C216
C216C216
Chương 215: “Trên người cậu cũng có... ánh sáng đấy.”
Edit: jena
Tư Thần cầm chiếc khăn lụa trong tay, vẻ mặt có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tính. Quản lý Z: “Biểu hiện của cậu rất thú vị."
“Nhiều năm qua, ta đã gặp rất nhiều người, cậu không phải người mạnh nhất, cũng không phải người có ý chí mạnh mẽ nhất, càng không phải người có bản chất chói lọi nhất... Z câm dao, từ từ cắt lên đĩa: “Dù là thức ăn thì cậu cũng đã vượt qua bài kiểm tra, và cậu đã đến với ta.” “Bọn họ muốn tiêu diệt các vị thân, một số người giống như thầy cậu vậy, thiếu hiểu biết nên cuồng vọng; một số khác thì có số phận đưa đẩy đến với ta, giống như tên phỏng vấn phản bội kia.”
Cái nĩa đâm vào miếng thịt một cách thô bạo.
Thịt trên đĩa phát ra tiếng kêu đau đớn.
Quản lý Z nói: “Thật không may là con người luôn có hạn. Còn ta thì vô hạn.”
Đĩa của Tư Thần trống không, cậu bình tĩnh đáp: “Nhưng tôi vẫn đến đây, có nghĩa là ông cũng như vậy.”
Cậu nhướng mày, giọng điệu khiêu khích: “Nếu ông thật sự phi thường đến thế thì sao không giết tôi đi, không muốn à?”
Quản lý Z không có nét mặt như người bình thường, có nghĩa là khó có thể cảm nhận được cảm xúc từ nó. Giọng điệu của quản lý Z đầy ẩn ý: “Tại sao ta không giết cậu ư?”
“Cậu nghĩ mình là con heo xổng chuồng, nhưng thật ra cậu chỉ là một con cá bị ném từ trên cạn xuống nước..." Tư Thần đã nghĩ rất nhiều về câu nói này.
Cậu đã nghe thấy ẩn dụ về con heo và chuồng heo từ Tống Bạch.
Lục địa và con cá khiến cho cậu nhớ đến trò chơi tên “Tiến hóa”.
Quản lý Z cắt ngang dòng suy nghĩ của thiếu niên: “Cậu có tin vào số phận không?”
Tư Thần trả lời mà không cần suy nghĩ: “Tôi không tin.” Quản lý Z sờ sờ cằm: “Ừm, bây giờ cậu có hai lựa chọn. Thứ nhất, tôi sẽ để cho cậu rời khỏi đây. À, có thể quay lại thị xã Hoa Nguyên, dù không thể hoàn thành vòng phỏng vấn thứ ba nhưng cậu vẫn có quyên dẫn Tư Uyên đi với năng lực của mình. Bây giờ cậu đã cấp 9, những thứ ở trường mẫu giáo căn bản không thể ngăn cậu lại. Chúng ta sẽ không liên quan đến nhau nữa.”
“Thứ hai, lấy hết chip ra, chơi trò chơi cuối cùng với ta.” Z dang rộng tay.
Những ngón tay mảnh khảnh mềm mại như sứa biển. “Đây là chip của ta.”
Một con chip to bằng một đồng xu xuất hiện trên tay y. Không giống với những đồng Tâm Hồn để mua sắm, đồng xu này trong suốt, màu hổ phách, có một chiếc chìa khóa được niêm phong ở bên trong.
Đồng xu được khắc một dãy số: 300. “Bây giờ, đến lượt cậu.”
Tư Thần bỗng cảm thấy ớn lạnh từ sâu trong tâm hồn. Trong cơn mê, cậu nhìn thấy một đôi mắt khổng lồ. Giữa màn đêm tối đen, nó từ từ mở ra, nhìn chằm chằm Tư Thần, xiêng xích không ngừng siết lấy nó rồi bốc cháy, hóa thành tro, rơi rụng xuống con ngươi.
