Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 220 - C220

c220 c220c220

Chương 219: “Tôi muốn về nhà, nhưng bọn chúng lại làm bẩn nhà của tôi.”

Edit: jena

Tư Thần vào không gian gấp khúc vào tháng 10.

Khi ra ngoài, điện thoại thu được tín hiệu, theo lịch vừa cập nhật, bây giờ đã là tháng 9 của năm sau.

Cậu đã ở trong không gian gấp khúc suốt 11 tháng, thời gian lâu nhất so với những lần trước.

Tư Thần vuốt tay lái, ánh mắt hơi mờ mịt: “Cũng không biết trốn học lâu như vậy có bị đuổi không...”

Quan Tinh ngồi ở phía sau ngẩng đầu lên, cảm thấy bất ngờ rồi nhìn Tư Thần một cái. Thời gian có thể làm mờ đi rất nhiều thứ, đặc biệt là vết sẹo. Ở trong không gian gấp khúc, một vòng hoa cúc trắng cũng đã sớm héo tàn, vòng hoa vì trải qua nhiều trận mưa to gió lớn nên đã tan nát thành từng mảnh. Nhưng theo phấn hoa bị gió thổi bay, hai bên đường mọc đầy hoa dại.

Khu vực gân không gian gấp khúc đều có cường độ phóng xạ cao, những bông hoa này lại sinh trưởng tươi tốt.

Từ khu Giang Xuyên đi ra ngoài chỉ có một đường quốc lộ, những chiếc xe tải thường đi tới đi lui tấp nập bây giờ chỉ còn một xe của Tư Thần.

Tín hiệu điện thoại vừa khôi phục được nửa phút, một số điện thoại lạ gọi đến.

Xe taxi đời cũ không có loa bluetooth, Tư Thân đành dừng xe, bắt máy. Thẩm Nhạn Hành hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi run: “Bây giờ... ngài đang ở đâu?”

Tư Thần ngẩng đầu, nhìn qua biển báo giao thông bên cạnh: “Đường quốc lộ 8417 ở Giang Xuyên. Có tin từ đâu?”

Cậu ra khỏi không gian gấp khúc còn chưa đến nửa phút.

“Tín hiệu từ máy theo dõi.” Thẩm Nhạn Hành thành thật đáp: “Tôi đã phái máy bay trực thăng đến đón.”

Tư Thần không phản bác: “Được.”

Thẩm Nhạn Hành cắn môi dưới, có một vấn đề không biết nên hỏi hay không.

Cuối cùng, vẫn là Tư Thần hiểu rõ: “Ông ấy không còn nữa.” Tống Bạch không còn nữa.

Đây là một câu trân thuật, Tư Thần nói rất bình thản, không hề do dự.

Thẩm Nhạn Hành hoảng hốt một hơi: “Được... Tôi biết rồi. Bây giờ tôi nói lại với người của nhà họ Thẩm.”

Sau đó hắn lẩm bẩm theo bản năng.

Thời gian Tư Thần đến thành Bạch Đế khá ngắn, phân lớn cũng không ở trong thành phố, cũng không xem tin tức ở trong thành Bạch Đế.

Tống Bạch và Quý Sở Nghiêu bảo vệ cậu rất tốt, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc cậu không hay biết gì.

Tư Thần dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nhạn Hành: “Không có gì, chỉ là người của nhà họ Thẩm đại diện cho Chế Tạo Hỗn Độn nói rằng muốn hợp tác thương nghiệp với thành Bạch Đế...”

Tư Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ tôi cấp Chín.” Thẩm Nhạn Hành lại ngây người một lần nữa.

Chuyện Bạch Đế tử vong thì nhiều người đã dự đoán từ trước, cũng đã có chuẩn bị, chỉ có một số người muốn chứng thực, và một nhóm người vì tín ngưỡng Tống Bạch vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.

Nhưng chuyện Tư Thần cấp Chín là chuyện hoàn toàn không một ai dự đoán được.

Bản thân Tống Bạch cũng không thể nghĩ được rằng người thừa kế mà ông chọn lại thật sự có thể trong một thời gian ngắn đảm đương nổi một mình như vậy. Thẩm Nhạn Hành kích động lên, tốc độ nói cũng nhanh hơn.

