Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 223 - C223

c223 c223c223

Chương 222: Nó chỉ là không muốn tách ra khỏi Tư Thân.

Edit: jena

Video kết thúc ở đó. Không khí trong phòng khách cực kỳ an tĩnh.

Tư Thần tắt màn hình.

Cậu rũ mắt, Thẩm Nhạn Hành nhìn cậu, ánh mắt đầy sâu lo.

“Không gian gấp khúc mà ngài muốn ởđi là cái này?” Thẩm Nhạn Hành hỏi.

Tư Thần khẽ gật đầu: “Đúng vậy.” Tin nhắn cuối cùng của Quý Sở Nghiêu nói rằng hắn đã tìm được “cánh cửa.

Tư Thần có được một chiếc chìa khóa, cũng được dùng để mở cánh cửa.

Hai cánh cửa này hẳn chỉ cùng một thứ.

Giọng điệu Thẩm Nhạn Hành ẩn chứa sự cầu xin không dễ phát hiện: “Có thể không đi được không?”

Gương mặt của Tư Thân không có quá nhiều cảm xúc, hàng mi thật dài rũ xuống.

Thẩm Nhạn Hành cúi đầu, cắn răng bổ sung: “Nếu là vì cứu Quý Sở Nghiêu, tôi cho rằng quá nguy hiểm, ngài không cần phải làm như vậy. Hơn nữa Quý Sở Nghiêu là Đồ Linh. Nếu chuyện đó ngay cả Đồ Linh cũng không giải quyết được thì ngài đi cũng không thể thay đổi được gì.' Tư Thần đều đã suy xét qua những điều hắn nói.

Tư Thần xoa xoa mi tâm: “Tôi biết. Nhưng có một số việc không làm, tôi sẽ cảm thấy tự hổ thẹn với lòng mình.”

Thẩm Nhạn Hành mím môi, một lúc sau, nói: “Đúng vậy.” Giọng nói tràn ngập run rẩy.

“Tôi sẽ để Tư Uyên ở lại thành Bạch Đế, bây giờ Tư Uyên cấp Tám, có nó ở đây cũng tốt. Anh và Tống Tử Ngọc cố gắng quan tâm nó một chút, đừng để nó quấy quá. Vừa lúc có luật sư ở đây, tôi cũng lập một di chúc. Di sản của tôi... đều dành cho Tư Uyên và Quan Tinh. Tư Uyên được thừa kế tất cả tài sản hiện có, bao gôm trái phiếu, cổ quyên, tiền tiết kiệm, tiền mặt; Quan Tinh thừa kế tất cả bất động sản.”

Đều là con nuôi của cậu. Dù cậu biết hai đứa nhỏ đều không cần những tài sản đó nhưng bên ngoài vẫn phải xử lý một cách công bằng.

Tư Thần nói chuyện như đang sắp xếp hậu sự.

Thẩm Nhạn Hành ngắt lời cậu: “Ngài sẽ không sao, tôi chờ ngài trở về."

Tư Thần sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Được.”

*xx*+*%

Tư Thần tiễn Thẩm Nhạn Hành. Cậu ngồi ở phòng khách một lúc lâu, sau đó đến trước cửa phòng Quan Tinh, gõ gõ.

“Chi.”

— Mời vào.

Quan Tinh đang ngôi ở trên thảm, tháo dỡ một cyber quản gia. Đây là quản gia số 2 của Trung Tâm Cơ Giới. Bề ngoài nó có dạng ống tròn, có thể bay lơ lửng cách mặt đất 30cm, có trí thông minh như nhân loại.

Trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới của Quan Tinh có thể nói là giống như ở liên minh trước khi tai ương xảy ra.

Giống như một người nông dân trở thành điền chủ, đứa nhỏ này tràn ngập tò mò với mọi thứ xung quanh, đặc biệt là “cao duy xâm lấn” và “khoa học kỹ thuật phỏng sinh.”

Chip và linh kiện rơi vãi đây trên mặt đất.

Đôi khi, quản gia số 3 sẽ lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, dây điện này không thể chạm vào, sẽ ảnh hưởng đến trình tự mã lệnh khống chế trí não của tôi.”

Quan Tinh ngẩng đầu, liếc nhìn Tư Thần: “Chi?” — Tư Uyên đâu?

