C217
C217C217
Chương 216: “Tôi là ai?”
Edit: jena
Tư Thần thực sự không có quá nhiều ấn tượng về những gì quản lý X nói.
Thậm chí cậu còn không nhớ mình đã thỏa thuận với váy trắng khi nào.
Nhưng vì váy trắng nói là có, nên hẳn là có.
Tư Thần đã đoán được danh tính của váy trắng nên cậu không ngạc nhiên lắm.
Nhưng vẫn hơi sốc một chút. Một con sói nói rằng nó đã tin vào Phật nên chuyển sang ăn chay.
Điều này cũng không giúp cho những con cừu non sống gân nó được yên lòng.
Con chó trắng ở phía đối diện bàn ăn đan hai tay vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
0.5x, 0.5z, cộng với chìa khóa của quản lý Z, những thứ được đặt cược trong canh bạc này quả thật là kinh hoàng, nhưng tiếc rằng chỉ có ba người biết được.
Chiến thắng cuối cùng của bánh xe số phận vốn thuộc về người chia bài. Z là nhà cái, nhưng sự xuất hiện của X đã phá tan điều này.
Z thì thầm: “Bắt đầu thôi.”
Giây tiếp theo, bánh xe bắt đầu tự động quay tròn. Bánh xe hai màu đen trắng không ngừng quay, tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như một máy cắt hoạt động với tốc độ cao, tiếng cắt ồn ào vang lên khắp không gian.
Tầm nhìn của Tư Thần đã vượt xa người bình thường, thậm chí cậu còn có thể nắm bắt được tốc độ ánh sáng nếu cậu muốn. Nhưng cậu lại không thể nhìn thấy màu sắc trên bánh xe.
Điều này rõ ràng không khoa học.
Nhưng ở đây, mọi thứ đều phụ thuộc vào quy tắc.
Hệ thống khoa học xây dựng nên thế giới vật chất cũng giống như người nông dân thường cho gà ăn vào lúc 9 giờ sáng. Lúc đó bạn đến cho gà ăn, gà tây đã nghĩ rằng đó chính là một chân lý vĩnh hằng.
Quản lý Z đột nhiên hỏi: “Bánh xe này tên là Bánh xe Số phận. Không nhìn rõ là chuyện bình thường. Không một ai có thể nhìn rõ được số mệnh.”
Tư Thần mím môi không muốn nói.
Cậu thấy mình là một người không thích cam chịu.
Ví dụ như vây giờ, Tư Thần cảm thấy tay mình hơi ngứa, cậu muốn với tay lên và giữ lấy bánh xe, hướng mũi tên vê phía mình.
Con chó trắng trên đĩa ăn vẫn còn nóng, bốc mùi thơm phức, nhưng không còn ai quan tâm nữa.
Tinh thần của Tư Thần tập trung cao độ, một nửa chú ý đến bánh xe, một nửa chú ý đến quản lý Z.
Bóng đen dưới chân cậu không ngừng lan ra, chạy bên dưới tấm vải trắng, bỏ qua X đang ngồi ở chính giữa, không ngừng tiến đến đầu bên kia của bàn ăn.
Kỹ năng này cậu học được từ Tống Bạch. Khi bóng đen vượt qua, quản lý Z nâng chân lên, đạp thật mạnh xuống.
Sàn nhà trải thảm trắng rung chuyển. Rõ ràng là giãm lên bóng người nhưng trong phòng lại vang lên âm thanh kỳ quái như giẫm lên trái cây mọng nước.
Quản lý Z hỏi: “Rảnh rỗi à?”
Vì vậy, bóng đen từ từ lùi lại một chút.
Tư Thần thẳng thắn trả lời: “Tôi nghĩ rằng ông sẽ không tuân thủ quy tắc.”
Tư Thần cảm thấy bánh xe giữa không trung đã quay được cả một thế kỷ rồi mới từ từ dừng lại.
Màu đen và màu trắng dần dần tách ra, lòng bàn tay của Tư Thần đổ đầy mồ hôi.