Chủ tịch của Chế Tạo Hỗn Độn vừa thay đổi từ tháng trước, từ chú của Tống Tử Ngọc chuyển thành Thẩm Linh Khê của nhà họ Thẩm.

Con trai thứ sáu của Thẩm Linh Khê tên là Thẩm Thu, hơn một năm trước có tham gia kỳ thi của đại học Bạch Đế, cũng chết ở thành Bạch Đế.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Tống đều là hai cổ đông lớn của Chế Tạo Hỗn Độn, con cháu nhà họ Tống không biết cố gắng, nhưng có Bạch Đế chống lưng, vẫn luôn đứng trên đầu người nhà họ Thẩm. Bây giờ chủ tịch của Chế Tạo Hỗn Độn đã thay người, Tống Bạch cũng không xuất hiện, có lẽ là đã đến hồi kết cho gia tộc này.

Vì vậy, người nhà họ Thẩm bắt đầu tới cửa đòi nợ. Bạch Đế tống tiền, nợ cũng không ít tiên. Khi ông còn sống, không ai dám đến đòi nợ, nhưng khi ông chết thì không chắc.

Nhà họ Thẩm nói rằng muốn lấy tàu Nữ Oa ra gán nợ. Thiếu nợ thì phải trả tiền, hợp tình hợp lý.

“Trình độ khoa học công nghệ ở thành Bạch Đế lạc hậu hơn liên minh những 200 năm, tàu Nữ Oa ở trong tay bọn họ chẳng khác nào phí của trời chol” Đây là chủ trương của nhà họ Thẩm kiến nghị với ủy ban liên minh: “Bây giờ đang là lúc nguy cấp, lãng phí một chút thời gian đều là trí mạng. Tôi có tư tâm, nhưng nhiều hơn vẫn là vì nghĩa lớn. Tống Bạch, đúng, ông ấy đúng là cao quý, là người đáng kính trọng, nhưng sao chúng ta lại phải do dự khi so sánh với mấy tỷ sinh mạng của những người khác chứ! Nếu mấy người không dám đóng vai ác thì để cho nhà họ Thẩm làm!” Thẩm Linh Khê tuyên bố dõng dạc hùng hồn, khi phát tin trên TV đặc biệt có tính thuyết phục.

Lúc trước Tống Bạch cứu khu Bắc Thành, sau đó lại đi không gian gấp khúc ở Giang Xuyên, đối với dư luận thì đúng là chiếm ưu thế.

Sau khi bỏ phiếu thì người tán thành với người nhà họ Thẩm lại chiến thắng.

Các tập đoàn sôi nổi lộ ra bộ mặt lạnh lùng bất hữu của mình.

Bọn họ là tư bản, không phải nhà từ thiện.

Bọn họ chỉ cần một bộ phận dầu trơn trên mảnh đất màu mỡ ở thành Bạch Đế là được. Tư Thần nghe suốt nửa tiếng, nghe rõ những chuyện mà Thẩm Nhạn Hành nói, cũng hiểu được bây giờ thành Bạch Đế gặp phải chuyện gì.

Tâm huyết mấy chục năm nay của Tống Bạch đang bị những gia tộc lớn xâu xé.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện, máy bay trực thăng kịp lúc đến nơi.

Thẩm Nhạn Hành nói là “máy bay trực thăng” nhưng thực chất là một máy bay cỡ lớn hình dạng như giọt nước, càng đến gần càng trông như một thành lũy thu nhỏ di động. Máy bay được trang bị hỏa lực và hệ thống phản lực cao, có thể mở hình thức ẩn thân vượt qua hệ thống an ninh giám sát, tránh được các máy bay nhiễu sóng từ trong không gian gấp khúc.

Nếu có tận thế, thành lũy di động này có thể dựa vào năng lượng dự trữ để du hành trong vũ trụ từ 7 đến 12 ngày. Hơn nữa, phí tổn chế tạo ra máy bay này cực thấp.

Đây là công nghệ cao của người Carol, là một trình độ có thể thay đổi toàn bộ liên minh.