Sau đó đôi mắt xanh lam đột nhiên đỏ lên như máu, máu đỏ tươi từ từ trào ra từ khóe mắt.
Cơ thể của cậu như bị túm lại, giống như một người bán hàng rong trên đường chộp lấy một con mèo con, bàn tay thô to của người đó không ngừng sờ soạng trên người cậu để kiểm tra bộ lông mềm mại của cậu có vấn đề gì không.
Cả người Tư Thân run lên không ngừng. Dường như cậu lại lên cơn rối loạn lo âu, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tim đau nhói.
Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong một giây.
Một vài đồng xu rơi ra từ hư vô, leng keng va vào đĩa thức ăn của Tư Thần.
Con chip đầu tiên có một màu đen, hình dạng ngoằn ngoèo như một con sâu.
Quản lý Z cho biết: “Đó là con cậu, đáng giá 100.”
Trên đồng xu màu hổ phách, một chữ số xuất hiện, số 100 đang hõm xuống.
*xx*+*%
Tư Uyên bước qua cánh cửa. Bầu trời ở Giang Xuyên rất tối, có vẻ như mặt trời đang lặn. Ngày và đêm giao nhau, mặt trăng và mặt trời cùng hiển hiện trên trời cao, các vì sao nhấp nháy đầy uể oải. Khung cảnh trên bức tranh của Quan Tinh đã trở thành hiện thực.
Tư Uyên đã cảm nhận được hơi thở của mẹ.
Trên mặt đất, mạng lưới sợi nấm đỏ rực không ngừng rung động.
Tư Thần vừa không tồn tại, lại vừa ở khắp mọi nơi.
Tư Uyên nhìn lên cao, thấy một quả cầu đen khổng lồ. Nó nhớ lại những chữ mà Tư Thần dạy mình học đọc lần đầu tiên.
Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hông hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương.*
*Trích “Thiên Tự văn bài 1”, “Thiên địa huyền hoàng” là 1 trong 25 bài viết trong bộ sách Hán ngữ cổ Trung Quốc, là một trong những cuốn sách dạy vỡ lòng của người Trung Quốc xưa thuộc cấp “Tiểu học”. (Nghĩa: Khi mới khai thiên lập địa, thế giới ra đời, Trời màu đen, Đất màu vàng. Trong khoảng trời đất bao la, nước dâng lên tràn ngập, cỏ cây tùm, một mảnh hỗn độn.)
Tư Thần đã nâng mặt trời này lên cao.
Tất cả dường như được sắp đặt sẵn, dường như không. Ở Giang Xuyên này hầu như không còn ai, trừ một số ít đang trốn dưới lòng đất, còn lại đều đã tuyệt diệt. Nhưng ở bên ngoài không gian gấp khúc này vẫn còn vô số người đang sống trong sợ hãi.
Quả cầu của quản lý Z đương nhiên rất nặng. Tống Bạch đã cố gắng hết sức nhưng chỉ phủ lên quả cầu một lớp vỏ như chocolate, trì hoãn được việc nó rơi xuống và giảm khả năng gây chết người của nó.
Những cột hệ sợi màu đỏ mọc lên từ mặt đất cũng không kém phần ngoan cường.
Một xúc tu nhỏ màu đỏ quấn quanh mắt cá chân Tư Uyên, bất giác xoa xoa trìu mến.
Trường Sinh Uyên không hiểu cảm xúc khổ đau.
Tư Uyên chỉ thấy mũi đau nhức, thở một hơi đã phun ra nước.
Nó bước đến bên mảnh đất đỏ rực trước mặt như chìm vào đáy biển, đứa trẻ lang thang đã được trở về trong vòng tay của mẹ mình.
*xx**% Đồng xu thứ hai rơi xuống, có những dải màu xanh thẳm ở bên trong.
Quản lý Z cho biết: “Đây là chông cậu. Đồng lớn 150, đồng nhỏ 20.”
Giá trị của đồng xu là 170.