Cậu đã có thể nhìn thấy hoa văn trên đó. Vùng đen mà mũi tên chỉ vào mới đi được một phần tư. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi bánh xe dừng quay, mũi tên sẽ ở vùng màu đen.
Như vậy thì người thắng cược là Tư Thần.
Tâm trạng của Tư Thần chỉ vui vẻ được trong chốc lát, giây tiếp theo, cậu nhìn chằm chằm quản lý Z.
Cậu không tin quản lý Z lại bình thản chấp nhận số phận như vậy.
Trên mặt Z chỉ có một cái miệng há rộng, không có biểu cảm gì.
Nhưng Tư Thần nghe thấy nó bật cười.
Ngay lúc đó — Quản lý Z bất thình lình phóng bàn tay khổng lồ của nó ra.
Khoảng cách giữa nó và bánh xe khá dài, nhưng cánh tay trắng như tuyết chỉ vừa vươn ra đã chạm tới bánh xe trong nháy mắt.
Bóng đen ẩn nấp từ nãy đến giờ bật lên khỏi mặt đất, ghì tay quản lý Z xuống bàn ăn.
Bóng đen hiển hiện thành một vật thể, đâm toạc lòng bàn tay của con chó trắng.
Máu có vị rượu vang đỏ nồng lên.
Đặc tính của đại thực bào khiến cho cánh tay của Z bắt đầu co lại như chất dinh dưỡng bị hấp thụ.
Quản lý Z không quan tâm, nó trực tiếp xé rách cánh tay. Vết thương vỡ ra đến đâu, miếng thịt đỏ vẫn phập phồng thở như sống, nhễ nhại chất nhây.
Phản ứng của Tư Thần rất nhanh, nhưng vẫn còn chậm một bước.
Các ngón tay của Z đã chạm vào bề mặt bánh xe, bánh xe sắp dừng quay.
Tư Thần nhìn sang váy trắng rồi phàn nàn: “Ông ta không tuân thủ quy tắc.”
Giống như một đứa trẻ bất mãn mách giáo viên của mình.
Nhưng X chỉ nở một nụ cười bất lực với thiếu niên.
X có khuôn mặt giống như Tư Thần, chỉ là khí chất dịu dàng hơn nhiều. Quản lý X cũng không phải người chia bài, là một người ngoài cuộc, số phận của X nằm ngoài nón ánh sáng.
Tư Thần sửng sốt trong giây lát, nhưng cậu cũng không thấy quá ngạc nhiên.
Ngón tay cậu run lên, cuối cùng cậu cầm thanh Nguyệt Bạch: “Xem ra quá trình không hề quan trọng. Trận đấu chỉ phụ thuộc vào kết quả.”
Vì không thể trả giá cho việc thua cuộc, cậu chỉ có thể tìm cách cầm cự, nắm chặt số phận của mình trong lòng bàn tay.
Chiến đấu cho đến khi một trong hai không còn kẻ nào có thể chạm tay vào bánh xe số phận.
Đôi mắt trâm tĩnh của Tư Thần cuối cùng lóa lên sát khí đè nén bấy lâu. Sau một khoảng thời gian ngắn, gió lốc nổi lên trong phòng ăn.
Vô số cánh tay mọc ra phía sau lưng quản lý Z, âm thanh vang lên nhớp nháp như bọt khí nổ trong đầm lầy. Có vẻ quản lý Z đang cười. Nó ngôi tại chỗ chờ đòn tấn công của Tư Thần, thanh thản như một vị Phật nghìn tay, mỗi bàn tay đều trang bị vũ khí sẵn sàng nghênh đón bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, ánh kiếm lao đến như ánh lửa đâm vào người quản lý ở phía đối diện.
Ánh sáng, rồi âm thanh.
Tiếng kêu của Bạch Nguyệt vang lên rất khẽ.