Nhưng đây chỉ là một phần nhỏ của nền văn minh Carol mà thôi.

Tư Thần nói: “Tôi biết rồi.”

Một lát sau, cậu hơi nhíu mày: “Nhà họ Quý đâu?”

“Nhà họ Quý bỏ phiếu chống, cũng đã giúp đỡ cho cả nhà họ Tống và nhà họ Sở trong việc kia, nhưng nhà họ Quý không phải một đế chế ở cả liên minh, một phiếu chống cũng không có tác dụng gì nhiều. Ngoài ra...” Thẩm Nhạn Hành chần chờ một lát: “Không thấy... Quý Sở Nghiêu.”

Đồng tử Tư Thần co rút lại: “Cái gì?” Tư Thần đã từng hỏi Tống Bạch, giữa ông và Đồ Linh thì ai mạnh hơn.

Tống Bạch râm rì không trả lời, nói rằng ông là một người bình thường tại sao phải so đo với một cỗ máy làm gì.

Khi đó, Tư Thân đã biết đáp án.

Quý Sở Nghiêu biến mất không thấy đâu, Tư Thần chỉ có nghĩ đến một khả năng, đó là con chip đánh cược giữa cậu và quản lý Z.

Nhưng —

Rõ ràng là cậu đã thắng.

Thẩm Nhạn Hành cảm thấy cổ họng đăng đắng: “Không tìm thấy cậu Quý. Lúc trước cậu ấy ở số liệu trung tâm của tàu Nữ Oa. Có một buổi tối phát hiện ra một chuỗi số liệu dị thường, điện lưu vượt quá 60A/km, tàu Nữ Oa liền khởi động hình thức phòng hộ, nhanh chóng di dời căn cứ. Nhưng ở bên trong lại không có cậu Quý.”

“Khi nguy hiểm được xử lý, bà Thanh Chu lại lên tàu Nữ Oa tìm kiếm nhưng vẫn không thấy Quý Sở Nghiêu.”

“... Cũng không có xác.

xx*x*%

Thành Bạch Đế.

Đại sảnh hội nghị.

Đại biểu của nhà họ Thẩm là Thẩm Phụng Khê, là giám đốc quản lý của Chế Tạo Hỗn Độn ở chi nhánh khu Tây Nam, còn có một người khác là em họ, Thẩm Linh Khê. Năm nay ông 69 tuổi, cấp Năm, nhìn qua chỉ mới hơn 30 tuổi, đúng là trẻ tuổi, khỏe mạnh. Ngay từ lúc bắt đầu cuộc họp, Thẩm Phụng Khê đã đưa ra yêu cầu của nhà họ Thẩm: “Bao năm nay, tài chính xoay vòng của thành Bạch Đế không hề ổn, đều đi mượn tiên khắp nơi; bây giờ tiên nợ đối với Chế Tạo Hỗn Độn gồm tiền vốn thêm tiền lãi đã hơn 9000 tỷ điểm tín dụng...

“Tóm lại, tôi đại diện cho tiếng nói của liên minh, đến đây để thanh toán nợ nần.”

Hai người đều họ Thẩm nhưng không có huyết thống liên quan đến gia tộc, đứng đậy đập bàn hùng hổ nói không hề khắc chế.

Thẩm Nhạn Hành đã được đào tạo nhiêu năm, dù người đàm phán là một tên nắng mưa thất thường, hắn vẫn rất am hiểu.

Nhưng chuyện này cũng không thay đổi được một việc. Thế giới này không cần nhiều đạo lý như vậy. Yếu ớt, nhỏ bé là căn nguyên tội lỗi.

Thẩm Phụng Khê nở nụ cười lạnh: “Cậu cho rằng đây là yêu câu? Không, đây là thông báo. Vẫn chờ nhà họ Quý đến cứu mạng? Quý Sở Nghiêu chết rồi... À, sống chết không rõ, Quý Tư Thành vì tìm con trai mình mà trọng thương ốm đau nằm liệt giường. Cậu nghĩ ai muốn tàu Nữ Oa nhất nào? Là Chế Tạo Hỗn Độn thôi hả? Cậu gọi điện thoại thử xem, bây giờ gia chủ nhà họ Quý có trả lời cậu hay không?”

