C215
C215C215
Chương 214: Quản lý Z
Edit: jena
Trường mẫu giáo Hoa Nguyên.
Tư Uyên đã cao hơn một chút. Khi mới đến đây, nó chỉ cao ngang ngửa Quan Tinh, bây giờ, nó đã cao hơn Quan Tinh nửa cái đầu.
Quan Tinh sẽ không lớn lên nữa, cơ thể của nó sẽ luôn dừng ở năm 5 tuổi.
Bây giờ trông cả hai vẫn còn như những người bạn cùng lớp, chỉ vài năm nữa thôi thì chẳng khác gì anh em.
Qua vài tháng học ở trường mẫu giáo, Tư Uyên đã nắm vững được cách giải phương trình bậc hai, ngôn ngữ liên minh và một ít kiến thức khoa học đơn giản.
Có lẽ Tư Thần sẽ rất hạnh phúc khi biết được điều này. Đây là kết quả của một quá trình rèn luyện không ngừng nghỉ của các giáo viên trường mẫu giáo.
Và sự nhiệt tình học tập của Tư Uyên là tiên đề đặc biệt của kết quả này.
Điều này cho thấy rằng một người mẹ yêu con hết mực thường sẽ thất bại khá nhiều trong việc dạy dỗ con mình. Nếu Tư Thần mạnh tay hơn, Tư Uyên cũng không đến mức mất đến một năm trời để học bập bẹ được vài chữ cái.
Tư Thần chỉ trả học phí cho Tư Uyên một học kỳ.
Tư Uyên đang thiếu tiên học phí, nhưng không ai mang nó đến căn tin để thanh toán. Vì học phí của Tư Uyên và Quan Tinh được tính vào cùng một tài khoản, người phỏng vấn đã làm rất nhiều thứ tệ hại, nhưng ít nhất, nó cũng đã cố gắng tự động gia hạn học phí cho Tư Uyên trước khi chất.
Nó đã làm việc ở trường mẫu giáo nhiêu năm, đương nhiên có tiền.
Nó cũng không đặt nhiều hy vọng Tư Thần có thể mang con trai mình đi, nó mong Quan Tinh được quan tâm nhiều hơn, vì đứa nhỏ đó đã cô đơn ở đây suốt nhiều năm rồi.
Thời gian có thể giúp thay đổi nhiều thói quen, ví dụ như Tư Uyên đã học được cách dậy sớm lúc 6 giờ để học thuộc chữ, nhưng có một thứ chưa từng thay đổi, đó là việc đợi Tư Thân đến đón nó về.
Lúc đầu Quan Tinh còn thấy nghi ngờ, nhưng sau đó nó đã quen nên mặc kệ. Khi tâm trạng tốt, nó cũng sẽ kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi đợi cùng Tư Uyên. Ngày hôm nay cũng vậy.
Tư Uyên làm bài tập vê nhà trong khi đợi mẹ. nhưng không may rằng vẫn không có ai xuất hiện.
Quan Tinh cất ghế vào nói: “Chi.”
- Mẹ bạn không đến đâu.
Có thể thấy Lí Truy Nguyệt và Lí Quan Tinh đúng là cha con, cách nói chuyện giống hệt nhau khi bực bội vì hết kiên nhẫn.
Tư Uyên có vẻ không thất vọng lắm: “Đi ăn thôi.”
Tư Uyên đã tự lập khi tách khỏi Tư Thần, nói đúng hơn thì nó là một phần từ Tư Thân và là “vũ khí” của Tư Thần.
Giữa họ có một sợi liên kết, Tư Uyên biết mẹ vẫn còn sống, đang ở nơi nào đó trên thế giới này. Và Tư Uyên tin tưởng rằng Tư Thần nhất định sẽ đến đón mình, và sẽ không có khả năng nào khác. Tư Thần không phải Lí Truy Nguyệt.
Nhưng tranh cãi cũng không có ích gì, Tư Uyên không muốn cãi nhau với người bạn duy nhất của mình.
Hôm nay, bữa tối ở căn tin là sashimi 871.
Sinh vật chiều cao 871 như một con lươn, có màu vàng tươi, mặt ngoài là có nhiều ký sinh trùng như hạt bắp. Những ký sinh trùng này là con con của 871. 871 giống như Trường Sinh Uyên, không có giới tính, tự sinh sản. 871 không cần nêm gia vị, vị như lươn chấm tương. Hương vị không có gì để chê, khuyết điểm duy nhất là nó dài tới 17 mét và rất khó bắt. Xét đến phần ăn bình thường của hai đứa trẻ, Tư Uyên được chia 16.8 mét còn Quan Tinh là 0.2 mét.