Thanh kiếm dài cắt đứt một đường như đang thu hoạch lúa chín tríu nặng. Gió nổi lên, chỗ cắt là sống lưng của con chó trắng. Tư Thần đã giết chó trắng rất nhiều lần, và biết đâm vào đâu để chúng mất sức sống nhanh nhất.
Lửa bùng lên, trong căn phòng trắng tinh, nơi nơi đều là lửa.
Trận chiến giữa hai con quái vật thường khó mà diễn ra tốt đẹp.
Trên mặt đất rơi rụng những cánh tay bị chặt đứt, đen, rồi trắng, thịt thối bắt đầu tan ra thành chất lỏng đỏ như máu.
Quản lý Z vẫn ngồi trên ghế, không nhúc nhích, vẻ mặt đầy thương hại và bao dung.
Thậm chí nó còn có tâm trạng muốn nâng ly rượu với X bằng cánh tay rảnh rỗi.
Bánh quay không bao giờ dừng lại. Thanh kiếm của Tư Thần tiếp tục chém xuống.
Z nói: “Có nhiều chuyện trên đời không thể hoàn thành chỉ dựa vào ý chí và sự chăm chỉ. Đó chính là số phận, Tư Thần, cậu đã nhận được sự ưu ái từ số phận thì cậu cũng phải nhận được sự tàn nhẫn từ số phận.”
Trong một thời gian ngắn, thịt thối rơi trên mặt đất chưa tan kịp, một lớp thịt mới lại chất đống lên như núi.
Câu trả lời của Tư Thần là cậu đấm thẳng vào mặt Z. Hộp sọ bị nứt, não của con chó trắng là những cái răng lởm chởm, chúng chảy dãi, cắm sâu vào da thịt Tư Thần.
Thiếu niên nhìn cái đầu đây máu trước mặt, máu chảy dọc trên mặt cậu, hòa cùng mồ hôi.
Tư Thần lẩm bẩm: “Tôi đã nói là tôi không tin vào số mệnh.” Mặt của quản lý Z trâm xuống.
Nó đứng dậy khỏi ghế, giơ bàn tay cao quý của mình lên, thụi vào ngực Tư Thần.
Tư Thần siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay có một lỗ thủng, bàn tay của con chó trắng đâm xuyên qua lỗ thủng.
Z tung hết sức, chính xương tay của nó cũng bị nứt gấy. Tư Thần bị đập mạnh vào tường.
Cậu không nói gì, thở hông hộc nặng nề. Máu đặc trào ra khỏi mũi, trong miệng nồng nặc mùi sắt.
Z dùng tay xé nát bàn tay lòi xương của mình, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu không tin thì sao?”
Máu đỏ rơi trên nền đất trắng xóa, đặc biệt chói mắt. Con chó trắng tái sinh rất nhanh, xác chết bên cạnh đã chất cao thành núi.
Cơ thể méo mó của Tư Thần bị nghiền nát hết lần này đến lần khác, bị quăng quật liên tục xuống đất rồi tan chảy.
Xác của cậu cũng chất thành núi.
Nhưng Tư Thần không có khả năng tái sinh như con chó trắng.
Tất cả đều đang tan ra, chiến đấu, va đập, chết chóc. Không còn ai quan tâm đến bánh xe quay, nhưng nó vẫn không dừng lại.
Tư Thần lại lao đến, dường như cậu không hề mỏi mậệt. Nguyệt Bạch đâm sâu vào cổ họng tên quản lý, cơ thể mềm xuống như cát, không khí rò rỉ khắp nơi. Đôi mắt Tư Thần lóe lên sự tàn nhẫn. Cậu nhổ bỏ từng chiếc răng của tên quản lý, mỗi cái răng bị bẻ gấy phát ra âm thanh như tiếng xé vải.
Cơn đau kéo dài khiến cơ thể của quản lý Z không ngừng run lên.
Quản lý Z thực sự muốn bật cười.
Nó nghĩ rằng có lẽ do nó làm quản lý quá lâu nên nó đã quên mất việc thi đấu trên cùng một sân khấu là như thế nào.