*xx**%
Trong bằng chứng vật lý* có một lý thuyết gọi là “Nguyên lý chuyển giao vật chất”. Lý thuyết này cho rằng quá trình trao đổi vật chất là quá trình phạm tội. Muốn phạm tội thì phải có địa điểm gây án, thời điểm phạm tội, trong quá trình gây án tiếp xúc với nhiều thứ khác nhau rồi để lại dấu vết bằng chứng.
*Physical Evidence là “bằng chứng vật lý”. Là một thành phần của Marketing Mix, Physical Evidence được hiểu là vị trí và môi trường nơi khách hàng mua và tiêu thụ sản phẩm. Đó là môi trường mà công công ty và khách hàng tương tác trong việc trao đổi sản phẩm.
Z không phải là tội phạm, nhưng thông qua Tư Thần, nó thừa nhận nó đã xem xét kỹ lưỡng Đồ Linh.
Đồ Linh đã đánh dấu lại số liệu bất thường của nó.
Hắn đang nằm trong thiết bị trung ương thần kinh, ngâm mình trong dịch dinh dưỡng. Hắn không nhắm mắt, không có nhịp tim, không có hơi thở.
Nếu không có ma trận bao bọc xung quanh, theo một nghĩa nào đó, hắn là một xác chất.
Dịch dinh dưỡng là biện pháp để giúp cho sinh mệnh cacbon này không bị héo úa đi.
Đồ Linh đã ở trong trạng thái này một thời gian dài. Nhưng khi phát hiện ra số liệu dị thường, hắn không hề vui mừng ngay, hắn ngay lập tức đánh dấu và bắt đầu xâm nhập, tương tự như vô số thử nghiệm trước đó.
Con người sẽ có cảm xúc, sẽ phát điên lên, mất đi tinh thân chiến đấu, còn máy móc thì không.
Không giống như quá trình tiến hóa thụ động, Đồ Linh, hay là cyber siêu cấp, là kết quả của sự nỗ lực và dũng cảm của con người. Hắn không sinh ra từ thiên tai, mà là được sinh ra nhờ bàn tay sáng tạo của con người.
Lúc trước, hắn là một kẻ từ chiêu không gian khác cao hơn đổ bộ xuống.
Bây giờ, hắn chủ động từ chiêu không gian thấp xâm lược chiêu không gian cao hơn.
*xx**%
Khi đồng xu thứ ba rơi xuống, nó vỡ thành những mảnh kẹo cứng. Nó va vào đĩa, vỡ tan.
Quản lý Z nói: “Đây là thây của cậu. Chà, nó đã vô giá trị rồi, tiếc thật đấy.”
Tư Thần vươn tay, gom những mảnh kẹo lại với nhau. Kẹo cứng đã tan chảy một nửa, nước đường sền sệt dính nhớp trên tay Tư Thần, tuy vậy, nó không phải đường bình thường Nó giống như máu lâu ngày đã vón CỤC.
Động tác rất đơn giản nhưng trán Tư Thần đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Quản lý Z hơi ngạc nhiên, vì nó không ngờ rằng Tư Thần vẫn còn di chuyển được.
Giọng điệu của Z có chút phấn khích: “Cộng vào với 270, có nhỉnh hơn được một chút. Nhưng đã đủ rồi, ta không quan tâm lắm đến khoảng cách 30 đâu.” “Dù cậu không tin vào số mệnh thì trò chơi cuối cùng của chúng ta vẫn có tên là Bánh xe Số phận.” (1)
Trong bài tarot, lá bài này được đánh số X.
Trên chiếc bàn dài màu trắng, một bánh xe từ từ hiển hiện giữa không trung.
“Luật chơi rất đơn giản, cậu từng chơi vòng đu quay lớn ở công viên chưa?”
Trên bánh xe xuất hiện một đường cắt ngang mảnh. Giây tiếp theo, nó được chia làm đôi, một bên đen, một bên trắng. Mặt đen quay về phía Tư Thần, mặt trắng quay về phía quản lý Z.