Khi thức ăn được bưng lên bàn, 871 dường như vẫn chưa chết, Tư Uyên trói nó bằng xúc tu của mình, nó vẫn còn ngọ nguậy nhảy lên hai lần.
Tư Uyên thích sử dụng xúc tu khi ăn, nó cạp 871 như cạp bắp.
Nhưng đang ăn, Tư Uyên đột ngột dừng lại.
Không biết vì sao, nó ôm quả bắp rồi gào khóc.
Tiếng khóc của Trường Sinh Uyên có tần số cao, thủy tinh trong nhà ăn vỡ tan tành, Quan Tinh nhìn chằm chăm, bịt tai lại: “Chi chỉ!”
— Sao vậy? Tư Uyên khóc lóc nằm lăn ra đất, nước mắt ròng ròng trên mặt, mặt đất ướt nước như muốn đầy một bể cá. Nó không cảm nhận được Tư Thần nữa.
Quan Tinh chợt nhận ra điều gì đó rồi mím chặt môi. Đến cuối giờ ăn, Tư Uyên không thể ăn hết trái bắp. Quan Tinh gần như phải khiêng bạn về ký xá.
Hai đứa nhỏ ngủ chung một phòng, có giường tâng. Giường tầng trên vốn là của Tư Uyên, nhưng một tuần trước, Tư Uyên quá nặng đã đè lên giường gãy mất nên bây giờ Tư Uyên ngủ dưới sàn nhà.
Tư Uyên ôm chăn thút thít không ngừng, chẳng khác gì con sói con bi thương tru lên giữa đồng vắng. Nó khóc một lúc lâu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ngào đến mức lạc giọng. Quan Tinh ngồi xổm bên cạnh nó, im lặng nhìn.
Không hiểu được cảm giác của Tư Uyên, nhưng nó nhớ lại đêm trăng khi phát hiện Lí Truy Nguyệt đã chết. Nó không thể vẽ một ánh trăng nào nữa.
Cuối cùng, trong lòng Quan Tỉnh có một sự đồng cảm khó tả.
Nó lấy giấy bút ra: “Chi!”
- Đừng khóc nữa, để mình giúp bạn xem.
Quan Tinh cúi đầu, bắt đầu vẽ lên giấy. Dần dà, sắc mặt của nó trở nên thật nặng nề.
Một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ lỗ mũi.
Cây bút chì vẽ một đống đổ nát trên giấy trắng, nhưng chiếm diện tích lớn nhất là một mặt trời khổng lồ. Tranh của Quan Tinh thường rất đơn giản, nhưng lần này nó vẽ thực tế đến lạ thường.
Bức tranh được lấp đây từng chút một, bên ngoài mặt trời xuất hiện những xúc tu đen chẳng chịt.
Có những vết nứt trên bề mặt xúc tu.
Ngày càng nhiều máu chảy ra từ mũi Quan Tinh.
Quả cầu không được đẹp mắt cho lắm, nhưng khi nó gần hoàn thiện, nó mang đến cảm giác hoành tráng đáng kinh ngạc.
Quan Tinh đặt bút xuống, lắc lắc ngón tay, lau vệt máu nhỏ xuống trang giấy.
Một đường máu đỏ nối giữa trời và đất.
Hơi thở của Quan Tinh nhẹ đi, khuôn mặt nhỏ màu đen tái nhợt. Nó câm bức tranh lên đặt trước mặt Tư Uyên: “Chi!”
- Mẹ còn ở đây!
Người chết thì không thể vẽ được.
Tư Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp vì khóc, nước mắt vẫn còn rơi từ trên mắt xuống cổ.
Nó bò đến bên cạnh Quan Tinh, dán mắt vào bức tranh, nó kêu lên một tiếng ngắn đầy run rẩy: “Chil”
— Đây là đâu?
Quan Tinh im lặng một cách lạ thường.
Tư Uyên kéo tay áo Quan Tinh: “Bạn biết nó ở đâu không?”
Quan Tinh không nhìn bạn mình, nó không dám nhìn vào đôi mắt to đầy mong đợi kia. Nó không nói gì. Nó biết cách để dẫn Tư Uyên đến đó.