Quản lý Z không giỏi chiến đấu cho lấm, nó luôn xuất hiện trong tư thế đàn áp kẻ khác. Dù sao thì thức ăn cũng chỉ là thứ để ăn lót bụng.
Xét vê việc chiến đấu một chọi một, nó không phải là đối thủ của Tư Thần. Nhưng chuyện này có nghĩa lý gì không? Đây là lãnh địa của nó.
Nó có thể hấp thụ mọi mảnh vụn trên mặt đất và chuyển hóa thành năng lượng của mình. Tư Thần có làm được không?
Có những vết máu bắn đầy trên bốn mặt tường trắng xóa.
Chút máu này không hề uổng phí, liếm một chút, vách tường lại sạch sẽ mới tinh.
Khi Tư Thần rút hết chút năng lượng cuối cùng ra khỏi cơ thể, bánh xe dừng lại.
Và cậu sẽ trở thành vật hy sinh cho quản lý Z.
X chắc chắn biết, nhưng X không nói gì để cảnh báo.
X đã hoàn toàn trở thành một người ngoài cuộc không liên quan gì đến thiếu niên. Chỉ khi hậu quả của cuộc chiến ảnh hưởng đến mình, X mới giơ tay ngăn chặn. Gió từ từ yếu đi, lửa cũng lập lòe chớp tắt.
Luôn có ngày con người sẽ sức tàn lực kiệt.
Tay cầm kiếm của Tư Thần đã run lên.
Z muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng, sự hoảng sợ và mất mát trong đôi mắt của Tư Thân.
Nhưng vẻ mặt của Tư Thần vẫn bình tĩnh và kiên định từ đầu đến cuối.
Tâm trạng của thiếu niên dao động nhất là khi cầm trong tay ba con chip quan trọng nhất đời, giống như cậu có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào, giống như những con sóng ngâm không ngừng gầm gào dưới đáy biển. Trận chiến ở chiêu không gian cao hơn rõ ràng cũng ảnh hưởng đến chiều không gian thấp hơn.
Giang Xuyên.
Những vết nứt đã xuất hiện trên cây cột màu đỏ.
Thế giới vẫn đang gặp nguy hiểm. Quả cầu đen khổng lồ đã hạ thấp hơn một chút, càng ngày càng gần mặt đất. Tuy nhiên, nếu ta quan sát kỹ hơn, ta sẽ thấy rằng phân trên cùng của hỗn hợp đỏ sẫm được cấu thành từ sợi nấm và Trường Sinh Uyên lại không tiếp xúc với quả cầu đen.
Một cái cột nhỏ nhô lên từ đỉnh. So với quả cầu khổng lô, trông nó không có gì quá đặc biệt.
Nó chìm vào quả cầu đen như một tế bào ung thư tiêm ẩn. Trước khi căn bệnh bùng nỏo, hệ thống miễn dịch của cơ thể luôn nghĩ rằng có thể xử lý được tế bào ung thư này.
Quản lý Z là mặt trời.
Tống Bạch muốn ngăn cản, không cho mặt trời rơi xuống đất nên đã chọn cách phình to, giữ chặt nó vào lòng.
Ông đã hoàn thành được nửa đường. Vì mặt trời đã biến thành mặt trời đen. Nhưng mặt trời đen vẫn sẽ tiếp tục rơi xuống đất, và sớm hay muộn, nó cũng sẽ phá hủy toàn bộ canh bạc mà Tống Bạch đã đánh cược cả đời mình.
Tư Thần thì khác.
Tư Thần muốn giết chết mặt trời. Cậu biết rõ mặt trời không thể bị giết chết. X đã bí mật tiết lộ với cậu biện pháp duy nhất ở trong trò chơi.
Cậu sẽ nuốt chửng mặt trời.
Cả Tống Bạch và X đã giúp cậu gian lận, dù vậy, việc nuốt được quản lý Z vẫn khá khó khăn.
