c212
c212c212
Chương 211: Phần ăn còn dư: 46%.
Edit: jena
Khi răng nanh cắm vào, máu đỏ tươi phun trào như một quả bóng nước bị chọc thủng.
Theo nhận thức của Tống Bạch, Hề Hòa là Hề Hòa, nên khi cúi đầu, cậu không hề cảnh giác phòng thủ.
Quản lý Z cách quá gần, nếu cậu là một người bình thường, chỉ với một cú ngoặm đó, cậu sẽ chết ngay lập tức.
Thậm chí Tống Bạch còn nghe thấy tiếng xương cổ mình bị gãy. Cậu rút kiếm, đâm vào người Z bằng tay trái. Lưỡi kiếm xé gió cắt ngang làn sương trắng, đâm thẳng vào cơ thể Z đầy quyết đoán.
Da thịt đỏ bị cắt ra, nhưng lại không có một giọt máu nào xuất hiện, vết thương lành ngay lập tức.
Quản lý Z ăn ngon lành, nuốt ừng ực như một con ma chết đói.
Cơ thể của n ó nứt ra, nước ồ ạt phun trào như thủy triều dâng. Những miếng thịt đỏ bại lộ trong không khí trở thành những cái miệng mấp máy, những chiếc răng nanh mọc ra từ miệng thịt, nghiên nát thức ăn ngon lành, chuyển hóa nó thành năng lượng.
Tống Bạch có thể cảm nhận được ý thức của mình đang dần trôi đi. Quản lý Z đã tiêm nọc độc trên răng nanh, các bộ phận trên người cậu không thể chịu đựng nổi, cả người co giật điên cuồng. Cậu vẫn còn tỉnh táo, nhưng đã đánh mất quyền kiểm soát với cơ thể.
Tống Bạch cảm thấy mình lạnh dần, một lượng máu lớn mất đi khiến cái chết đến ngày càng gần.
Cuộc đấu tranh của Tống Bạch ngày càng yếu.
Cậu hơi mất tập trung.
Trí nhớ của Tống Bạch bắt đầu hỗn loạn, cậu chợt nhớ mình đã gặp Tư Thân khi còn nhỏ. Tư Thân lái xe trời mưa có màu máu, phía sau là con chó trắng điên cuồng đuổi theo.
Cậu nhớ cảm giác nước sông hôi thối tràn qua lỗ mũi. Sợ chết đuối là một bản năng khắc sâu trong bộ gen của con người, nhưng Tống Bạch lại không quá sợ, vì khi đó cậu biết Tư Thần sẽ không để cậu chết. Khi hình ảnh quay lại, cảnh tượng trước mặt liền thay đổi. Cậu nhìn thấy khuôn mặt của Tư Thần. Đó là một sinh viên vừa tốt nghiệp với gương mặt xinh đẹp đang đứng trong góc, gân như hòa vào màn đêm.
Cậu đã kéo Tư Thần ra khỏi bóng tối, đặt thiếu niên dưới ánh mặt trời; vì vậy cả liên minh đều biết đây là học trò của Tống Bạch.
Tư Thần không nói dối, họ thực sự là thầy trò.
Tống Bạch đã từng muốn giết học trò mình hơn một lần. Cách để giết Tư Thần không quá khó, vì vậy cũng khó mà không động lòng.
Tống Bạch từng nghĩ đến việc chiếm lấy thân thể của Tư Thần, vì ông đã già, còn Tư Thần vẫn còn trẻ.
Tống Bạch từng nghĩ đến việc giết Tư Thần, vì ông ngửi thấy hơi thở của quản lý trên người Tư Thần, và nghi ngờ rằng cậu là tọa độ mà quản lý cố tình thả xuống.
Tống Bạch kiêu ngạo, ngang bướng và vô lý từ chối bất kỳ tình cảm nào trong đời. Ông không phải một người tốt, và bản thân ông cũng không có ý thức đạo đức. Nhưng việc muốn giết Tư Thân đã khiến ông do dự nhiều lần.
Có rất nhiều lý do.
Ví dụ, ông không muốn sống nữa, và thành Bạch Đế lại cân một người thừa kế.
