c222
c222c222
Chương 221: “Xin cậu hãy dẫn nó về nhà.”
Edit: jena
Thành Bạch Đế.
Tháng chín, thành Bạch Đế đã có tuyết rơi.
Sau khi xảy ra cao duy xâm lấn, thời tiết ngày càng thêm khắc nghiệt. Thành Bạch Đế ở khu vực trung tâm của lục địa, mùa đông bắt đầu từ tháng chín, kéo dài đến tháng ba năm sau.
Vì làm việc cho Tư Thần, cộng thêm ban lãnh đạo đích thân giám sát, hiệu suất công tác của nhân viên rất nhanh chóng. Tống Tử Ngọc làm hộ khẩu cho hai đứa trẻ chỉ trong một tiếng đồng hồ.
Cậu lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với trẻ nhỏ, Tư Thần lại không biết đi đâu, không thể ném hai đứa nhỏ này ở ngoài đường được.
Vì vậy, Tống Tử Ngọc đành căng da căng đầu dẫn hai đứa nhỏ đến công viên dành cho thiếu nhi lớn nhất thành phố.
Nhưng lại không thể ngờ rằng các bạn nhỏ vừa nhìn thấy Quan Tinh liền trực tiếp “Oa” lên khóc.
Hôm nay là cuối tuần, người ở công viên không hề ít, vậy mà xung quanh Quan Tinh lại là một bãi đất trống.
Tống Tử Ngọc dự định lên tiếng nhưng Quan Tinh đã kéo tay áo cậu, dùng bút viết lên giấy: Quên đi. Cậu cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên trông có vẻ hơi dọa người nhưng thật ra lại ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng, vì vậy cậu trìu mến xoa xoa cái đầu đen sì của Quan Tinh.
Tư Uyên nghĩ rằng may mắn bây giờ là Quan Tinh trắng tương đối tốt tính.
Nếu là Quan Tinh đen, chắc chắn sẽ lấy giấy ra hù dọa. Ra khỏi công viên, Tống Tử Ngọc suy nghĩ một lát, dẫn hai đứa nhỏ đến nhà hàng ngon nhất thành phố, đặt một phòng riêng.
Nhà hàng này chuyên về ẩm thực Hoài Dương. Các đầu bếp sử dụng trái cây và rau tươi được trồng trong các phòng thí nghiệm ở địa phương, thịt là thịt bò trâu biến dị được cải tiến từ Chế Tạo Hỗn Độn, chất lượng mềm và mọng nước, giá cả đắt đỏ.
Tư Uyên ngửi, không động đũa. Hệ thống vị giác của nó có chút vấn đề, tiêu chuẩn ăn ngon không dựa vào hương vị mà là dựa vào năng lượng của thức ăn. Hơn nữa, thân là một con Trường Sinh Uyên, đúng là vị giác của nó cũng không giống người bình thường. Đây cũng là lí do lúc trước Tư Thần ăn gì cũng nôn ói liên tục.
Quan Tinh ở trường mẫu giáo cũng đã ăn được nhiều sơn hào hải vị, không có hứng thú với đồ ăn bình thường.
Điều này khiến cho Tống Tử Ngọc đang mang một bụng bầu có áp lực rất lớn.
Cũng may, đúng 6 giờ chiều, cậu đã nhận được điện thoại của Tư Thần.
Tư Thần nói rằng cậu đã trở lại.
Tống Tử Ngọc vội vàng tính tiền, dẫn hai đứa nhỏ xuống lâu, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Hai tiếng trước, cậu đã nhận được thông báo chúc mừng cậu đã trở thành chủ tịch tập đoàn và chủ tịch hội đồng quản trị của Chế Tạo Hỗn Độn.
Một tiếng trước, cậu lại nhận được thông báo, nói cậu đến ký tên.
Tập đoàn khổng lô sừng sững ở liên minh hai trăm năm bị thành Bạch Đế thu mua lại.
Chuyện đơn giản như đang nằm mơ.
Tư Thần đang ở dưới lâu của nhà hàng.
Cậu đeo khẩu trang, quần áo thoải mái không quá trang trọng, vụn băng vương trên lông mi bị hòa tan thành giọt nước ấm áp, lăn dài xuống như nước mắt.
Thời đại này có sự ô nhiễm ánh sáng rất nghiêm trọng, mọi người đều mặc quân áo có màu sắc sáng, rực rỡ, chỉ có tâng lớp cao cấp mới mua nổi quần áo trắng đen. Tư Thần mặc cả hai màu trắng đen đứng giữa dòng người, trông chẳng khác gì một thước phim câm.
Tống Tử Ngọc có cảm giác đó là một người cô độc có thể che trời lấp đất.
Sự cô độc đó giảm bớt khi Tư Thần ngước mắt nhìn thấy Tư Uyên.
Tống Tử Ngọc liền biết thiếu niên không phải vô cảm. Nghe nói Quý Sở Nghiêu mất tích.