May mắn là Z chủ động lựa chọn nuốt chửng Tư Thần. Sự kiêu ngạo của nó đã khiến nó dù có tìm ra tế bào ung thư, nó vẫn khinh thường không thèm quan tâm, nó nghĩ rằng bản thân nó có thể giải quyết được, giống như nó đã xử lý Tống Bạch.
Tống Bạch cố gắng nuốt nó, nhưng đáng tiếc là không thể, Trường Sinh Uyên cấp 9 cũng không có một cái miệng rộng đến mức nuốt nổi mặt trời.
Tư Thần lại là học trò của Tống Bạch. Cậu còn quá nhỏ, tuổi trẻ thường nóng nảy, luôn quẩn quanh trong suy nghĩ làm sao có thể thực hiện được lý tưởng chưa hoàn thành của thây mình.
Điều quan trọng nhất là Tư Thần đã gây rất nhiều áp lực khiến nó phải lựa chọn việc nuốt chửng để bổ sung năng lượng và tái tạo cơ thể mới.
Bánh xe vẫn không ngừng quay.
Trong căn phòng nhuốm máu đỏ, khu vực của Tư Thần ngày càng thu hẹp, bóng đen của cậu đã bị dồn vào đường cùng.
Quản lý Z khổng lồ và mạnh mẽ.
Nguyệt Bạch gần như không còn vung lên nổi nữa.
Tư Thần vẫn đang cầm nó. Chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy Tống Bạch vẫn còn sống, ông sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào để giải quyết những chuyện này một cách nhẹ nhàng.
Cảm xúc này chắc chắn rất hèn nhát, nhưng Tư Thần thực sự rất nhớ thây mình.
Khi đau đớn tột độ, con người thường vô thức cất tiếng gọi mẹ.
Hình ảnh vê mẹ gân nhất của Tư Thần là mẹ nuôi, nhưng trong tiềm thức, vị trí này cậu luôn dành cho X. Nhưng váy trắng đã tránh ánh mắt của cậu.
Tư Thần dựa vào góc tường, ánh đèn trước mặt nhấp nháy không ngừng.
Thân thể của Tư Thần kiệt quệ. Cậu chỉ còn một lớp da dính vào xương, tóc xơ xác như rơm rạ. Sự trao đổi chất của cậu mạnh hơn nhiều so với người bình thường, dù tay bị đứt gãy vẫn có thể tự mình nối lại được. Nhưng bây giờ cả người cậu không ngừng co rút lại.
Không chỉ cơ thể của cậu đang teo tóp lại, cả linh hồn của cậu cũng vậy.
Ý thức của thiếu niên vốn là một ngọn hải đăng sáng chói, bây giờ chỉ còn lại một tia lửa có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.
Điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt của Tư Thần. Con mắt nhân tạo đã bị rơi rớt từ lâu trong cuộc chiến, con mắt còn lại Tư Thần vẫn ngời sáng đến chói lóa, khiến quản lý Z nhớ đến rất nhiêu kẻ khác.
Ví dụ như giám khảo trong gương, ở trong Metaverse, tất cả đồng đội của giám khảo số 6 đều đã trở thành một đống dữ liệu phế thải nhưng đối phương vẫn điên cuồng lao về phía nó. Để khen ngợi sự dũng cảm của người này, quản lý Z đã biến đối phương thành một tấm gương.
Nếu không có lòng trắc ẩn đó, Tư Thần đã không thể tìm thấy nó trong gương bạc hai chiều.
Thế nên, quản lý Z khinh thường sự thương xót.
Nó sẽ không mắc lại lỗi lâm tương tự.
Quản lý Z đứng dậy, chậm rãi đi vê phía góc tường: “Ta đã nói —”
“Ta là vô hạn.”
Nó lê thân hình nặng nề bước từng bước đến chỗ Tư Thần: “Những sinh vật như các cậu thường rất thích mơ. Heo thì nên ở trong chuồng heo. Đúng là có ánh sáng Soi rọi vào cậu, nhưng ta ghét ánh sáng.” Nó muốn dập tắt ánh sáng của Tư Thần, đạp cậu xuống bùn, quay trở lại lớp học mà cậu nên ở trong đó.