“Không có Bạch Đế ở thành Bạch Đế, chỉ cần một cơn gió thổi qua, rau dưa bên trong đều sẽ chết hết. Cậu thân là người quản lý, phải suy nghĩ cho kỹ. Tôi không quan tâm đến mấy chục triệu người ở thành Bạch Đế, còn cậu chẳng lẽ lại không quan tâm?”

Giọng điệu của Thẩm Phụng Khê hoàn toàn là uy hiếp, bọn họ nhất định phải có được Nữ Oa. Khoa học kỹ thuật của Nữ Oa đương nhiên có thể cải thiện điều kiện, chất lượng cuộc sống của nhân loại, nhưng quan trọng nhất, đó chính là công nghệ đen, vũ khí nóng, sức chiến đấu của các tiến hóa giả cơ giới. Thẩm Nhạn Hành im lặng thật lâu.

Trước khi hắn tham gia đàm phá, hắn và những người khác cũng đã nghĩ nhiều cách.

Ví dụ như tiến hành phản kích bằng tàu Nữ Oa.

Người Carol sống tốt ở thành Bạch Đế, nhưng mục tiêu lớn nhất vẫn là bảo vệ người Carol, truyên thừa và giữ gìn nên văn minh của mình.

Lần trước đoàn đại biểu của Chế Tạo Hỗn Độn đến thành Bạch Đế đều là các trường đại học, các công ty đem đến hợp đồng làm thuê. Mỗi người Carol đều nhận được một một hợp đồng béo bở. Làm công ở thành Bạch Đế so với làm công ở một công ty trong Khu An toàn, đối với bọn họ, hai điều này không khác nhau mấy.

Tổ trưởng Thanh Chu cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ thở dài một tiếng, nói rằng nếu có khả năng, bà vẫn thích sống ở thành Bạch Đế hơn.

Nhưng có một số việc chưa bao giờ nghĩ đến, lại có thể xảy ra.

Thẩm Nhạn Hành cũng nghĩ đến việc xin chỉ viện ở bên ngoài. Hắn đã liên lạc với nhà họ Quý, nhà họ Tống, thậm chí là cả nhà họ Trần và nhà họ Lâm chỉ có quan hệ hơi tốt một chút. Mọi người cũng đã nỗ lực, và cũng đã thấy kết quả.

Thẩm Nhạn Hành nghĩ rằng hắn đã dùng hết bản lĩnh của mình. Ở đây là nơi có tần suất phạm tội thấp nhất liên minh, giá nhà thấp nhất, không có phân chia cấp bậc công dân, càng không có hợp đồng lao động 200 trăm năm đổi một lần của Khu An toàn.

Vì thành Bạch Đế, Tống Bạch đã trả giá rất nhiều điều. Và những điều đó chỉ có một mình ông có thể chỉ trả nổi.

Thẩm Nhạn Hành may mắn trở thành người quản lý của thành Bạch Đế là vì hắn là người quản lý của Tư Thần do Bạch Đế sắp xếp.

Thẩm Nhạn Hành tới Tống Bạch và Tư Thần, đột nhiên có chút uể oải.

Qua một đoạn thời gian nữa, có thể là 10 năm, cũng có thể là 20 năm, thành Bạch Đế cũng sẽ không khác gì những Khu An toàn khác. Thẩm Phụng Khê nhếch miệng: “Ký đi. Tôi bận lắm, lát nữa tôi còn phải đi gặp bà Thanh Chu nữa.”

Giọng điệu cay nghiệt tràn ngập khinh khi.

Thẩm Nhạn Hành cầm bút, mở nắp bút, máy truyền tin lại vang lên tiếng thông báo.

Cố vấn của Chế Tạo Hỗn Độn thì thầm: “Ôi trời, thật là không hiểu chuyện chút nào, sao mà lại không bật chế độ im lặng khi đi họp vậy.”

Âm thanh thông báo này được cài đặt đặc biệt, vang lên chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là thu được tín hiệu của Tư Thần.

Thẩm Nhạn Hành quăng cây bút: “Chờ một chút, buổi chiều bàn tiếp.”

