C221
C221C221
Chương 220: Trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp.
Edit: jena
Tống Tử Ngọc được kéo dậy từ dưới đất lên, hai mắt đẫm lệ. Tâm nhìn của cậu mờ mịt không rõ, nhưng cậu nhìn thấy rõ ánh mắt của Tư Thần.
Đó là ngọn lửa tức giận ngùn ngụt, không biết khi nào sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Dù biết rõ cơn tức giận này không nhắm vào mình nhưng Tống Tử Ngọc vẫn không thể khống chế nổi sự run rẩy trong tim, vâng vâng dạ dạ: “Dạ.”
Tư Thần vừa nói xong, thân ảnh trực tiếp biến mất tại chỗ. Khi cậu rời đi, mặt đất nổi lên một trận cuồng phong, mái tóc ngắn của Tống Tử Ngọc bay phất phơ, đôi mắt nheo lại có chút rã rời.
Cơn gió này khiến cậu nhớ lại ông cố.
Tống Tử Ngọc ngẩn ngơ một lát, sau đó mới nhớ đến lời dặn của Tư Thần.
Vừa lúc đó, cánh cửa ở phía sau lạch cạch vang lên.
Một cái đầu nho nhỏ thò ra ngoài dò xét, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Tống Tử Ngọc.
Quan Tinh đen như mực đứng dựa vào vách tường, không hé răng nửa lời, thoạt nhìn như một bộ quân áo đang trôi giữa không khí.
Nhà họ Tống có rất nhiều ảnh của Tống Bạch, phần lớn đều là thời thiếu niên. Sau khi thành niên, Tống Bạch không thích chụp ảnh. Khi nhìn thấy Tư Uyên, Tống Tử Ngọc mờ mịt có một loại cảm giác, cảm giác giống như đây là ông cố của mình từ trong ảnh bước ra.
Cậu tiến lên, có chút xúc động, muốn kéo lấy cánh tay Tư Uyên.
“Chào em, anh là Tống Tử Ngọc, là bạn của Tư Thần. Tống Tử Ngọc dịu dàng nói: “Em tên là gì?”
Tư Uyên đã từng gặp Tống Tử Ngọc, cho nên thái độ không bài xích: “Tư Uyên.”
Đâu là họ Tư.
Tống Tử Ngọc giật mình: “Tư Thần là gì của em?”
Tư Uyên nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, dõng dạc trả lời: “Mẹ~I"
Tống Tử Ngọc hít sâu một hơi. Cậu cảm thấy cậu vừa biết được một bí mật nào đó.
Lúc trước, nhiều người trẻ tuổi ở nhà họ Tống vì ghen ghét Tư Thần mà nửa đêm tức tối không ngủ được. Bây giờ nghĩ lại, quả thật là bọn họ nghĩ quá nông cạn.
Tống Tử Ngọc nhìn Tư Uyên, trong lòng nghĩ thâm: “Việc này có thể xử lý tốt... Sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Quý.”
*xx**%
Tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn, trụ sở khu Ninh Loan.
Theo lẽ thường, bây giờ là cuộc họp thường kỳ mỗi tháng một lần.
Rất thuận lợi để một lưới bắt hết.
Bây giờ, công ty đang chú trọng một hạng mục, là đến thành Bạch Đế đòi nợ. Thẩm Linh Khê ngồi ở vị trí chủ vị, thần thái uy nghiêm nói không nên lời: “Hai tiếng trước, tôi đã nhận được thông báo. Giám đốc Thẩm đã đến thành Bạch Đế”
Mỗi lần thay đổi chủ tịch cũng giống như thay đổi ngôi vị hoàng đế.
Trong hội đồng quản trị, hơn một nửa đều là người của nhà họ Thẩm. Một số ít người nhà họ Tống ngồi ở phía cuối cùng, ai nấy đều cúi đầu trâm mặc.
Thẩm Linh Khê nhếch miệng: “Ông ấy nói rằng đàm phán tiến hành rất thuận lợi.”