Có một cánh cửa ở trong lớp, nó có thể đẩy cánh cửa đó ra và đến thế giới bên ngoài.
Quan Tỉnh luôn bảo vệ cánh cửa để duy trì sự cân bằng giữa hai thế giới.
Và khi Tư Uyên rời đi, nó có thể không bao giờ quay lại nữa.
Quan Tinh không thích sự thay đổi và biệt ly.
Tư Uyên cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi như mưa, cả người thống khổ co thành một quả cầu.
Sắp đến giờ tắt đèn.
Quan Tinh nằm trên giường, không nhắm mắt được. Nó biết Tư Uyên chưa ngủ, vì thỉnh thoảng nó vẫn nghe thấy tiếng thút thít. Cuối cùng, Quan Tinh ngồi dậy: “Chi.”
— Mình sẽ dẫn bạn đến đó.
Nó chỉ có thể đi vào ban đêm, nếu đi vào ban ngày sẽ bị phát hiện.
Tư Uyên ngay lập tức bật dậy.
Nó kích động không thể nói thành lời, cả người như một con bạch tuộc quấn lấy Quan Tinh, nó không khống chế nổi mà tiết chất nhầy dinh dính trên cổ tay và bàn chân lên người bạn mình.
Quan Tinh lấy bút vẽ và một bộ áo mưa màu đen.
Nó mặc áo mưa cho Tư Uyên.
Tư Uyên gần như hòa vào màn đêm, và có thể giúp nó che giấu hơi thở. Quan Tinh giơ tay ra hiệu im lặng.
Nó đẩy cửa ký túc xá, ra hiệu cho Tư Uyên theo sau mình.
Hai đứa trẻ cao chưa đầy một mét đang lẻn ra ngoài. Vào ban đêm, đèn trong ký túc xá chưa tắt hẳn, bóng đèn chất liệu kém treo trên trân nhà, chớp tắt.
Quản lý ký túc xá đang đi tuần trên hành lang.
Nó to cao đến mức đầu chạm trân nhà, nhưng đi trên mặt đất lại không vang lên tiếng động nào.
Quản lý ký túc xá là con quái vật được tổng hợp từ nhiều xác chết. Nó có năm, sáu bàn tay đang thò ra trên lưng như Phật Quan Âm nghìn tay, những bàn tay nhợt nhạt lân mò trên tường tạo ra vệt máu.
Hành lang lạnh ngắt, chẳng khác gì nhà xác. Quan Tinh rất quen thuộc với lộ trình tuân tra của quái vật. Vì nó đã sống ở trong trường mẫu giáo nhiều năm, nó vẫn có suy nghĩ muốn trốn ra ngoài.
Tư Uyên đi phía sau Quan Tinh, vừa đi vừa dừng. Sau một tiếng đồng hồ, cả hai đã trốn thoát ra khỏi khu vực ký túc xá.
Nguy hiểm ở bên ngoài là bảo vệ của trường mẫu giáo. Nhân viên bảo vệ đang đi tuần với đèn pin và những con chó trắng đeo dây xích.
Đèn pin có màu đỏ quỷ dị, nó có quy tắc khiến cho đối tượng bị chiếu sáng mất khả năng di chuyển.
Không ai biết những quy tắc của sinh vật chiều cao linh năng đến từ đâu. Chúng giống như những NPC đã được lập trình sẵn, chỉ cần còn trong phó bản, người chơi bắt buộc phải tuân thủ. Hai đứa trẻ trốn trong bụi cây, không dám phát ra tiếng động. Con chó trắng khịt mũi, đào đất vì nghi ngờ.
Quan Tinh đổ một tâng mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay. Tư Uyên vẫn bám theo sau, đôi mắt không ngừng dáo dát quan sát xung quanh.
Trường mẫu giáo vào ban đêm là nguy hiểm nhất. May mắn, vẫn có thể kiểm soát mối nguy hiểm này.
Khi Quan Tinh thành công dẫn Tư Uyên đến cửa lớp học quen thuộc thì đã là 3 giờ sáng, thời điểm tối tăm nhất trong ngày.
Quan Tinh vẽ một chiếc chìa khóa trên giấy, nó dùng chìa khóa mở cửa lớp học, dẫn Tư Uyên đi đến góc tường.