“Ở một phòng khác, ngủ rồi. Trẻ em đang tuổi ăn tuổi lớn nên cần ngủ nhiều một chút.” Tư Thân nói: “Nếu có thể thì tốt nhất con nên học một chút ngôn ngữ liên minh.”

Tư Thần cầm khăn tay, xoa xoa sườn mặt bị chảy máu vì bị tắc động mạch của Quan Tinh.

Động mạch có màu đen, máu sền sệt, giống như trùng đen, nhưng lau một chút thì chảy ra chất lỏng màu đỏ. Quan Tinh vẫn còn đang mọc da, nhìn qua như người vừa bị lột da, có chút kinh di.

Tư Thần đột nhiên hỏi: “Cho con thêm một cái họ, gọi là Quy Quan Tinh được không?”

Mỗi người một đứa con, có vẻ khá công bằng. Tránh cho người nhà họ Quý mỗi ngày bổ não Quý Sở Nghiêu chỉ biết bưng trà rót nước ở thành Bạch Đế. Quan Tinh: “Chi.”

— TÙY.

Với giọng điệu này, bây giờ có lẽ là Quan Tinh có tính tình không tốt lắm.

Nhưng Quan Tinh này lại có trí thông minh cao hơn một chút, ngược lại đạt được yêu cầu của Tư Thân.

Tư Thần đi thẳng vào vấn đề: “Quan Tinh, cha muốn biết phía sau cửa có gì.”

Phần giới thiệu đạo cụ có nói đó là “nơi gân Thần nhất, cũng là chuồng heo sa đọa nhất”.

“Thần” hẳn là chỉ quản lý XYZ, mà “chuồng heo sa đọa nhất” khiến cho Tư Thần dễ nghĩ đến bọn ma cọp vồ. Nhưng mà cung cấp do gương bạc hai chiều cung cấp vẫn còn quá Ít.

Quan Tinh dừng động tác, quay đầu, lầm lăm nhìn cậu. Tư Thần: “Có thể nói được không?”

Quan Tinh suy nghĩ một lát.

“Chi.

- Chuyện này tổn thương đến thân thể, cân thêm tiền. Tư Thần lấy điện thoại ra, gọi điện cho thư ký của Chế Tạo Hỗn Độn.

Buổi tối cùng ngày, thư ký cả người mọc đầy nấm đỏ trở một cabin chứa đầy thuốc gen chạy tới thẳng thành Bạch Đế. Trên mặt ông là nụ cười nịnh nọt: “Đây là những sản phẩm thí nghiệm trân quý nhất được bảo quản trong kho của Chế Tạo Hỗn Độn. Đây là danh sách, mời ngài kiểm tra và nhận hàng.”

Nấm mọc trên người thư ký rất vững chắc, giống như mọc ra từ bên trong cơ thể. Tóc trên đầu ông đã rụng hết một nửa, chỉ còn ung nhột và khuẩn nấm chiếm đầy, nhìn qua hung dữ dị thường.

Nếu trình độ cấy hệ sợi sâu hơn một chút, thư ký sẽ biến thành người hệ sợi mà Tư Thân gặp trong không gian gấp khúc.

Nhưng người hệ sợi vẫn cần cơ thể mẹ thao tác, vẫn không tiện bằng như bây giờ.

Tư Thần đã nghĩ đến việc cấy hệ sợi vào tâng trên của liên minh, nhưng chuyện này dễ kích phát cảm xúc nghịch phản; quan trọng hơn, nếu chỉ sơ ý một chút, bào tử sẽ lan rộng ra cả thế giới này, người bình thường không đủ sức phản kháng lại bệnh truyền nhiễm.

Tư Thần quét mắt qua danh sách, gật đầu: “Vất vả rồi." Thư ký thẳng lưng eo: “Vì ngài, tôi nguyện cống hiến hết sức lực.”

Toàn bộ cao ốc Bạch Đế ngoại trừ vài tâng lầu dùng để gán nợ thì phần còn lại đều thuộc quyên sở hữu của Tống Bạch.

Vì không gian không đủ dùng, Tư Thần dứt khoát thông cả hai tâng trên dưới, xem như kho hàng của nhà mình. Quản gia cyber khiêng thùng thuốc gen vào kho hàng. Tư Thần đưa chìa khóa kho hàng cho Quan Tinh, hỏi: “Đủ chưa?” Thuốc mà thư ký mang đến đều là bảo vật được chế tạo suốt cả trăm năm của tập đoàn, dù là giám đốc cấp cao cũng phải viết đơn đệ trình.