Bây giờ quản lý Z không giống một con chó nữa mà giống một con người, hoặc giống như một sinh vật hỗn hợp khó mà hình dung nổi. Nó đi một bước, một miếng thịt lại rơi ra.
Vì nó đã bị Tư Thần chém nhiều lần.
Cơn đau trên người đã tê dại từ lâu, nhưng quản lý Z vẫn rất tức giận.
Căn nguyên của sự tức giận là nỗi sợ cái chết.
Tư Thần dựa vào tường, cúi đầu và lẩm bẩm điều gì đó. Đáng tiếc rằng cậu bị thương quá nặng nên lời nói của cậu chỉ là một chuỗi âm thanh mơ hồ.
Và quản lý cũng không còn kiên nhẫn để lắng nghe cẩn thận cậu nói gì. Quản lý túm tóc của Tư Thần, lôi cậu lên khỏi mặt đất. Thanh kiếm trong tay Tư Thần rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cái miệng rộng dựng thẳng trên mặt quản lý Z mở ra đóng lại như loài cây ăn thịt người: “Cậu đã hối hận chưa? Ta đã cho cậu quyền lựa chọn rồi mà.”
Quản lý Z mở to miệng, giơ Tư Thần lên cao.
Tư Thần khế mở mắt, cảm thấy cậu đã từng nhìn thấy cảnh tượng này trong giấc mơ. Khi đó, cậu là một cây nấm nhỏ, người trông nắm đã giật cậu ra khỏi lớp đất và nuốt cậu vào bụng.
Khóe miệng Tư Thần khẽ co giật.
Điều này khiến quản lý Z rất bất ngờ, nó không hiểu vì sao Tư Thần vẫn có thể cười được. Giây tiếp theo, nó nghe thấy một âm thanh không rõ ràng: “Phịch.”
Quản lý Z vẫn giữ nguyên động tác, nhưng cả người nó đã cứng đờ ra.
Những tế bào ung thư bị chôn vùi trong cơ thể bắt đầu thay đổi.
Cơ thể trắng như tuyết của nó dần chuyển sang màu đỏ. Đó là sự phát triển của mạng lưới vi khuẩn.
Cơ thể khổng lồ căng phồng lên, và Trường Sinh Uyên đã thức tỉnh.
Nó chợt nhận ra điều gì đó, quay phắt đầu, nhìn X rồi gào lên: “Cậu - tên phản bội! Sao cậu dám!”
Đại thực bào, đây là đặc tính của quản lý X. Khi đó, X đã lấy đặc tính này đi và buộc nó phải thỏa hiệp với Y. Bây giờ, X đã giao thứ này cho Tư Thần.
X cũng không nhìn lại.
Quản lý Z sắp bùng nổ vì cơn giận, cơ thể của nó run lên không ngừng.
Nó cảm thấy ký sinh trùng của Tư Thần cấy vào người mình đang phát triển điên cuồng trong cơ thể, từng chút một gặm nhấm. Lúc đầu, nó nghĩ thiếu niên chỉ là một cục xương khó nhai, nó chưng bao giờ nghĩ rằng một món ăn tưởng chừng như vô hại lại có thể giết chết mình!
Quá trình ký sinh và thực bào không thể đảo ngược. Trước đó chúng không hoạt động vì vẫn còn đang ngủ đông.
Bây giờ, Tư Thần đã đánh thức cơ thể mình. Bạn cắt thịt heo, nấu chín và nhai, sau đó chỉ bộ xương khô ở bên ngoài kêu lên một tiếng, đống thịt trong bụng bắt đầu nhào lộn, gào thét đòi quay trở về với con lợn — chuyện này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Z. Động tác của quản lý Z trở nên tàn bạo hơn, mạch máu bật ra trên cổ, nó há to miệng, cố gắng nuốt chửng Tư Thần.
