Cao Duy Xâm Lấn (Dịch Full)

Chương 213 - C213

c213 c213c213

Chương 212: “Còn con là một khả năng khác năm ngoài may mắn.”

Edit: jena

Đồng hồ đếm ngược quen thuộc hiện ra trước mặt Tư Thần.

10 phút.

Không giống như lúc mới vào trò chơi, cậu đã ở bên cạnh Tống Bạch ngay. Bây giờ, Tống Bạch và quản lý Z đều đang ở trên bầu trời.

Quả cầu đen như một mặt trời không thể chạm tới, lại như một khối thiên thạch đang rơi xuống.

Tư Thần tìm thấy gương bạc hai chiều ở trong túi. Mặt gương xuất hiện vết nứt như màn hình điện thoại bị VỠ. Tư Thần nhìn vào gương, cảnh ở trong gương đều là pixel với góc nhìn của chúa. Tư Thần đang ở trung tâm của tấm gương, với những nét vẽ vòng tròn màu trắng và biểu tượng hình tam giác ở trên đỉnh đầu. Tư Thần nhấp vào người pixel, có hai lựa chọn xuất hiện trên gương.

[Xem thông tin người chơi]

[ Thoát khỏi trò chơi (Đếm ngược 09:27)] Sau khi đếm ngược kết thúc, lựa chọn thoát khỏi trò chơi sẽ tạm thời bị đóng băng. Tư Thần mở lựa chọn đầu tiên. — Họ tên: Tư Thần

- Cấp: 8

— Đặc tính: Thể sinh mệnh hệ sợi LV.8, Đại thực bào LV.10, Phòng ngự tuyệt đối LV.4, Tự phục hồi LV.4

— Trang bị: Nguyệt Bạch

- Đạo cụ: Gương bạc hai chiều (0/1)

— Giá trị sinh mệnh: 100/100

Nguyệt Bạch do Tống Bạch đưa lúc trước đang treo ở trên tường.

Cậu cấp 8.

Theo quy tắc, cấp bậc của quản lý hẳn là cấp 10, tương ứng với cấp Mười Thang Trời mà chưa ai đạt đến được. Có tiếng gõ cửa vang lên.

Tư Thần sửng sốt, cậu bước tới, mở màn hình trên cửa lên, màn hình LED chiếu hình ảnh khách đến thăm ở bên ngoài.

Người ở ngoài cửa là Tống Bạch.

Hai mắt của Tống Bạch đỏ ngâu, đôi môi tái nhợt, sự chết chóc hiển hiện trên gương mặt ông. Ông có một cảm giác khó tả, giống như một cái xác vừa chết không lâu.

Tống Bạch nói ở bên ngoài: “Là thầy, 13, mở cửa.”

Từ lần trước quản lý Z giả làm Hề Hòa, Tư Thần rút kinh nghiệm im lặng một lúc, giơ tấm gương bạc hai chiều lên chiếu lên màn hình LED.

Đạo cụ này hữu ích một cách đáng ngạc nhiên. Nhân vật pixel của Tống Bạch hiện lên trên tấm gương, nhưng nó khác so với hình ảnh Tống Bạch ở bên ngoài. Chín xúc tu đen như mực đong đưa ở phía sau Tống Bạch như chín cái đuôi cáo, có máu đỏ trên các xúc tu. Tống Bạch cũng có một hình tam giác ở trên đỉnh đầu, sau khi nhấp vào, chỉ có một lựa chọn.

[Xem thông tin người chơi] Tư Thần chọn xem. Ngược lại, thông tin hiện lên khá đơn giản. - Họ tên: Tống Bạch - Cấp: 9 (+0.5) — Giá trị sinh mệnh: 46/100 - Độ hảo cảm của NPC: Thân mật, phức tạp

46, tương đương với phần ăn thừa còn lại.

Nếu không phải có cột độ hảo cảm và hai chữ “thân mật”, nói thật, nhìn thấy Tống Bạch như thế này, Tư Thần có hơi lo lắng đối phương đến đây để ăn thịt mình bồi bổ cơ thể.

Tư Thần suy nghĩ một lúc, mở cửa, la lên: “Thây.”

Tống Bạch đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ như máu, cuối cùng thở dài: “Thây đã dặn con rời khỏi trò chơi rồi mà.”

Tin nhắn lúc trước Tư Thần nhận được là do chính Tống Bạch gửi.

Đáng tiếc là Tư Thần chưa bao giờ là một đứa học trò ngoan ngoãn nghe lời. Tư Thần nhìn đồng hồ đếm ngược, còn 7 phút.

Cậu trả lời: “Em có thể bỏ trò chơi, nhưng thầy thì sao? Hơn nữa, em phải dẫn Tư Uyên về nhà.”

Chỉ có một cách để dẫn Tư Uyên về nhà, đó là trở thành cha của Quan Tỉnh.

Và điều kiện tiên quyết để làm được điều đó là xử lý quản lý Z.

Đã lâu rôi Tư Thần không được gặp Tư Uyên, không biết đứa nhỏ có bị bắt nạt ở trong lớp không. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Tư Thần không thể ngủ ngon nổi.

