c219
c219c219
Chương 218: Trường mẫu giáo Hoa Nguyên (Kết thúc)
Edit: jena
Học, ăn, tập thể dục, ăn, làm bài tập, ngủ.
Thức dậy, bắt đầu một ngày mới.
Sau hàng trăm năm, Quan Tinh cảm thấy ngay cả cảm xúc chán chường cũng đã trở nên dư thừa.
Sự xuất hiện của Tư Uyên là một sự cố nho nhỏ trong suốt mấy trăm năm qua.
Thỉnh thoảng làm bài tập trên lớp, gặp những bài toán khó, Quan Tinh thường sẽ nhớ đến những trò gian lận mình từng giúp đỡ một người mà bạn đã không còn ở đây nữa.
Trong đầu nó, một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Bạn ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Quan Tinh không phản bác, tâm trạng cũng không tết: “Mình biết."
Quan Tinh không phải một đứa trẻ, và cũng không bị thiểu năng, việc ngắm sao mỗi đêm giống như việc nó có thể nhìn vào trái tim mình qua một mặt gương.
Đôi khi Quan Tỉnh nhớ đến người bạn kia.
“Nếu không có vấn đề gì, Tư Uyên hẳn là đã bị nướng chín từ lâu. Trường Sinh Uyên không cân phải chín kỹ. Thịt sẽ đắng và dai nhách nếu nấu quá chín. Chỉ cân chín một nửa thôi.”
Quan Tỉnh siết chặt cây bút. Quan Tinh đã nghĩ đến. Nhưng nó cảm thấy nếu bỏ sót một điều gì đó thì thực sự còn khó chịu hơn là chết. Trên thực tế, có một cách để thử xem Tư Uyên bây giờ như thế nào, nó chỉ cần nhấc bút lên rồi vẽ."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Nhưng Quan Tinh không muốn biết, nó thà tự lừa dối chính mình.
Quan Tinh làm xong phép tính trên tờ giấy, đưa cho giáo viên nhận xét, chớp mắt đã đến giờ tan học.
Nó nhét cuốn vở vẽ và bút vào cặp, đi bộ đến khu chờ xe, đợi chiếc xe bus chở học sinh luôn đến đúng 6 giờ chiêu mỗi ngày.
Ở phía xa, một giáo viên hôi thối với bộ xương lòi ra ngoài vừa bước ra từ văn phòng.
Quan Tinh có ấn tượng về giáo viên này, đây là giám thị của trường mẫu giáo, chịu trách nhiệm về các công việc hành chính trong trường.
Vì chỉ còn một học sinh là Quan Tinh nên nó thường không xuất hiện thường xuyên.
Giáo viên có vẻ do dự, nó mím chặt môi, da thịt thối rữa trên người không ngừng rơi rớt ra ngoài theo từng bước đi.
“Lí Quan Tinh.” Giọng giáo viên khàn khàn, thậm chí còn hơi tức giận: “Phụ huynh đến đón em.”
Vẻ mặt của Quan Tinh ngơ ngác.
Nó cảm thấy mình đang đi bình thường trên đường thì có một quả bóng nào đó bay tới đập vào đầu, khiến nó choáng váng.
Xe bus của trường luôn chạy theo hướng căn tin, nhưng lần này, xe lại chở Quan Tinh đi đến hướng ngược lại hoàn toàn. Quan Tinh nhìn thấy cổng sắt của trường mẫu giáo. Khi mới xây, trường mẫu giáo được xây trùng với cục Thần Quái nên cổng sắt được làm bằng một loại hợp kim đặc biệt, thời gian sử dụng kiên cố, vững chắc hơn kim loại bình thường nhưng bây giờ nó cũng đã rỉ sét, mục nát dần.
Quan Tinh ló đầu ra ngoài, bàn tay nhỏ đặt trên cửa sổ run rẩy không thể khống chế.
Nó nhìn thấy có hai người đang đứng ở trước cổng trường, một lớn một nhỏ.
Tư Uyên cũng đã nhìn thấy xe bus trường đang đến gần. Nó nhảy cẵng lên tại chỗ, gọi Quan Tỉnh từ xa.
“Quan ~ Tinh!"