“Tôi đã thu thập tư liệu. Trên tàu Nữ Oa có một tổ khoa học nghiên cứu chuyên sâu về sinh vật. Do tiến sĩ Bình nói. Dù người Carol am hiểu chế tạo máy móc nhưng chúng ta cũng không nên khinh thường lĩnh vực nghiên cứu về sinh vật chiều cao của họ. Tôi dự định giúp đỡ tiến sĩ Bình theo người Carol học...” Thẩm Linh Khê nói ra kế hoạch của mình, biểu tình ngày càng hưng phấn: “Đến lúc đó, Chế Tạo Hỗn Độn chắc chắn sẽ lấy lại được huy hoàng!”
“— Âm”
Âm cuối của Thẩm Linh Khê vừa dứt, trong nhà đột nhiên nổi lên một trận bụi đất.
Ở tầng 166 giữa trời cao, kính thủy tinh vỡ nát, gió lốc nổi lên, cát bụi bay đây mặt mọi người.
Biến cố bất ngờ xảy ra kích hoạt cảnh báo an toàn, những người ở trong phòng hốt hoảng định di chuyển thì phát hiện chính mình bị một dạng sợi màu đỏ cố định ở trên ghế ngôi.
Bụi đất tan đi.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về vị trí của Thẩm Linh Khê. Thẩm Linh Khê ngồi ở ghế chủ tịch bị một bàn tay bóp đầu, ông nỗ lực giãy giụa, trên cổ phát ra một tiếng gãy khe khẽ, sau đó máu đỏ tươi ồ ạt bắn ra trên bàn đá cẩm thạch.
Ông còn sống, khóe mắt muốn nứt ra: “Ai?! Là ai? Đừng động thủ! Cái gì cũng có thể thương lượng!”
Đáng tiếc, trong tâm mắt của ông chỉ có thể nhìn thấy một cánh tay nhợt nhạt đang chống lên bàn, trông như một món đồ sứ thượng hạng.
Có người nhận ra: “... Tư Thân?!”
Tư Thần không hoạt động ở bên ngoài nhiều lắm, nhưng lại cực kỳ nổi danh.
Cậu là bạn đời của Quý Sở Nghiêu, là học trò của Tống Bạch. Khi Thẩm Linh Khê nghe thấy cái tên này, cả người ông rét run.
Nhưng dù sao cũng là một người đã 70, 80 tuổi, đầu óc nhanh chóng vận động: “Tư Thân? Là thây cậu kêu cậu tới?”
“Tức giận thì tức giận, nhưng động thủ với tôi chỉ khiến cho tình hình thêm nghiêm trọng hơn thôi.” Cả người Thẩm Linh Khê thả lỏng, đĩnh đạc nói: “Cậu còn trẻ, không nên kích động như vậy. Như thế này đi, thả tay ra, để tôi viết đơn từ chức đã..”
Ông là gia chủ nhà họ Thẩm. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nếu ông bị giết thì những tài phiệt khác cũng khó tránh khỏi có chuyện gì.
Chẳng lẽ Tống Bạch có thể nhẫn tâm xé rách mặt các tài phiệt? Uy hiếp lớn nhất của Tống Bạch không phải là nhà họ Tống mà là mấy chục triệu người sống ở thành Bạch Đế. Chiêu này vẫn dùng được.
Tống Bạch sinh ra ở một gia đình tài phiệt lớn như nhà họ Tống, rất rõ năng lượng và phương thức vận hành của tài phiệt, hơn nữa làm việc cũng có kiêng ky vì tình trạng sức khỏe của mình.
Nhưng Tư Thần lại không giống như vậy.
Cho nên, nghe lời của Thẩm Linh Khê xong, cậu chỉ tùy ý gia tăng lực tay: “Ồ, thật à?”
Đầu của Thẩm Linh Khê như một cục bột bị ép dẹp lép, hơi thở yếu ớt nằm trên bàn họp.
Một sợi nấm đỏ chạm vào vũng máu bên cạnh, hút một hơi, hương vị nhạt nhẽo, giống như sữa bò pha loãng bằng nước lọc. Trong phòng họp yên lặng tính mịch.
