìn thấy nó cũng bị rơi xuống bánh xích như mình.
Tư Thần đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, cậu vốn nghĩ rằng lòng mình đã sớm chết lặng với chuyện này, nhưng bây giờ lại không thể nhịn nổi mà chửi ở trong lòng: “**U"
Vừa bắt đầu chỉ còn một cái đầu.
Trường hợp này so với những gì tưởng tượng còn khủng bố hơn rất nhiều!
Ở cuối bánh xích là một máy chém đang hoạt động với tốc độ cao.
Ở đây giống như một lò mổ thịt. Tâm mắt Tư Thần dừng ở trên mặt tường kim loại ở phía xa, ở đó có một hàng chữ màu vàng: “Trung tâm xử lý phân loại nhân bản Khoa học kỹ thuật Bát Phương thành phố Hắc Lâm - 124.
Con mắt nhân tạo nhanh chóng rà quét không gian rồi truyền về não của Tư Thân. Cấu trúc của trung tâm xử lý này khá đơn giản, chỉnh thể là một hình chữ nhật, chỉ có hai cánh cửa một trước một sau, ngoài ra không có con đường nào thêm, cũng không có cửa sổ.
Cấu trúc càng đơn giản thì càng bất lợi hơn cho Tư Thần, vì rất khó để tránh né tâm mắt của nhân viên trong nhà xưởng.
Công tác gân như dựa vào hệ thống máy móc tự động nên ở đây chỉ có hai nhân viên.
Nhân viên thứ nhất là một con hươu sừng đỏ, lớp da bên ngoài màu trắng, thân hình cao lớn. Nó đứng ở bánh xích thứ nhất, trong tay là một lọ thuốc, rót vào trong thùng chất lỏng màu đỏ có tính ăn mòn.
Chất lỏng này có thể hòa tan các linh kiện trong cơ thể của nhân bản, bảo đảm nhân bản chỉ còn lại chất hữu cơ. Tư Thần nhắm mắt phải, tâm nhìn của cậu xuất hiện một con hươu trắng pixel.
[Mirigara* 7917 ]
*Z##lJöU Z (mật lợi già la): từ tiếng Phạn, trong Phật giáo có nghĩa là “con nai”
Cấp: 5
Giới thiệu: Mirigara số 7917. Trước nó có 7916 Mirigara khác. Sau khi chết lại sinh ra một nhân bản. Nó vẫn còn một hợp đồng lao động 9999999 năm chưa hoàn thành với Khoa học kỹ thuật Bát Phương.
Nhân viên thứ hai đứng ở phía sau máy chém. Nó lùn hơn Mirigara, hình thể không khác người bình thường mấy, phần đầu là ba cái đầu chim, không có lông chim, thay thế là cơ thịt màu đỏ, ánh mắt sắc bén dị thường. [Garuda* 6714] * JU #š Z' (Kim sí điểu): Loài chim thần được ghi chép trong thần thoại Ấn Độ, có ảnh hưởng đến Phật giáo. Trong Ấn Độ giáo, Garuda là thú cưỡi của thần Vishnu, có hình dạng như một con chim săn mồi có đầu người với ba mắt và mỏ đại bàng.
Cấp: 6
Giới thiệu: Tổ trưởng ở phân xưởng trung tâm phân loại xử lý số 1, phụ trách xử lý những sản phẩm lỗi ở trên băng chuyền.
Chú ý: Garuda đời thứ nhất là cấp 9. Sau khi nhân bản đến đời 6714 thì chỉ còn cấp 6, nhưng vẫn không tệ.
Tư Thần cũng không hiểu rõ xử lý sản phẩm lỗi là gì. Cho đến khi cậu nhìn thấy động tác của Garuda.
Sau khi thể nhân bản bị lưỡi dao chặt xuống sẽ biến thành một dạng vật chất dinh dưỡng như thịt băm, dùng để sản xuất, chế tạo nên nhân bản mới.
Nhưng có một số ít cá lọt lưới, sau khi bị chém vẫn còn duy trì tổ chức sinh vật như cũ.
Khi đó, Garuda sẽ đến dùng một lưỡi hái có hình dạng như cái mõm đâm thủng thân thể của sản phẩm lỗi, lấy ra rôi ném vào bên trong thùng nước gạo bên cạnh. Những sản phẩm lỗi lại bị đem về phía bánh xích, tiếp tục dây chuyên.