Quan Tinh bị cảm xúc choáng ngợp trong lòng khiến cho đầu óc xây xẩm, nó bất giác nở một nụ cười, vẫy vẫy tay một cách dè dặt.
Xe bus trường dừng ở ngay cổng.
Tư Thần lấy thẻ nhân viên vừa lấy được từ phòng giáo vụ đưa cho giám thị, giọng điệu lịch sự, đường hoàng: “Xin chào, tôi đến để đón trẻ.”
Quan Tinh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
Giáo viên trông nghiêm túc và có chút xấu tính, nó kiểm tra giấy phép rất nhiều lần, cố gắng tìm ra sơ hở nhưng cuối cùng thất bại.
Vì vậy, nó chỉ có thể nói: “Cậu đến đúng giờ đón trẻ, hôm nay Quan Tinh ở trong trường cũng rất ngoan.”
Nó buông lỏng tay.
Cổng trường mẫu giáo từ từ mở ra, Quan Tinh nôn nóng lao ra ngoài. Ở những tòa văn phòng phía xa, nhiều cửa sổ được bật mở. Vô số bóng người đang nhìn theo bóng lưng của Quan Tinh, có người nhẹ nhõm, có người ghen ty hoặc phẫn uất.
Không có xiềng xích trên người Quan Tinh, nhưng ngay khoảng khắc nó vừa ra khỏi trường mẫu giáo, nó thực sự nghe thấy tiếng xiêng xích đứt gấy.
Quan Tinh ôm Tư Uyên rồi bật khóc.
*xx*+*%
Lí Truy Nguyệt không kết hôn, thế hệ nối tiếp duy nhất được pháp luật công nhận là người con nuôi Lí Quan Tỉnh.
Tư Thần nhận nuôi Quan Tinh, tương đương với việc tiếp quản di sản của người phỏng vấn. Tư Thần tìm một máy ATM, đưa thẻ ngân hàng của người phỏng vấn vào, hỏi bâng quơ: “Mật khẩu là gì vậy?
Hoàn toàn không có ý thức mình đang ăn trên đầu trên cổ người khác.
Quan Tinh kêu lên một tiếng “Chi”.
Tư Thần: “Ô, 123456, đơn giản thế”
Máy ATM hiện lên số dư trong thẻ, dãy số bắt đầu bằng một số 6 và có tổng cộng 9 chữ số 0 ở phía sau.
Có thể thấy rằng làm việc cho quản lý khá là giàu có.
Tư Thần rút 300 đồng Tâm Hồn rồi trả lại cho tài xế taxi. Tài xế taxi muốn lái xe đi thì bị Tư Thần chặn lại. “Ông có bán chiếc xe này không? Giá bao nhiêu?” Tư Thần hỏi.
Tài xế muốn nói rằng nó không thể bán, nhưng ánh mắt của Tư Thần khẽ liếc ông một cái.
Nhiều năm vê trước, trường mẫu giáo có tổ chức một cuộc họp cho các nhân viên, tài xế là người bên ngoài nhưng hoạt động trong khuôn viên trường nên vẫn được vinh dự ngồi một nửa người ở trên băng ghế dài. Khi đó, hiệu trưởng đang phát biểu ở trên sân khấu, phong thái cũng điềm đạm, bình tĩnh, nhưng tài xế ngồi ở phía dưới lại run lập cập không ngừng.
Bây giờ, Tư Thân khiến ông cảm giác được sự áp bức tương tự.
Động vật ở tâng dưới của chuỗi thức ăn thường nhạy cảm với nguy hiểm nhất. Tài xế nuốt lời từ chối, trên mặt lộ ra nụ cười tươi roi rói: “Ai cũng là đồng hương, nói đến tiền bạc thì tổn thương tình cảm dành cho nhau quá. Để tôi tặng cậu, nếu cậu thích thì cứ lấy xe đi, tiền vốn cũng không nhiều.”
Tuy thế, Tư Thần vẫn gửi tài xế 600 ngàn đồng Tâm Hồn.
Thật tuyệt khi sử dụng tiền của người khác mà không phải suy nghĩ gì, cảm giác không tệ chút nào.