Tống Bạch nhướng mày: “Thầy chết cũng không sao, thây cũng để lại cho con rất nhiều cơ nghiệp, có thể sống tiếp 5000 năm nữa cũng không sao. Về phân đứa nhỏ kia, nếu chết đi thì có thể sinh đứa khác, con và Quý Sở Nghiêu vẫn còn trẻ. Còn cao duy xâm lấn, không cần lo; thế giới có thể tồn tại tiếp được khoảng 300 năm nữa, lúc đó cỏ trên mộ con đã thay một đợt mới rồi.”

Tư Thần cảm thấy lời của Tống Bạch khá có lý, nhưng cậu không đồng ý: “Nếu không có vấn đề gì thì sao thây lại ở trên trời?”

Cậu chỉ vào quả câu đen ở bên ngoài, hỏi: “Thầy không đau à?”

Những xúc tu đen giam quản lý Z đã ngừng chảy máu. Vì máu đã khô.

Chỉ cần nhìn, Tư Thân đã cảm thấy đau.

Nụ cười của Tống Bạch ảm đạm dần.

Ông bước vào trong phòng, lướt qua Tư Thần, mở cửa sổ ngoài ban công, đặt tay lên lan can. Tư Thần đi theo ở phía sau.

Bây giờ đang là rạng đông ở Giang Xuyên, chưa nhìn thấy mặt trời, nhưng nhiệt độ buổi sáng rất tốt, không có ánh mặt trời chiếu lên người nhưng cũng không quá lạnh. Từ khi cậu ra đời, thời tiết khắc nghiệt ngày một nghiêm trọng hơn, loại khí hậu tốt như thế này rất hiếm lạ, nếu bây giờ người ở Giang Xuyên còn sống hẳn là các trường học sẽ tổ chức cho các học sinh đi công viên ở gần đây.

Tống Bạch nheo mắt: “Thầy sinh ra ở đây, khi đó tòa nhà cao tâng ở Giang Xuyên cũng chưa cao như vậy. Hệ thống an ninh cũng không nghiêm ngặt lắm, có người nước ngoài đến làm ăn, khám bệnh, xã hội vừa lập lại trật tự, luật lệ và an ninh khá chung chung. Thầy có tài xế riêng đưa đón đi học, có nhiều máy bay đi tuần, thỉnh thoảng lại có tiếng súng nổ.”

Tư Thần biết rõ Tống Bạch thường không kể về kiếp trước của mình, hoặc đây chính là cuộc sống trong thời không này của ông. Tống Bạch tiếp tục: “Trẻ con thường ham chơi. Thây tò mò không biết ở bên ngoài như thế nào nên đã đi bộ sang một con đường khác trước khi tài xế đến. Ở đó cách trường thầy khoảng 300 mét. Thời gian đầu của cao duy xâm lấn có rất nhiều người biến dị, nhưng bây giờ thì đã hiếm nhiều. Đó là một người phụ nữ đang xách giỏ, chui qua sợi dây vải cách ly, bán cho thây một món hàng: con trai của cô ấy.”

Bức xạ đã hiện rõ trên cơ thể của người phụ nữ, hai mắt trắng dã lồi ra như cá vàng, cô nói ngôn ngữ liên minh không chuẩn, giọng nói khàn khàn.

Đứa trẻ nằm trong giỏ cũng gặp tình trạng tương tự, nó năm cuộn tròn như đã chết, mà quả thật, nếu không có thuốc gen thì chỉ biết nằm chờ chết mà thôi.

Khi Tư Thần được sinh ra, nhiều Khu An toàn đã có dịch vụ phúc lợi xã hội như xét nghiệm gen, các bệnh di truyền. Nhưng lúc trước, một lọ thuốc gen có giá hàng chục, hàng trăm điểm tín dụng bây giờ có giá ngang ngửa những bộ phận máy móc.

Có rất ít người có sức khỏe kém như Tư Thần, phải sử dụng thuốc gen thường xuyên, nhiều đứa trẻ chỉ cần sử dụng một lần.

Người phụ nữ không bán con, cô đang câu cứu.

“Lần đầu tiên nhìn thấy khối thịt, thây chỉ cảm thấy buồn nôn, ngay sau đó, thầy bị tài xế lôi đi."

“Nhưng thầy vẫn thường nghĩ đến họ.”

Tống Bạch giơ tay che đi ánh sáng chói mắt trên bầu trời.

“Thầy tỏ ra kiêu ngạo, vì thây có tư cách kiêu ngạo, và thây nghĩ rằng mình đã phá vỡ vận mệnh của mình, nhưng mà thây —” “Chỉ vừa đủ may mắn thôi.”

Đủ may mắn để không phải là đứa con trai của người phụ nữ kia. Đủ may mắn để trưởng thành mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Từ đầu đến cuối, lòng nhân từ của ông là một thứ cao siêu, kể cả việc muốn kết thúc cao duy xâm lấn, vì không ai có thể làm được, nên ông đã làm.