Ví dụ như chồng của học trò nhỏ này là Đồ Linh, giết cậu thì khá phiền.
Nhưng chỉ có một lý do cuối cùng.
Tư Thần thực sự xem ông là một người thầy, có lẽ cũng có cả việc xem ông như cha mình. Dù đó là tình yêu, gia đình, hay tình bạn, Tư Thần nói rằng ông không quan tâm đến một thứ gì, nhưng bản thân ông lại quan tâm những điều này hơn bất kỳ ai khác. Ông yêu thế giới này hơn bản thân mình.
Không chỉ trong tình yêu mới cần đền đáp bằng tình yêu, mà trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng vậy.
Tống Bạch nhìn thấy bóng dáng của Tư Thân trong khóe mắt.
Đối phương cũng bê bết máu, để thoát khỏi gông cùm của con chó trắng, Tư Thần đã trực tiếp xé đi một phần cơ thể của mình, nhưng ánh sáng vẫn còn trong đôi mắt cậu.
Khi Tống Bạch đang dần buông xuôi, cậu vẫn chưa bỏ CuỘc.
Tống Bạch không nghe thấy lời của Tư Thần, nhưng cố gắng giơ ngón tay lên. Cơ thể của quản lý Z bốc lên một ngọn lửa.
Gió thổi qua, ngọn lửa liền bao phủ cả người nó.
Quản lý Z đau đớn, gâm lên đầy giận dữ, phần thịt lúc nhúc trên miệng vết thương không ngừng bị ngọn lửa nhất chìm.
Trên người của Z có mùi thịt nướng, là ức bò mềm dày mỡ.
Tư Thần tiếp cận từ phía sau quản lý Z.
Cậu câm một cao dao găm không dài, không ngắn ở trong tay.
Đó là con dao mà Tống Bạch đưa, làm bằng gỗ được làm từ đầu thời nhà Tống.
Lưỡi dao đâm xuyên qua vai của Z. Con dao trông không sắc bén nhưng lại dễ dàng cắt đứt được da thịt của Z.
Cánh tay quản lý rơi xuống đất, mặt cắt nhẫn như đá. Vừa rơi xuống đất, cánh tay biến thành những mảnh vỡ có kích thước nhỏ như móng tay. Thớ thịt phình lên, vài phút sau, nó biến thành một con chó trắng.
Tư Thần biết rằng ngọn lửa chỉ có thể trì hoãn quản lý một thời gian ngắn. Vì vậy, cậu không do dự giật lấy Tống Bạch, ôm thiếu niên chạy về phía trước.
Tống Bạch bị thương nặng. Và vì một phần cơ thể đã bị nuốt nên dù là cơ thể trưởng thành nhẹ tênh.
Tư Thần còn chạm vào xương ở bên trong.
Tống Bạch nằm trên vai Tư Thần, co rụt lại vì phản ứng, ho ra nội tạng rách. Nọc độc lan ra khắp cơ thể, đôi môi vốn dĩ luôn nhợt nhạt bây giờ lại có màu xanh tím.
Quá trình con người chết đi cũng giống như trái cây bị thối rữa từ từ. Lúc đầu sẽ có mùi ngọt, chín cành, rồi hư thối đi. Côn trùng sẽ sinh đẻ trong xác quả, phá kén, nở ra, lớn lên, bòn rút cho đến khi trái quả không còn lại gì. Bây giờ Tống Bạch có mùi rất thơm.
Z đuổi theo phía sau. Trong sương mù, những con chó trắng không ngừng lao ra, sủa âm ï, nhìn từ trên cao trông chúng chẳng khác gì những con dòi đang chen chúc trên xác chết. Trong nháy mắt, kết cục trong quá khứ lặp lại.
Chúng bị thu hút bởi mùi thơm này theo bản năng.
Con chó trắng chỉ có cấp Ba, cấp Bốn, không khó đối phó, nhưng phần thắng nghiêng về chúng nhờ số lượng đông đảo. Tư Thần thở nặng nề, một tay ôm Tống Bạch và cầm kiếm, một tay câm con dao của Tống Bạch. Mồ hôi hòa cùng máu chảy vào mắt, làm nhòe đi tâm nhìn phía trước.