Có một cánh cửa được vẽ ở đó. Những bức tranh minh họa sặc sỡ nhiều màu dán đầy trên tường xung quanh nên hầu như không một ai quan tâm đến cánh cửa này. Quan Tinh đứng trước cửa, kiễng chân lên, nắm lấy tay nắm cửa.
Cánh cửa vốn không phải vật thể liên được từ từ đẩy ra. Đối diện với hai đứa trẻ là một con phố thương mại.
Hầu hết những tòa nhà cao tầng trên đường đã sụp đổ hoàn toàn, trên đường không một bóng người, sương mù mịt mờ.
Màn sương có mùi muối biển.
Quan Tinh thì thào: “Chỉi.'
— Đi đi.
Trong lòng Tư Uyên tràn ngập kích động, nó tiến lên hai bước rồi đột nhiên xoay người, ôm Quan Tinh một cái. “Chít!" — Cảm ơn bạn.
Quan Tinh không nói nhiều, đẩy nó qua rồi đóng cửa lại. Có tiếng bước chân bên ngoài hành lang lớp học.
Nhịp tim của Quan Tinh tăng nhanh.
Nó nhìn quanh lớp rồi trốn dưới bục giảng.
Ngay sau đó, cửa lớp học được mở ra.
Mùi xác chết nồng nặc lấp đây căn phòng. Quan Tinh nghe thấy tiếng bước chân, vang lên như tiếng trống khẽ khàng.
Tiếng trống đang tiến về phía nó, rồi từ từ dừng lại. Những âm thanh xung quanh biến mất, nhưng Quan Tỉnh không biết sinh vật kia đã biến mất hay chưa. Nó nín thở, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khiến nó không thể cầm chắc được cây bút.
Ở trường mẫu giáo, chỉ có một kết cục khi phá vỡ các quy tắc.
Tử vong.
Quan Tinh nghe thấy những âm thanh ken két như tiếng bản lề gỉ sét.
Có một sinh vật đứng trước bục, chân không nhúc nhích nhưng phần thân trên lại liên tục co duỗi, uốn éo.
Quan Tinh nhìn thây một cái trán nhẫn nhụi đang từ từ rũ xuống, sợi tóc dài xõa xuống chạm đất.
Nếu cúi xuống một chút nữa, sinh vật đó sẽ nhìn thấy Quan Tinh. Đầu óc Quan Tinh trống rỗng, nó có thể vẽ mọi thứ, nhưng không có gì có thể miêu tả đủ khung cảnh hiện tại.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa số: “Cô đang làm gì vậy?”
Người phụ nữ quay đầu, vẻ mặt không mấy thiện cảm: “Cục trưởng Lâm, tôi đang kiểm tra.”
Có một con quỷ treo cổ ở bên ngoài cửa sổ. Sợi dây được buộc vào trân nhà, có vẻ nó vừa lướt qua.
Sắc mặt nó tái nhợt, chân cách mặt đất nửa mét, trên ngực có bảng tên “Lâm Thời Vũ”.
Trong lúc Tư Thần tham gia phỏng vấn có đi ngang qua văn phòng, cậu cũng đã nhìn thấy xác chết này ở trong gương. Ở giai đoạn sau của Thiên tai Thần Quái, vì đặc tính của Quan Tinh, Cục Thần Quái đã được thành lập cùng với trường mẫu giáo.
Lâm Thời Vũ nói: “Đi thôi, sắp họp rồi.”
Trên người nó cũng không có hơi thở quỷ dị như những sinh vật khác, ngược lại còn tỏa ra sự chính khí kỳ lạ. Một sợi dây bất ngờ xuất hiện trên đầu nữ nhân viên, tròng lên cổ nó rồi nhấc lên một cách dứt khoát.
Nó vùng vẫy, nhưng sợi dây đã kéo nó ra ngoài, cửa lớp đóng sầm lại.
Cơ thể căng thẳng của Quan Tinh liền thả lỏng ra, tay chân mềm oặt, thở hổn hển.
Nó trèo ra khỏi bục giảng, đẩy cửa, quay về ký túc xá trước khi trời sáng. Trong phòng ký túc xá, chăn bông của Tư Uyên vẫn còn trải trên mặt đất.
Quan Tinh biết rằng Tư Uyên có thể sẽ không quay lại nữa, hoặc có lẽ ngày mai nó sẽ quay lại.