Nói xong, hắn cũng không giải thích gì, nhanh chóng rời khỏi phòng họp, đi sang phòng nhỏ bên cạnh. Thẩm Phụng Khê vô cùng khinh bỉ hành vi kéo dài thời gian của Thẩm Nhạn Hành.

Kéo dài tới buổi chiều thì làm được gì? Bạch Đế còn sống lại được à?

Nhìn từ góc độ nào cũng thấy rằng việc phá sản đã là chuyện như ván đóng thuyền.

Điều khiến Thẩm Phụng Khê buồn rầu là việc phân phối di sản của thành Bạch Đế. Nhà họ Thẩm là nhóm người tích cực dẫn đầu, đương nhiên là muốn lấy nhiều hơn một chút.

*xx**%

Giang Xuyên và thành Bạch Đế cách nhau rất xa.

Đi xe bình thường phải tốn đến hơn 10 ngày, bây giờ có máy bay thì lộ trình còn khoảng 4 giờ. Máy bay được điều khiển tự động, số lượng cyber quản gia ở cabin còn nhiều hơn số lượng hành khách.

Sắc mặt của Tư Thần vẫn tĩnh lặng như mặt nước, cậu ngồi trên ghế sô pha đọc lịch sử trò chuyện.

Quan Tinh ở trong phòng y tế, đang tiếp nhận kiểm tra của bác sĩ cyber.

Quan Tinh là người ngoài hành tinh. Dù không có biểu hiện bài xích khí hậu nhưng vẫn phải kiểm tra một chút thì mới yên tâm được.

Trong thời gian Tư Thần biến mất, tài khoản mạng xã hội nhận được rất nhiều tin tức.

Cậu loại bỏ hết tất cả, bấm vào khung chat với Quý Sở Nghiêu.

Đối phương nhắn ít hơn cậu nghĩ, hơn nữa chỉ tập trung vào khoảng tháng 6 năm nay. ( Anh đến Mê cung, ở bên ngoài, nhưng không nhìn thấy X. }

[Hôm nay búp bê đã nát rồi, nhưng anh biết em không sao đâu. }

(Em sẽ không sao cả. }

( Anh muốn lừa Y ra, nhưng nó quá cẩn thận, nó vẫn luôn ở Biển ý thức. }

(Hôm nay Z chủ động tìm thấy anh, anh nghĩ là có liên quan đến em. Anh đã nhớ kỹ tọa độ của Z. } Tin nhắn cuối cùng là vào buổi tối mà Quý Sở Nghiêu mất tích.

[ Anh tìm thấy cánh cửa rồi. ] Tư Thần đọc tới đây thì vươn tay, nắm lấy chìa khóa rỉ sét ở trong túi.

Có chút lạnh.

Người mà Tư Thần quen biết không nhiều, Thẩm Nhạn Hành lại không thể rời khỏi phòng họp, người đến đón cậu là Tống Tử Ngọc.

Khi nhìn thấy Tư Thần, biểu tình của Tống Tử Ngọc cực kỳ kích động: “Anh không sao là tốt rồi, Thẩm Nhạn Hành cũng đã nói với em, nhưng em không tin nổi!"

Cậu đã gầy đi rất nhiều.

Thời gian dài trôi qua, Tống Tử Ngọc vẫn ở cấp Năm, thậm chí còn bị tụt lại vê sau.

Tư Thần nhìn qua bụng cậu, to. Hề Hòa vẫn chưa sinh ra, nhưng thể tích đã rút nhỏ không ít. Bào thai vẫn đang hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ.

Lúc trước chất dinh dưỡng đều do nhà họ Tống cung cấp, thức ăn gửi đến thành Bạch Đế mỗi tháng đều có giá trị lên tiên triệu.

Bây giờ Tống Tử Ngọc chẳng khác gì một cái xác chết biết đi.

Tư Thần mỉm cười: “Tôi không sao.”

Trên đường đi đến thị xã Hoa Nguyên, Tống Bạch đã cho Tư Thần một danh sách số điện thoại liên lạc khẩn cấp.