Kiếm của Tống Bạch dài hơn một chút.
Sau khi con dao gỗ chém quản lý, nó đã trở nên vô dụng. Bây giờ, Tư Thần nhét nó vào bao, giắt bên chân. Hơi thở của Tống Bạch vô cùng yếu ớt: “Đi đâu vậy?”
Tư Thần lau mồ hôi trên trán: “Không biết.”
Cậu không biết đi đâu, nhưng cũng không muốn hòa. Theo diễn biến này, cái chết của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
Tư Thần trông rất chật vật. Máu sau lưng đã khô, quần áo trên người nhễ nhại mồ hôi, ướt đẫm dính vào người. Tống Bạch vươn tay sờ sờ, cảm nhận được một xúc tu ngắn trên lưng.
Trường Sinh Uyên có thể tái tạo mọi thứ trong thời gian ngắn, nhưng những xúc tu quan trọng nhất thì không. Giống như tóc có thể móc lại nhưng không thể mọc lại một cái chân đã bị cưa. Sau khi Tư Thần phân liệt Tư Uyên, cậu phải mất một thời gian dài mới sinh trưởng và hoàn thiện lại các phần bị mất.
Tư Thần không cảm nhận được cơn đau. Nhưng ở chỗ đó lại khác hẳn, cậu thở hổn hển, nhíu chặt mày: “Đau quá.”
Khóe miệng Tống Bạch giật giật, có lẽ là đang cười. Tống Bạch nói: “Thây bị trúng độc rồi, vết thương cũng nghiêm trọng. Thầy nên chết thôi.”
Đôi mắt của Tư Thần liếc nhìn con chó trắng nhảy xuống từ ngọn cây, Nguyệt Bạch lóa lên một đường lạnh lẽo giữa không trung.
Bụng của con chó bị mổ toạc, nó rơi xuống đất, kêu rên. Máu dính đầy trên thân kiếm, chất lỏng trong suốt không ngừng nhỏ giọt.
Một lúc sau, cậu mới nhận ra Tống Bạch vừa nói gì: “Ừm”
Tư Thần cảm thấy có một tâm mắt gắt gao áp chế từ phía sau.
Quản lý Z.
Trong vòng thi đấu này, Z không xuất hiện với tư cách là một con chó trắng. Đối với quản lý của Tâm Hồn, thân thể chỉ là một vật chứa.
Nó đã ăn thịt Hề Hòa, lấy được trí nhớ của Hề Hòa, cải trang thành công thành Hề Hòa. Đúng vậy, Z thừa nhận nó cảm thấy áp lực khi đối đầu với Tư Thần khi ở cùng cấp bậc. Đối thủ có thể tiêu hóa nó bằng kỹ năng từ vòng thi đấu đầu tiên, “Đại thực bào”.
Thế nên trong vòng thứ hai, nó lựa chọn tiếp cận một cách nhẹ nhàng hơn.
Không có gì bất ngờ thì Tống Bạch vốn dĩ phải nằm trong bụng nó rồi. Không may rằng Tống Bạch và Tư Thần lại tỉnh táo hơn nó nghĩ.
Nhưng đến hiện tại, cả hai người đều bị thương nặng. Tống Bạch gần như đã mất hết sức lực.
Dù không đuổi kịp, nó cũng có thể dùng chó để giết hai người dần dần.
Còn bây giờ, nó đã bắt kịp. Nó đã nhìn thấy bóng dáng của Tư Thân rồi. Con người ngốc nghếch luôn có nhiều điều khiến nó cảm thấy thật khó hiểu.
Ví dụ, nó không hiểu tại sao Tư Thần đói cồn cào lại chỉ công cái đùi gà rán kia chạy một lúc lâu mà không ăn. Không còn quan trọng nữa, vậy cũng được.
Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên gương mặt của quản lý Z.
Vừa nhận thấy được sự xuất hiện của Z, cơ bắp trên người Tư Thần liên căng ra, thân kinh tập trung cao độ. Tuy nhiên, Tống Bạch vẫn còn lải nhải: “Thây nghĩ ra một cách có thể giúp chúng ta không chết rồi.”