Thuốc được nghiên cứu chế thành dạng bột và chất lỏng; có vài loại hơi nguyên thủy còn giữ nguyên hình thái nguyên bản của sinh vật chiều cao ngâm trong bình rượu thuốc.

Tư Thần khá hài lòng với thùng hàng này, dù cho cậu không dùng được.

Quan Tinh nhận chìa khóa, gật gật đầu.

Nó đóng cửa phòng ngủ, bắt đầu vẽ tranh.

Quan Tinh không ra ngoài, một lọ lại một lọ thuốc gen được cyber quản gia mang vào.

Tư Thần không làm phiền Quan Tinh. Trong khoảng thời gian này, cậu dẫn Tư Uyên tham dự các cuộc họp lớn nhỏ ở thành Bạch Đế.

Tư Thần biết rõ chuyện chuyên môn thì phải để cho người có chuyên môn đảm nhiệm, vì vậy phân lớn thời gian cậu sẽ không lên tiếng, chỉ ngồi ở một bên nghe. Có cậu ở đây, những người đám phán đại diện cho liên minh đều nói chuyện một cách kiêng ky và cung kính, đặc biệt khách khí.

Tư Uyên ngôi trong lòng Tư Thần, có lúc chơi điện thoại, có lúc ngủ. Khi ngủ, những xúc tu sẽ vô ý thức thò ra ngoài ống tay áo, đung đưa giữa không trung theo nhịp thở.

Tư Uyên càng lớn càng giống Tống Bạch, khiến nhiều người tò mò ghé mắt nhìn.

Thái độ của Tư Thần còn khiến cho nhiều người hiểu được một chuyện. Hoàng đế vừa đăng cơ, đứa nhỏ trong lông ngực cậu chính là thái tử hiện tại của thành Bạch Đế.

Một mình Quan Tinh ở trong phòng suốt 6 ngày.

Đến ngày thứ bảy, nó mở cửa, phần da thịt đỏ trên người đã biến hóa thành màu trắng như thi thể, có thể nhìn thấy mạch máu xanh ẩn bên dưới lớp da.

Quan Tinh mọc da nhìn qua lại vô cùng đáng yêu, môi hồng răng trắng, mắt to, mũi tinh xảo, ai nhìn cũng thích. Nó nhón mũi chân, đưa mấy bức tranh cho Tư Thần. Bức tranh thứ nhất là một mặt cát, hạt cát có màu xám bạc, ở chính giữa là một mê cung như một tòa thành, bày biện ra nhiều hình dạng khác biệt. Kiến trúc của thành phố liên thông với nhau, độ cao cũng bằng nhau, quan sát từ trên cao trông như một đường hầm hình vuông có đầu có đuôi, chỉ có một số chỗ trang trí thêm cửa sổ.

So với cửa sổ, trông chúng như là những thông đạo nối với nhau.

Ở giữa tòa thành một bãi đất trống, có nhãn hiệu của Khoa học kỹ thuật Bát Phương.

Tư Thần lật sang tờ tiếp theo, lần này là góc nhìn đặc biệt từ bên ngoài.

Trong không khí có một quái vật trong suốt, Quan Tinh vẽ nó trông như một cục xà phòng.

Những sợi dây trong suốt gắn với đầu của mọi người xung quanh như những cái ống hút. Những ống hút xâu chuỗi với nhau, hội tụ lại và nối liền với cục xà phòng ở bên ngoài cửa sổ.

Bức tranh thứ ba lại khá quỷ dị.

Trong tranh là một mạng lưới các bể chứa nước, giống như những khuôn làm đá được sắp xếp theo số lượng. Trong bể chứa nước không phải nước, mà là những con người giống nhau như đúc. Mỗi ô vuông đều là những người khá nhau.

Trên cánh tay của những người này được đánh số, hai mắt trống rỗng. Nhìn những cái lỗ trên cổ của họ, hẳn là đã chết.

Ở bên ngoài bể chứa nước là một cái ống thủy tinh, vừa giống ống khói lại vừa giống ống dẫn.

Ở phần trống trong bức tranh có viết một dòng chữ: Khu xử lý sản phẩm lỗi. Tư Thần ghi nhớ ba bức tranh này vào đầu.