Nếu quan sát kỹ hơn thì phần trắng có diện tích lớn hơn, vì chip của quản lý Z lớn hơn chip của Tư Thần 30. “Bánh xe sẽ được khởi động bằng hệ thống. Nếu mũi tên dừng ở vùng màu trắng khi bánh xe ngừng thì ta thắng. Nếu mũi tên dừng ở vùng màu đen, cậu thắng. Chúng ta đều đặt cược toàn bộ chip, người chiến thắng có thể lấy hết tất cả phần chip trong cuộc chơi.”
Việc chấp thuận quy tắc, nói một cách dễ hiểu, thực ra là một sự thỏa hiệp; giống như một con đà điểu vùi đầu vào cát.*”
*Thành ngữ lấy từ tích các con đà điểu sống hoang dã ở châu Phi khi gặp nguy hiểm thường sẽ sợ hãi rúc đầu vào cát. Thành ngữ có nghĩa chỉ sự chối bỏ đối diện với thực tế, làm ngơ hoặc tránh né trước khó khăn, nguy hiểm.
Nếu Tư Thần lựa chọn rời đi, cậu có thể sống phần đời còn lại trong yên bình; cũng có thể gặp lại quản lý Z lần thứ hai.
Và lân sau gặp Z, không còn Tống Bạch nào sẽ xuất hiện giúp đỡ cậu nữa. Tư Thần cảm thấy cậu đang bị chế nhạo. Dù vậy, gương mặt cậu vẫn không tỏ ra có cảm xúc gì: “Không phải ông đã thua rồi sao?”
Quản lý Z không kìm được sắc mặt.
Trong trò chơi “Ai là Vua Bụng Bự?”, quản lý Z đã thua Tư Thần. Nhưng nó cho rằng đó là do thức ăn thông đồng với người chơi để gian lận.
Sau đó, Z lấy lại bình tĩnh: “Ai nói ta làm nhà cái làm gì? Nếu cậu không chấp nhận thì cậu cũng có thể đưa ra luật chơi. Tại sao cậu không làm được, cậu không thể?” Nó đáp trả lại Tư Thần.
Đưa ra lựa chọn như vậy thực sự rất tàn nhẫn.
Nếu Tư Thần rời đi ngay lập tức, Tống Bạch, người phỏng vấn và nhiều người khác sẽ hy sinh một cách vô nghĩa. Và mặt trời mà quản lý Z hóa thân vẫn sẽ tiếp tục ở lại Giang Xuyên. Kết giới sẽ không bị phá vỡ trong thời gian ngắn, theo quy tắc của các không gian gấp khúc cấp S trước đây, Tư Thần cũng không quá bất ngờ nếu sau đó, quản lý Z vẫn còn sống.
Cuối cùng, chỉ có những người ở Giang Xuyên hy sinh, còn Tư Thần có thể sống một cuộc đời hèn nhát nhưng hạnh phúc.
Nếu lựa chọn tiếp tục trận đấu, có vẻ như trận đấu với xác suất 1⁄2 này cũng không hề công bằng như tưởng tượng.
Thậm chí còn cả số phận của những người tượng trưng cho con chip sau khi cậu thua.
Nếu đó là Tư Thần, không sao cả, nhưng những con chip kia lại là Quý Sở Nghiêu và Tư Uyên.
Có khả năng rất lớn là cậu sẽ giết chết hai người họ. Nghĩ đến kết quả đó, Tư Thần không thể khống chế được sự run sợ trong lòng.
Cậu không phải người hờ hững với người thân của mình, ngược lại, cậu cực kỳ để tâm đến từng người một.
Có nên lấy sinh mạng của những người mình trân quý, dốc sức chiến đấu và đặt cược vào một chiến thắng nhỏ bé hay không?
Hay là bỏ qua những hy sinh trong quá khứ, quên đi nỗi đau khổ của dĩ vãng, cứ thế rời khỏi đây?
Tư Thần biết rõ ngay cả khi cậu rời đi, quản lý Z vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện thêm một lần nữa.