Tư Thần sững sờ: “Cách gì?” Giây tiếp theo, Tống Bạch liền quay đầu cắn xuống cổ Tư Thần, vết răng mới chồng lên vết cũ.
Ông tham lam uống máu Tư Thần.
Tay cầm kiếm của Tư Thần chợt lạnh đi, đầu óc liền trở nên trống rỗng.
Nhưng mục đích của Tống Bạch không phải là uống máu không, dù điều này vẫn có tác dụng.
Tống Bạch muốn có các bào tử ở trong máu Tư Thần. Bào tử sẽ bén rễ trong cơ thể ông, hút chất dinh dưỡng từ thịt, phát triển không ngừng và trở thành một mạng lưới chắc chắn.
Tống Bạch vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy quản lý Z đang lao đến như một mũi tên từ xa. Z nhận ra điều gì đó, nó há to miệng giữa không trung, cố gắng hút Tống Bạch qua.
Tư Thần theo bản năng né sang một bên, tránh một đòn trí mạng.
Tống Bạch treo trên người Tư Thần, thấp giọng cười cười như đang xem kịch.
Cơ thể ông đã bị thương nặng, cơ quan nội tạng đã gần lộ ra hoàn toàn trong không khí, bây giờ những mầm nấm mới đang mọc ra từ phần thịt đỏ sẫm.
Sợi nấm đỏ sinh trưởng như rễ cây, trong thời gian ngắn đã bò khắp cả người Tống Bạch.
Quản lý Z nặng nê đáp xuống đất, quay đầu lại, vẻ mặt hung tợn gớm ghiếc!
Đám chó trắng xung quanh cùng nhau chạy tới như một đàn cá nhảy khỏi mặt nước, chắn ngang bầu trời. Chúng chỉ có một mục tiêu! Là Tống Bạch trong vòng tay của Tư Thần. Tống Bạch khẽ mở mắt, cổ họng đầy khuẩn nấm nên không nói được, nhưng điều này cũng không ngăn ông chọc tức Z. Vẻ mặt Tống Bạch đầy khiêu khích: “Mày, lại thua rồi.” Tống Bạch chết trong vòng tay Tư Thần. Giây tiếp theo, trò chơi chuyển sang màu xám xịt.
[ Vòng thứ hai của “Ai là Vua Bụng Bự” kết thúc. Phần ăn còn dư: 46%. ] Con gấu pixel bật dậy: “Tư Thần đã có 21% trong vòng này, còn quản lý Z được 20%! Người chơi Tư Thần của chúng ta vẫn còn lợi thế! Thật không thể tin được!” Thi thể của Tống Bạch không xuất hiện cùng, nhưng thanh kiếm của ông đang nằm trong tay Tư Thần.
Tư Thần ngồi bệt xuống đất, ôm bụng, cảm thấy buồn nôn.
“Dù Tư Thần vẫn duy trì được lợi thế với tiến độ là 34%, nhưng vận may của cậu đã kết thúc ở đây!” Gấu pixel nghiêng người về phía trước, nở một nụ cười quái dị: “Vòng cuối cùng của trò chơi sẽ sớm bắt đầu thôi. Quản lý Z vẫn sẽ sống lại, là quản lý Z như cũ, nhưng Tư Thần đã kiệt sức. Có vẻ như tuyển thủ của chúng ta còn không thể cầm kiếm nổi, và cậu cũng đã đánh mất hết các đặc tính của Trường Sinh Uyên!”
“Là một NPC trung lập, lời khuyên của tôi dành cho cậu ấy là nên tự tử sớm một chút.”
Sau đó, con gấu pixel phá ra cười, âm thanh chói tai như tiếng trẻ con. Tư Thần chỉ có một mạng sống, nhưng cậu cũng còn một con búp bê chết thay.
Thương thế quá nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và năng lực hành động, chưa kể mùi máu tanh nồng nặc, quá dễ bị phát hiện.