Nếu Quý Sở Nghiêu có ở đây thì tốt rồi. Tống Tử Ngọc nghĩ rằng ít nhất thì Quý Sở Nghiêu có thể danh chính ngôn thuận ôm thiếu niên vào lòng.
Tống Tử Ngọc trả hai đứa nhỏ cho cậu.
Cậu cũng cảm thấy bản thân thả lỏng được một chút, nhưng trên thực tế cả người vẫn còn hơi lo lắng, giọng điệu cũng co quắp lại: “Tư Thân, em có dẫn hai đứa nhỏ đi mua vài món đồ..."
Giống như ngày hôm qua còn ngôi cùng bàn giải toán Olympic, hôm sau bạn mình đã lên nhận thưởng giải Nobel Vật lý.
Thiếu niên vẫn là người bạn cùng bàn, nhưng bạn lại không thể dùng phương thức cũ để đối xử với đối phương.
Tư Thần cười với Tống Tử Ngọc, hai mắt cong cong: “Cảm ơn”
Tư Uyên gấp không chờ nổi tiến lên ôm lấy chân Tư Thần: “Mẹ ơi!”
Nó hận không thể quấn hết tám cái xúc tu lên người Tư Thần. Tư Thần khom lưng, ôm Tư Uyên lên, sau đó ôm cả Quan Tinh bên cạnh lên.
Dù hình dung không quá chuẩn xác nhưng Tống Tử Ngọc quả thật cảm giác rằng Tư Thân dường như vừa sống lại trong nháy mắt.
*xx**%
Dù đã lâu không có người ở nhưng trong nhà vẫn có cyber và hệ thống lọc không khí.
Tư Thần không về nhà ngay mà đến nhà Tống Bạch. Quan Tinh còn thiếu một lớp da.
Lần thứ hai cậu đến, bên trong nhà của Tống Bạch khá rộng. Tư Thần cho rằng mình sẽ phải tìm mất một lúc nhưng không ngờ tờ giấy da người lại được đính bằng đỉnh ở trên tường. Tư Thần đi đến nhìn, một năm trôi qua, những chữ viết trên tờ giấy vẫn còn máu đỏ, có chút loang lổ. Thí sinh: Tống Bạch Số báo danh: Không có
[ Nội dung thi ] - Thị xã Hoa Nguyên. Nơi đầu tiên xuất hiện Thiên tai Thần Quái. Nhiều năm trôi qua, nơi đây đã cất giữ được nguồn năng lượng do quản lý Z tích trữ để chuẩn bị cuộc xâm lược tiếp theo. - Bạn có thể tin, cũng có thể không tin. - Bạn sẽ chết, nhưng đây là kết cục tốt nhất trong tương lai vô định. - Nếu tôi là bạn, tôi sẽ viết một lá thư, chọn cho mình một mộ địa thích hợp, bên trên khắc ghi lại những chiến tích chói lọi trong cuộc đời mình. - Nhưng có lẽ bạn thích hợp với một tấm bia không có gì cả. [ Câu hỏi } Đến thị xã Hoa Nguyên, ngăn cản quản lý Z xâm chiếm thế giới. (Tổng điểm 100) Đạt được: 100 Tư Thần nhìn chằm chằm bài thi này thật lâu. Cậu lột giấy da người ra, trả lại cho Quan Tỉnh. Quan Tinh câm lấy tờ giấy mỏng như cánh ve, hai tay run run, bài thi được chia làm hai lớp. Nó tách đôi ra rồi chui vào. Thân thể đen nhánh mọc ra một lớp da dính theo máu thịt, nhìn qua có chút kinh khủng.
Quan Tinh: “Chi.
Tư Uyên đảm đương phiên dịch: “Bạn ấy nói phải đợi mấy ngày nữa mới mọc ra đẹp được.”
Tư Thần không ở trong nhà Tống Bạch lâu lắm.
Cậu đi thang máy, đến trước của nhà của mình.
Trước cửa đã có vài người đứng chờ sẵn. Thẩm Nhạn Hành đứng ở cạnh cửa, bên cạnh là một luật sư mang theo di chúc.
“Tư Thần.” Thẩm Nhạn Hành nói :Có một số việc cần phải trao đổi. Chủ yếu là di chúc của ngài Bạch Đế để lại, cân cậu ký tên.” Hắn không hỏi chuyện liên minh như thế nào, cũng không cần hỏi.
Tư Thần mở cửa, rót hai ly nước cho khách, sau đó ngồi trên sô pha.
Chỉ là Thẩm Nhạn Hành và luật sư lại không dám ngồi trên sô pha, vô cùng tự giác nửa ngồi xổm.
Vì vậy trông họ thấp hơn Tư Thần nửa người.
Tư Thần nghe xong hai đoạn, xoa xoa mi tâm, câm bút ký tên: “Chuyện này anh xử lý tốt rồi. Bên kia liên minh cũng thế, tôi đã chào hỏi qua.”
Thẩm Nhạn Hành cúi đầu: “Đúng vậy.”