Dù cảm giác không có khả năng nhưng Tư Thần vẫn gửi một tin nhắn cho thư ký: Tôi cần tư liệu liên quan đến Khoa học kỹ thuật Bát Phương, đặc biệt là về quy trình chế tạo người nhân bản và người máy mô phỏng người sống.

Một ngày sau, thư ký xin được gọi video.

“Thưa ngài, đây là nhà khoa học cấp cao nhất đang làm việc tại Khoa học kỹ thuật Bát Phương, tiến sĩ Sở Vân.” Mái tóc của tiến sĩ Sở thưa thướt, trên cổ đã có lốm đốm đồi mồi, đeo một chiếc kính bảo vệ mắt và phụ trợ tầm nhìn, phần lớn cả người đều đã đổi thành cơ thể máy móc.

Sở Vân gật đầu với người ở trong màn hình: “Chuyện ngài tò mò về hình thức sản xuất người nhân bản và người máy mô phỏng người sống, chuyện này chia làm hai giai đoạn.”

“Giai đoạn thứ nhất, Khoa học kỹ thuật Bát Phương sẽ thu thập những gen có chất lượng tốt trong phạm vi toàn thế giới. Lúc đó là khi cao duy xâm lấn vừa bắt đầu, mục đích ban đầu là để lưu giữ gen nhân loại, sử dụng sau khi xây dựng lại thế giới sau thảm họa... Giống như người Carol hiện tại vậy. Bọn họ cũng mang theo một kho gen của mình.”

“Giai đoạn thứ hai, là sau khi liên minh thành lập. Có lẽ là khoảng 70, 80 năm trước, tôi không nhớ rõ.” Tốc độ nói chuyện của Sở Vân rất chậm, nói một lúc phải nghỉ một lúc: “Rất nhiều người có tiền, hoặc có thể nói là công dân cấp cao, sẽ tiêu tiền vào kho gen ướp lạnh của Khoa học kỹ thuật Bát Phương. Khi gặp chuyện không may ngoài ý muốn, họ cần một bộ phận mới, sẽ cung cấp thêm một khoản tiền, kích hoạt gen đông lạnh lúc trước, chế tạo ra người nhân bản, sau đó tiến hành thay đổi thân thể.” Giống như Tống Tử Ngọc cũng đã làm như vậy.

“Sau khi kích hoạt kỹ thuật chế tạo, người nhân bản có thể hoàn thành từ phôi thai đến quánh trình phát triển thành niên. Ban đầu, chu kỳ sinh trưởng này yêu câu cần có 10 năm, bây giờ, dựa vào những nhu cầu khác nhau, chỉ cần khoảng 2 đến 7 tháng. Nhưng yêu cầu có người nhân bản cấp tốc như vậy giống như việc kích thích nhồi đồ ăn cho vịt ăn. Một người nhân bản tốt thì giá trị chế tạo ra cũng cực kỳ sang quý.”

Giọng điệu của Sở Vân hơi do dự: “Nếu gen của chủ nhân mất đi, phục chế thể ở chỗ chúng tôi cũng sẽ tiến hành cải tạo phục chế gen nguyên bản, sau đó trở thành người nhân bản dùng để buôn bán.”

“Trong não người nhân bản có cấy chip khống chế, so với nhân loại bình thường thì càng trung thành hơn.”

Tư Thần nhướng mày. Nhưng thời gian của cậu có hạn, bây giờ cũng không miệt mài hỏi cùng hỏi tận.

“Còn kỹ thuật chế tạo người máy mô phỏng người sống thì... Ngài hẳn biết rằng chuyện chết chóc không phải một việc lãng mạn gì, cuộc sống vĩnh hằng là thứ mà nhiều người đã theo đuổi từ bao đời nay.” Sở Vân nói: “Người máy mô phỏng người sống là cyber có trí thông minh. Đương nhiên thì vẫn còn kém xa so với cyber siêu cấp như Đồ Linh, Nữ Oa của người Carol.”