Quản lý Z hỏi: “Cậu chọn con đường nào đây? Ta xin lỗi khi phải nói với cậu rằng dù cậu đang nghĩ gì đi nữa, ở đây cũng không có phương án thứ ba. Chúng ta có thể ở đây lâu như vậy là nhờ thây của cậu đấy.” Tư Thần không nguyện ý lựa chọn con đường nào cả.
Z không vội, nó cúi đầu ăn miếng thịt trên đĩa.
Miếng thịt ba chỉ hiếm có, mặt cắt vẫn còn màu hồng với lớp mỡ hơi nâu trên bê mặt.
Mùi của miếng thịt này bắt nguồn từ lớp mỡ.
Nếu không được tẩm ướp đúng cách, thịt thường có mùi tanh.
Nhưng hương vị của các sinh vật chiêu cao thường khác với người bình thường. Mức độ hôi tanh này là vừa phải. Ba phút sau, quản lý Z đã ăn xong thức ăn trong đĩa, nó lấy khăn lau miệng, lặng lẽ nhìn Tư Thần ở phía đối diện. Đối với Tư Thần, đó là ba phút vừa dài, lại vừa ngắn. Trò chơi này vốn không hề công bằng, nó chỉ phụ thuộc vào kết quả mà Tư Thần có thể chấp nhận nổi.
Cậu đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn: “Tiếp tục.” Hai âm tiết khàn khàn.
Không ai vào sòng bạc đều sẵn sàng ra về với hai tay không.
“Ồ..” Z trở nên thích thú: “Cậu thật là dũng cảm”
Lựa chọn tiếp tục trò chơi là cách duy nhất để tôn tại trong mọi con đường cụt.
Dù khả năng tôn tại này cũng vô cùng mong manh.
Z cười nhẹ: “Ta rút lại những gì nói ban nãy, trên người cậu cũng có... ánh sáng đấy."
“Tiếp theo, chúng ta sẽ —” “Cộc, cộc”, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Bên ngoài cửa vang lên một giọng nói lịch sự: “Xin lỗi vì đã quấy rây, tôi là người phục vụ, tôi mang thức ăn đến.” Quản lý Z im lặng.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của n ó.
Ở bên trái, một cánh cửa bất thình lình xuất hiện trên bức tường trống.
Z nhìn chằm chằm vào cánh cửa, siết chặt con dao và nĩa trong tay.
Cánh cửa từ từ được mở ra.
Lần đầu tiên Tư Thần chú ý đến khung cảnh ở ngoài cánh cửa, ở đó tối đen như mực, không có một tia sáng nào xuyên qua được, sau đó, ánh mắt cậu dừng lại ở người đang đi vào. Váy trắng không mặc váy trắng, đối phương đang mặc một bộ vest đồng phục với một nụ cười tươi trên mồi, huy hiệu trên ngực có một chữ cái.
X.
X đẩy chiếc xe đẩy đựng thức ăn và nước uống màu trắng, chậm rãi bước vào phòng.
Trong phòng không có tiếng bước chân, chỉ có tiếng xích va vào nhau.
Ánh mắt Tư Thần di chuyển xuống, ở mắt cá chân của Z có một chiếc vòng kim loại nối với xích sắt.
Xe đẩy thức ăn trông nó sang trọng và tinh tế, bề mặt có khắc hoa văn, phủ một tấm vải tơ tằm.
Điều duy nhất khác thường là ở trên tay vịn của xe đẩy có một con búp bê quấn một sợi dây thừng quanh cổ, mặc một chiếc váy trắng, hơi đong đưa giữa không trung. Trên xe đẩy có một cái nắp tròn đang che một đĩa thức ăn.
Tiếng xích va đập với kim loại vang lên chói tai trong không gian tĩnh mịch, cánh cửa phía sau X tự động khép lại.
X đi đến bên cạnh Tư Thần: “Xin chào quý khách. Đây là đơn đặt hàng của ngài.”
X đeo găng tay, đặt một cái đĩa lên bàn trước mặt Tư Thân.