Và Quan Tinh vẫn chờ bạn mình.
*xx**%
Sau khi nhận ra quả cầu đen khổng lồ trên trời là thân xác của quản lý Z, Tư Thần liền từ bỏ mối quan hệ giữa mình với Tống Bạch.
NPC nói rằng chìa khóa để kết thúc phó bản này là kỹ năng “Đại thực bào”.
Quản lý viên không thể bị giết.
Nó chỉ có thể bị đồng hóa, hoặc nuốt chứng. Dưới chân Tư Thần là những sợi nấm đỏ trải dài như mạng nhện.
Những sợi nấm nhanh chóng mọc đầy đường phố.
Bây giờ, nếu Tư Thần có thể mở giao diện thông tin người chơi của mình, cậu sẽ nhìn thấy dòng chữ “Đại thực bào” liên tục nhấp nháy trên thanh đặc tính.
Tư Thần đang tan chảy ra, như một người tuyết đứng dưới ánh mặt trời.
Máu thịt của cậu trở thành những mạng lưới khẩn nấm dày đặc, lan tràn ra ngoài. Bào tử phình to, nảy mầm, nở bung. Những xúc tu đỏ rực nhô lên khỏi mặt đất, nối với quả cầu khổng lồ trên bầu trời.
Quả cầu khổng lồ bị kéo xuống nửa mét.
Sấm sét ngày càng nhiều và nổ lớn, mặt đất không ngừng nứt toác ra. Trên bầu trời cũng có một vết nứt, một mảnh trời rơi xuống đất, lộ ra bóng tối ở phía sau. Tư Thần nhìn thấy hàng thông báo trước mắt mình.
[ Giá trị sinh mệnh: 81 ]
[ Giá trị sinh mệnh: 64 ]}
[ Giá trị sinh mệnh: 21 ] Thanh máu giảm nhanh chóng trong thời gian ngắn. Tư Thần không cảm thấy đau đớn, chỉ có thể cảm giác thể ý thức đang từ từ tiêu tán đi. Cậu đang thay đổi từ một ý thức đơn lẻ thành một “tổ mẹ” của chúng sinh. Phát thanh viên tiếp tục nói trên đài radio bên đường: “Tất cả các món quà do số phận mang đến đều đã được định giá một cách bí mật... * *Câu nói nổi tiếng của nhà văn Stefan Zweig
“Quả thật vậy, đó là cách tốt nhất để đối phó với quản lý. Nhưng ai có thể trả giá cho món quà đó?”
Thế giới xung quanh cậu trở nên im lìm.
Tư Thần cảm thấy thể ý thức của mình không ngừng chìm xuống, trong chốc lát, cậu rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Khi cậu nhìn lên một lân nữa, có một bàn ăn dài xuất hiện trước mặt.
Cậu đang ở đây.
Mọi thứ xung quanh đều là một màu trắng tinh khiết, thậm chí ở đây gân như đã xóa nhòa đi khái niệm không gian. Ở bên kia có một sinh vật không giống với người hay là chó, không biết là đang hưng phấn hay ủ rũ.
Lần này, con chó trắng trông vô cùng tao nhã, thân hình mảnh khảnh toát lên vẻ quý tộc cao sang.
Xét theo chiều dài của bàn ăn, con chó trắng trông khá lớn.
Nó nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống: “Xin chào, lần đầu gặp mặt. Tôi là quản lý Z”
Tư Thần không trả lời, cậu cầm con dao ăn lên. Đây là vũ khí duy nhất mà cậu có thể cầm được.
Con chó trắng cười khúc khích. Nó giơ tay lên.
Giây tiếp theo, con dao trên tay Tư Thần biến thành một chiếc khăn lụa mềm mại. “Đừng tức giận như thế.” Giọng nói của quản lý Z rất đặc biệt, thậm chí còn có cảm giác thanh nhã: “Trò chơi vẫn chưa kết thúc. Và là một trò chơi, nó phải mang đến niềm vui cho người chơi.” Tư Thần nhìn xuống chiếc khăn lụa trong tay. Lúc này, nó chợt hiểu ý của người phỏng vấn khi nói rằng cậu không thể chiến thắng được. Nếu đối thủ của cậu trong cuộc chiến lần này là kẻ tạo ra quy tắc thì làm sao mà cậu có cơ hội để chiến thắng đây? 20.09.22
xx**% 21 5 *xx**%