Khung cảnh quỷ dị mà lại sạch sẽ, Tư Thần không ngửi thấy mùi máu tươi.
Trên cổ của nhân viên đều có đeo một cái vòng cổ màu đen, trên vòng cổ có đèn LED, phát ra ánh sáng xanh lam.
Qua con mắt nhân tạo, Tư Thần nhìn thấy thứ kết nối trực tiếp với vòng cổ là một sợi dây trong suốt như xúc tu của con sứa. Đó là thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tầm mắt Tư Thần ngưng tụ trên xúc tu sứa.
[ Dây kết nối não đám mây ]
Cấp bậc: Không có
Giới thiệu: Công nghệ đen dùng để theo dõi tư tưởng của nhân viên, hàm lượng đại khái khoảng 0.0000...01% của quản lý Y.
Vì nhiều năm qua không xảy ra sự cố gì ở trong phân xưởng lên trạng thái của hai nhân viên khá thả lỏng, cũng không chú ý đến động tác nhỏ của Tư Thần.
Tư Thần luôn khống chế sắc mặt của mình rất tốt.
Trên mặt cậu là một trạng thái bình tĩnh, trông chẳng khác gì những cái đầu không có sinh mệnh ở xung quanh.
Nhưng theo sự chuyển động của bánh xích, trên chóp mũi của Tư Thần đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi nuốt quản lý Z, cậu đã gần như tiếp cận với bất tử.
Chỉ cần cho Tư Thần một chút thời gian, cậu hoàn toàn có thể kéo dài một thân thể mới từ cái đầu này.
Đương nhiên năng lượng của thân thể mới không đủ, chắc chắn sẽ không bằng hàng nguyên gốc, nhưng ít nhất có thể giúp cậu hoạt động được.
Tuy nhiên tốc độ chuyển động của bánh xích quá nhanh, Tư Thần còn có thể cảm nhận được bánh quay thổi ra một cơn gió nhẹ.
Không có ý tưởng gì, trong đầu Tư Thần suy đoán ra phương án thích hợp nhất trước mắt. Dùng lửa để đánh lừa hai nhân viên, sau đó dùng thể sinh mệnh hệ sợi mọc ra bộ phận mới, cố gắng bò ra khỏi băng chuyền, sau đó hấp thụ năng lượng từ hai nhân viên, chữa trị thân thể...
Tư Thần biết rõ phương án này chỉ có ở trên lý thuyết. Đầu chỉ chiếm 8% toàn bộ cơ thể, chỉ với một cái đầu thì Tư Thần vẫn có thể phát huy toàn bộ 8% thực lực.
8% của cấp Chín Thang Trời không bằng 0.72 cấp, nhiều lắm cũng chỉ cỡ cấp 4, cấp 5, mà cậu còn phải đối mặt với một con hươu cấp 5 và một con chim cấp 6.
Nhìn kiểu gì cũng thấy phần thắng không lớn.
Tư Thần không thích bị động chờ chết, nếu cậu ham thích an toàn thì cũng sẽ không tiếp tục mạo hiểm tiến vào không gian gấp khúc như thế này. Trong lòng cậu không còn tạp niệm, chỉ còn lại chính mình.
Khi Tư Thần chuẩn bị động thủ, đèn cảnh báo ở phía trên đột ngột bật sáng.
Một tia sáng đỏ chói lòa lóe lên, xưởng máy móc liền dừng lại.
Âm thanh máy móc vang lên: “Cảnh báo, phát hiện virus “Đồ Linh - Quý” ở khu 127, nhân viên ở khu vực phụ cận nhanh chóng đến chỉ viện!”
Thông báo vang lên ba lần.
Nhân viên đang lười nhác liền chấn động, Tư Thần chú ý thấy ánh sáng màu xanh lam trên vòng cổ của chúng đã biến thành màu xanh lục.
“Mirigala.” Garuda có vẻ hưng phấn: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể đi đến khu khác rồi!” Mirigala chậm chạp trả lời :“Đợi lát nữa cũng phải quay lại đây.”
“Được nhìn thôi cũng được.”
Hai quái vật kề vai sát cánh đi đến cửa đánh dấu 125. Tư Thần không rõ chế độ vận hành ở đây, nhưng cậu biết rằng đây là cơ hội thoát thân của mình.
