C214
C214C214
Chương 213: “Tức giận? Vì sao? Vì không phải ông ta à?”
Edit: jena
Thời gian đếm ngược kết thúc, bầu trời liên tối sầm ngay lập tức, mây đen vần vũ như thể sấm sét chuẩn bị giáng xuống.
Cửa kính ban công vỡ tan tành vì gió lốc, những mảnh vỡ sắc bén sượt qua da Tư Thần, để lại những vết cứa mỏng.
Máu thấm ra miệng vết thương, bay theo gió.
Gió mang mùi máu bay đi xa. Tư Thần biết điều này, nhưng cậu không ngăn lại. Nói đúng hơn, đó là thứ mà cậu đang cần.
Con sông mênh mông, không thể nhìn thấy điểm cuối của thành phố.
Cuối chân trời, một người mở bừng đôi mắt đỏ như máu.
Một giọt máu đen rơi xuống môi y.
Quản lý Z liếm sạch, để lộ ra hàm răng nhọn.
Thông tin người chơi được cập nhận.
— Họ tên: Tư Thần
- Cấp: 9
- Đặc tính: Đại thực bào LV.10, Phòng ngự tuyệt đối LV.5, Tự phục hôi LV.5 — Trang bị: Nguyệt Bạch
- Đạo cụ: Gương bạc hai chiều (Đang đóng băng)
— Giá trị sinh mệnh: 100/100
Có một tiếng vang âm ầm bên cửa sổ, quả cầu đen khổng lồ bên ngoài đang rơi xuống từ trên trời cao. Những tòa nhà không ngừng đổ sập xuống, tiếng phát thanh viên trên đài radio rè rè: “Chúc mừng người chơi Tư Thần... Tiến độ... Thành công... 51%...”
“Quả là một kết quả vượt ngoài mong đợi. Thật tiếc khi cậu có thể thắng trò chơi, nhưng tôi nghĩ rằng cậu không thể thắng nổi quản lý.”
Tư Thần nhận được 51% phần ăn, cậu đã thắng trò chơi. Tuy nhiên, quản lý đã tạm dừng trò chơi lại. Bây giờ, cả hai không còn là những người chơi bình đẳng với nhau; họ đã trở thành kẻ đi săn và con mồi. Cậu đứng bên ban công, nhìn ra ngoài con đường chính của Giang Xuyên.
Không có một chiếc xe nào, nhưng có một màn sương mù đen kịt không ngừng tụ họp lại. Màn sương bốc lên, bùng cháy như một ngọn lửa, nó nhào đến chỗ Tư Thần với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Tư Thần soi gương. Đường phố vẫn là đường phố, nhưng ở vị trí của sương mù đen xuất hiện một con chó trắng.
— Tên: Z
- Cấp độ: 9 (+1)
— Giá trị sinh mệnh: 92/100 - Mức độ hảo cảm: Kẻ thù
Thật bất ngờ, Z cấp 9, không phải cấp 10. Có +1 trong dấu ngoặc đơn, có nghĩa sức mạnh của nó ở Thang Mười, nhưng khó mà nói nó ở cấp Mười.
Những đòn tấn công của Tư Thần ở các vòng trước vẫn còn, giá trị sinh mệnh của Z là 92.
Trong tấm gương hai chiều, lựa chọn thoát khỏi trò chơi đã bị chuyển sang màu xám.
Tư Thần đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để đăng xuất khỏi trò chơi và chặt đứt con đường thoát thân của mình.
Sau lưng cậu, tiếng phát thanh viên trên đài radio rên lên đầy tuyệt vọng kèm theo nỗi sợ hãi không thể giải thích nổi: “Sắp... Chạy đi...! Trốn!”
Nỗi sợ hãi đối với quản lý đã trở thành một bản năng ngấm sâu tận cốt tủy của người quản lý. Nếu buộc con bê vào một cành cây bằng sợi dây thừng, dù cho nó có lớn thành con bò, nó cũng không thể trốn thoát ra khỏi sợi dây đã trói mình từ lâu.
Tư Thần rất may mắn, khi còn nhỏ đã không biết bao nhiêu người muốn buộc cậu vào cây, nhưng lại chưa có một sợi dây nào thành công tròng vào cổ cậu.
Tư Thần nhìn vào sương đen đang đến gần, siết chặt chuôi kiếm.
Đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe, nhưng tâm trạng lại cực kỳ bình tĩnh.
Cậu nói: “Vì thây, em sẽ thắng.”
Tia sáng đầu tiên trong ngày lấp ló cuối chân trời, bỗng một tia chớp xuất hiện, xé toạc bầu trời làm đôi.
Vạn vật chìm trong tính mịch. Tư Thần ở trên tâng 66, sàn nhà không ngừng rung lắc. Cậu nhảy ra khỏi ban công như mũi tên bắn, cả người bao phủ trong ngọn lửa chói mắt.
Giây tiếp theo, ánh điện vụt tắt sau lưng cậu. Một cột sấm lại bổ xuống rên vang.
Phía sau những tòa nhà cao tâng xuất hiện những chỗ lồi lõm khổng lồ, từng mảng bê tông cốt thép to lớn âm âm đổ xuống, mặt đất chấn động không ngừng.