Một người dùng bàn tay run rẩy chỉ vào Tư Thần, nhưng khi ánh mắt của thiến niên chiếu lên người, ông cứng đờ người cúi đầu xuống.
Tư Thần ngồi lên ghế chủ tịch, dưới góc áo ướt dầm đề, máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Rất lạnh, một cái bóng đen đang lan tràn ra từng ngóc ngách của phòng họp. Trước uy hiếp tử vong này, nhiều nhân viên bị động bạo phát ra hình thái biến dị của mình, ở bên ngoài, đây là những nhân vật lớn hô mưa gọi gió không ai bì nổi, nhưng đối mặt với sức mạnh chân chính chỉ có thể phủ phục run sợ.
Tư Thần lấy tài liệu trên bàn lau máu trên tay mình, hỏi: “Làm sao để mở họp ủy ban liên minh?”
Thẩm Linh Khê là chủ tịch của Chế Tạo Hỗn Độn, có quyền hạn triệu tập khẩn cấp hội nghị. Người ngôi ở bên trái cố gắng đè nén nỗi sợ hãi: “Ngài Tư, xin chào. Tôi là... thư ký của Thẩm Linh Khê. Bây giờ tôi sẽ thông báo vê cuộc họp. Có lẽ cần khoảng 15 phút... vì vậy tôi cân phải rời khỏi phòng họp để chuẩn bị...
Thật ra ông muốn mật báo cho những người khác. Nhưng Tư Thần không quan tâm đối phương muốn làm gì.
Thư ký đột nhiên cảm giác được đau đớn từ phía đùi. Ông cúi đầu, một sợi nấm đang chui vào người mình. Sợi nấm giống như một con trùng nhỏ dài, không ngừng sinh bào tử trong mạch máu. Thân thể của thư ký đau nhức, nhưng loại đau đớn này nhanh chóng bị nỗi sợ tử vong trong lòng áp chế xuống.
Khớp hàm của ông run rẩy. Sai rồi, bọn họ đều sai rồi.
Tống Bạch còn quan tâm đến cuộc sống của người ở liên minh, tuy tài phiệt có ngang ngược nhưng cũng có chỗ đáng khen, nếu không có sự bảo vệ của tài phiệt, người dân ở Khu An toàn cũng khó mà sống nổi trong hoàn cảnh tận thế. Cho nên Tống Bạch mới thỏa hiệp. Nhưng Tư Thần thì không. Hoặc có thể nói rằng cậu không cho rằng tài phiệt có giá trị gì.
Cậu không biết, xuất thân của cậu không tốt, không có ai dạy cho cậu cách vận hành.
Tư Thần chỉ muốn trong lòng của mình được thoải mái. Có người khiến cậu không thoải mái, vậy thì cậu cũng sẽ khiến cho mọi người không thoải mái.
Tư Thần nói: “Đi đi, 15 phút.” Thư ký nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng họp.
Tư Thần nâng mắt, gõ ngón tay lên mặt bàn: “Lưu trình bầu cử của hội động quản trị làm như thế nào? Tôi mong rằng Tống Tử Ngọc có thể làm chủ tịch của Chế Tạo Hỗn Độn.”
Lúc trước, Tống Bạch nâng đỡ gia chủ của nhà họ Tống nhưng không quá dụng tâm, gia chủ cũng chỉ lên được cấp Sáu, vừa đủ để được công nhận.
Nhưng bây giờ, Tư Thần lại đề của một Tống Tử Ngọc chưa đầy 30 tuổi, hoàn toàn vô danh, năng lực cũng chỉ vừa mới lên cấp Năm.
Ngay lập tức, người nhà họ Thẩm đứng bật dậy: “Không được, căn cứ theo quy định của hội đồng quản trị —!” Giọng nói của người nọ đột nhiên im bặt.
Gió thổi qua. Đối phương bị chém thành tám, chín khối như một dĩa thịt nướng chín vừa được cắt xong.