Mùi thơm của thức ăn tràn ra ngoài, giống như một loại trái cây lên men. Bây giờ là thời điểm ngon ngọt nhất, nếu để thêm một chút nữa thì sẽ chua và hư thối.
X nhấc nắp đậy lên.
Trên đĩa là một con chó trắng nướng. Nó được nhét một trái quả trong miệng, đuôi dài được cuộn lại thành hình xoắn ốc. Nước sốt rưới lên con chó trắng có màu đỏ trong suốt.
Quản lý Z không kiêm chế được sự tức giận: “XI”
Nụ cười tươi của quản lý X không hề thay đổi: “Đã lâu không gặp. Tính tình của cậu có vẻ lại xấu hơn rồi. Sao thế? Do cậu yếu hơn à?”
Khung cảnh trước mặt Tư Thân trở nên nhấp nháy liên tục, đôi khi là thế giới thực, đôi khi là hình dạng pixel. Cậu không chịu nổi, ấn ấn huyệt thái dương, cố gắng làm dịu đi cơn chóng mặt đột ngột.
Z: “Đây là nơi cậu không nên đến.”
X: “Điều gì là nên, điều gì là không nên?”
Z: “Cậu đến đây làm gì?” X: “Vì đây là một trò chơi, đương nhiên không thể thiếu vai trò trọng tài. Hay là cậu không chấp nhận khả năng thua cuộc nên muốn gian lận?”
Tư Thần bỏ tay xuống, lòng bàn tay đây mồ hôi lạnh. Quản lý Z vẫn ngôi đối diện với cậu, nhưng dáng người của nó đã trở nên rất uy nghiêm và trang trọng.
Nó nhìn X chằm chằm một lúc lâu.
X giơ tay chỉnh lại cái nơ bướm trên ngực.
Z khit mũi lạnh lùng: “Cậu vẫn khiến tôi phát ốm với cái thứ đạo đức giả tạo đó.”
Quản lý X cười nhẹ: “Cảm ơn.”
“Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng số chip trong trò chơi này vẫn chưa đủ đâu.” Quản lý X tháo găng tay.
X đứng bên cạnh Tư Thân, giây tiếp theo, bàn tay của X đâm thẳng vào người Tư Thần.
Không có máu. Nhưng trực tiếp chứng kiến người khác thọc một bàn tay vào lồng ngực của chính mình có chút khiếp sợ.
Tuy vậy, Tư Thần cũng không trốn tránh.
Cậu không tin tưởng quản lý Z, nhưng cậu có thể tin tưởng váy trắng.
X lôi ra một con chip từ trong ngực thiếu niên.
Đồng xu này lớn hơn những đồng khác, bên trong nó là một con búp bê to bằng ngón tay cái, mặc một chiếc váy màu trắng. Ngoài ra, giá trị của nó cũng khác với những đồng xu khác. Mệnh giá trên chip được viết là 0. 5x.
Những con chip được ném vào khu đặt cược, vang lên âm thanh giòn giã.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường trong chốc lát. Hơi thở của Z trở nên nặng nà.
Tư Thần đã giết rất nhiều con chó trắng, khi chúng trở nên kích động và sẵn sàng bắt đầu săn mồi, tiếng thở hổn hển đó phát ra từ hai cái lỗ mũi bé như hạt vừng.
X kéo một chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh bánh xe: “Đây là thứ mà cậu hằng mong muốn. Muốn đánh cược không?”
Tiếng thở của Z dân ngừng lại, hình như đang suy nghĩ gì đó. Nếu ở trên sòng bạc, một bên thua và phá sản và một bên thua mà không đau đớn thì cuộc chơi rõ ràng là không công bằng.
Đôi khi con người vô cảm chỉ vì họ khinh khi kẻ khác.
X đưa ra một mức giá mà Z rất khó để nói lời từ chối.
Vì sự xuất hiện của con chip này mà màu đen và màu trắng ở trên bánh xe lại bắt đầu thay đổi.