Máy ATM cũng không phun từng tờ tiền một mà nó giống như một máy in, in các mệnh giá thích hợp trên tiền giấy rôi dán nhãn đặc biệt chống hàng giả.
Vì không rõ có máy ATM ở bên ngoài có thể rút được tiên Tâm Hồn hay không nên Tư Thần rút hết số dư trong thẻ, nhét toàn bộ vào balo cùng với thẻ ngân hàng. Tờ tiền 6 tỷ nặng hơn dự kiến, Tư Thần cảm thấy hơi mệt khi vác trên lưng. Chuyển đổi thích hợp thì đây là 6 tỷ thể ý thức cấp 0, tương đương 6 tỷ mạng người.
Sau khi Tư Thần rút tiên xong, cậu cố gắng cạy vỏ kim loại của máy ATM.
Cậu muốn biết máy ATM được nối tới đâu.
Không có một đồng xu nào ở trong két dự trữ, chỉ có một cái xác ướp ở bên trong. Ngay khi nhìn thấy ánh sáng, xác ướp với tứ chi biến dạng hoảng sợ giơ hai tay lên che mặt, cả người cuộn tròn thành một quả câu, rùng mình một cái.
Khi còn sống, xác ướp là một nhân viên giao dịch ngân hàng, sau khi chết vẫn tiếp tục làm công việc giao dịch ở trong máy ATM. Nó cũng không biết những đồng Tâm Hồn này được đổi như thế nào, nó chỉ nhét tiên mặt qua lỗ.
Tư Thần cũng không làm khó cho nó. Dù hiệu trưởng đã chết nhưng kết giới của không gian gấp khúc vẫn chưa biến mất.
Vì hai thế giới đã hoàn toàn hợp nhất.
Tấm bảng “Công viên thị xã Hoa Nguyên” vẫn còn được cắm trên mặt đất, đi lên vài bước, ta có thể nhìn thấy trường cấp 2 Giang Xuyên đã sụp đổ.
Tư Thần ngồi ở ghế lái, không nhìn thấy gì nhưng cậu vẫn cảm nhận được linh khí mờ mịt xung quanh.
Sau khi nuốt hiệu trưởng, cậu cảm thấy giác quan của mình có thay đổi một chút.
Những sinh vật chiều cao mà người thường sợ hãi ở trong nhận thức của cậu bây giờ đã trở thành bột dinh dưỡng với các hương vị khác nhau.
Ví dụ như Quan Tinh ngồi ở phía sau có vị chocolate còn Tư Uyên thì có vị nhím biển. Tư Thần cắn lưỡi bằng hàm răng sắc nhọn của mình, cố kìm chế cơn đói.
Hai đứa trẻ rất hòa thuận với nhau, Tư Uyên cũng không ngại khi có thêm một đứa trẻ thứ hai ở trong nhà mình. Vì khi gia đình làm ăn lớn thì không chỉ có đứa thứ hai, dù có thêm 108 đứa thì đứa nào cũng có thể sống tốt được.
Chỉ là cả hai đang có cuộc tranh cãi nghiêm trọng vê việc ai làm “anh trai”.
Tư Uyên cảm thấy nó là con trưởng.
Quan Tinh cảm thấy nó lớn tuổi hơn.
Tư Uyên trông rất giống Tống Bạch, đôi mắt của nó cũng có màu đỏ như máu. Đây là chuyện bình thường, vì Tư Uyên là một phần được tách ra từ Tống Bạch.
Tư Thần không thể cảm nhận được hơi thở của Tống Bạch.
Cậu ngồi trên ghế lái, đột nhiên nói: “Quan Tinh, giúp cha tìm một người được không?”
Quan Tinh lấy một tờ giấy và một cây bút.
“Là Tống Bạch”
Tư Thần lấy điện thoại, tìm một lúc, phát hiện ra cậu không có ảnh chụp của Tống Bạch.
May mắn là cậu có kết bạn với Tống Bạch, lục trang cá nhân dài 160 năm, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một tấm ảnh tự sướng của Tống Bạch. Tống Bạch ở trong ảnh vẫn để tóc ngắn. Có vẻ như được chụp trực tiếp khi bật camera trước. Mắt bâầm tím, ánh mắt vô định không biết nhìn đi đâu. Cũng may là nhìn thấy rõ được cả mặt.