Tư Thần: “Đổi cách khác, tôi muốn đại diện cho ngân hàng đầu tư của thành Bạch Đế, lấy 1 điểm tín dụng mua tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn. Mấy người ký tên là được, đúng không?”
Mức giá này không được pháp luật thừa nhận, nhưng bây giờ không có ai dám đưa ra lời phản đối.
Máu ở trong phòng họp vẫn còn nóng.
Bọn họ không rõ sức mạnh của Tư Thần, nhưng hoàn toàn không dậy nổi ý nghĩ phản kháng, bản năng sinh vật khiến cho họ không thể không run bần bật khi đối diện với Tư Thần. Đẳng cấp càng cao, cảm nhận này càng rõ hơn.
Cuối cùng, có một người đứng lên: “Xin chào. Tôi là Tống Hồng Ngọc, đã tốt nghiệp chuyên ngành luật ở đại học. Tôi có thể giúp ngài làm hợp đồng.”
Tư Thần “ừm” một tiếng.
Tống Hồng Ngọc lấy máy tính của mình ra, đầu óc lộn xộn một đoàn nhưng vẫn theo bản năng copy paste các điều khoản cần thiết.
Ai cũng biết hợp đồng này chỉ là một trò cười, có làm sao đâu?
Chẳng lẽ còn muốn liều mạng với Tư Thần?
Bây giờ, ngoại trừ tiếng hít thở, trong phòng họp chỉ còn tiếng gõ bàn phím.
13 phút sau, thư ký vội vàng quay về.
Lúc này, sợi nấm đỏ đã lan tràn khắp cả người ông, thân thể đặc biệt thống khổ, đổ mồ hôi lạnh toàn thân. “Ngài Tư, tôi đã thông báo xong, đây là máy cảm ứng thân kinh, ngài có thể tùy thời tiến hành cuộc họp của liên minh. Các ủy viên của liên minh đều sẽ đến đông đủ.”
Tư Thần nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Cậu dùng máy cảm ứng thần kinh.
Trạng thái này thật ra khá yếu, vì sau khi vào không gian mô phỏng, người sử dụng sẽ mất cảm giác đối với thế giới bên ngoài.
Nhiều người đang có ý định ám sát thiếu niên.
Nhưng Tư Thân không hề băn khoăn.
Xúc tu của cậu đã lan tràn ra mọi chỗ ở trong phòng họp, leo lên trên tường, tròng mắt nhìn thẳng vào từng người ở đây. Cậu đã đến đây một lần.
Lần trước, Tư Thần ngồi ở phía sau Tống Bạch để nghe.
Lần này, một mình cậu đối diện với những gương mặt đầy xa lạ.
Tư Thần không nhìn thấy Quý Tư Thành, nhiều người như vậy nhưng cậu chỉ biết mỗi Sở Phục Hi.
Không hề khoa trương khi nói rằng hơn 30 người ở đây đang khống chế toàn bộ mạch máu kinh tế của thế giới.
Tư Thần nhìn qua một vòng, nói: “Tôi hy vọng bốn tập đoàn lớn có thể trích ra 20% doanh thu mỗi năm để cải thiện các nhu câu sinh sống của người dân. Đây là phương thức tốt nhất làm theo pháp luật.”
20%. Tiến hành trên thực tế hiển nhiên sẽ thấp hơn rất nhiều, nhưng vẫn không hề tốt.
“Mỗi năm, tôi muốn ngân hàng đầu tư của thành Bạch Đế nhìn thấy số tiền này. Tôi sẽ thành lập một quỹ hội chuyên môn ở thành Bạch Đế, các Khu An toàn khác có thể nhờ quỹ hội chi ngân sách.”
Tư Thần cảm thấy tống tiên hằng năm như Tống Bạch thì hiệu suất vẫn khá thấp.
Biểu tình của mọi người trong phòng họp đều cực kỳ nghiêm trọng.
“Xin lỗi, tôi nói thẳng, ngài Tư Thần, suy nghĩ của ngài quá mức lý tưởng hóa.”