Ông nói rằng những người này nợ ân nghĩa, có một số người còn nợ mạng sống. Họ đều là những người ở tâng trên của các gia tộc lớn và các tập đoàn. Tư Thần không hiểu các quan hệ vì lợi ích rối rắm phức tạp, cậu chỉ biết trong buổi bỏ phiếu có một số ít người bỏ phiếu chống, còn phần lớn là mặc kệ hoặc im lặng. Cho nên cậu không gọi những số điện thoại này.

Tống Tử Ngọc cảm thấy Tư Thần ở trước mặt mình thật xa lạ.

Cậu biết tính cách của Tư Thần khá lạnh nhạt, trong hoàn cảnh trưởng thành của thiếu niên, sự lạnh nhạt là một loại bảo hộ.

Nhưng khi đó Tư Thần dù có lạnh nhạt, ít nhất vẫn còn nhân khí.

Bây giờ, Tống Tử Ngọc không cảm nhận được một chút nhân khí nào.

Cậu cảm thấy cậu đã vào không gian gấp khúc với Tư Thần hai lần, còn thiếu chút nữa là chết chung với nhau, vốn dĩ là cũng khá thân thuộc. Nhưng hiện tại, cậu đứng đây chỉ cảm thấy thật bất an và lo sợ.

Tư Thần không nhìn cậu.

Thiếu niên đang xem ngày tháng: “Tôi ở trên máy bay, đã suy nghĩ rất lâu.”

Tống Tử Ngọc: “... Ữm?”

“Tôi không có nhà. Viện phúc lợi ở Trang Sơn không phải nhà tôi, ký túc xá của đại học Đông Lam cũng không phải, phòng ký túc xá nhân viên của Gen Xà Trượng cũng chỉ cho tôi ở tạm. Ngôi nhà mà tôi có được lân đầu trong đời là ở thành Bạch Đế, là ngôi nhà tôi và Quý Sở Nghiêu sống với nhau sau khi kết hôn.”

“Nếu thây Tống Bạch không ngăn quản lý Z ngay từ đầu, cũng không xảy ra những trò chơi kia, mặt trời sẽ rơi xuống đất, tất cả mọi người ở đây sẽ trở thành đồng Tâm Hồn” “Thầy không nợ tiên một kẻ nào.”

“Tôi muốn về nhà, nhưng bọn chúng lại làm bẩn nhà của tôi.

Bọn chúng không chỉ có những kẻ ở những tập đoàn nào đó, mà còn bao gồm cả quản lý.

Giọng điệu của Tư Thần rất bình tĩnh.

Suy nghĩ của cậu cũng rất bình tĩnh, cơ chế phòng ngự của tâm lý đã khiến cậu phải bình tĩnh.

Tư Thần giống như một người sa chân vào đầm lầy, cậu biết rằng nếu gây nên động tác quá mạnh sẽ khiến cậu càng hãm sâu vào bùn, vì vậy phải bình tĩnh.

Bi thương không có thanh âm.

Tống Tử Ngọc sau khi cải tạo sinh vật có một đặc tính, gọi là “Cảm giác nguy hiểm”, tác dụng phụ của việc có thể cảm giác được nguy hiểm là cảm giác được cả cảm xúc của người khác.

Trong phút chốc, thiếu niên cảm nhận được một nỗi đau thương cực kỳ mãnh liệt, giống như là một con sóng thân đổ ập xuống.

Cảm xúc bất thình lình dâng lên khiến cho Tống Tử Ngọc phải ôm lấy tim quặn đau, gào khóc thật to, khóc cả nửa ngày cũng không thể bò dậy nổi.

Tư Thần vươn tay nâng thiếu niên dậy.

Tư Thần nói: “Trên máy bay còn có hai đứa nhỏ, đều là con nuôi của tôi. Cậu giúp tôi chăm sóc chúng, dẫn chúng về nhà, ghi danh hộ khẩu, tôi sẽ về trước 8 giờ tối”

Tư Thần dừng một chút: “Báo trước cho cậu, tôi sẽ cho cậu làm chủ tịch của Chế Tạo Hỗn Độn.” 22.09.22 x** 22() ***
Bình Luận (0)
Comment