Nếu thực sự có cách để phá trò chơi, cách duy nhất chính là nuốt Tư Thân.
Nhưng một xúc tu đỏ sẫm đã chui ra từ trên người nó. Không chỉ nó, sợi nấm cũng bắt đầu xỏ xuyên qua quả cầu đen ở Giang Xuyên.
“Âm —"
Quản lý Z nổ như pháo hoa. Da trắng nứt toác, khối thịt đỏ đen không ngừng phun trào bắn ra đất nhưng những phôi thai bị nghiền nát.
Đó là một quả cầu thịt được cấu tạo từ các mạch máu chồng chéo hỗn loạn một cách kỳ lạ.
Quản lý Z bị nổ cũng không còn máu.
Tư Thần bị bùn đen bắn tung tóe lên người.
Cậu ngã xuống đất, phát ra những tiếng ho đau đớn từ lông ngực.
Quả cầu thịt kỳ lạ kia bước tới và ôm lấy Tư Thần: “Mẹ —JI”
Nó chui vào cơ thể Tư Thần, giống như vô số lần trước đây.
Tư Thần nôn ra một cục máu đông từ cổ họng. Cục máu rơi xuống đất, biến thành vài con chó như người có màu đỏ. Sau khi nuốt Z, cậu cũng có đặc tính của tên quản lý. Những con chó đỏ trông có vẻ do dự, cho đến khi bóng đen bao phủ lấy chúng.
Chúng nằm trên mặt đất, phần thân bị đè xuống, thanh quản phát ra tiếng sủa “ô ô ô ô”, chứng minh sự đầu hàng và lòng trung thành của mình.
Chúng đã bị bóng đen nuốt chửng.
Con mắt nhân tạo ở phía xa cũng bị bóng đen phủ lấy. Tư Thần nằm trên mặt đất một lúc lâu, cậu cảm thấy rất lạnh, đôi môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trông chẳng khác gì một xác ướp.
Một lúc sau, máu và nhiệt độ từ từ điều hòa lại trong cơ thể cậu.
Tư Thần mở mắt, loạng choạng bò dậy từ mặt đất. Bánh xe không biết đã dừng lại từ lúc nào, mũi tên chỉ vào vùng trắng.
Tư Thần bước lên và quay bánh xe, làm cho mũi tên chỉ thẳng vào vùng đen. Vết máu nổi rõ trên vùng màu trắng.
Chuyện này là bất hợp pháp, nhưng không còn ai có thể ngăn cản cậu.
Tư Thần nhìn quản lý X, giọng nói suy yếu: “Tôi thắng rồi.”
X trả lời: “Đúng vậy, cậu thắng rồi.”
Tư Thần không đi lấy phân thắng ở khu đặt cược ngay. Cậu kéo chiếc ghế bị ngã dưới đất dậy, lau sạch máu thịt bên trên rồi ngồi đối diện với X. Họ luôn đứng cạnh nhau, nhưng bây giờ, họ đang ngồi ở hai đầu tách biệt, có một rào cản vô hình ở chính giữa. Rào cản này đang lớn dần ở trong tim Tư Thần.
Quản lý X nâng ly rượu rỗng lên, trong hư không có một chất lỏng trong suốt trào ra, thơm mùi trái cây.
X đặt ly rượu lên bàn, nhẹ nhàng đẩy nó về phía Tư Thần: “Uống chút nước đi."
Tư Thần không cử động.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, vết thương bị đâm thủng đã lành lại, nhưng cơn đau vẫn lởn vởn trong tâm trí.
Cậu ngẩng đầu.
Cậu nhìn quản lý X, có cảm giác như đang soi gương. Tư Thần là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tôi là ai?” 21.09.22 mình thấy Thất Lưu mới up weibo mới mua thêm sách để làm tư liệu viết sách mới =)) có liên quan đến tôn giáo, chắc mình đặt gạch edit luôn bộ này vì tôn giáo khá hợp với chuyên ngành mình học
xx**% 21 7 *xx**%