Nấm đỏ bắt đầu lan tràn, trực tiếp cắm vào một thớ thịt khác trên bánh xích, điên cuồng cướp lấy năng lượng. Có cảm giác như khi suy yếu gần chết cuối cùng cũng vớ được một cái phao cứu sinh, chuyển biến tốt đẹp. Phần thịt ở cổ Tư Thần bắt đầu mấp máy, chuẩn bị mọc ra một thân thể mới.
Cửa đánh số 123 mở ra một cái khe, vang lên tiếng kim loại va chạm. Một chú chó cyber lôi một thi thể không đầu từ khe cửa tiến vào trong.
Thi thể không đầu này mặc đồng phục nhân viên của Khoa học kỹ thuật Bát Phương, trên cổ có một sợi dây chuyền, nhìn từ phần cổ đứt gãy có thể nhìn thấy được kim loại ở bên trong, trông xa như một con búp bê B.JD không đầu.
Quý Sở Nghiêu phe phẩy đuôi, hắn thao tác cyberdog, kéo thi thể không đầu đến trước mặt Tư Thần.
Đồ Linh đã có kinh nghiệm phong phú trong việc thu thập đồ second-hand để tái tạo lại cơ thể, chiến tích huy hoàng một mình một đường nhặt nhạnh suốt 30 năm, đi qua hơn nửa lục địa, trở về Khu An toàn.
Điều này cũng giúp cho Quý Sở Nghiêu có kiến thức nhất định. Nhưng vì tư liệu hữu hạn, tổng hợp thêm những lí do khác, Quý Sở Nghiêu đã trang bị thành một con cyberdod. Cyberdog, tiện dụng, nhỏ gọn, dùng xong khi vứt đi cũng không quá đau lòng; hơn nữa còn có thể hoàn thành được nhiều mệnh lệnh.
Ví dụ như hiện tại.
Cyberdog không có cánh tay, nó dùng đầu đẩy đẩy đầu Tư Thần lăn xuống thi thể của người nhân bản dưới đất. Phần cổ truyền đến cảm giác bỏng rát. Tư Thần dần có cảm giác về thân thể, dù đây không phải là thân thể của cậu.
Quý Sở Nghiêu gỡ mũ giáp xuống, cyberdog không có đầu, nhưng việc này không quan trọng.
Hắn đẩy mũ giáp đến trước mặt Tư Thần, sau đó điên cuồng lắc đuôi, chạy vòng quanh Tư Thần.
Cyberdog không có thiết bị khuếch tán âm thanh, không thể nói chuyện. Tư Thần đội mũ giáp lên đầu.
Sau khi mũ giáp được trang bị thì gương mặt cậu đã bị che lấp đi, chỉ sáng lên một đường.
Bên tai Tư Thân vang lên một giọng nói máy móc.
“Đã tiếp nhận số liệu.”
“Xác nhận thân phận, nhiên viên chiến đấu cấp A, Chaos 139.
“Nhiệm vụ 1 chưa hoàn thành: Chế tạo vật chứa thích hợp nhất cho quản lý Y.”
“Nhiệm vụ 2 chưa hoàn thành: Xử lý virus “Đồ Linh - Quý.”
Tai nghe phát ra một trận tạp âm. Giọng nói máy móc đã bị thay thế bằng một giọng nói khác.
“Tư Thân, là anh.”
Virus xâm nhập do dự một lát.
“Quý Sở Nghiêu.”
Cyberdog liên chui vào trong lòng Tư Thần, dùng thân thể kim loại không ngừng cọ tới cọ lui.
Nó vốn có một lớp da mô phỏng nhưng mấy ngày trước đã bị cháy hỏng vì chiến đấu.
Giọng nói bên tai nghe rất dịu dàng: “Xin lỗi em. Lúc trước anh chưa tìm được chỗ vào chính xác..."
Tư Thần ôm lấy cyberdog trước mặt, đột nhiên cảm thấy thật tủi thân. “Sao bây giờ anh mới đến...” Ngũ quan của cậu nhăn lại, nước mắt nóng bỏng không ngừng rơi xuống kính bảo vệ màu đen. Giống như một đứa trẻ lang thang, cô đơn lạc lõng đi trên đường dài, cuối cùng đã tìm thấy được nhà của mình. 27.09.22
xx*x*% 224 *xx*x*%