Tư Thần: “Tôi hy vọng thành Bạch Đế sẽ trở thành thủ đô của liên minh.” Tên gọi đầy đủ của liên minh là Căn cứ Liên hợp của Nhân loại Sống sót, kết cấu hành chính tương đối rời rạc, so với việc phân chia hành chính như bình thường thì giống như những đường hàng không xâu chuỗi trên một cô đảo rôi trải rộng ra các ngóc ngách của lục địa. Giang Xuyên và Bắc Thành là hai Khu An toàn chiếm cứ hai đầu Nam Bắc cũng không dám tự xưng là thủ đô. Muốn thiết lập một thủ đô, mức độ khó khăn như thế nào cũng có thể nghĩ được.
Nhưng Thẩm Nhạn Hành chỉ suy tư một chút rồi trả lời: “Chuyện này không tính là khó, có lẽ cân khoảng 5 năm. Nhưng tiền đề là ngài không xảy ra chuyện gì.”
Người ở liên minh muốn ám sát Tư Thần đã không còn khả năng.
Nhưng vẫn còn cao duy xâm lấn. Tư Thần suy nghị, trả lời: “Chuyện này cứ từ từ, tôi còn một không gian gấp khúc cần phải đi.”
Trái tim Thẩm Nhạn Hành run rẩy: “Khi nào?”
“Trong thời gian gân nhất.”
Tư Thần đã dùng mạng mình để đổi lấy chìa khóa, không mở cánh cửa kia ra thì quá đáng tiếc.
Con người luôn có nhiều thời khắc do dự, ví dụ như giai cấp công nhân mỗi ngày đều nghĩ cách để quăng đơn từ chức vào thẳng mặt sếp mình nhưng lại đột nhiên nhớ đến tiên sinh hoạt và tiền thuê nhà, thế là lại thỏa hiệp.
Tư Thần cũng sẽ cúi đầu trước cuộc sống sinh hoạt của mình.
Nếu không phải không có Tống Bạch ở đây, Quý Sở Nghiêu lại ở phía cánh cửa bên kia, có lẽ trước khi lâm chung, cậu mới lựa chọn đi đến một thế giới khác.
Bây giờ, thứ ở thế giới này khiến cậu cảm thấy luyến lưu ít đến đáng thương.
Thứ duy nhất mà Tư Thân không bỏ xuống được là Tư Uyên.
Nhưng Tư Uyên có năng lực sống một mình, huống chỉ còn có Quan Tinh ở bên cạnh.
Bề ngoài là một đứa nhỏ đáng yêu ngây thơ.
Trên thực tế là một con Trường Sinh Uyên cấp Tám.
Trẻ em khi lớn lên đều sẽ phải rời khỏi mẹ mình.
Cảm xúc của Thẩm Nhạn Hành phức tạp: “Ngài đã xem tin tức của Quý Tư Thành chưa?”
Tư Thần ngẩn ngơ: “Gì cơ?” Thẩm Nhạn Hành ý thức được hắn vừa lỡ lời.
Nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tư Thần, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục nói: “Khi Quý Sở Nghiêu mất tích, Quý Tư Thành đã vào không gian gấp khúc. Sau khi ông ấy trở về thì liên tục sốt cao, chỉ có một lần thanh tỉnh duy nhất, để lại một video.”
Tư Thần hơi khom người: “Cho tôi xem.”
Thẩm Nhạn Hành mở điện thoại, đưa cho Tư Thần.
Chỉ có một video không dài.
Tư Thần nhìn thấy một con cyberdodg.
Là avatar của Quý Sở Nghiêu, cyberdog gia dụng có thể làm bạn, bê ngoài như một con chó Shiba màu trắng.
Nó được trang bị thân thể máy móc, ngậm một cái máy khống chế, nhảy nhót lung tung ở bên ngoài một bức tường cao ốc cao mấy trăm mét, vượt nóc băng tường. Mưa bom bão đạn xung quanh cũng không hề ảnh hưởng đến hành động của nó.
Hình ảnh và âm thanh rất kém, toàn bộ video đều rung lắc dữ dội.
“Bắt nói”
“Không được để nó mở cửa căn cứ!”
“Báo cáo! Khoang nuôi cấy xuất hiện trục trặc khẩn cấp! “Tọa độ” đang sản xuất xuất hiện trạng thái tử vong —!” Hình ảnh kết thúc trong nháy mắt, đổi thành gương mặt tiêu tụy của Quý Tư Thành.
“Tôi đến thành máy móc mà Đồ Linh từng cư trú, chỉ tìm được một đoạn hình ảnh này.” Quý Tư Thành nằm trên giường bệnh, cả người nối với rất nhiêu dây điện, hấp hối: “Tôi không có cách nào hất... Xin cậu... Tư Thần...” Một hàng nước mắt chảy ra từ hốc mắt Quý Tư Thành. “Xin cậu hãy dẫn nó về nhà.” 23.09.22 222% Ằ..:: TNÀ/ "_ Š; _}^«‹ ý “(0 ti 2À): ( @ Œ *= ` ĐZ ~“ "xm x /Bạn Quý dạng cyberdog nè/ xk*x 222 *xx*