Trạng thái đăng kèm là “Tôi là ai?”
Có lẽ được ghi chú trước khi giáng duy.
“Là người này.ˆ
Quan Tinh cầm bút nguệch ngoạc hai nét trên giấy, nhưng phần màu đen lại không hiện ra.
Quan Tinh mím môi, lắc nhẹ đầu: “Chi.”
— Đi rồi.
Là một giọt nước hòa vào biển cả. Tư Thần có thể lái xe, nhưng không phải loại xe đã lạc hậu hơn một trăm năm.
Cậu mày mò một lúc, cuối cùng cũng khởi động xe thành công.
Điểm đến đầu tiên là nhà trọ An Tâm.
Vì không gian gấp khúc nên vị trí của nhà trọ có thay đổi một chút, may là vẫn còn mùi. Tư Thân đã nhận điện được một góc đường Bình An.
Cậu đậu xe bên đường, một mình bước vào nhà trọ.
Lúc trước, chủ nhà trọ Quách Quân Như đã giúp cậu dụ đám chó trắng ở trước cổng trường mẫu giáo rời đi. Không khí ở nhà trọ vẫn còn u ám, nhưng màu sắc của tấm di ảnh trên quầy lễ tân đã phai màu đi nhiều. Tấm ảnh đen trắng có một lớp ố vàng do bị phơi dưới ánh nắng mặt trời quá lâu. Chủ nhà trọ đang ngủ, theo thói quen nói: “Chào mừng quý khách đến nhà trọ..."
Nhưng khi nhìn thấy Tư Thần, cô giật mình tỉnh giấc.
Cô lẩm bẩm: “Cổng giới mở ra, thời gian và không gian của hai vũ trụ hòa vào nhau, tôi còn tưởng cậu chết rồi.”
Tư Thần lấy một đồng tiên mệnh giá 100 triệu đặt lên quây lễ tân: “Đây, gửi cô, có thể dùng để sửa chữa lại nhà trọ.”
Quách Quân Như nhìn tờ tiền: “Nhiều quá, ở đâu ra vậy?” “Di sản của cha nuôi Quan Tinh.”
Quách Quân Như sửng sốt, ánh mắt nhìn ra ngoài chiếc xe đậu ở bên ngoài.
Cô lẩm bẩm: “Vậy mà cậu lại làm được...” “Đúng vậy.
Chủ nhà trọ câm cây nhang, hít một luồng khói: “Tôi vẫn chưa nói xong. Hai vũ trụ hòa vào nhau, nhưng vẫn còn một tầng kết giới, chúng tôi đã thử nhưng không thể thoát ra ngoài được... Cậu có biết tôi nhớ tới gì không? Ao cá của chủ ao cá, chuồng heo của chủ trang trại. Tất cả đều được nuôi, chọn ra con béo nhất, bỏ lại những con gà con kê, khiến cho những con tôm con tép còn lại trong ao tự sinh tự diệt.”
Những sinh vật chiều cao ở thị xã Hoa Nguyên nghĩ rằng chúng sẽ có một nguồn cung cấp năng lượng vô tận khi những người lạ có thể bước qua cánh cổng và đến thế giới này.
Nhưng bất ngờ thay, tất cả đều ở lại với một thành phố trống rỗng.
Cổng giới là con đường để nối liền hai vũ trụ. Kết giới của không gian gấp khúc là sự bảo vệ của quản lý X dành cho thế giới bên ngoài.
Chủ nhà trọ mất hứng: “Tiếp theo cậu định làm gì? Nếu tôi đoán không lâm thì cậu đến từ Giang Xuyên đúng không? Tô đã tìm thấy sơ đồ của thành phố này trong đống đổ nát. Đây là một nơi tốt, nhưng tiếc là đã sụp đổ rồi. Mọi người cũng không thể ra ngoài được. Đi đi, từ nhà giam thị xã Hoa Nguyên để đến một nhà giam khác lớn hơn.”
Tư Thần không trả lời, gật đầu nhẹ: “Bảo trọng.”
Cậu có một nửa quyền hạn của quản lý X và có thể dẫn Tư Uyên và Quan Tinh ra khỏi không gian gấp khúc. Nhưng cậu không thể dẫn theo những sinh vật chiều cao này đi với mình.