Phương thức hành động cũng quá mức thô bạo.
“Trên thực tế, các tập đoàn đều có những hạng mục chuyên môn để xây dựng lại mỗi năm...” Tư Thần trả lời: “Tôi biết. Nếu các tập đoàn không làm được thì cứ đổi chủ tịch, đổi người mới thì có thể làm được thôi.”
Tầm mắt của cậu đảo qua tất cả những người ở đây.
Trẻ tuổi, gương mặt xinh đẹp.
Lạnh lùng, ánh mắt uy nghiêm.
Giống như trong nháy mắt, liên minh đã thay đổi.
“Còn có ý kiến gì không?” Tư Thần hỏi.
Không một ai nói chuyện, ai nấy đều đang trầm tư.
Đột nhiên Tư Thân cảm thấy khó chịu.
Cậu không cảm thấy vui vì khả năng mà quyền lực mang lại, chỉ thấy thật phiên chán. Tống Bạch không cho cậu tiếp xúc với việc này là đúng. Cậu không hiểu, cũng không thích.
Cũng may, vẫn còn rất nhiều chỉ vì một câu của cậu lại như một con quay bắt đầu quay cuồng.
Tư Thần nói: “Một tuần tiếp theo tôi sẽ ở thành Bạch Đế, hy vọng liên minh có thể đưa ra một phương án khiến tôi hài lòng.”
Cậu ngắt kết nối, sau đó mở mắt, tháo thiết bị cảm ứng thân kinh.
“Mệt.”
Tư Thần lau khô cái đầu bị ép như miếng bánh mỏng của Thẩm Linh Khê rồi lôi nó theo, biến mất ở trong phòng họp.
Cậu đi tới một phòng họp khác. Phòng họp ở thành Bạch Đế.
Tư Thần ném cái đầu vào mặt Thẩm Phụng Khê, chỉ nói một từ: “Cút.”
xx*x*%
Nhà họ Sở.
Sở Phục hi tháo thiết bị cảm ứng trên đầu ra, trợn trừng mắt.
Thư ký đứng ở bên cạnh tiến lên, báo cáo: “Thưa ngài, theo giám sát, năng lượng của Tư Thần dao động trong khoảng cấp Tám đến cấp Chín.
Cấp Tám, cấp Chín.
Đối với liên minh thì không cách biệt quá lớn, vì Quý Tư Thành còn chưa lên nổi cấp Tám. “Chuyện này chưa chắc không phải là cơ hội.” Sở Phục Hi nói.
Bọn họ là thông gia của Tư Thần.
Lúc trước nhà họ Tống dù chết vẫn muốn ôm đùi Tống Bạch cũng khiến cho nhiều người hâm mộ đến ngứa răng.
Thư ký tiếp tục nói: “Ngoài ra, chúng tôi đã hỏi thăm qua theo phân phó của ngài. Tống Tử Ngọc vẫn chưa sinh, có thể do nhà họ Tống cảm thấy có ảnh hưởng đến sức khỏe của hai cha con. Hơn nữa, bản thân Tống Tử Ngọc cũng đã phủ nhận quan hệ không chính đáng với Tư Thần. Đây là chuyện thật.”
Sở Phục Hi nhớ đến Quý Sở Nghiêu không rõ sống chết, còn có Tống Tử Ngọc trở thành chủ tịch mới lên của Chế Tạo Hỗn Độn, suy nghĩ hoàn toàn hỗn loạn. “Sao Tư Thân lại muốn nâng đỡ Tống Tử Ngọc? Vì Tống Tử Ngọc là bạn học của cậu ta à?” Bà nhăn mày, một lát sau, nhỏ giọng phân phó: “... Quên đi, để cho những người trẻ tuổi tự mình xử lý, coi như không biết gì hết, không cần làm gì ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta với thành Bạch Đế” Sở Phục Hi và Tống Tử Ngọc vì những việc trời xui đất khiến bỗng chốc nhất trí với nhau. 23.09.22
*xx** 221 *kxx**