“Mục đích chúng tôi nghiên cứu thứ này là vì muốn cơ giới hóa não người... Đúng vậy, giống như ổ cứng của máy tính. Chỉ cần giữ lại số liệu ổ cứng, lúc nào cũng có thể thay đổi những linh kiện ở bên ngoài. Nhưng mà kỹ thuật này vẫn chưa thành công. Trước mắt, chúng tôi chỉ có thể khiến cho não bộ thoát ly thân thể, bảo trì hoạt động trong thời gian dài, phóng thích ra điện lưu. Nhưng điện lưu này do não bộ phóng thích ra giống như một mã tin tức không thể hiểu được..." Thư ký lớn tiếng bổ sung: “Trên thực tế thì bọn họ chỉ có thể phá giải một mã điện lưu duy nhất, là “Giết tôi” ”

Tư Thần nhíu mày.

Giọng điệu của Sở Vân kích động: “Đây chỉ là một chướng ngại nhỏ thôi. Nếu có thể thành công cơ giới hóa não người, sau đó kết hợp với kỹ thuật nhân bản vô tính, nhân loại có thể chân chính trường tôn mãi mãi, đây là kỹ thuật vượt tâm thời đại! Mấy người chỉ biết theo đuổi sức mạnh thân thể, mà không biết theo đuổi chiều dài của sinh mệnh. Ngu xuẩn, vô tril”

“Con đường của Khoa học kỹ thuật Bát Phương chính sự giúp đỡ tuyệt đối giúp nhân loại tiến đến điểm kết thúc của tiến hóal”

Tư Thần ghi chú những trọng điểm vào sổ tay, thất thân kết thúc video trò chuyện. Ngôn ngữ của Quan Tinh như người câm điếc: “Cha thật sự muốn đi?”

Tư Thần trả lời: “Không thể không đi.”

Cậu đẩy cửa, tìm thấy Tư Uyên đang học chữ ở trong phòng khách.

Đứa trẻ 4, 5 tuổi được Tư Thần ôm vào lòng, biểu tình rất ngây thơ.

“Tiểu Uyên.” Tư Thần dịu dàng nói: “Mẹ muốn đi ra, con ở nhà với Quan Tinh chờ mẹ về nhé? Trong thời gian này phải nghe lời bác Thẩm và chú Tống.”

Tư Uyên ngạc nhiên, nắm lấy tay Tư Thần, giọng nói dồn dập: “Con cũng đi”

Học một năm ở trường mẫu giáo Hoa Nguyên, chỉ số thông minh của Tư Uyên đã tăng lên rõ rệt, mồm miệng lanh lợi không ít, cũng sẽ không “chi chi chỉ” liên tục khi sốt ruột.

Tư Uyên nước mắt lưng tròng.

Lúc trước để nuôi dưỡng con mình, Tư Thần thường đọc sách giáo dục trẻ em trong thời gian rảnh rỗi.

Cậu biết tình huống này gọi là lo âu vì chia lìa. Hơn phân nửa là do trẻ em không được cha mẹ cưng chiều đầy đủ.

Tư Thần cúi đầu, hôn lên tóc con: “Mẹ không thể dẫn con theo được, nhưng mẹ hứa với con, mẹ sẽ nghĩ cách quay về bên cạnh con. Trong thời gian này, con ở lại thành Bạch Đế chăm sóc cho Quan Tinh, được không?” Tư Uyên cắn môi, nước mắt chảy dài, nhưng cuối cùng vẫn thút tha thút thít gật đầu.

Tư Uyên ngủ ở trong lòng Tư Thần. Tư Thân mở cửa phòng ngủ, đặt Tư Uyên lên giường, đắp chăn cho nó.

Cậu ngồi ở bên mép giường một lúc, xác định Tư Uyên không tỉnh nữa thì mới đứng dậy rời đi.

Cậu thay quần áo, mang một cái túi ra ngoài.

Sau khi cậu rời khỏi nhà vài phút, Quan Tinh mở cửa phòng ngủ.

Tư Uyên nằm ở trên giường cũng không ngủ, nó mở to mắt, nhìn về phía bàn sách, im lặng khóc.

Tư Uyên nói: “Quan Tỉnh.”

“Chỉ.”

— Mình đây. “Mình muốn ăn mẹ, hoặc là để mẹ ăn luôn mình.” “Chi chỉ.” — Bạn không đánh lại mẹ đâu. Cái bọc nhỏ ở trên giường thu lại, Tư Uyên quay về hình thái Trường Sinh Uyên, xúc tu cuộn tròn, rầu rĩ nói: “Chil” — Mình biết. Nó vẫn chưa học được cách lớn lên. Nó chỉ là không muốn tách ra khỏi Tư Thần. 2535.09.22 *xx**% 223 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment