C218
C218C218
Chương 217: Cậu sẽ dẫn Quan Tỉnh về nhà
Edit: jena
Quản lý X vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng.
X hỏi lại Tư Thần: “Cậu nghĩ “Cậu là ai?”2”
Tư Thần mím chặt môi, nghĩ rằng nếu cậu biết thì cũng không cần phải hỏi X.
Trong giấc mơ ngày trước, cậu cũng đã nói chuyện này với X; cậu đã hỏi X rằng liệu cậu có phải là hình chiếu của X hay không.
Quản lý X không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Tống Bạch nói rằng ông sợ cậu là “tọa độ”. Tư Thần thành thật, mỗi khi nhìn thấy X, từ sâu trong lòng cậu cảm thấy có một sự thân thiết lạ thường, thậm chí còn có chút lưu luyến.
Nhưng sau khi trải quả nhiều chuyện trong không gian gấp khúc, cậu biết rằng cả cảm xúc và ký ức đều có thể được sửa đổi.
Tư Thần cầm ly nước trong suốt trong tay, che giấu nội tâm phức tạp: “Tại sao tôi lại giống cậu quá vậy?”
Ngón tay X gõ nhẹ xuống bàn ăn.
Giây tiếp theo, X biến hóa thành vô số hình ảnh pixel trước mặt Tư Thần.
Kết cấu của từng khối pixel rất đặc biệt, có một lớp ánh sáng mờ ảo biến hóa không ngừng thành một mạng lưới pixel ba chiều. Các lưới pixel được sắp xếp và kết hợp với nhau, người ngồi trước mặt Tư Thần trở thành Quý Sở Nghiêu.
Quản lý X nhướng mày: “Chào vợ yêu.”
Tư Thần sửng sốt.
Chắc chắn Quý Sở Nghiêu không bao giờ nói như vậy. Những ô vuông pixel không dừng lại ở đó, chúng lan ra, tập hợp lại, sau một giây, “Quý Sở Nghiêu” trước mặt cậu trở thành “Tống Bạch”.
X biểu diễn trọn vẹn suốt 3 phút. Những người xuất hiện có cả nam nữ, già trẻ, một số người Tư Thân biết, một số người thì không.
Cuối cùng, quản lý X đổi lại thành Tư Thần.
X nói: “Đây, không phải do cậu giống tôi, mà là tôi giống cậu.” Tư Thần đầy suy tư.
“Thế nên, cậu không cần hỏi cậu là ai, chỉ cần cậu có thể xác định được bản thân là ai.” Quản lý X nhặt những con chip trong khu đặt cược rôi ném vào tay Tư Thần: “Nếu cậu muốn đi tìm đến tận cùng thì giữ kỹ chìa khóa này đi.”
Tư Thần giơ đồng xu màu hổ phách trong tay. Bên dưới lớp keo mờ có một chiếc chìa khóa lạ mắt được bịt kín. Cậu dùng lửa nung chảy đồng xu, lấy đạo cụ bên trong ra.
Một dòng thông báo của hệ thống xuất hiện trước mặt cậu: Í Chúc mừng người chơi Tư Thần đã nhặt được chìa khóa của quản lý Z]
Chỉ có một lý do chứng tỏ dòng thông báo này vẫn còn xuất hiện, đó là Tư Thần vẫn còn ở trong tấm gương bạc hai chiều. Quản lý X đứng dậy khỏi ghế: “Lúc trước tôi luôn nhìn cậu rời đi, lần này để tôi rời đi trước nhé.”
X dựng xe đẩy thức ăn bị đập nát từ dưới đất lên, lắc hai cái, chiếc xe quay về bộ dạng ban đầu.
X đẩy chiếc xe đi ra khỏi căn phòng.
Một cánh cửa xuất hiện từ thinh không, từ từ mở ra như một cái miệng há to nuốt chửng con người.
X bước đến bên cánh cửa rồi hơi khựng lại.
X quay đầu, nheo mắt: “Sự thật có quan trọng đến như vậy không? Thường thì ngu dốt cũng là một loại hạnh phúc đấy.”
Nói xong, X bước vào màn đêm, cánh cửa liền biến mất. Tư Thần ngồi ở bàn ăn, nhấp một ngụm rượu của quản lý X. Cậu không thích mùi rượu, nhưng thức uống này có vị như nước ép đào, rất thơm.
Nhưng giây tiếp theo, Tư Thần quay đầu, phun toàn bộ nước ra ngoài.
Thức uống trong suốt lại có vị như máu loãng, từ từ chất lỏng hiện hữu thành màu đỏ rực.
Cậu chặn nước bọt, cố gắng kiêm lại lượng máu nhỏ đang dồn xuống cổ họng, nhưng không thành công.
Một xúc tu nhớp nháp lạnh lẽo bò lên cổ Tư Thần.
“Mẹ ơi?”
Tư Uyên hỏi đầy lo lắng.
Tư Thần đáp: “Mẹ không sao.”
Tư Uyên im lặng chui về. Có một trạng thái gọi là căng đầy đến mức trống rỗng. Cậu ăn quá nhiều.
Xét công tâm, hương vị của Z khá ngon, nhưng hàm lượng chất béo quá cao, ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy cổ họng.
Tư Thần nhặt những đồng xu còn lại trên bàn.
Hai đồng xu thuộc về cậu đã biến thành hai miếng kim loại bình thường, những vật thể như hóa thạch ở bên trong đã biến mất.
Nhưng đồng xu của hai quản lý vẫn còn.
Tư Thần suy nghĩ một lúc, tìm gương bạc hai chiều rơi trên mặt đất.
Trong gương có người pixel đại diện cho cậu. Sau khi nhấp vào, mặt gương xuất hiện hai lựa chọn, một là xem thông tin người chơi; hai là thoát khỏi trò chơi.
Nút đăng xuất màu xám lại sáng lên.
Tư Thần nhấp vào lựa chọn đầu tiên.
— Họ tên: Tư Thần
- Cấp: 9 (+1)
— Đặc tính: Đại thực bào LV.10, Dương vô cực LV.9, Phòng ngự tuyệt đối LV.5
— Trang bị: Tư Uyên
- Đạo cụ: Gương bạc hai chiêu, Chìa khóa quản lý Z, 0.5x,0.5Z
- Giá trị sinh mệnh: 49/100 (Đang phục hồi) Tư Thần nhấp vào đồng xu có mệnh giá 0.5x, một thông báo mới xuất hiện trên gương.
— 0.5x
- Giới thiệu: Quản lý X rối rắm việc người giấy có nhân quyền hay không từ lâu, từ đó nảy sinh mâu thuẫn với Y và Z. Đồng xu này đại diện cho một nửa quyền hạn của quản lý X và không thể chuyển nhượng. Chỉ có thể sử dụng được trong thế giới của các quản lý (Mê cung / Biển ý thức / Luân hồi).
— [ Sử dụng (Đang đóng băng) / Bỏ qua]
— 0.5Z
- Giới thiệu: Quản lý Z đã chăn heo cả đời mình, nhưng cuối cùng nó lại bị một con heo rừng cắn đứt tay. “Cậu chờ đó cho tôi.”, quản lý Z nói một cách hăn học. Các điều kiện sử dụng tương tự như trên. — [ Sử dụng (Đang đóng băng) / Bỏ qua]
— Chìa khóa của quản lý Z
- Giới thiệu: Một chiếc chìa khóa như cây đũa thần, quản lý Z thích giữ nó ở trong bụng mình.
— [Tống hợp / Bỏ qua]
Tư Thần dùng ngón tay nhấn vào từ “Tổng hợp”.
( Thông báo từ hệ thống: Chúc mừng người chơi Tư Thần đã thu thập thành công ba chìa khóa của quản lý và đáp ứng các điều kiện tổng hợp.]
Trên mặt gương xuất hiện một thùng thuốc.
Ba chiếc chìa khóa pixel lần lượt được ném vào trong thùng, Tư Thần sờ túi, những chiếc chìa khóa ở trong túi đã biến mất. Một hiệu ứng ruy băng xuất hiện trong gương. Một chiếc chìa khóa mới toanh hiện ra.
Cậu có đạo cụ mới.
— Chìa khóa của chú chó có quyên hạn
- Giới thiệu: Chiếc chìa khóa này có thể mở bất kỳ cánh cửa nào, bạn sẽ đến thế giới thực sự. Đó là nơi gần Thần nhất, và là chuông heo sa đọa nhất. Bạn sẽ là người hy sinh cuối cùng, hay là một thanh kiếm diệt rông?
— [Nhặt/ Bỏ]
Tư Thần chọn “nhặt” không hề do dự.
Từ khi có được chiếc chìa khóa đầu tiên, cậu đã chờ đến ngày này, đương nhiên không thể vứt bỏ được. Một chiếc chìa khóa rỉ sét rơi ra khỏi mặt gương, đáp xuống chân Tư Thần.
Cậu cúi người, nhặt chiếc chìa khóa lên rồi cất vào túi một cách trịnh trọng.
Sau đó, Tư Thần rời khỏi trò chơi.
xx*x*%
Giang Xuyên.
Bầu trời tối đen, không thể phân biệt ngày hay đêm.
Trời vừa tạnh mưa, mặt đất ướt đẫm, hơi nóng bốc cao. Không gian gấp khúc vừa kết thúc ở đây, cả thành phố là một màu đỏ rực.
Dù là sợi nấm nhưng kết cấu của những thứ này không giống nấm lắm. Những hệ sợi dài màu đỏ bao trùm cả thành phố, xen lẫn giữa các tòa nhà, những sợi dài tạo thành một mạng lưới dày đặc. Nhìn từ trên cao trông chúng như một mạng lưới nơron thân kinh khổng lồ. Mạng lưới này không chỉ bao phủ cả trái đất, mà còn có cả bầu trời.
Nắng đen đã bị hấp thụ, sợi nấm tàn nhãn biến nó thành một chất lỏng đỏ ngầu. Những miếng thịt băm lắt lẻo treo trên mạng lưới như những mẩu thức ăn thừa.
Hai quả cầu trên trời và dưới đất được nối liên với nhau bằng hàng chục cây cột dày nặng.
Sử dụng các sinh vật dạng sợi thì cái tên Trường Sinh Uyên đã không còn thích hợp.
Chúng là “đại thực bào”.
Xúc tu của đại thực bào phát tán trên diện rộng đang dần khép lại ở trung tâm. Chúng tụ lại thành một quả câu, đan xen vào nhau, cuối cùng, chỉ còn một hình người ở trung tâm.
Hình người không trở lại bình thường ngay lập tức, trông nó như một khối hóa thạch liên tục lăn dài trên đường phố.
Sau đó, Tư Thần đã tìm thấy balo mà cậu đã để lại bên đường.
Không hổ là balo tốn nhiều tiền của mới mua được, nó vẫn còn chắc chắn như cũ. Bề mặt trên gân như đã bị đập nát, nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu tách balo, lấy quần áo trong túi ra, mặc vào, như vậy thì mới quay về hình người được.
Là một người phương Đông tương đối hướng nội, ăn mặc sạch sẽ, tươm tất ở ngoài đường mới giúp cậu có cảm giác an toàn được. X nói: “Chỉ có cậu mới có thể xác định được bản thân là ai."
Và Tư Thần luôn muốn ăn mặc sạch sẽ, tươm tất đã cho thấy rằng đạo đức thẩm mỹ bình thường đã ăn sâu vào nhận thức của cậu.
Dù cậu tiến hóa đến mức nào đi nữa, cậu vẫn là Tư Thần.
Tư Thần cài khuy áo, đeo găng tay.
Thuốc gen trong balo bị vỡ, Tư Thần đổ đống thủy tinh ra ngoài. Ngoài ra, cậu còn lấy điện thoại và một tờ hợp đồng lao động.
Cậu đã hoàn thành yêu cầu bất khả thi của người phỏng vấn.
Tư Thần mở điện thoại và tìm chức năng ghi âm. Cậu bật nút ghi âm, nói rõ từng chữ: “Tôi đã thắng.”
Dù cái giá để trả vô cùng khắc nghiệt, chưa kể quá trình để thực hiện cũng vô cùng nguy nan, nhưng cuối cùng, cậu đã chiến thắng.
Nhưng không có tiếng trả lời trên đài radio.
Người phỏng vấn đã chết từ lâu, những gì xuất hiện chỉ là một lập trình được cài đặt sẵn.
Ánh mắt Tư Thần quét qua quang cảnh đường phố: “Thị xã Hoa Nguyên đã nhập vào Giang Xuyên.”
Khi thế giới của Quan Tinh tiêu vong, trình độ công nghệ ở đó không cao, thị xã Hoa Nguyên cũng không phải một đô thị cấp cao.
Những tòa nhà cao hàng trăm tầng xen kẽ với những tòa nhà thấp bé cổ kính trông rất kỳ lạ. Vì trong không gian gấp khúc nên con đường quen thuộc cũng trở nên thật xa lạ.
Tư Thần suy nghĩ một lúc, mở ứng dụng xe công nghệ đi kèm với điện thoại, vô vọng gọi cho tài xế.
Nửa tiếng sau, một chiếc taxi màu vàng quen thuộc xuất hiện trước mặt Tư Thần.
Chiếc taxi đã tôi tàn hơn rất nhiều so với lân đầu cậu nhìn thấy, tấm kính xửa dường như va chạm với thiên thạch, vỡ nát và lồi lõm, cửa sau còn biến mất.
May mắn là không có cảnh sát giao thông trên đường. Xe taxi dừng lại bên cạnh Tư Thần, vẻ mặt tài xế cực kỳ kinh ngạc: “Cậu vẫn còn sống?”
Ông nhìn Tư Thần, rồi nhìn lên bầu trời xanh, giọng điệu thận trọng: “Hiệu trưởng đâu rồi?” Trước đó, sau khi chở Tư Thần đến nơi, ông ta đã nhấn ga bỏ chạy trước nên chưa kịp lấy tiền.
Ông không biết có chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng mặt trời đen trên bầu trời đã biến mất.
Tư Thần mở cửa xe, thắt dây an toàn: “Tôi nợ tiền xe trước, chở tôi đến trường mẫu giáo thì tôi sẽ trả sau.” Tài xế đạp ga. Chiếc xe nhỏ run rẩy chạy trên đường.
Tư Thần từ từ nhắm mắt lại. Có hơi buồn ngủ, ăn no thường sẽ dễ cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng Tư Thần không định ngủ ở đây.
Cậu vẫn nhớ lời hứa với Quan Tinh.
Cậu sẽ dẫn Quan Tinh về nhà.
22.09.22 *x+x 218 ***