Những ngón tay cản nắng đan vào nhau, vỗ nhẹ lên đầu Tư Thần: “Còn con là một khả năng khác nằm ngoài may mắn.”

Tống Bạch nói xong thì cười.

Gió thổi mái tóc dài của ông, nụ cười của Tống Bạch như băng tan theo gió xuân.

Ông nói: “Nhắm mắt lại, thầy sẽ tặng con một món quà cuối cùng.” Tư Thần hiểu ẩn ý trong lời nói của ông, cố chấp căng mắt, không muốn nhắm: “Em không muốn”

Tống Bạch trâm mặc một lát: “Nghĩ gì thế? Dù thầy muốn ăn con cũng không ăn nổi nữa đâu. Hơn nữa, thời gian ngắn quá, con đừng lãng phí, cũng đừng ngoan cố.” Còn 3 phút.

Tống Bạch che mắt cậu lại, giống như Tư Thân che mắt ông ở dưới nước ngày xưa.

Tay còn lại của ông siết chặt eo Tư Thần.

Đó là một tư thế ôm từ phía sau.

Tống Bạch tựa lên vai thiếu niên, giọng điệu giễu cợt: “Mà này, đừng nói cho chông con chuyện giữa hai chúng ta.” Tay của Tống Bạch rất lạnh, không giống như sự ấm áp của cả người.

Tư Thần cảm thấy lưng hơi đau.

Suy nghĩ của Tống Bạch rất đơn giản, vì Tư Thần đã hi sinh Trường Sinh Uyên để cứu ông, ông sẽ bù đắp lại.

Vì không thể tìm thấy ở chỗ khác, ông sẽ sử dụng chính mình để bù đắp.

Ông đã bị quản lý Z ký sinh.

Điều đó có nghĩa là trước khi chết hoàn toàn, ông cũng có một số đặc quyền thuộc về quản lý.

Thân xác của Tống Bạch không ở đây, ông cũng không phải người sống.

Một luồng khí đen bay lên từ người ông rồi biến mất ở trong cơ thể Tư Thần. Gió nổi lên xung quanh, cả tòa nhà đều đang rung chuyển.

Nếu Tư Thần có thể mở mắt ra nhìn, cậu sẽ phát hiện ra những luồng gió đen đang không ngừng tràn vào trong cơ thể mình. Nếu cậu quan sát kỹ, cậu còn nhìn thấy được những cơn gió đen đó được cấu tạo từng những chấm đen nhỏ xíu.

Vẻ mặt của Tống Bạch không hề dao động, bình tĩnh nói: “Có người nói gió giúp chữa cháy. Bản chất của gió là luông không khí chuyển động, cần phải tích tụ rất nhiều năng lượng, còn lửa thì khác. Bây giờ, thầy truyền gió cho lửa của con.”

Tư Thần không nhìn thấy nó, nhưng cậu có thể cảm nhận được một cơn gió đang đổ ập đến, cực kỳ ngột ngạt.

Cậu nuốt cơn gió, có cảm giác muốn khóc. Nước mắt thấm ướt lòng bàn tay Tống Bạch.

Tống Bạch ngâm nga một bài hát trong tâm trạng vui vẻ.

“Tư Thần, đừng buồn. Thầy làm điều này là vì thây không còn cách nào khác. Và thầy rất ghét thừa nhận sự kém cỏi của mình.”

Tống Bạch: “Thầy cũng có thể nói cho con biết rằng thây dẫn con đến không gian gấp khúc này với suy nghĩ rằng nếu thất bại, thây sẽ lôi con chết theo. Vì thây sợ con chính là tọa độ mà bọn quản lý bỏ lại.”

Cuối cùng, ông cũng là con người, và có sự ích kỷ của riêng mình.

Tư Thần không nói nên lời, thậm chí cậu còn không thể phân tích được Tống Bạch đang nói gì. Cơn đau ở lưng dần biến lớn khiến cậu phải cuộn người lại.

Giống như đại dương khổng lồ đang cố đổ đầy vào một cái ao nhỏ, Tư Thân cảm thấy thân thể mình đang phình †o ra.

Những mạch máu sẫm màu phồng lên trên da cậu.

Cả người Tư Thân bao phủ trong một lớp hơi nước, đó là máu chảy ra từ các mao mạch.

Cậu nghiến răng để kiềm chế giọng của mình, cậu không muốn phát ra tiếng nghẹn ngào.

Dần dần, sức mạnh giam cầm thân thể cậu ngày một nhẹ hơn.

Dần dần, một tia sáng hiện ra trước mắt cậu. Bàn tay che mắt cậu đã biến mất. Giọng Tống Bạch yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy: “Tư Thần. Thầy là cây cung, còn con là mũi tên do thây bắn ra.” Thời gian đếm ngược kết thúc. Gió thổi qua như ai đó chạm nhẹ lên đầu cậu. “Nhớ, dù đi xa hơn, thầy vẫn đi cùng con.” 719.09.22 xk* 21 xw*
Bình Luận (0)
Comment