Những sinh vật này trông có vẻ là những con người và động vật vô hại, đó là vì Tư Thần bình đẳng trước chúng, thậm chí chúng còn tỏ vẻ tôn kính với cậu. Nếu để những u linh thoát ra ngoài, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh những người ở thế giới này cảm nhận được thứ gọi là “Cuộc tấn công giáng duy.”
Chủ nhà trọ dường như đã đoán ra được điều gì đó, nhưng cô chỉ cười một cách thờ ơ: “Được, cậu cũng bảo trọng.
*xx*+*%
Tư Thần nhặt một tấm sắt bên đường, dùng lửa nung chảy một nửa rồi hàn vào ghế sau.
Chủ yếu là để tránh cho hai đứa trẻ bị xóc nảy rồi té.
Xe taxi màu vàng tươi chạy về phía ngoại ô thành phố. Tư Thần đi ngang qua đống đổ nát, nói một cách thản nhiên: “Đây là trường đại học của mẹ, và cha.” Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, như Tư Uyên vẫn cảm nhận được sự buồn bã của cậu, vì vậy nó im lặng quấn xúc tu quanh ngón tay út Tư Thân: “Chi.”
- Con ở đây mà.
Là một con Trường Sinh Uyên, Tư Uyên không biết đồng cảm là gì. Nó chỉ biết nó không muốn mẹ mình buồn. Đại học Đông Lam có học viện chuyên ngành quân đội. Giảng viên ở đây cũng khá tốt, hiệu trưởng cũng đã lên cấp Sáu.
Nhưng bây giờ không thể tìm thấy một người nào còn sống.
“Thầy vẫn là một giảng viên vinh dự của trường đại học Đông Lam.”
Khát vọng giải cứu thế giới nghe có vẻ viển vông nhưng trên thực tế, là con người, ai cũng có chung một số phận.
Quản lý không quan tâm mệnh giá trên đồng Tâm Hồn đến từ đâu.
Tống Bạch lựa chọn cứu vớt thế giới, đồng thời ông cũng đang cứu vớt chính mình.
Tư Thần muốn về nhà.
Cậu muốn quay về ngôi nhà ở thành Bạch Đế, ngủ một giấc thật ngon. Cậu mong rằng khi tỉnh dậy, trời sẽ sáng, Quý Sở Nghiêu sẽ ở ngay bên cạnh mình, Tư Uyên đang nằm cuộn mình thành một quả cầu ở trên ghế sô pha, Tống Bạch đã quen với việc gửi tin nhắn lúc 3 giờ sáng, giục cậu viết cho xong báo cáo ở trong không gian gấp khúc lần trước.
Nhưng một đồng xu đã vỡ hoàn toàn. Xe taxi bị hư nặng, rò rỉ tứ phía, gió thổi vào mặt khiến Tư Thần cảm thấy choáng váng, cả mặt cậu ướt nước. Sau 32 tiếng lái xe, cuối cùng Tư Thần đã dừng chân ở biên giới Giang Xuyên.
Ở đây có một kết giới màu đen. Tấm màn đen xuyên thẳng lên trời cao, không thể nhìn thấy điểm kết thúc. Đồng tiền trong túi áo cậu bắt đầu nóng lên.
Tư Thần nói với Quan Tinh: “Khí áp và thành phần không khí ở bên ngoài có thể khác một chút so với trong đây, nếu con không thấy thoải mái thì nhớ nói cho cha biết." “Da của con đang ở trong nhà của thầy, khi nào đến nơi, cha trả lại cho con.”
“Sau khi ra ngoài, cố gắng khống chế chính mình một chút nhé, những người ở bên ngoài hầu hết đều là người bình thường.” Quan Tinh gật đầu. Xe taxi chạy qua kết giới đen. Bên ngoài cũng là vùng ngoại ô. Ngoài ra còn có những chiếc máy bay không người lái đang tuần tra trên bầu trời. Ngón tay của Tư Thân nhịp nhịp trên vô lăng. Cậu có thể về nhà. Cậu nôn nóng muốn về nhà như mũi tên bắn. 22.09.22 xx**% 21 9 *xx**%