Ý thức của Tư Thần bắt đầu trôi đi dần, vì mất quá nhiều năng lượng, thân thể của cậu không ngừng co giật. Đau đớn, mệt mỏi, chóng mặt, khó thở.
Lúc này, tự sát tương đương với việc tải lại dữ liệu, trực tiếp hồi sinh.
Có vẻ cũng không phải một ý tồi.
Vì vậy, Tư Thần dứt khoát chặt cổ mình đi.
Thế giới thực.
Quý Sở Nghiêu nghe thấy một tiếng hét. Hắn mở bừng mắt, kiểm tra hộp thu dụng ở bên cạnh. Có một con búp bê bằng vải ở trong hộp. Phần đầu và phần thân bị tách rời, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ vết thương.
Vài tháng gân đây, con búp bê này ngày càng giống Tư Thần. Hơn nữa, khi trạng thái của Tư Thần thay đổi, con búp bê cũng sẽ có những thay đổi tương ứng. Ví dụ, nếu Tư Thần bị thương, búp bê sẽ có vết thương ở vị trí như vậy.
Bây giờ, búp bê đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Quý Sở Nghiêu siết chặt tay thành quyền. Sau đó, hắn thu lại biểu tình, tiếp tục việc giải khóa trò chơi.
Hắn càng lúc càng giống Đồ Linh.
Đồ Linh đã nói rằng các mảnh nhỏ cổng giới có thể tiếp cận những vũ trụ ở chiều cao hơn. Hắn đã tìm thấy được manh mối của thế giới kia. Nhưng thiếu đạo cụ chính, không vào được. Trước đây, hắn từng nghĩ rằng cổng giới là thứ chống đỡ thế giới.
Nhưng hôm nay, Đồ Linh đã biết rằng thứ còn thiếu là “chìa khóa”.
Hắn đang cố gắng chế tạo ra những chiếc chìa khóa tương tự đến kiệt sức.
Đối với Tư Thần, cậu chỉ chìm trong bóng tối chưa đầy một giây đã mở mắt quay về.
Cậu nhìn thấy thân thể của mình. Bị chém, nằm trong góc phòng, vết cắt trí mạng ở ngay cổ.
Hệ thống trò chơi không chỉ giúp cậu có thân thể mới mà còn mặc sẵn quân áo. Vấn đề duy nhất là Tư Thân phát hiện ra cậu đã mất một phần thân thể của Trường Sinh Uyên mãi mãi.
Gấu pixel nói: “Keng keng keng! Cả hai tuyển thủ đã sẵn sàng! Vậy thì chúng ta bắt đầu vòng thi cuối cùng của trò chơi thôi”
Những ô vuông màu xám bắt đầu nổi lên rồi lắp rắp. Không gian đang được lắp ráp rất quen thuộc với Tư Thần.
Đó là căn phòng ký túc xá con nhộng rộng chưa đầy 5 mét vuông ở Giang Xuyên.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một quả cầu đen khổng lồ đang treo lơ lửng giữa không trung, sắp sửa rơi xuống đất. Tòa nhà trung tâm của Giang Xuyên cao vượt trội hơn so với những tòa nhà khác, bây giờ đỉnh của của nó đã bị quả cầu đen đè bẹp. Quả cầu đen đó là quản lý Z bị Tống Bạch giữ lại.
Đó là những gì cậu nhìn thấy ở trong thế giới pixel, bây giờ, nó đã trở thành hiện thực.
Qua gương bạc hai chiều, Tư Thần từ thế giới 2D bước vào thế giới hiện thực.
Tư Thần cảm thấy cậu đã thực sự trở lại Giang Xuyên. Tư Thần đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bên ngoài hoang vấng, đường phố lộn xộn lạ thường, dấu vết lửa đốt ở khắp mọi nơi, có cả đại bác và pháo trong những phế tích đổ nát. Rõ ràng ở đây đã trải qua một cuộc bạo động khá lâu.
Giọng nói của con gấu pixel vang lên từ radio đầu giường: “Bản đồ tải hoàn tất.”
“Vòng thi cuối cùng của “Ai là Vua Bụng Bự”, bắt đầu!” 19.09.22 x** 212 x**