Ngọn lửa cuồng bạo lao về phía trước, giữa không trung ánh lên một đường lửa nóng, hai mắt Tư Thần sáng rực. Có thêm gió, tốc độ của cậu gân như không gì bì kịp, ngay cả xi măng gạch vữa cũng chưa kịp chạm mặt đất. Tư Thần giơ cao kiếm. Quản lý Z không hề né tránh, để gió to thổi đi lớp sương đen.
Dưới màn sương đen là thân ảnh của Tống Bạch, gương mặt của Tống Bạch.
Đồng tử Tư Thần xoáy sâu.
Mũi kiếm không khỏi run lên, nhưng cậu vẫn không do dự, dứt khoát đâm thẳng vào trái tim của thân xác quen thuộc kia.
Máu đen bắn ra, phun đầy tay Tư Thần.
Máu lạnh.
Quản lý Z dùng khuôn mặt này nhếch lên một nụ cười ác ý: “Nhẫn tâm thật đấy, học trò... của thầy.”
Đây không phải là Tống Bạch. Tống Bạch không hề nói đùa, ông đã bị ký sinh.
Ít nhất, trong lúc này, quản lý Z đã hoàn thành việc giáng duy.
Nó đã đến thế giới này. Nếu không gian gấp khúc kết thúc, thân thể này cũng không được làm sạch.
Quản lý Z ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành tai ương kinh khủng nhất ở thế giới này.
Nó lùi lại, chỉ tay lên mặt mình: “Nào, tiếp tục đi.”
Tư Thần rất tức giận, lần đầu tiên trái tim cậu run rẩy đau đớn vì thân thể ngùn ngụt lửa giận. Tuy vậy, cậu cố gắng bình tĩnh lại.
Cậu chưa huấn luyện đặc biệt vê kiếm pháp, nhưng việc sử dụng vũ khí lạnh vẫn có thể thích ứng linh hoạt. Nguyệt Bạch nhanh chóng đâm liên tục vào cơ thể của quản lý Z, dù Tư Thân vẫn còn cảm thấy thật khó tin. Quản lý Z vừa yên vị trong cơ thể mới, động tác chưa hoàn toàn thành thục. Nó né tránh một cách thụ động và chẳng bao lâu sau, nó đã gãy cổ.
Trong lòng Tư Thần chưa kịp vui mừng nổi, vì Tống Bạch trước mặt cậu đã chết, nhưng một Tống Bạch khác lại xuất hiện từ sương mù.
Quản lý Z nói: “Tiếp tục nào.”
Chiến đấu thực là người thầy tốt nhất; động tác của nó đã trở nên linh hoạt hơn.
Thanh kiếm trong tay Tư Thần vẫn đang rỉ máu, nhưng cậu không thể ngăn nó lại.
Bên đường, một đài radio trên xe ô tô bật mở, phát ra tiếng nói khàn khàn: “Tôi đã nói rồi, không thể giết quản lý được”
“Cậu còn không tin...
Lần này, người phát động tấn công chuyển thành Z. Bóng đen dưới chân nó rất mỏng, nhưng lại bắt đầu vươn lên không ngừng, tản ra quanh Tư Thần. Sau đó, bóng đen trỗi dậy, bàn tay đen phóng lên từ dưới mặt đất.
Đây là phương thức tấn công của Tống Bạch.
Tư Thần tức giận. Cậu trực tiếp xé rách cái bóng, lao tới bóp cổ quản lý Z.
Đôi mắt đỏ như máu của quản lý Z tràn đầy vui sướng: “Tức giận? Vì sao? Vì không phải ông ta à?”
Ngón tay Tư Thần gập lại, xương cổ quản lý Z rắc một tiếng. Giết cơ thể ký sinh không thể giải quyết được Z.
Tống Bạch thứ ba lại xuất hiện, dù vậy, Tư Thân đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Z này chỉ khoảng cấp 7, Tư Thần đã chiến đấu với nó. Tư Thần cần thêm thời gian để suy nghĩ.
“Thế này còn chưa đủ?” Giọng điệu Z đây cay nghiệt: “Cảm giác khi tự tay giết người thây mình hết mực kính trọng từ lân này đến lần khác như thế nào? Thích không? Hả?”
“Cậu biết rõ ông ta chết vì cậu. Nếu không phải đi tìm cậu, lẽ ra gã có thể sống lâu hơn một chút rồi.”
Tư Thần đâm kiếm vào tim quản lý Z: “Đừng tự tiện dát vàng lên mặt, ngươi là thứ gì chứ?” “Ngươi chỉ là một thứ ghê tởm bám vào người Tống Bạch, không, ngươi chỉ là một loại phế thải bị vứt bỏ, còn chẳng phải bản thể của Tống Bạch”
Đối với Z, chúng cũng giống như lũ chó trắng, chỉ là một bản sao có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Trời đây mây, mưa giông kéo đến, nhưng nước mưa không rơi xuống mặt Tư Thần.
Tư Thần ngẩng đầu lên.
Quả cầu đen khổng lô đang lơ lửng trên đầu cậu, che khuất bóng trời. Phần lớn diện tích Giang Xuyên đều năm dưới sự che chắn của quả cầu này. Bên rìa quả cầu đen, mưa đỏ thẫm như thác đổ.
Tư Thần nheo mắt: “Trên quả cầu là ngươi đúng không? Cố gắng hết sức để trì hoãn là để kéo dài thời gian à?” 20.09.22 dl đè đầu cưỡi cổ orz L+.+.3 21 4 L..+.3