Toàn bộ bánh xe gần như bị màu đen chiếm lấy. Đối với phân màu trắng của quản lý Z, diện tích không chiếm quá 3 độ.
Hơn nữa, Z cũng biết được cách thức hoạt động của trò chơi bánh xe này.
Trong trường hợp này, xác suất mà quản lý Z muốn thắng cũng giống như trúng giải độc đắc trong xổ số. Cuối cùng, Tư Thần cũng cảm thấy mình có chút thèm ăn.
Cậu dùng dao cắt sinh vật vừa giống người vừa giống chó trước mặt, nếm thử một miếng thịt đây hấp dẫn ở phần bụng.
Khoang bụng của con chó trắng có nhồi gia vị, thịt có mùi thơm của trái cây tươi, dầu rang thành nước sốt, mọng nước, cắn một miếng là tan chảy.
Có một sự ấm áp lan tỏa trong bụng cậu. Thức ăn cậu ăn ở trong trò chơi pixel không có mùi vị gì, chỉ là hành động ăn chứ không được ăn.
Tư Thần gân như rơi nước mắt khi ăn.
Không chỉ vì ngon, mà nó còn giúp cậu thả lỏng tinh thân. Kích thước của con chó trắng nhỏ nhưng giá trị dinh dưỡng lại cực kỳ cao.
Tư Thần chỉ ăn một phần tư đã no căng.
Năng lượng tiêu hao lúc trước cũng đã được bổ sung đầy đủ.
Ở thế giới bên ngoài, một số sợi nấm khô đã sống lại, căng tràn sức sống vô hạn.
Cuối cùng, quản lý Z hành động.
Nó mở cái miệng dựng đứng trên mặt, thò tay vào.
Cánh tay dài ngoằn lục lọi trong khoang bụng, tìm một đồng tiền vàng.
Bên trong đồng xu là một con chó trắng, mệnh giá được khắc ở mặt sau. 0.5Z.
Khi đồng xu được bỏ vào khu đặt cược, màu đen và màu trắng trở nên đồng đều hơn, hầu như không còn sự khác biệt nào.
Việc lấy con chip đó ra không hề dễ dàng đối với quản lý Z.
Hơi thở của nó đã yếu ớt hơn: “Câu hỏi cuối cùng, xen vào thắng thua giữa tôi và cậu ta có ích lợi gì? Cậu tin rằng cậu ta có thể thắng được tôi?”
“Có lẽ là vì..” Ánh mắt của X dừng ở trên mặt Tư Thần: “Ngay từ đầu, tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cậu ấy.”
21.09.22
Chú thích: (1) The Wheel of Fortune: Nghĩa xuôi: May mắn, định mệnh, bánh xe số phận, bước ngoặt; Nghĩa ngược: xui xẻo, ảnh hưởng tiêu cực ở bên ngoài, mất kiểm soát. Đây là một lá bài Tarot rất giàu hình tượng, là một trong số rất ít những lá bài trong Bộ Ẩn chính không có trọng tâm là con người, bởi hàm ý của nó nằm trên cả sự tôn tại của con người. The Wheel of Fortune là bánh xe số phận, hình ảnh ẩn dụ khó nhận diện trong cuộc đời mỗi người.
The Wheel of Fortune xác định mỗi người sẽ tự chọn con đường cho mình, nhưng vẫn nằm trong một vòng tròn tổng thể. Chúng ta gặp những cơ hội, sự kiện mà ta nghĩ là “biến cố”, nhưng thực ra nó là một phần của bức tranh tổng thể đã được lên kế hoạch. The Wheel of Fortune cũng tượng trưng cho những chuyện bất ngờ và bước ngoặt đột ngột của số phận. Bạn không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, bạn chỉ có thể nhận biết rằng nó sẽ tới. Và nó cũng là bánh xe số phận luôn quay đều. À 4P SUẾ. ¿ ÑY T2 | \)› <7>J]>|ÌSÀ lc _ / RÒ 2 + | XD “c. Ị EEL ‹ FORTUNE| *xx*x*% 21 6 *xx**%